Một ngày sau tiệc cuối năm, trong phòng Hiệu trưởng. Thomas đang pha trà cho Gs Dumbledore, hôm nay hai người uống trà xanh được gửi từ Việt Nam sang chứ không phải trà của Anh quốc như mọi khi. Đưa một ly trà mời Gs, Thomas lên tiếng:
- Mời thầy dùng thử. Con nghĩ đây sẽ là một trải nhiệm khác biệt.
Gs Dumbledore nhâm nhi tách trà của Thomas, quả nhiên nó không nói sai hương vị thực sự khác biệt. Tuy nhiên hôm nay hai người ngồi đây không phải để dùng trà.
- Trà thực sự rất ngon. Cẩn thận thưởng thức càng có dư vị. Hôm nay ta gọi con tới vì có vài điều muốn hỏi. Con có đánh giá gì về Voldemort qua lần gặp vừa gỡ ngắn ngủi vừa rồi?
Thomas nâng lên một ly trà, tuy không rõ lắm mục đích của Gs khi hỏi những chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cách mà nó đáng giá Voldemort. Dù sao thì Thomas cũng chẳng có gì phải dấu diếm trong mấy câu hỏi kiểu này, mặc dù để tìm từ thì hơi khó:
- Rất mạnh, rất thông minh và vô cùng tàn nhẫn, máu lạnh. Tuy nhiên… con không biết diễn tả ra sao, nhưng hắn cho con một cảm giác… điên cuồng… con không rõ lắm… nhưng có lẽ vậy…
Gs Dumbledore gật gật đầu, đánh giá rất khách quan. Thomas không nói đến thiện ác, nhưng lại đánh giá Voldemort là một tên điên, điều này phi thường đáng chú ý.
- Thế còn cảm nhận của con? Ta tương đối tò mò và muốn biết dưới cái nhìn chủ quan thì con đánh giá hắn là người thế nào, tốt hay xấu, thiện hay ác.
Câu hỏi của Gs Dumbledore lần này làm khó Thomas. Nó chưa từng nghĩ đi đánh giá theo phương diện này. Có thể nói, nó chưa từng đi đánh giá bất kỳ kẻ nào theo phương diện chủ quan, trừ cha mẹ nó.
Gs Dumbledore nhìn Thomas rơi vào trầm tư, ông không lên tiếng thúc giục, vấn đề này thực sự rất khó. Tốt xấu, thiện ác ai có thể phân biệt rạch ròi. Nếu như trước mặt ông là Harry, Ron, Hermione hay bất kỳ học sinh đầu cấp nào khác thì ông cũng sẽ không đi hỏi chúng vấn đề này; chí ít cũng phải 4 hoặc 5 năm nữa.
Quá một lúc lâu, Thomas mới ngẩng đầu lên nhìn Gs Dumbledore, hai mắt của nó trong suốt, kiên định. Thomas trả lời:
- Tốt hay xấu, thiện hay ác… con không đánh giá… Con chỉ có thể nói là… uhm, con không ưa nổi cách làm của hắn. Voldemort lợi dụng sự yếu đuối trong tâm hồn của Quirrell để đoạt được lòng trung thành của ông ta… cái này con không biết là đúng hay sai nên con không bình luận về nó. Nhưng cách mà hắn vứt bỏ ông ta như một đống rác khi không còn giá trị lợi dụng khiến con… ghê tởm. Đó là người đã tin tưởng hắn, đã trung thành và tôn thờ hắn như thần linh. Voldemort chỉ đơn giản là lợi dụng… Quirrell, và vất bỏ khi hắn không cần. Hắn quá máu lạnh, quá bạc bẽo… con không thể chấp nhận được cái cách làm đó.
Có lẽ cách mà Thomas diễn đạt không được chôi chảy, nhưng Gs Dumbledore cũng đã hiểu được ý mà nó muốn biểu đạt. Trong thâm tâm Thomas phản cảm, thậm chí căm ghét cách làm người của Voldemort, nó cho rằng Voldemort là kẻ xấu, chỉ là đứa trẻ này không quen với việc phán xét một người dựa trên quan điểm cá nhân của nó mà thôi.
Gs Dumbledore tin, nếu ông hỏi Thomas, đánh giá khách quan Voldemort thiện hay ác, tốt hay xấu thì nó chắc chắn không ngại mà đưa Chúa tể Hắc ám vào danh sách đen. Nhưng trên quan điểm cá nhân, Thomas sẽ không đưa ra đánh giá chắc chắn về bất kỳ ai, cho dù quan hệ giữa hai người hiện giờ không cạn – ông là đạo sư của Thomas.
