Cuộc sống của Thomas ở học viện Beauxbatons vô cùng đơn giản, học tập tri thức, ngủ nghỉ, dạo quanh trường. Tuy nhiên cuộc sống này với nó lại vô cùng phong phú, nó điên cuồng hấp thu tri thức không biết đến mệt mỏi. Thỉnh thoảng Fleur Delacour cũng đến thăm nó, cô là một trong số ít người bạn của Thomas ở nơi này.
Hiện tại đang là nghỉ hè, số lượng học sinh đến trường có thể đếm trên đầu ngón tay. Thomas cũng đã gặp được một vài học sinh ở đây, tuy nhiên bởi bất đồng ngôn ngữ lên việc giao tiếp cũng khá khó khăn. Những học sinh mà Thomas gặp đều rất lịch sự và lễ phép, khoá giáo dục của học viện Deauxbatons thực sự đưa lại hiệu quả rất tích cực.
Gs Dumbledore đã rời đi sau khi tới Pháp được một tháng, thầy có rất nhiều việc phải xử lý, không thể ở lại đây suốt cả mùa hè. Trong vòng một tháng trước khi Gs Dumbledore rời đi, Thomas cùng với thầy và ngài Nicholas Flamel đã trao đổi rất nhiều về những ma thuật cổ đại của TQ mà Thomas học được. Thomas đem một bộ phận rất lớn liên quan đến các ma chú, luyện kim (không có luyện kim sinh thể) và gần như toàn bộ các tri thức liên quan tới Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ra để cùng nghiên cứu với hai vị phù thuỷ vĩ đại.
Tri thức tích luỹ qua 700 năm quả là vô cùng khủng khiếp. Lần nữa Thomas có nhận thức về Nicholas Flamel, có lẽ ông mới là phù thuỷ mạnh nhất thế giới chứ không phải là Gs Dumbledore hay Voldemort. Tri thức của ông về ma thuật là vô cùng rộng lớn và đầy đủ mọi mặt.
Có thể nói rằng, nếu ông muốn xử lí bất cứ ai trong số 2 người Voldemort hay Gs Dumbledore thì đều có vô số cách. Điều này cũng giải đáp cho mối nghi hoặc của Thomas vì lý do tại sao cả hai đời Chúa tể Hắc ám đều chưa từng có ý định gây sự trực tiếp với Nicholas Flamel.
Nhà giả kim thuật hơn 700 tuổi này, có thể chiến lực cá nhân của ông ấy không phải quá hùng mạnh, nhưng tri thức của ông về đủ loại pháp thuật cũng như vô số các vật phẩm ma pháp được ông sáng tạo đủ để chơi chết bất cứ kẻ nào nếu ông muốn. Tuy nhiên, có thể do sống đã quá lâu, ông không có hứng thú tham dự vào bất cứ việc gì trên thế gian. Nếu như không phải Gs Dumbledore là bạn (?) của ông, thì có lẽ ông cũng sẽ chẳng nhúng tay vào cuộc chiến với Gellert Grindelwald hay Voldemort.
Nicholas Flamel là một con người hoà nhã trong ngày thường nhưng đồng thời cũng là người vô cùng nghiêm khắc trong công việc cũng như nghiên cứu ma thuật. Ông yêu cầu rất cao ở Thomas trong mỗi giờ học, và Thomas cũng không có khiến ông thất vọng. Thái độ nghiêm túc của nó với công việc, cũng như những ý tưởng vô cùng thú vị của nó về các tạo vật ma pháp khiến Nicholas Flamel vô cùng vừa ý.
Dưới sự giáo dục của Nicholas Flamel, Thomas có bước tiến dài trong lĩnh vực giả kim thuật. Không chỉ dừng lại ở việc học tập, ở dưới sự giúp đỡ của ngài Flamel, Thomas cũng thành công cải tiến mạng lưới Maginet và UC. Sau khi Maginet được nâng cấp, tốc độ truyền dữ liệu đã nhanh hơn gấp bội; hơn thế nữa, việc tiêu tốn năng lượng cũng giảm đi đáng kể. Đây thực sự là một bước tiến lớn đối với Thomas, nhờ có sự nâng cấp lần này, việc liên lạc xuyên quốc gia hay xuyên đại lục đã trở lên nhẹ nhàng hơn rất rất nhiều.
