Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 207

Bạch Ân biết tình trạng của mình.

Đợi Tang Bắc tới đón Trịnh Hòa rồi, ông uống thuốc ngủ, cười, hôn hôn hai má của Trịnh Hòa rồi chuẩn bị lên tầng đi ngủ.

Bạch Ân thường xuyên phải dùng thuốc, nên tác dụng của thuốc đối với ông diễn ra rất chậm. Ông nghe tiếng đóng cửa dưới tầng, liền đứng dậy, nhìn xe chậm rãi rời đi. Hình như Trịnh Hòa có ngoái đầu lại nhìn, nhưng khoảng cách quá xa, Bạch Ân chỉ có thể lờ mờ đoán thế qua hình dáng của Trịnh Hòa.

Thuốc ngủ ông thường dùng thuộc nhómBenzodiazepines, có khả năng trấn tĩnh, kháng lo âu, thả lỏng cơ bắp, kháng ngất lịm. Bạch Ân thực hưởng thụ sự im lặng nó mang tới. Ông ngồi ở ban công, nghiêng đầu, nhìn đám người tràn ra từ vách tường, trần nhà, khe hở trên sàn như đang nhìn một cuộc vui. Họ vây quanh Bạch Ân, ngồi xổm hoặc quỳ, ai nấy đều dùng ánh mất ngập tơ máu nhìn ông chằm chằm. Đột nhiên, ‘bùm’ một tiếng, Bạch Ânđưa mắt qua thì thấy đầu của một gã béo ngồi cạnh mình nổ tung, từng mảnh máu lớn chảy ra từ óc hắn, gã béo đưa tay chỉ về một hướng, bên đó đứng một người đàn ông trong bộ đồ chiến đấu.

Điều khiến Bạch Ân cảm thấy người này kì lạ không phải là gương mặt bị che kín của hắn, mà người đàn ông đó đang cầm trong tay một khẩu súng có lắp ống giảm thanh, chĩa thẳng về phía mình.

Bạch Ân không biết, liệu người này có phải là sản phẩm tưởng tượng của mình hay không.

Nếu khẩu súng đó là thật, thì ông nên làm gì bây giờ? Trong căn phòng này, những vật dụng có thể gây thương tích cho người khác đã bị tịch thu, ngay cả dao và nĩa cũng làm bằng nhựa.

Bạch Ân nhìn bột phấn trắng dính trên tay mình từ trên bàn, vỗ vỗ, nhẹ nhàng thổi chúng đi.

“Cậu tới tìm tôi sao?” Bạch Ân hỏi.

Người nọ không lên tiếng, bước lên một bước.

“Không định nói gì với tôi sao?”

Người đàn ông giơ súng, từng bước, từng bước lại gần Bạch Ân.

“Đừng căng thẳng thế, bên cạnh tôi không có bất cứ gì cả, chắc cậu cũng phát hiện ra điều đó rồi.” Bạch Ânđổi tư thế rất nhẹ nhàng, tự tại.

Rốt cục, người đàn ông đã đi đến bên cạnh Bạch Ân, đứng bất động, nhìn chăm chăm vào ông.

Bạch Ân không thèm để ý ánh mắt của người nọ, ông nghiêng người, lấy ra từ tủ quần áo một hộp thuốc lá, không phải loại xì gà số 2 ông thường dùng, mà là hộp Hồng Tháp Sơn Trịnh Hòa hay mang bên người. Bạch Ân ngậm điếu thuốc, răng cắn vào đầu lọc nên giọng ông không được rõ ràng lắm:“Có lửa không?”

Người nọ chậm rãi giơ súng lên.

Bạch Ân cười cười, nheo cặp mắt xinh đẹp của mình lại.

“Cậu cũng thấy rồi đấy, giờ tôi đang bị bệnh, ” Bạch Ân chỉ vào đầu mình: “Chỗ này có vấn đề, tôi biết, chắc các người cũng đã điều tra, đúng không? Coi như làm một việc thiện đi, cho tôi ít lửa, tôi không có sức để chống cự nữa, cậu có thể bắt sống tôi.”