- Con có nói Voldemort có phần điên cuồng?
- Chỉ là cảm giác, thưa thầy. Con nghĩ có lẽ con diễn tả cũng chưa chính xác lắm.
- Oh. Không cần vội, không cần phải vội. Con cứ bình tĩnh. Dù sao, để hình dung chính xác về một người như Voldemort là một cái gì đó vô cùng khó khăn.
Gs Dumbledore nói với giọng đầy hứng thú. Có lẽ kiếm được một người dám nói thẳng về Voldemort là một công việc đầy khó khăn.
- Đến giờ nghĩ lại, không hẳn điên cuồng… con nhận thấy cảm giác… gấp gáp, độc ác, nôn nóng và… táo bạo đến cùng cực. Con không rõ lý do, có thể do đối mặt với Harry, cũng có thể do hòn đá… khi ở trong mật thất, hắn thiếu đi sự bình đạm thường thấy ở các phù thủy của nhà Slytherin.
Thomas rất khó để miêu tả lại cái mà nó cảm giác được khi đối diện trực tiếp với Voldemort.
Gs Dumbledore như có điều suy nghĩ. Đã lâu ông chưa đối mặt với Voldemort. Nhưng nếu những gì mà Thomas nói là chính xác mà không phải Voldemort cố tình thể hiện ra thì quả thực hắn có bất thường.
- Con chắc chắn?
Thomas lắc đầu.
- Chỉ là cảm giác, nó rất quái dị... Hắn rất thông minh, ma mãnh, tính toán cũng rất hợp lí. Nhưng đồng thời khi hành sự thì... thiếu đi sự điềm đạm và cẩn trọng ở những bước cuối cùng. Cách Voldemort hành động, lời nói của hắn cùng những gì con cảm nhận được đối lập hoàn toàn với con người Voldemort mà con tìm hiểu được. Liệu có thể là... do trạng thái của hắn không thưa thầy?
Gs Dumbledore khẽ lắc đầu, ông không đưa ra bất kỳ ý kiến chủ quan nào. Thomas miêu tả Voldemort quá lạ lẫm. Voldemort mà ông biết kiêu ngạo nhưng luôn cực kỳ cẩn trọng. Có lẽ Thomas nói cũng có lý, trạng thái hiện tại của Voldemort đã ảnh hưởng đến tâm lý của hắn. Nếu đúng như vậy, có lẽ sẽ rất có ích trong cuộc chiến tiêu diệt Chúa tể Hắc ám.
- Còn gì nữa không, Thomas. Ta nghĩ không chỉ có vậy. Đây là lần đầu chúng ta đối mặt trực tiếp với Voldemort sau cả thập kỷ. Ta hi vọng con có thể nhớ thêm chút gì đó, mỗi một chi tiết đều là vô cùng đáng giá.
Thomas khoanh tay lại, ngả người ra phía sau và cúi gục cái đầu xuống còn long mày thì nhăn lại. Đây là thói quen của nó mỗi khi cần nhớ lại chuyện gì đó. Thomas đang cố hình dung thật chi tiết và rõ ràng những gì mà nó thấy cho Gs Dumbledore. Đúng như thầy nói, mỗi chi tiết cũng là một mảnh ghép quan trọng để chiến thắng. Nó bắt đầu kể cho Gs về từng câu nó nghe được giữa cuộc đối thoại của Voldemort với Harry rồi với chính nó, sau đó mới đưa ra nhận xét.
- Hắc ám, lạnh lẽo, không sạch sẽ đó là những gì mà linh hồn của Voldemort thể hiện. Hắn không có cơ thể, nhưng cũng không phải u linh. Một thứ gì đó, nếu như muốn so sánh gần gũi thì có lẽ là ác linh trong các câu chuyện thần thoại của phương Đông.
Gs Dumglbedore gật đầu, như này đã là rất tốt rồi. Ông đã có một vài suy đoán. Lúc này Thomas đột nhiên thốt lên:
- Đúng rồi. Thưa thầy, linh hồn của hắn có vẻ không ổn định. Rất kỳ dị! Nó dễ bị tác động nhưng rất khó bị thương tổn. Những phép thuật chỉ yếu ớt cũng có thể tác động đến hắn, nhưng lại không thể làm linh hồn hắn hao tổn. Giống như một sợi dây cao su vậy, kéo dãn dễ dàng nhưng kéo đứt lại khó khăn, khi thả ra nó lại quay về hiện trạng ban đầu.