Còn UC, ngài Flamel và Thomas đã thành công trong việc cải tiến và ứng dụng kĩ thuật bùa chú cổ đại của TQ cho phần cứng của chiếc thẻ. Nhờ có bùa chú mới này mà tính bảo mật công nghệ của chiếc thẻ được tăng thêm đáng kể.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng thể ngăn cản, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn bóng ảnh. Hơn 2 tháng trôi qua kể từ ngày Thomas đến Beauxbatons, ngày khai giảng cũng ngày càng tới gần. Trong suốt thời gian qua, Thomas trải qua vô cùng phong phú, khu vực thư viện của Beauxbatons cũng đã đi dạo gần hết, tuy không kịp đọc hết nhưng cũng đã sao chép gần đủ, số còn lại nó có thể từ từ nghiên cứu.
Trong phòng của ngài Flamel, Thomas đang ngồi đối diện với nhà giả kim thuật vĩ đại nhất thế giới. Ông nói:
- Suốt hơn hai tháng vừa qua, ta rất hài lòng về thái độ cũng như tiến độ học tập của con. Tuy còn rất nhiều thứ để dạy, nhưng năm học mới ở Hogwarts sắp bắt đầu. Dumbledore đã liên lạc với ta, tuy nhiên ta vẫn muốn hỏi lại con một lần nữa. Con thực sự không muốn ở lại đây học tập hay sao? Người khác không nhìn ra, nhưng ta biết con chắc chắn thấy rõ, Hogwarts hiện tại đang nằm ở trung tâm vòng xoáy. Voldemort đã bắt đầu ngo ngoe trở lại. Hogwarts sẽ không còn yên bình. Hơn nữa ở lại đây, ta có thể chỉ dạy con thêm vô số tri thức mới.
Thomas cúi đầu suy nghĩ, đề nghị của ngài Flamel thực sự rất hấp dẫn. Một lúc sau, Thomas ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông, nở nụ cười nhẹ nhàng, nó nói:
- Con vô cùng cảm tạ ý tốt của người. Nhưng con phải trở về. Chính những lúc như thế này con càng không thể rời đi.
Nicholas Flamel nhìn thật kỹ thiếu niên trước mặt. Trong đôi mắt ông có thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối nhưng càng nhiều là tán thưởng. Trong quãng thời gian vừa rồi, ông đã hiểu rõ về tính cách của Thomas. Câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, còn câu trả lời ông đã biết từ đầu.
- Thực đáng tiếc. Thế khi nào con định rời đi?
- Hiện tại. Lần này con tới vốn là để nói lời tạm biệt.
- Gấp như vậy?
- Nếu trì hoãn nữa, con sợ mình sẽ không nỡ rời đi.
Ngài Flamel cười đầy khoái trá.
- Xem ra nơi đây của ta vẫn rất hấp dẫn đó chứ?
Thomas mỉm cười không đáp, nó biết ngài Flamel không cần nó trả lời.
- Đợi một chút, ta có thứ này cho con.
Ngài Flamel đứng dậy, lấy tới 2 quyển sách và đặt chúng lên mặt bàn. Ông chỉ vào quyển mới hơn và nói:
- Đây là những ghi chú tâm đắc và những tri thức mà ta đã tổng hợp. Con hãy mang theo nó để nghiên cứu.
- Vâng.
Nicholas Flamel đặt tay lên quyển sách còn lại, nó cổ xưa hơn quyển sách trước đó rất nhiều. Ông nói:
- Đây là "Bản chép tay của Abraham". Chính nó đã dẫn ta bước vào thế giới giả kim thuật đầy mê hoặc. Giờ đây, ta để nó lại cho con. Những kiến thức bên trong ta đều đã phiên dịch lại. Hãy coi nó như là một kỉ niệm. Bên trong nó cũng có một số kiến thức về giả kim thuật cổ đại. Tuy phần lớn những thứ trong đó hiện tại không còn có tác dụng và đều được ta tổng hợp lại vào quyển sách mới. Nhưng đọc chúng có thể nâng cao hiểu biết, đồng thời nó đôi khi cũng sẽ cho chúng ta một vài ý tưởng mới lạ.
Thomas đưa hai tay trịnh trọng tiếp nhận quyển sách "Bản chép tay của Abraham" từ ngài Flamel. Nó có thể cảm nhận được tầm quan trọng của quyển sách cổ xưa này đối với ông. Tuy nói rằng giá trị của nó so với những tâm đắc của ngài Flamel không cao bằng, chủ yếu là ở tâm linh. Không quá khi nói quyển sách này là thầy dạy của ngài Flamel về giả kim thuật. Hơn nữa bản thân quyển sách cũng vô cùng quý giá. Công thức chế tạo đá triết gia đã được ngài Flamel tìm ra trong chính quyển sách này.
