Sau một tuần kể từ khi trứng nở, Thomas chỉ tới đây đúng một lần. Bác Hagrid có vẻ đã bình tĩnh lại từ khoảng thời gian kích động. Sau một quãng thời gian đấu tranh của Harry và đám bạn, đồng thời cũng một phần do sự nguy hiểm đang rình rập từ phía thằng Malfoy, bác Hagrid đồng ý đưa con rồng đen đi khỏi Hogwarts.
Ron viết thư liên lạc với anh Charlie của nó để gửi con rồng ở đó, mạng lưới Maginet chưa bắt sóng kịp tới chỗ anh ấy ở - một vùng hẻo lánh để nuôi rồng. Ngày thứ 4 trôi đi sau quyết định của mọi người, Ron bị con rồng cắn. Vết cắn của nó sưng lên và được đưa xuống phòng y tế. Lần này Thomas có thể cứu Ron nhưng vì một chút tư tâm lên nó quyết định chỉ đưa Ron thuốc tê và cho nó xuống gặp bà Pomfrey. Đúng như Thomas dự đoán, Ron kẹp lá thư của anh Charlie vào quyển sách và Malfoy đã rất vui lòng xin nhận.
Đêm thứ bảy trời đầy mây, tối đen như hủ nút, Harry và Hermione tới chỗ lão Hagrid hơi trễ một chút vì phải chờ cho con yêu tinh Peeves cút khỏi hành lang dẫn ra cửa chính. Con yêu tinh cứ đứng đó nhẩn nha chơi đánh quần vợt với bức tường.
Bác Hagrid đã đóng gói Norbert sẵn sàng trong một thùng lớn. Ông nói với giọng mếu máo:
- Ta đã cho nó rất nhiều chuột, để ăn trong suốt hành trình. Ta cũng đóng gói con gấu bông cho nó, các cháu biết đó, nó có thể sẽ cô đơn.
Từ trong thùng phát ra những tiếng động xé toạc, mà Harry nghe như thể tiếng một con gấu nhồi bông đang bị xé rách bụng hay bứt đứt đầu.
Hagrid khóc nức nở, khi Harry và Hermione che cái thùng bằng chiếc áo choàng tàng hình và rúc vào trong đó:
- Tạm biệt, Norbert! Mẹ sẽ không bao giờ quên con!
Thomas đứng đợi 2 đứa ở cửa lâu đài, nó đang đề phòng ngoài ý muốn xảy ra.
- Hai cậu quên là mình biết ma chú trôi nổi rồi hả?
Nửa đêm đến, cả đám đang đợi ở trên tòa tháp cao nhất, nhờ ơn pháp thuật, nếu không không biết giờ cả bọn đang ở đâu. Thomas đã cho con rồng một cái bùa ngủ cường lực để giữ nó im lặng – thực tế là bị đánh ngất sỉu.
Khoảng sau 30 phút, bốn cây chổi bay xuống từ bóng tối. Bạn của anh Charlie là những người rất vui tính. Họ cho Harry, Thomas và Hermione xem những dây cương và xích mõm vốn dùng để chế ngự con rồng. Mọi người xúm lại trói gô con rồng một cách gọn ghẽ. Harry, Thomas và Hermione bắt tay và cảm ơn những vị khách. Họ đã giúp bọn nó tống khứ được cái của nợ do bác Hagrid làm ra.
Cuối cùng, Norbert sẽ đi... đi mãi.
Cả bọn đang đi xuống cầu thang, cả lũ có cảm giác như mình đang bay sau khi tiễn được con rồng cho người khác. Đột nhiên Thomas nói:
- Harry, cậu quên cái áo tàng hình. Hermione cậu quay lại giúp Harry, hai người sẽ nhanh hơn.
Hai đứa bạn sững sờ, rồi chạy vội lên cầu thang. Hermione liếc qua Thomas một chút, từ lần hiểu nhầm trước cô lí giải sâu hơn về người bạn này. Thomas không xấu, cũng không hại người, nhưng nó làm việc luôn có tính toán. Lần này cũng vậy, từ lúc Thomas nói không xử lí được vết thương của Ron cô đã thấy hơi kỳ lạ. Hiện tại, Thomas không đi lên giúp đỡ, cái này không giống với tính tình của nó.
Khi cả hai trở lại chân tháp, Thomas đã không còn ở đó nữa, nó đã biến mất. Đột nhiên tấm thẻ của Harry rung lên, tin nhắn của Thomas: “Mình đi xử lý một chút công việc. Hai cậu dắt nhau về giường đi (^^)/”
Harry tí thì ném tấm UC quý giá nếu như nó không kịp nhớ ra tấm này là 0UC chứ không phải là GUC bình thường.
Còn Thomas, lúc này nó đang mang mặt cười đầy thiện lành, thậm chí có chút thảo hảo ngồi trước mặt Gs McGonagall và bên cạnh nó là... Neville. Thằng nhỏ đang run rẩy ngồi một góc, Gs đang xử lí nó khi Thomas tới.