Thomas đưa ra ví dụ về dư chấn linh hồn có thể khiến Voldemort bị ảnh hưởng, nhưng khí độc – thứ mà đáng nhẽ phải có tác dụng tiêu cực hơn – lại không có hiệu quả. Dĩ nhiên, Thomas nói hiệu quả của khí độc là thứ vô tình phát hiện trong lúc thí nghiệm và lần này nó vô tình thấy được linh hồn của Voldemort không bị ảnh hưởng; nếu không, làm sao giải thích về việc nó biết Voldemort tồn tại dưới dạng linh hồn mà nhắm vào.
Gs Dumbledore giật mình, thông tin này của Thomas thậm chí còn có giá trị hơn cả những tin trước đó. Một linh hồn yếu đuối dễ bị tác động nhưng lại không thể bị phá hủy… thực sự càng lúc càng thú vị.
- Được rồi! Chúng ta kết thúc câu chuyện về Voldemort ở đây. Ta sẽ tìm hiểu tình trạng của hắn. Những thông tin vừa rồi của con thực sự là vô cùng giá trị. Giờ thì đến với món chính của hôm nay, ta nghĩ con đã chờ đợi nó lâu rồi.
Gs Dumbledore khẽ đưa tay, viên Đá Triết gia hiện ra trong tay thầy. Ấn tượng đầu tiên của Thomas với hòn Đá Triết gia là: nó thật đẹp. Hòn Đá Triết gia nhìn thoáng qua giống như một viên Ruby huyết bồ câu mà Thomas từng có lần thấy trước đây. Nhưng khác với những viên đá quý, thứ vật chất huyền thoại này tồn chứa một nguồn năng lượng cực lớn, cực kỳ dị, nó lưu động và sinh sôi, tựa như... sinh mạng.
Thomas hơi hoảng hồn khi nghĩ đến vụ này, có một magaka đã sáng tạo ra một câu chuyện và trong đó Đá Triết gia được tạo lên từ vô số mạng người. Thomas hỏi Gs Dumbledore với giọng hơi lắp bắp:
- Thưa thầy... liệu rằng, con có thể...?
Thomas đưa tay chỉ vào hòn đá. Tuy không tin Nicholas Flamel sẽ làm ra hành động ác liệt như vậy, nhưng... nó vẫn cần tự tay xác nhận.
Gs Dumbledore gật đầu. Ông không hiểu tại sao Thomas có vẻ kích động đến như vậy.
Tiếp nhận hòn đá từ tay của Gs Dumbledore, Thomas có hơi run rẩy. Cứ nghĩ đến hòn đá xinh đẹp này là vô số tính mạng người cô đọng là Thomas lại có chút ác hàn.
Sự thực chứng minh, Thomas nghĩ nhiều. Hòn đá này chỉ là một vật chất đặc thù, nó không tồn tại chút xíu sinh mệnh nào. Tuy nhiên, năng lượng lưu động trong nó thực sự rất giống dòng chảy của sinh mạng - dòng chảy của khí. Điều này cũng khiến Thomas thở ra một hơi. Nó không biết phải làm gì nếu đây thực sự là sinh mạng.
- Thực kỳ diệu! - Thomas cảm thán.
Gs Dumbledore gật đầu, lần đầu tiếp xúc với Đá Triết gia ông cũng có cảm giác tương tự. Chỉ là không có kích động run rẩy như Thomas mà thôi (hiển nhiên Gs của chúng ta đã hiểu nhầm).
- Năng lượng của nó rất giống với dòng chảy của khí. Thực kỳ lạ, một vật chết lại mang đặc tính của sinh mệnh. Thực kỳ diệu!!!
Thomas quay sang Gs Dumbledore, nó hỏi:
- Thưa thầy liệu con có thể mang nó vào phòng thí nghiệm của mình được không? Ở đó, con nghĩ sẽ thuận tiện hơn cho công việc.
Gs Dumbledore gật đầu. Ông và Nicholas Flamel đã đồng ý cho Thomas mượn hòn đá để nghiên cứu thì dĩ nhiên sẽ không ngăn cản nó thí nghiệm, miễn là Thomas không làm gì tà ác và quá trình sẽ phải diễn ra dưới sự giám sát của GS Dumbledore.