Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 82

Ngay khi về tới nhà, Thomas điện báo cho tất cả người thân và bạn bè. Đồng thời nó cũng thông báo cho Gs Dumbledore và nhận được thông báo là cả hai sẽ lên đường sau 4 ngày nữa, thầy còn chút công việc cần sắp xếp trước một chuyến đi dài.

Thomas quyết định sẽ mời mấy người bạn đến để tổ chức party, 4 ngày chờ đợi nó cũng không có ý định vất vả mệt mỏi nghiên cứu dang dở bất cứ thứ gì. Nghỉ ngơi, gặp gỡ bạn bè và bổ xung kiến thức về lí thuyết luyện kim sinh thể là thứ thích hợp trong khoảng thời gian này.

Thomas đã yêu cầu ông Alden giúp nó tìm vài cái xác động vật, Thomas không có ý định dùng xác người, lương tâm của nó không chấp nhận được điều đó. Xác động vật hoàn chỉnh thì không khó, nhưng lượng lớn thủy ngân, cùng một vài loại kim loại hiếm khác thì yêu cầu thời gian. Trước khi đi có lẽ sẽ chuẩn bị đủ.

Sau khi điện báo, cả bọn sẽ tụ tập tại nhà Thomas sau một ngày nữa, trừ Hermione, cô ấy cùng với bố mẹ của mình đi thăm họ hàng. Ron và 2 anh em sinh đôi sẽ đến đây bằng bột floo; còn Harry - ông Alden sẽ đích thân đến đón nó. Thomas tin rằng ông sẽ xử lí tốt đám họ hàng xấu tính của Harry.

Sáng ngày thứ 3 sau khi Thomas trở về, cả đám con trai đã tụ tập ở nhà nó. Nhờ có UC mà Harry không bị cô lập trong suốt thời gian vừa rồi. Khi ông Alden đến nơi, nó đã chuẩn bị sẵn ở cửa. Tuy nhiên, theo lời Harry, ông Alden đã đưa cho gia đình Dursley một cái phong bì và nói gì đó với họ trước khi đi. Qua tấm kính xe, Harry thấy sắc mặt dượng Dursley của nó trở lên tái nhợt vì sợ hãi và phẫn nộ.

Thomas có phần khó hiểu, nó cũng không đoán ra ông Alden đã làm cái gì. Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng. Nó hoàn toàn có thể hỏi lại ông ấy sau đó.Còn bây giờ thì việc quan trọng là nhập tiệc, Thomas đang rất vui mừng khi gặp lại đám bạn, nó đang háo hức muốn kể cho chúng nghe những gì mà nó đã trải qua suốt thời gian vừa rồi.

Phòng khách, đứng trước bàn tràn đầy các loại đồ ăn và thức uống, Thomas tuyên bố:

- Mừng gặp lại! Cạn ly!

Cả đám giơ cao mấy cái ly rồi làm một hơi cạn sạch. Nếu không phải trong đó toàn là nước ép trái cây thì có lẽ còn khí thế hơn.

Ron nói:

- Đáng tiếc là Hermione không có mặt.

Thomas nhún vai, nó nói:

- Cậu ấy bận mà. Hơn nữa có riêng đám con trai tụi mình sẽ thoải mái hơn. Nói thật, nếu không phải tụi mình còn quá nhỏ thì mình đã tính mời một tá người mẫu rồi mở pool party. Còn nếu cậu nhớ Hermione thì mình có thể nhờ quản gia miễn phí đưa cậu đi tìm.

Ron đỏ mặt và có chút lúng túng, nó chỉ thuận mồm nhắc đến mà thôi. Còn Harry thì mười phần im lặng, pool party, nó chưa bao giờ nghĩ Thomas lại điên cuồng đến vậy. Riêng Fred và George mắt sáng lên, Fred xúi:

- Hay giờ làm luôn đi. Anh cũng rất tò mò về pool party của muggle.

Thomas lắc đầu.

- Không được. Bây giờ mà làm thế thì mẹ em sẽ xé xác em ra mất.

Cả lũ cười vang, nhưng rõ ràng là Fred và George đều có chút tiếc nuối. Trong mọi người thì 2 đứa lớn nhất, chúng so với Harry và Ron càng bị món này hấp dẫn.

Harry cảm thán:

- Vẫn biết là nhà cậu rất có tiền, nhưng đến rồi mình vẫn thấy sốc.

Mấy anh em nhà Weasley cũng vô cùng đồng cảm, khi mới đến đây chúng đều choáng váng không nói lên lời. So với nhà của chúng thì trang viên của gia đình Thomas thực sự là ngôi nhà mà trong mơ chúng mới nghĩ tới.

Thomas cười đáp:

- Theo mình thì điều quan trọng nhất ở ngôi nhà là không khí ấm áp và an toàn mà nó mang lại. Bây giờ, khi mà bố mẹ mình đều không ở đây thì sự lưu luyến và mong muốn trở về nơi này của mình cũng giảm đi đáng kể.

Sau đó chúng chuyển chủ đề. Mấy anh em nhà Weasley kể cho Thomas và Harry về những gì chúng đã trải qua trong thời gian vừa rồi. Còn Harry thì nói:

- Bên mình không biết đã xảy ra chuyện gì. Cái UC thường không thể liên lạc được khi ở nhà, mỗi lần muốn nói chuyện đều phải kiếm cách lủi ra ngoài.

Thomas nhíu mày, nó đoán vụ này chắc là do con gia tinh Dobby đang giở trò. Con gia tinh đang cố gắng ngăn cản Harry quay lại trường.

