Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 246

Thomas đưa cho Harry vài quyển sách giới thiệu về Triết tâm trí thuật (Legilimens) và Bế quan Bí thuật (Occlumens).

“Cậu cầm nó về đọc trước đi. Chủ nhật tuần sau chúng ta sẽ tiếp tục. Hôm nay chỉ cần tới đây thôi.”

Harry ngạc nhiên:

“Chỉ có vậy?”

“Ờ!”

Harry trợn to cặp mắt của nó nhìn mấy quyển sách mỏng tang trước mặt.

“Cậu chắc chứ?”

Thomas nhún vai:

“Thế cậu nghĩ sao? Một phát vào việc luôn chắc. Cầm chúng về, tìm hiểu trước. Tuần sau chúng ta sẽ gặp lại.”

Harry đột nhiên chỉ tay vào vết sẹo trên trán và hỏi:

“Thomas. Cậu có nghĩ lý do bọn giám ngục nhằm vào mình là vì nó không?”

“Có thể lắm.” – Thomas nhún vai – “Có thể bọn giám ngục ngửi thấy mùi hắc ám từ vết sẹo đó. Đó là mùi ưa thích của bọn chúng mà.”

Harry như có điều suy nghĩ. Trực giác nói cho cậu, mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy.

Thomas vỗ vai Harry, trịnh trọng nói:

“Cậu phải thực cố gắng đó Harry. Một khi cậu hoàn thành tốt khóa huấn luyện này, chúng ta sẽ có 1 lợi thế vô cùng lớn khi đối đầu với Voldemort.”

Lời động viên của Thomas không hề khiến Harry khá khẩm hơn. Cậu hỏi:

“Nói thật với mình, Voldemort sắp trở lại đúng không?”

Thomas giật mình, cậu ta không rõ tại sao Harry lại đoán được.

Gật đầu xác nhận, Thomas không hề có ý định giấu diếm sự thật này. Cho Harry biết để cậu ta chuẩn bị tinh thần cũng tốt.

“Quả nhiên.” – Harry lầm bầm.

“Cậu không cần phải quá lo lắng về nó. Lớp học này chính là để chuẩn bị cho ngày Voldemort trở lại. Vì vậy cậu cần phải thật nỗ lực. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”

Harry gật đầu, cậu xoay người rời đi. Mối quan tâm về làng Hogsmeade cũng như bất bình về việc phải học tập với Gs Snape đều biến mất. Suy nghĩ duy nhất còn lại trong Harry lúc này là làm thế nào để trở lên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đủ để có thể đương đầu với Voldemort một khi hắn trở lại.

Khi Harry rời khỏi, từ một góc phòng, Gs Dumbledore và Gs Snape xuất hiện.

Thomas quay lại, nhìn Gs Dumbledore, cười đắc chí:

“Thầy thấy sao? Con đã đúng. Cho Harry biết một phần sự thật sẽ giải quyết vấn đề nhanh chóng và hiệu quả hơn hẳn.”

Gs Dumbledore nhìn Thomas một cách nghiền ngẫm. Đột nhiên ông hỏi:

“Sau khi tốt nghiệp, con có muốn trở thành giáo viên tại Hogwarts không? Ta nghĩ con sẽ là một giáo viên rất xuất sắc.”

Cả Thomas và Gs Snape đều vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị của Gs Dumbledore. Thomas đưa tay xoa cằm, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ trở thành một giáo viên dạy phép thuật. Đó là một thứ gì đó thật xa lạ trong suy nghĩ của Thomas.

Gs Dumbledore không nghĩ tới lời đề nghị bột phát của ông lại khiến Thomas thực sự nghiêm túc về nó.

Sau một hồi, Thomas ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi thú vị.

“Thật là một ý tưởng tuyệt vời. Con chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành một giáo viên trước đó. Điều này thật là thú vị…”

Thái độ thích thú bất thường của Thomas một lần nữa khiến Gs Dumbledore ngạc nhiên. Ông hỏi:

“Con chắc chứ?”

“Vâng! Nó thực sự rất tuyệt mà! Thầy đã cho con một lời khuyên thật tuyệt vời. Con sẽ suy nghĩ kỹ về nó.”

Gs Dumbledore cười hiền lành:

“Con có thể thử xem. Ta dám đảm bảo nó là một công việc vô cùng tuyệt vời.”

Khi Thomas tính rời đi, Gs Snape đột ngột gọi:

“Walker!”

Thomas dừng chân nhìn lại:

“Có chuyện gì vậy thưa giáo sư?”

Sự do dự hiện rõ lên trên khuôn mặt vốn dĩ luôn lạnh tanh của Gs Snape. Ông muốn hỏi gì đó nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng. Thậm chí trong đôi mắt của Gs Snape còn thoáng hiện lên sự sợ hãi, lo lắng.