Gs McGonagall có phần nhức đầu với đứa trẻ ngồi trước mắt này, tuy điểm số của nó không bằng Hermione nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, Thomas là học sinh xuất sắc nhất của nhà Gryffindor, thậm chí là toàn Hogwarts. Kể cả Gs Dumbledore khi chỉ có các Gs cũng thừa nhận Thomas là học sinh xuất sắc nhất mà Hogwarts từng có trong nhiều thế kỷ nay, xuất sắc nhất – kể cả so sánh với những kẻ như Voldemort. Nhưng giờ, học sinh xuất sắc này bị tóm bởi Filch – một pháp lép – trong khi đang đi đêm. Bà thực sự không hiểu được tại sao một người như Thomas lại có thể khinh suất như vậy. Và nụ cười trên mặt nó có vẻ như nó tự nguyện chui vào rọ.
- Cho ta một câu trả lời, Thomas! Trò biết việc này nghiêm trọng như thế nào.
Thomas vẫn giữ nụ cười bình thản trên mặt. Dĩ nhiên nó biết hậu quả. Nhưng so sánh việc nó bị bắt với việc không có gì xảy ra thì...
* * *
Thời gian trở về hơn 20 phút trước.
Nhìn Harry và Hermione khuất bóng trên cầu thang xoắn ốc, Thomas khẽ cười, Hermione có vẻ đã nhận ra gì đó, nhưng cũng chẳng quan trọng. Dù sao thì vạn sự đã xong, chỉ cần gió độc kia nữa thôi. Thomas khẽ nhún nhảy đi xuống cầu thang.
Linh giác của Thomas tốt hơn người thường rất nhiều, nó sớm đã phát hiện có kẻ đang tiến lại đây. Bước chân nhỏ nhẹ, rón rén như bước chân mèo, đặc trưng không lẫn vào đâu được của Filch – gã pháo lép đáng ghét. Đừng nói cái gì như lão đáng thương, đáng thương nhưng cũng đáng hận. Lão ganh ghét với những học sinh trong ngôi trường này, đồng thời cũng sợ hãi và nịnh nọt chúng – nhất là những đứa Slytherin.
Thân phận không quyết định sự tốt xấu của một người, chính cách mà họ sống quyết định điều đó. Arabella Figg, bà hàng xóm của Harry cũng là một pháo lép, và bà sống thành thật và đáng tôn trọng. Harry sống và lớn lên trong nhà Dursley, một môi trường giống như địa ngục nhưng vẫn giữ được tấm lòng dũng cảm, tốt bụng và vị tha.
Filch bất ngờ khi nhìn thấy người xuất hiện trước mắt lão là Thomas, theo tình báo của Malfoy thì rõ ràng là mấy đứa khác cơ mà. Nhưng cũng chẳng quan trọng, tóm thiếu một đứa cũng là tóm, dù sao đứa trước mặt này cũng là một đứa xuất sắc của nhà Griffindor, kết quả không tệ.
Mỗi lần nhớ tới khuôn mặt sợ hãi của đám học sinh khi bị bắt, lão Filch lại thấy khoái trá. Có khả năng pháp thuật thì đã sao, đến trong tay ta cũng như nhau mà thôi. Lão bắt đầu cái giọng giễu cợt và dọa nạt như mọi khi:
- Coi xem ai này. Học sinh xuất sắc của nhà Gryffindor. Ta sẽ dẫn chú mày đến chỗ Gs McGonagall. Cấm túc. Ta sẽ nói với Gs McGonagall. Hầm ngục dưới lâu đài đã quá lâu không sử dụng. Ta sẽ... ách...
Giọng nói của lão ách lại, một bàn tay không quá lớn nhưng cực kỳ rắn chắc đã bóp chặt lấy cổ làm lão không thể tiếp tục nói ra lời nào.
Thomas cắt ngang mấy câu tán nhảm của lão Filch, nó đã chịu đủ. Vất lão họm hẹm đang cuống cuồng chộp tay nó vì nghẹt thở xuống đất, giọng Thomas trở lên lạnh như băng:
- Đưa tôi đi gặp Gs McGonagall. Tôi biết hôm nay là giờ trực của Gs. Còn ông thì... câm miệng! Đồ rác rưởi!
Sự nhân nhượng, rộng rãi và tính trẻ con của Thomas chỉ thể hiện trước thân nhân, còn kẻ khác, xin lỗi, nó không có dư thừa tình thương đến vậy. Những kẻ có ý đồ với nó ở hẻm Knockturn đã thế và lão Filch cũng không ngoại lệ. Dù sao trong mắt Thomas, chúng đều cùng một loại người – đạo đức bẩn thỉu giống nhau.
Đến cuối đời lão Filch cũng không thể quên đôi mắt của tên học trò đã bóp cổ lão lúc đó. Băng lãnh, tàn nhẫn,... giống như một con ác thú sẵn sàng nhào lên xé nát lão bất cứ lúc nào. Sẽ chẳng ai thèm truy xét một tên pháo lép có vấn đề gì khi xúc phạm một phù thủy, nhất là phù thủy thiên tài.
