Tối hôm đó, tại phòng thí nghiệm. Dưới sự hướng dẫn của Thomas, năm người đứng thành vòng tròn. Ở giữa chúng là một cái bàn nhỏ, ở đó năm tấm thẻ được xếp đều thành vòng tròn mà mỗi tấm tương ứng với đỉnh của một cánh sao.
Sau đó, dưới sự chấp thuận của cả 5, 5 tấm 0UC sáng lên và bắt đầu kết nối với nhau, một vòng tròn nối liền bên ngoài bao bọc một ngôi sao năm cánh và năm chiếc thẻ nằm trong những cánh sao. Giờ khắc này năm tấm thẻ trở về nguyên trạng của của chúng, những đồ họa được vẽ trên đó đang sáng lên với mỗi màu đặc chưng. Cả năm người bắt đầu đọc khẩu lệnh:
- Tôi Harry James Potter (Hermione Jean Granger, Ronald Bilius Weasley,...) xác nhận gỡ bỏ giới hạn theo dõi. Xác nhận theo dõi Severus Snape và Quirinus Quirrell.
Ánh sáng dập tắt và 5 tấm thẻ trở lại hình dáng bình thường. Tuy nhiên theo tin tức được truyền đến thì từ giờ chúng sẽ có thể theo dõi 2 vị Gs đang trong diện tình nghi.
Fred quay sang hỏi Thomas, kẻ đang đầy hứng thú đánh giá chúng nó từ phía bàn trà:
- Mỗi lần đều phải thế này hả Thomas? Như vậy có phải quá phiền không?
George cũng đồng ý:
- Đúng vậy. Ai mà có lỡ tay tắt mất chế độ theo dõi thì cả đám sẽ phải tập trung lại. Như vậy sẽ rất phiền! Nếu như ai đó có việc không thể tới, thế thì chẳng phải là nhỡ việc sao.
Ba đứa còn lại cũng cau mày. Thiết kể rườm rà như thế này không hợp với phong cách của Thomas cho lắm. Harry có chút bất an, vừa rồi nó đứng hướng mặt về phía bàn trà và nếu như không lầm thì lúc đó Thomas đang quay ngang tấm thẻ của nó về phía cả đám.
Sự thật chứng minh sự nhảy cảm của Harry là chính xác.
Thomas làm ra đáp lại câu thắc mắc của cả đám:
- Không cần đâu. Một lần là đủ rồi. Nếu có việc gì thì cứ liên lạc với những người khác. Khi anh xác nhận ở đầu này, những tấm thẻ khác sẽ yêu cầu những người còn lại xác nhận. Tùy vào mệnh lệnh anh đưa ra quan trọng đến mức nào, số người cần đồng thuận cũng sẽ thay đổi.
- Ý cậu là... lần này bọn mình vừa mới... làm điều thừa, đúng chứ? – Harry có chút không xác định.
Mấy đứa còn lại quay sang nhìn nó, đến khi Harry bảo về việc có thể ban nãy Thomas đã quay lại hành động của bọn nó thì cả đám bất thiện nhìn về phía thằng nhãi đang ngồi uống trà kia. Rất có khả năng cả đám bị nó đưa ra làm trò đùa.
Ánh mắt của đám bạn khiến Thomas chột dạ. Do không đề phòng lên có vẻ nó đã bị hớ. Thomas vội vàng lên tiếng bào chữa:
- Dĩ nhiên không phải điều thừa. Chí ít thì... nó cũng... rất ngầu. Đúng vậy, thực sự rất ngầu.
Quả nhiên, thằng khốn kia đem cả đám ra làm trò đùa. Ron nhanh chóng lao về phía Thomas, theo sát sau đó là 2 anh em sinh đôi và Harry. Chúng muốn hủy thi diệt tích ngay lập tức.
Thomas nhanh chóng nhảy dựng ra sau bộ sô pha. Nó quyết định chạy thẳng ra khỏi phòng để né tránh sự truy sát của đám bạn. Tuy nhiên bước chân Thomas cứng lại. Nó phát hiện Hermione không hề đuổi theo mà đi thẳng đến bên cái tủ đông lạnh.