Thomas đoán được Gs Snape muốn hỏi điều gì. Chỉ có duy nhất 1 người có thể khiến Gs Snape mất kiểm soát, phụ huynh của học sinh – người mà ông công khai bày tỏ tình cảm của mình trước mặt con trai của người ta – quý cô Lily Potter.

Thomas quay lại, cậu ta vốn định từ chối lời đề nghị của Gs Snape. Việc liên kết thế giới thực sự tràn đầy tính ngẫu nhiên, Thomas không hề biết mình có thể tìm được một thế giới phù hợp với yêu cầu của Gs Snape hay không. Cho dù có đi chăng nữa, Thomas cũng không muốn phí công đi tìm kiếm, việc đó chẳng có bao nhiêu lợi ích cho cậu ta.

Nhìn khuôn mặt lo lắng, sợ hãi của Snape, Thomas chợt đổi ý. Giúp đỡ Snape 1 lần, thử tìm kiếm trong các thế giới đã được kết nối xem có thể tìm thấy hay không. Việc này sẽ không tốn bao nhiêu thời gian và sức lực, lại vừa có thể khiến Snape nợ mình 1 ân huệ. Thực sự là một vụ làm ăn có lời.

Thomas khẽ thở dài, nói:

“Sẽ mất thời gian. Cũng không có gì đảm bảo là sẽ tìm được cái mà thầy muốn. Thầy sẵn sàng chứ?”

Gs Snape gật nhẹ đầu, trong mắt lóe lên sự chờ đợi.

Thomas ngồi xuống một cái ghế, bắt đầu quá trình kết nối của mình.

2 vị giáo sư đều chăm chú nhìn thẳng vào Thomas. Họ đều muốn biết khả năng đáng sợ này rốt cuộc sẽ được thể hiện như thế nào.

Trước con mắt của 2 vị giáo sư, Thomas khép chặt đôi mắt của mình, thân thể bắt đầu buông lỏng dựa vào ghế. Từ trong hư không, những sợi tơ màu đen xuất hiện, bao bọc Thomas. Chỉ trong tích tắc, một cái kén màu đen xuất hiện, trên đó lấp lánh những đốm sáng như những vì sao. Cả cái kén như một mô hình của vũ trụ với kích thước siêu nhỏ.

Gs Dumbledore thận trọng kiểm tra chiếc kén đang bao bọc Thomas. Quả nhiên như ông đã dự đoán, năng lực này không thể có điểm yếu lộ liễu như vậy.

Chiếc kén bao bọc Thomas là một tồn tại thực kỳ lạ. Nó tồn tại ngay trước mặt của Gs Dumbledore, nhưng ông không thể chạm tới, không thể bắt được. Nó như một ảo ảnh, như trăng trong nước, hoa trong gương nhưng lại thực sự tồn tại.

Gs Dumbledore lui lại, nhìn sang Gs Snape, người cũng vừa kết thúc quá trình thăm dò của mình.

“Thầy thấy sao?”

Gs Snape lắc đầu:

“Không nhìn ra gì nhiều. Nó là 1 tồn tại xen lẫn vào giữa thực tại và hư ảo. Thực sự vô cùng kì lạ!”

Gs Dumbledore ngưng trọng gật đầu. Ông đã gặp nhiều thứ trong đời, nhưng tồn tại kì lạ như vậy thì là lần đầu tiên.

Nhìn vào cái kén, cả hai vị giáo sư có thể hiểu được tại sao Thomas có thể tự tin tới mức thi triển sức mạnh ngay trước mặt người khác. Với cái kén bao bọc kín mít này, không ai có thể biết được chuyện gì đang xảy ra bên trong; cũng chẳng thể tác động được một thứ tồn tại nằm giữa thực và ảo như nó.

Thời gian lặng lẽ trôi qua kể từ khi Thomas bắt đầu trình diễn khả năng của mình. Hơn 10 tiếng đã trôi qua, trời đã tối và Thomas thì chưa hề có dấu hiệu thức tỉnh. 2 vị giáo sư vẫn bình tĩnh quan sát mọi thay đổi của chiếc kén, họ chưa bao giờ là người thiếu kiên nhẫn.

Một tiếng xé rách nhỏ vang lên, chiếc kén dần tan biến, thân hình Thomas dần dần xuất hiện. Gs Dumbledore có thể nhận ra bản thân Thomas cũng giống như chiếc kén đang bao bọc cậu ta, tồn tại xen lẫn giữa hư ảo và thực tại.

Thomas đã mở mắt, đứng dậy và tiến về phía trước. Khi cậu ta tới trước mặt Gs Snape, những tàn dư cuối cùng của chiếc kén hoàn toàn tan biến.

