Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 236

Đám học sinh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xầm:

“Thật không ngờ…”

“Không nghĩ cậu ta lại sợ cha của mình…”

“Nhìn ông Walker đáng sợ quá…”

“Tao có cảm giác ổng còn đáng sợ hơn Gs Snape…”

Một bên khác, Hermione cũng đang sững sờ vì nỗi sợ của Thomas thì Harry đã lên tiếng:

“Đó không phải là cha của Thomas!”

Hermione giật mình nhìn sang:

“Thật?”

Ron ngay lập tức xác nhận lời của Harry:

“Bọn mình có tới nhà Thomas và nhìn thấy ảnh gia đình của họ. Đó tuyệt đối không phải là ông Walker.”

Hermione giật mình nhìn lại, nếu như không phải là cha của Thomas thì hình dạng đó là của ai. Chỉ cần nhìn hình dáng và thái độ của Thomas, Hermione có thế khẳng định là cậu ta rất quen thuộc với hình dáng hiện tại của con Ông Kẹ. Nhưng rốt cuộc thì hình dạng đó là ai mà lại khiến Thomas sợ hãi.

Thomas không có bất cứ tâm trạng mà quan tâm tới những lời bàn tán xung quanh. Cậu ta lạnh mặt nhìn con quái vật trước mặt, nội tâm Thomas đã đoán được phần nào về cái nguy cơ mà mình sắp đối mặt.

Nếu như có thể, Thomas muốn ngay lập tức sử dụng thần chú hủy diệt cái hình dáng trước mặt này. Nhưng nếu như suy đoán của Thomas là sự thực thì một khi tấn công một cách mù quáng thì chỉ khiến cho những người bạn học của mình chịu vạ lây.

“Gs Lupin, em xin lỗi nhưng thầy có thể đưa các bạn rời khỏi căn phòng này được không?” – Thomas lớn giọng.

Gs Lupin giật mình trước thái độ nghiêm trọng của Thomas. Ông không thể hiểu được tại sao cậu học trò được Gs Dumbledore dặn dò ông để ý thật kỹ lại có phản ứng “kỳ quái” trước một con Boggart (Ông Kẹ).

Với sự từng trải của mình, Gs Lupin có thể nhìn ra được Thomas không phải đang sợ hãi mà là lo lắng. Có vẻ nực cười nhưng Gs Lupin thấy Thomas dường như đang đối mặt với một con rồng chứ không phải là một con ma biến hình.

Một tiếng cười đã chặn ngang dòng suy nghĩ của Gs Lupin. Con Boggart đột nhiên mở miệng:

“Bình tĩnh đi Thomas Walker. Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, đừng làm mọi chuyện trở lên nghiêm trọng. Cậu và tôi có thể ngồi xuống nói chuyện như những người anh em. Dù sao thì…”

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin vào cái lời nói nhảm nhí của kẻ đã cố gắng chiếm đoạt thân xác của mình à?” – Thomas lạnh lùng chặn ngang lời nói của kẻ đối diện.

Người đàn ông trung niên đưa tay lên gãi đầu, cười bối rối:

“Ây dà. Xem ra cậu có vẻ đề phòng tôi quá nặng rồi. Tôi không có ác ý đâu. Chỉ là…”

“Ầm!” – Một tiếng nổ lớn vang lên. Một cột lửa khổng lồ nuốt gọn Thomas. Gã đàn ông đột ngột ra tay ngay khi cả hai đang trò chuyện.

Tuy chịu đòn bất ngờ nhưng Thomas không gặp bất kỳ nguy hiểm, cậu ta đã phát hiện ra động tác của kẻ đối diện và kịp thời phòng thủ.

Thomas đưa bàn tay theo một quỹ đạo hình chữ S. Ngọn lửa hung tợn nhanh chóng bị áp súc thành một quả cầu lửa có độ lớn chỉ bằng một quả bóng bàn và trôi nổi trên bàn tay trái của cậu ta. Tay phải của Thomas siết nhẹ cây đũa phép để đề phòng đòn tấn công tiếp theo có thể tới bất cứ lúc nào của kẻ thù.

Ánh lửa thối lui, tầm nhìn một lần nữa trở lại với Thomas. Sắc mặt của cậu trở lên khó coi. Kẻ mới tấn công Thomas đã cầm một cây đũa phép và mỉm cười đứng đó.

Thật hiển nhiên, gã đàn ông trung niên hoàn toàn không cho rằng bản thân có thể gây thiệt hại gì cho Thomas trong đòn tấn công vừa rồi. Đó chỉ là một cú đánh với mục đích dương đông kích tây. Gã đàn ông cần một vũ khí để chiến đấu với Thomas.