- Con cảm ơn thầy. Con sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.
Ngài Flamel gật đầu. Ông không từ chối cách Thomas gọi; điều này đồng nghĩa với việc ông thừa nhận nó là học trò của mình. Thậm chí Gs Dumbledore ngày trước cũng không có cơ hội này. Khi ngài Flamel giao quyển chép tay cho Thomas thì cũng có nghĩa ông đã nhận nó làm người kế thừa tri thức của bản thân. Ông nhận thấy ở Thomas sự say mê với pháp thuật và giả kim thuật vượt xa bất kỳ phù thủy xuất chúng nào mà ông gặp trước đây. Trong mắt Thomas không có tài phú hay quyền lực, nó chỉ quan tâm tới tri thức. Đây là sự đơn thuần say mê pháp thuật mà thời trẻ của Gs Dumbledore khuyết thiếu. Chính vì vậy ông mới không nhận Gs làm học trò dù thầy ấy vô cùng xuất sắc.
Ông nói với Thomas:
- Con có thể đi được rồi. Ta nghĩ con còn có việc cần phải xử lý trước khi lên đường.
Thomas đứng dậy. Nó cúi người thật sâu tỏ lòng biết ơn của mình với ngài Flamel. Lần này từ biệt vô cùng có thể chính là vĩnh biệt. Nhưng bản thân là người quyết đoán, sẽ không dây dưa ủy mị. Nó biết ông không cần những thứ đó. Thomas lên tiếng:
- Vậy con xin phép,thưa thầy. Dù sao hiện giờ cũng không còn sớm nữa. Con còn có chút việc phải làm trước khi trở về. Mong thầy giữ gìn sức khỏe.
Nicholas Flamel gật đầu, vẫy tay tạm biệt Thomas. Từ khi không còn sử dụng thuốc trường sinh, cơ thể ông suy yếu vô cùng nhanh chóng. Hiện giờ ông thậm chí là không muốn cử động. Vợ của ông, bà Perenelle Flamel, đã đi trước và đang đợi ông ở bên kia. Còn bản thân ông, sau khi hoàn tất truyền thừa của mình, ông cũng sẽ ngay lập tức lên đường tìm bà. Gần 700 năm gắn bó và ông không muốn để cho vợ mình chờ đợi quá lâu.
* * *
Rời khỏi căn phòng, Thomas có chút thương cảm. Nó nhận ra tình trạng cơ thể của ngài Flamel. Lần tạm biệt này có lẽ cũng là vĩnh biệt. Hơn hai tháng qua, dưới sự chỉ dạy hết lòng của ngài Flamel, nó đã tiến bộ vượt bậc. Và giờ đây, nó chỉ có thể chúc phúc cho người thầy của mình sẽ có một cuộc hành trình tuyệt vời ở bên kia thế giới.
Thomas bước dọc hành lang, tiếng nhạc nhẹ nhàng đánh thức nó. Bên kia ô cửa kính, ở trong căn phòng, một thiếu nữ đang nhẹ nhàng khiêu vũ một mình. Bước chân của cô lướt đi trên mặt đất. Từng tia sáng mờ ảo xung quanh tô điểm thêm khiến cho Fleur như một tinh linh đang nhẹ nhàng nhảy múa giữa đất trời. Sắc đẹp của cô làm lu mờ đi cảnh vật và biến chúng thành phụ trợ cho nhan sắc của bản thân. Thomas không lên tiếng, nó lẳng lặng thưởng thức mĩ cảnh đang bày ra trước mắt.
Theo tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Fleur nhìn lại và thấy Thomas đang đứng ở cửa và quan sát tự bao giờ. Cô hỏi:
- Cậu tới lúc nào? Sao không lên tiếng?
Thomas đáp:
- Cũng mới đây thôi. Tôi không lỡ đánh đoạn vũ điệu của cậu.
Fleur mỉm cười, cô hỏi:
- Vậy sao? Cậu thấy thế nào?
Thomas nghiêm mặt đáp:
- Đây là cảnh đẹp mà nhân gian không lên có, nó vốn dĩ thuộc về thiên đường.
Lần này Fleur cười thật rực rỡ, nụ cười của cô vô cùng tinh khiết nhưng lại chứa sức mê hoặc vượt qua bất cứ loại ma pháp nào. Có một thoáng chốc mà Thomas muốn ở lại luôn học viện Beauxbatons.