- Chúng ta làm một vụ làm ăn được chứ Walker tiên sinh. Số kem trong này đổi lấy những gì mà ngài vừa quay chụp, thế nào?
- Đó vốn dĩ là kem của mình. – Thomas gào thét. Họa không kịp người nhà, việc mà Hermione làm rõ ràng là hành động của kẻ phản diện.
- Hiện giờ nó là của mình. Đừng nói nhảm. Giao hay không?
Bốn đứa kia đã tiến sát lại chỗ cái tủ kem. Dọn trống cái tủ này để đền bù thiệt hại tinh thần cũng không tệ. Kem mà Thomas cất giữ đều rất ngon, hơn nữa lại có thể khiến nó đau lòng – lưỡng toàn kỳ mĩ.
Chiến thắng cuối cùng thuộc về quần chúng. Tên địa chủ xấu xa không những bị tước mất đoạn phim tư liệu quý giá, đồng thời cũng bị dọn trống mất nửa cái tủ kem.
Nhìn cái tủ trống huếch trống hoác, Thomas khóc không ra nước mắt. Hôm nay lỗ nặng rồi, nếu không có ngăn tủ dự phòng thì chắc mất hết quá. Lần sau nhất định phải làm thần chú phòng thủ lên đó mới được. Tuyệt đối phải nhớ kỹ giáo huấn xương máu lần này. Cũng còn may là nó còn có bản dự phòng của đoạn phim ban nãy đã kịp sao chép sang thẻ gốc no.000. Luôn có phương án dự phòng – nó đã bắt đầu học tập được chút gì đó của đấng áo choàng đen.
Sờ cái thẻ đen bóng Thomas tự nhủ: “Chờ đó, ngộ sẽ páo trù. Nu, pogodi!”
Lễ giáng sinh đang dần tiến đến. Vào một buổi sáng giữa tháng mười hai, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Mặt hồ đông cứng, và hai em sinh đôi nhà Weasley vừa bị phạt vì đã phù phép cho mấy trái cầu tuyết cứ lăn tròn theo giáo sư Quirrell, rồi cho nẩy lên đằng sau tấm khăn vành của ông.
Sau buổi học Độc dược, lúc rời căn hầm, bọn học sinh phát hiện có một cây thông to đứng ở cuối hành lang. Nhưng nhờ hai cái chân khổng lồ thò ra dưới gốc cây và giọng nói ồm ồm mà tụi nhỏ biết ngay là lão Hagrid đang đứng đằng sau.
Ron tiến lên tính giúp đỡ bác Hagrid nhưng cuối cùng lại gặp sự chế nhạo của Malfoy, nó có vẻ đã quên mất lần thua cuộc trước Harry. Từ sau khi đội bóng của nhà Slytherin thua cuộc thằng này luôn tìm mọi cách để gây sự với bọn nó. Thậm chí rất nhiều lần bị Thomas cho mấy câu chú im lặng khiến nó ngã sấp mặt thì vẫn chẳng biết sợ, vẫn dũng cảm tiến lên chịu chết.
Thomas đang tính cho nó ăn thêm một câu chú nữa để đỡ ngứa mắt thì Gs Snape đã xuất hiện, nó vội vã rụt tay về. Kết quả là Ron bị mất 5 điểm.
Bốn đứa đi theo bác Hagrid vào trong Đại Sảnh đường. Gs McGonagall và Gs Flitwich đang bận bịu trang trí trong đó.
Cả hội trường trông thật ngoạn mục. Từng chuỗi hoa của cây nhựa ruồi và cây tầm gửi treo khắp các bức tường, và không dưới mười hai cây thông Giáng sinh cao chót vót đứng quanh phòng, một số lấp lánh với những cột băng nhỏ và vài ngọn nến lung linh.
Hermione kêu gọi Ron với Harry đến thư viện tìm tư liệu của Nicholas Flamel, bác Hagrid đi theo chúng. Thomas lưu lại phụ giúp các giáo sư trang trí đại sảnh. Chỉ gặp đũa phép của Thomas vung lên, từng miếng băng mỏng tung bay xung quanh những cây thông, ánh sáng được phản chiếu qua chúng khiến cho không khí của cả Đại sảnh trở lên rực rỡ và có phần mờ ảo.