“Thầy thực sự rất may mắn, Gs Snape. Tìm được 1 con người trong vô vàn thế giới khó khăn không kém gì việc tìm kiếm một hạt cát giữa đại dương.”

Trong ánh mắt tràn đầy hi vọng của Gs Snape, Thomas lấy ra đũa phép và một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Một dải ký ức màu bạc được Thomas dễ dàng lấy ra từ thái dương, bỏ nó vào vào chiếc lọ thủy tinh và đưa cho Snape.

Gs Snape run rẩy đưa tay với lấy chiếc lọ. Dù biết rằng đó chỉ là những mảnh ký ức xa xăm, thuộc về một chiều không gian hoàn toàn xa lạ. Nhưng với Gs Snape, đó là hi vọng, hi vọng về một viễn cảnh mà người ông yêu cả đời vẫn còn tồn tại trên cõi đời.

Khi Gs Snape gần chạm tới chiếc lọ chứa ký ức, Thomas đột ngột thu tay lại.

Gs Snape giật mình nhìn theo.

Thomas nhìn ông với một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Cậu cảnh cáo với giọng vô cùng nặng nề:

“Cẩn thận Gs Snape! Với tư cách là một kẻ thường xuyên đi ngang qua các thế giới. Em có trách nhiệm cảnh bảo với thầy.

Đây là 1 liều thuốc độc, kịch độc. Nó sẽ khiến con người ta quên mất thực tại mà họ đang sống. Nó không giống với Chiếc gương Ảo ảnh, cho người ta thấy một thứ không có thật. Thứ này là ký ức về một thực tại khác, một thực tại mà thầy mơ ước. Nó là 1 thứ thuốc độc gây nghiện, đáng sợ hơn bất cứ thứ thuốc độc nào khác...”

Gs Snape đưa tay giật lọ thủy tinh khỏi tay của Thomas, khuôn mặt của ông đã khôi phục vẻ hờ hững vô cảm trước đó. Gs Snape đáp bằng cái giọng khô khốc thường thấy:

“Cảm ơn lòng tốt của cậu, cậu Walker. Ta tin là ta biết mình cần làm gì. Ta nợ cậu lần này.”

Dứt lời, Gs Snape rảo bước rời khỏi Phòng yêu cầu.

“Con sợ Gs Snape sẽ bị lạc lối trong ký ức đó hả? Con có vẻ xem nhẹ sức chịu đựng của ông ấy rồi.” – Gs Dumbledore nói.

Thomas cau mày nhìn theo hướng mà Gs Snape rời khỏi, giọng không chắc chắn:

“Con chưa bao giờ xem nhẹ Gs Snape. Chỉ là... cái mà con đưa cho thầy ấy... sự đáng sợ của nó tới từ hi vọng mà nó mang tới. Thầy biết đấy, một hi vọng thực sự tồn tại có lực hấp dẫn hơn bất kỳ ảo mộng nào.”

“Con nói cũng đúng. Nhưng chúng ta đang nói tới Snape, người có ý chí kiên định không ai sánh bằng. Và con cho rằng một người như vậy sẽ dễ dàng đánh mất mình?”

Thomas tặc lưỡi, nói:

“Chính vì Gs Snape quá kiên định nên thứ con vừa đưa mới càng nguy hiểm. Thầy biết đấy, tình yêu của ông ấy với phụ huynh học sinh còn vượt qua cả lý tưởng của bản thân.”

Gs Dumbledore nhướng mày, ông để ý tới nhưng từ ngữ trêu trọc, thậm chí là có phần giễu cợt, trong lời nói của Thomas. Ông nói:

“Nói như vậy về giáo viên của mình là không ổn đâu trò Walker. Trò nên tôn trọng giáo viên của mình hơn. Đặc biệt là trong ngôn ngữ. Nếu bị người khác nghe được, nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm rất nặng đấy.”

Thomas lập tức nhận ra mình lỡ lời, cậu ta nhẹ nhàng khom người, đáp lại với giọng “vô cùng thành khẩn”:

“Vâng thưa giáo sư. Con sẽ ghi nhớ!”

Cả Gs Dumbledore và Thomas đều bật cười.

Thomas hỏi:

“Làm giáo viên có thực sự thú vị không thưa thầy? Thầy có thể kể cho con biết chút ít về quãng thời gian thầy đứng lớp không? Con rất muốn biết nó có gì khác với tưởng tượng của con.”

Gs Dumbledore cười lớn, ông đáp:

“Không có vấn đề. Nhưng trước tiên chúng ta cần ăn tối đã. Cái thân thể già nua của ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Hai thầy trò bước ra khỏi cánh cửa, căn phòng yêu cầu lại chìm vào bóng tỗi.
Bình Luận (0)
Comment