Thở dốc lấy hơi sau khi bị ngạt, lão run rẩy đứng lên dẫn đường. Cho đến lúc rời đi khỏi cửa phòng của Gs McGonagall lão vẫn không ngừng run, lão thậm chí còn không cả dẫn Thomas vào cửa, lão chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Đưa mắt nhìn lão Filch chạy chối chết, khuân mặt Thomas bắt đầu hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Nó không muốn dùng biện pháp mạnh, nhưng cách vừa rồi là tốt nhất và nhàn nhất với loại người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như lão. Bọn phù thủy ở hẻm Knockturn cũng vậy.
Thomas ra tay đều nắm chắc, không làm chúng bị thương nhưng đủ khiến chúng sợ. Lí trí của nó luôn áp đảo được phần nhân từ khi đối mặt với mấy loại người này. Nếu nhường nhịn chúng một lần, chúng sẽ lấn tới; và đến khi Thomas thực sự tức giận thì hậu quả tuyệt đối không chỉ là sợ hãi. Vì vậy tốt nhất là để lũ khốn này ngoan ngoãn và bớt chọc giận nó.
Ánh mắt của Thomas chuyển sang căn phòng vẫn sáng đèn của Gs McGonagall. Gửi một tin nhắn cho Harry để bọn nó khỏi tìm loạn vì lo lắng, Thomas gõ cửa và tiến vào sau khi được sự cho phép của bà.
* * *
Trở về với hiện tại.
Thomas đang cười gãi đầu, đôi mắt của nó đánh lòng vòng tìm cớ.
- Thực xin lỗi Gs. Là do em nhất thời nổi hứng muốn ngắm sao. Em sẽ bù lại những điểm bị mất thưa cô.
Gs McGonagall hiển nhiên không thể nào tin vào cái cớ vớ vẩn của đứa học trò, hôm nay toàn mây mù. Nhưng bà cũng không tin nó có một con rồng. Gs lúc này thật bất đắc dĩ, Thomas năm nay đã ghi quá nhiều điểm cho nhà Gryffindor, và giờ trừ nặng nhất là 50 điểm thì cũng chưa được một nửa số điểm nó đã kiếm được. Thở dài, bà cũng có chút lực bất tòng tâm.
- Con quá bất cẩn Thomas. Năm mươi điểm từ mỗi đứa. Giờ thì về giường, hình phạt cụ thể sẽ được thông báo sau.
Bịt mồm Neville khi nó đang định nói thêm gì đó có thể làm tình hình tồi tệ hơn. Thomas cuống quýt cảm ơn Gs McGonagall và thối lui khỏi phòng. Nó có thể nghe ra ẩn ý của Gs, lần sau có đi đêm thì cũng đừng để bị bắt. Phải nói, không hổ là Gryffindor sao.
Sáng ngày hôm sau cả đám học sinh nhà Gryffindor đi qua cái đồng hồ cát và tưởng bọn nó đang nằm mơ. Một trăm điểm không cánh mà bay. Sau đó thông tin của vụ việc được lan ra: Thomas và Neville đi đêm và bị tóm. Lập tức cả hai trở thành đối tượng bị xa lánh của mọi người. Dù sao thì bọn học sinh không ai mong nhà Slytherin được cúp cả.
Harry, Ron và Hermione lo lắng Thomas sẽ có vấn đề, dù sao nó hiện đang là trung tâm của cơn bão. Cứ nhìn Neville thì cũng đủ khiến người ta nghĩ nhiều rồi. Và chúng tìm được Thomas trong phong thí nghiệm, nó đang đọc sách – một quyển về bùa chú căn bản – một thứ trước giờ rất ít thấy Thomas đọc. Ron thậm chí lo lắng bạn nó có vấn đề về đầu óc:
- Cậu không có vấn đề gì chứ Thomas? Nghĩ thoáng lên, mọi việc rồi cũng sẽ qua nhanh thôi, chỉ vài tuần là bọn họ quên hết ấy mà.
Harry lên tiếng phụ họa:
- Đúng đó, với khả năng của cậu thì chẳng mấy hồi mà gỡ lại thôi.
Thomas lắc đầu. Nó biết lũ bạn lo lắng cho nó, nhưng mà không cần thiết:
- Mình không sao. Bọn họ thế nào liên quan gì đến mình. Đám điểm mình làm mất còn chưa bằng một nửa mình kiếm được. Bọn nó góp được bao nhiêu? Mình sẽ chẳng quan tâm một đám vớ vẩn, bạc bẽo nghĩ về mình thế nào.
Hermione lại có sự bận tâm khác, cô có vài lo lắng:
- Thomas, trả lời thật với mình. Cậu cố tình để Filch bắt phải không?
Thomas kinh ngạc. Quả nhiên hôm đó Hermione đã phát hiện. Thomas thừa nhận một việc, Hermione giống nó nhất trong cả bọn – chỉ là nhân sinh quan đôi bên khác nhau, khi mối quan hệ đôi bên kéo gần và hiểu rõ cách làm người của nhau hơn, cô sẽ là người dễ phát hiện ra hành động mờ ám của nó hơn bất kỳ ai.
Nếu đã bị phát hiện, Thomas cũng chẳng giấu diếm.
- Uh! Mình cố ý đó.