Thomas nhìn chằm chằm vào chiếc đũa phép trong tay của một bản thể khác của mình. Chiếc đũa phép mà gã đàn ông đã cướp đoạt từ chủ nhân nó là một chiếc đũa màu nâu nhạt, dài xấp xỉ 30cm và được trang trí bằng họa tiết dây nho tinh xảo được trạm nổi trên thân đũa.

Thomas không có mất bao nhiêu thời gian để nhận ra đó là đũa phép của ai. Tên khốn chết tiệt kia đã cướp đi cây đũa phép của Hermione – cô bạn biết tuốt của Thomas.

Một thân xác được tạo thành từ Boggart, một sinh vật sở hữu khả năng biến hình vượt trội hơn bất kỳ sinh vật nào trong thế giới phép thuật. Một cây đũa phép có lõi từ sợi tim rồng, thứ nguyên liệu cực kỳ phù hợp với phép Biến hình. Thomas không nghĩ ra một sự kết hợp nào tệ hại hơn lúc này. Cậu ta nhận thức được rằng mình sắp có một trận ác chiến.

Thomas cười mỉa:

“Liệu khi ta làm thịt ngươi thì ta có được coi là vượt qua chính mình không nhỉ?”

Người đàn ông trung niên, hay chính xác hơn là bản thể trưởng thành tới từ một chiều không gian khác của Thomas cũng nở một nụ cười thong dong:

“Bản thân tôi ơi, cậu vẫn còn trẻ con lắm. Cậu lên biết rằng chỉ có thể chiến thắng bản thân của quá khứ và trở thành bản thể hoàn thiện hơn trong tương lai mà thôi. Chưa có bất kỳ kẻ nào có thể vượt qua mình trong tương lai cả.”

Thomas lúc này đã lấy lại sự bình tĩnh. Cậu ta khẽ trầm mặc một lúc rồi giơ cao chiếc đũa phép trong tay, chỉ thẳng vào một “mình” khác, nói với giọng quả quyết:

“Nếu chưa có ai làm được thì hôm nay ta sẽ là người đầu tiên! Hơn nữa, ngươi cũng không phải tương lai của ta!”

Gs Lupin và các học sinh còn lại ngơ ngác nhìn Thomas và con Boggart hầm hè nhau. Không chỉ các học sinh, chính Gs Lupin cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Một con Boggart có khả năng thi triển phép thuật khác ngoài khả năng biến hình, sở hữu trí tuệ không khác con người và thậm chí còn biết cướp đoạt và sử dụng đũa phép.

Ôi Merlin ơi! Cả cuộc đời mình, Gs Lupin chưa bao giờ gặp điều gì phi lý hơn thế. Cho dù thế giới phép thuật chứa đầy những bất ngờ và những điều không tưởng thì Gs Lupin cũng dám khẳng định rằng thứ mà ông đang nhìn thấy là thứ kỳ dị nhất mà một phù thủy có thể gặp.

Không chỉ kỳ dị, Gs Lupin cũng biết rằng con Boggart này cực kỳ nguy hiểm. Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, khi Thomas bị ngọn lửa nuốt chửng, con Boggart đó đã thi triển ma thuật mà không cần đũa phép, không cần đọc thần chú, tốc độ còn nhanh đến mức mà Gs Lupin không kịp phản ứng và cướp đi cây đũa phép của Hermione.

Gs Lupin khuôn mặt trầm trọng, ông chưa từng nghĩ rằng môt con Boggart lại có thể trở lên nguy hiểm tới vậy.

Lúc này, Harry đột ngột hỏi:

“Thomas, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cậu đưa tay chỉ vào con Boggart:

“Nó… à hắn là cái gì?”

Người đàn ông trung niên mỉm cười quay đầu lại nhìn Harry, trả lời câu hỏi của cậu ta bằng một giọng điệu lịch sự:

“Cậu vẫn dũng cảm như cái ngày cuối cùng mà tôi gặp cậu, bạn của tôi. Tự giới thiệu một chút, tôi là Thomas, Thomas Walker. Cậu có thể hiểu tôi là tương lai của anh bạn của cậu.”

Thomas lên tiếng:

“Ngươi chỉ là một tương lai của một ta khác, không phải ta! Đừng có dùng cái thái độ giả dối đó để lừa lọc người khác. Và ngươi cũng không có tư cách gọi người mà mình đã giết hại là bạn!”

Câu chuyện của “2 Thomas” thành công khiến tất cả mọi người ở đây đầu óc hỗn loạn. Duy nhất Hermione, người mới tỉnh táo lại sau cú sốc khi bị cướp mất đũa phép, là người duy nhất hiểu đôi chút về những gì đang xảy ra.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai của Gs Lupin:

“Giáo sư, em sẽ giải thích cho thầy chuyện đang sảy ra vào lúc khác. Còn bây giờ xin thầy tin tưởng em. Chút nữa, khi em và con quái vật này bắt đầu cuộc chiến, em sẽ cố gắng cầm chân nó. Lúc đó thầy hãy đưa các bạn học khác rời khỏi và thông báo mọi chuyện cho Gs Dumbledore.”