- Chắc là có ai đó đang giở trò. Đáng tiếc là mình không có thời gian. Ron, cậu có thể nhờ bố cậu đến coi thử. Dù sao thì đây cũng không phải là việc mà đám học sinh tụi mình lên làm. Dù sao trên danh nghĩa chúng ta bị cấm chỉ sử dụng pháp thuật.

Harry ngạc nhiên, nó quay sang hỏi Thomas:

- Trên danh nghĩa là sao? Cậu biết cách họ giám sát chúng ta như thế nào à?

Thomas gật đầu, cái này thì nhiều người biết chứ không riêng gì nó.

- Họ dựa vào dao động ma lực trong một khu vực nhất định để xác định. Nếu như có thắc mắc về phán quyết thì họ sẽ giám định đũa phép của cậu, một khi thi phép sẽ để lại dấu vết, và đó chính là bằng chứng.

Harry bất bình, nó nói:

- Như vậy thì những đứa trẻ sinh ra trong gia đình phù thuỷ luôn có ưu thế vượt trội còn gì. Ở đó dù chúng có thi phép thì cũng rất khó để phát hiện.

Thomas gật đầu, hiển nhiên là có bất công, cái luật này một phần nào cũng có mục đích chèn ép các phù thuỷ có xuất thân muggle.

- Ở đâu thì cũng luôn có đặc quyền mà. Nhưng cũng có những gia đình luôn tuân thủ pháp luật đó.

Ron lên tiếng:

- Đúng vậy. Ở nhà mình, mẹ cấm cả lũ sử dụng ma thuật trong dịp hè.

Fred và George gật đầu làm chứng. Đây có lẽ là thứ khiến chúng bất bình nhất ở nhà. Lý do 2 người bắt đầu sáng tạo ra đủ thứ trò đùa dai cũng một phần xuất phát từ sự nhàm chán vì không được phép mân mê pháp thuật vào hè. Và một khi bước vào thì không quay đầu nổi, ma thuật luôn chứa đầy sự mê hoặc, dù là phương diện nào đi chăng nữa.

Harry im lặng, lời của Thomas và anh em nhà Weasley khiến nó cảm thấy an ủi một chút, dù sao thì không chỉ mình nó không thể dùng ma thuật. May mắn là nhà Dursley không biết về lệnh cấm, nếu không thì không biết cuộc sống của nó sẽ tệ hại đến mức nào.

Fred hỏi Thomas:

- Còn em, Thomas. Chuyến đi của em thế nào? Em có gặp phù thuỷ ở bên đó không? Ma thuật ở phương đông có khác biệt gì với bọn mình không?

- Bình tĩnh. Anh hỏi từ từ thôi. Thời gian qua của em thực sự rất thú vị. Em đã thu hoạch được rất nhiều thứ. Cũng gặp qua phù thuỷ bên đó. Từ từ em sẽ kể.

Sau đó Thomas kể cho chúng về ma thuật hiến tế mà nó gặp, đương nhiên là bản sửa đổi, nó không đề cập đến những tri thức mà nó học được cũng như mục đích của toà đại trận; thậm chí về các linh hồn ở đó cũng không hề được đề cập tới. Dưới lời kể của Thomas, thì đại trận đó được người của bộ pháp thuật VN phát hiện, nó chỉ đơn giản là người quan sát và biết được thông tin trong đó mà thôi.

George cảm thán:

- Thật là kinh khủng. Tàn sát một lúc cả hàng ngàn người. Đây là hành động mà chỉ những gã phù thuỷ hắc ám đáng kinh tởm nhất mới có thể làm ra. Ngay cả lịch sử của hai đời Chúa tể Hắc ám cũng chưa bao giờ có ghi lại hành động tàn sát một lần duy nhất với quy mô lớn như vậy.

Cả bọn có phần sợ hãi với đám phù thuỷ hắc ám phương đông. Dù sao thì lần đầu chúng nghe về một ma pháp đáng sợ như vậy. Voldemort và Grindelward cũng giết rất nhiều người nhưng tàn sát một lúc vô số người như vậy thì…

Thomas lên tiếng:

- Bình tĩnh nào. Dù sao thì cũng qua mấy ngàn năm rồi, cái gã phù thuỷ đó giờ xương cũng mục thành đất từ lâu. Hơn nữa thời đại đó còn chưa phát triển. Bây giờ thì còn lâu mới xảy ra mấy vụ đó được.

Nhận ra cả đám ậm ừ nhưng cảm xúc vẫn không đúng lắm. Thomas quyết định đổi chủ đề.

- Lần này mình có gặp được một học sinh của trường phù thuỷ ở Nhật Bản đó. Là học sinh trường Mahoutokoro.

Thomas thành công chuyển dời sự chú ý của đám bạn.

Ron hét lên:

- Cậu gặp học sinh Mahoutokoro?

Harry ngạc nhiên, nó biết là ngoài Hogwarts thì vẫn còn những trường học khác. Nhưng cái gì khiến Ron kích động như vậy.

- Cậu biết không Harry? Mahoutokoro là nơi đạo tạo ra vô số vận động viên Quidditch xuất sắc. Đội Nhật Bản luôn là những ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch giải World Cup Quidditch.

Harry cũng chấn động, với nó thì Quidditch còn quan trọng hơn bất cứ môn học nào.

- Kinh khủng như vậy?

Fred nhanh chóng đáp lại:

- Chính xác. Bọn anh nghe nói, các cầu thủ của họ luyện tập trong bão tố giữa biển.

George bổ xung:

- Điều kiện khắc nghiệt tôi luyện cho họ kỹ năng bay vượt trội. Hơn nữa tính đồng đều, sự kỷ luật trong đội bóng của họ đều là số một.

Harry có phần hướng tới, nó có phần chờ mong được đến thăm Mahoutokoro và xem các cầu thủ ở đây luyện tập.
Bình Luận (0)
Comment