Thomas có chút bận tâm về hiệu xuất của đám bạn. Đã 2 tuần kể từ khi chúng biết về Nicholas Flamel thế nhưng lại vẫn chưa tìm được tư liệu về ông ấy. Thomas quên mất rằng tư liệu về Flamel thuộc khu sách cấm, còn những quyển sách khác cho dù có đề cập thì cũng rất sơ lược, thậm chí chỉ một hai dòng. Điều đó gây khó khăn cho người muốn tìm hiểu chúng.
Kỳ nghỉ bắt đầu, Thomas cũng không trở về nhà. Ông bà Walker đã qua Việt Nam trước đó vài ngày. Thẻ UC tiến quân thị trường Việt Nam dễ dàng hơn dự kiến; thuận nước đẩy thuyền, ông Phong cũng mượn cơ hội này trở về nước. Bà Serena cũng theo ông đi qua đó, trong tin mới nhất gửi cho Thomas, bà thông báo gia đình nó sắp có thêm thành viên mới. Có thể nói ông Phong quả nhiên là hành động phái – có ý định làm thêm đứa nữa là làm ngay.
Thành thực mà nói khi nhận được tin này Thomas vô cùng bất ngờ. Trong giấc mơ, ở đó nó cũng có một đứa em trai. Thằng nhóc tuy có chút cứng đầu và quậy phá nhưng kể ra thì vẫn ngoan chán. Thomas bắt đầu chờ đợi đến ngày đón đứa em của mình ra đời, nó hoàn toàn quên béng việc nếu có em gái thì sẽ thế nào.
Quãng thời gian Giáng sinh ở tại trường cũng là thời điểm Thomas nhàn nhất trong suốt thời gian từ giữa tháng 11 đến giờ. Maginet đã ổn định, những việc lặt vặt đã có một đoàn kỹ thuật viên mới thuê đảm nhiệm. Còn lại những công việc khác đều bị nó xếp lại một bên. Quãng thời gian vừa rồi thực sự quá bận rộn, nó quyết định thưởng cho mình một đợt nghỉ phép.
Hiện tại, Thomas đang ngồi cùng Ron với 2 ông anh sinh đôi của nó, cả bốn đứa đang quan sát chận đấu MDC của Harry với một học sinh của nhà Hufflepuff. Harry chơi bài không tệ nhưng đối thủ của nó cũng không phải bình thường. Điều kiện gia đình có vẻ khá giả khiến nó có một bộ bài tương đối tốt. Trận đấu diễn ra vô cùng hấp dẫn.
Nói đến MDC thì không thể không nói đến Ron Weasley. Thằng này hiện giờ là đấu thủ có xếp hạng cao nhất ở trường Hogwarts. Hiện giờ cả trường chẳng còn ai muốn thách đấu nó nữa lên Ron toàn phải lên mạng để đánh online.
Nhắc đến vụ này là nó lại kêu gào. Từ ngày bị mất đối thủ, thu nhập của Ron giảm đáng kể. Bù lại hiện giờ số lá bài mà nó sở hữu lên tới hơn 300 lá, một con số kinh khủng khi mà nó kiếm được hoàn toàn dựa vào 40 lá bài ban đầu được Thomas cho bốc miễn phí chứ không chịu mua thêm bất cứ một lá nào. Việc này khiến cho kẻ tay đen như Thomas khó chịu đến nỗi muốn đá cho nó vài phát. Tuy nhiên Thomas cũng khuyên Ron thử hướng tới vị trí bài thủ số 1 nước Anh. Nếu đạt được vị trí đó, nó sẽ có cơ hội kiếm được một lá GR. Đề nghị này lập tức đưa lên sự chú ý của Ron, nó là một trong số ý người được chứng kiến uy lực của GR. Một thằng đen như mực kiểu Thomas cũng có thể lật kèo trong chớp mắt.