Gs Lupin sửng sốt khi nghe được âm thanh bên tai mình, ông kinh ngạc nhìn về phía Thomas. Ông có thể nhận ra rằng ngoài mình thì không có bất kỳ ai nghe thấy âm thanh vừa rồi.

Thomas nhận ra ánh mắt của Gs Lupin, cậu ta âm thầm gật đầu tỏ dấu hiệu xác nhận với ông. Thomas tự tin mình có thể chiến thắng, thậm chí là giết chết kẻ trước mặt này. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không bị bó tay bó chân khi chiến đấu.

Trong phòng học chật hẹp này Thomas không dám tự tin là mình sẽ không ngộ hại những người vô tội khác.

Thomas cũng âm thầm nhắc nhở cho Harry, Ron và Hermione, nhắc họ phối hợp với Gs Lupin và nhanh chóng rời đi khi có cơ hội.

Gã đàn ông trung niên dường như cũng nhận ra hành động của Thomas. Y nghiêng người qua một bên, ra hiệu mời tất cả mọi người trong căn phòng cứ thoải mái ra ngoài.

Thomas cau mày nhìn “Thomas lớn” một cách khó hiểu. Cậu ta không hiểu được tại sao gã lại làm như vậy. Rõ ràng việc giữ những người còn lại và chiến đấu sẽ khiến gã có lợi thế hơn việc để họ đi rất nhiều.

Khi Gs Lupin và những học sinh cuối cùng rời khỏi phòng học, Thomas-B (Thomas tạo lên từ Boggart) lúc này mới lên tiếng:

“Đây là chuyện riêng của hai chúng ta. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn để người ngoài nhúng tay vào đâu nhỉ?”

Thomas nhìn cái nụ cười lịch sự nhưng đầy giả tạo của kẻ đối diện. Nếu có thể, cậu ta chỉ muốn đấm vỡ cái khuôn mặt giả dối đó.

Lời của Thomas-B cũng khiến Thomas hiểu ra lý do mà gã có hành động quân tử vừa rồi.

Nếu ở một địa điểm khác, việc giữ con tin áp chế Thomas sẽ là quyết định cực kỳ chính xác. Nhưng nơi đây là Hogwarts, nơi mà Gs Dumbledore đang tồn tại. Thomas-B không cho rằng với tình trạng hiện tại bản thân có thể an toàn rời đi nếu Gs Dumbledore và Thomas bắt tay nhau chiến đấu.

Với việc thả đám học sinh rời đi, Thomas-B ép Thomas phải lựa chọn. Chiến đấu tay đôi với hắn hoặc lôi kéo Gs Dumbledore tham gia cuộc chiến.

Thomas-B biết chắc rằng Thomas sẽ chọn phương án thứ nhất. Bởi vì nếu Thomas lựa chọn phương án thứ hai thì cậu ta sẽ chẳng khác gì hắn, kiểu người mà Thomas chán ghét nhất.

Đúng như Thomas-B dự đoán. Thomas đã lựa chọn phương án thứ hai.

Một lần nữa giơ đũa chỉ thẳng về phía Thomas-B, Thomas đáp lại lời khiêu khích:

“Dĩ nhiên là chúng ta sẽ giải quyết riêng việc này với nhau. Lần này ta sẽ xóa sạch sự tồn tại của ngươi khỏi thế giới này. Một lần và mãi mãi!”

Thomas-B cười nhạt không cho ý kiến về lời tuyên bố đầy hùng hổ của Thomas. Y nhẹ nhàng khom người chào hỏi đối thủ, dấu hiệu cho trận đấu tay đôi đã bắt đầu.

Thomas cũng tiến lên, đáp lễ đối thủ.

Cả hai Thomas chĩa đũa phép về phía kẻ đối lập với bản thân. Cả hai đều có những lý do để bắt đầu cuộc chiến này. Nhưng hiện tại, lý do duy nhất để chiến đấu của cả hai là – giành lấy quyền được sống!

“Bombarda Maxima” – Hai giọng nói giống nhau vang lên gần như cùng lúc, hai bùa nổ ở cấp độ cao nhất được tung ra cùng lúc như một đòn thăm dò đầu tiên của cả hai.

Một vụ nổ lớn xuất hiện khi hai bùa chú mạnh mẽ va chạm. Uy lực của nó thổi bay toàn bộ tường của phòng học và khiến một góc của lâu đài rung chuyển.

Cả hai Thomas bay vút ra khỏi khu vực vừa bị nổ tan tành. Cả hai cần một không gian thoải mái hơn để chính thức chém giết.
Bình Luận (0)
Comment