Người đàn ông thu khẩu súng lại, Bạch Ân chậm rãi thả lỏng thân thể, đột nhiên, người đó cho Bạch Ân một quyền vào bụng!

“….Khụ!” Bạch Ân từ từthở ra, phun ra một búng máu, ông cúi đầu, ánh mắt bị sợi tóc che khuất, mãi lâu sau, Bạch Ân bỗng nhiên nâng hàm nhìn người đàn ông, hỏi:“Giờ đã tin tôi chưa?”

Người đàn ông đeo găng, đưa tay định tóm lấy Bạch Ân. Bạch Ân hơi nghiêng người tránh cái tay kia, nửa thân người với ra ngoài cửa sổ. Người nọ sợ quá, đưa tay muốn kéo Bạch Ân lại, nhưng ông ngả ra sau, chỉ còn chân bấu vào khung cửa sổ.

“Tôi nói rồi, ” Bạch Ân cắn điếu thuốc ngoài miệng, nhìn nó di chuyển theo mỗi lời mình nói: “Cho tôi lửa, có nghe hiểu không? Nếu không thì chó cùng dứt giậu, tôi không quan tâm.”

Người đàn ông vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, dùng ánh mắt đo đạc khoảng cách giữa mình và Bạch Ân, cùng với thời gian ông có thể nhảy xuống. Hắn lục tìm trong túi áo, lấy ra một khối vuông nhỏ, nhẹ nhàng lay chuyển trước mặt Bạch tiên sinh, ‘cách’ một tiếng, điếu thuốc được châm.

Bạch Ân kẹp điếu thuốc, hít một hơi, chừng một giây sau, làn khói nhẹ nhàng bay khỏi bờ môi mỏng, Bạch Ân tựa đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi:“Lúc nào họ mới về nhỉ?”

Người đàn ông lại nhấc súng lên, chĩa vào Bạch Ân, giọng hắn khàn khàn, trầm thấp: “Mong ngài đi đi thôi, Bạch tiên sinh.”

“Chẳng lẽ cậu vẫn chưa nhận ra sao?” Bạch Ân hất hất tóc, lại hít một hơi thuốc lá.

Người đàn ông trở nên cảnh giác, hắn cầm súng, nhìn khắp xung quanh: “Nhận ra gì?”

“Ngây thơ tốt thật đấy…..” Bạch Ân thở dài.

Người đàn ông bỗng nhiên quỳ gối xuống đất, co rúm lại, không nhúc nhích.

Nhẹ nhàng bóp tắt đầu thuốc lá, Bạch Ân mở cửa sổ ra, chờ chiếc xe của Trịnh Hòa.

Ngay từ đầu, hành động Bạch Ân muốn làm không phải châm thuốc, mà là mở cửa sổ.

Bài học đầu tiên Bạch lão gia tử dạy Bạch Ân đó là: ở bất cứ thời điểm nào, không được đứng cạnh giường, nhớ kéo rèm.

Bạch Ân lại cố tình làm ngược lại. Ông trang bị lớp chống đạn tám tầng ở bất cứ chỗ ở nào, rảnh rỗi lại lượn ra cửa số. Từng có một buổi sáng tỉnh dậy, Bạch Ân kéo rèm mà phát hiện một viên đạn kẹt trên cửa kính, xung quanh viên đạn đó, lớp thủy tinh lan ra như một đóa hoa nở rộ. Bạch Ân liên tưởng đến gương mặt tức giận và thất vọng của kẻ bóp cò khi nhận ra phương án này không thành công, chỉ thế mà ông cười đến trưa.

Bạch Ân chính là kẻ mục nát, suy đồi từ xương tủy như thế.

Ông cảm thấy, cuộc sống của mình thực đau khổ, mọi người cũng đều phải đau khổ như ông.

Nước thuốc và mấy viên thuốc ngủ Bạch Ân quên uống, đặt ở cửa sổ lúc trước đã bị ông dùng tay nghiền thành bột, nhẹ nhàng rơi bên cạnh. Dùng thuốc quá nhiều nên cơ thể Bạch Ân có khả năng kháng dược, khiến ông có thể gắng gượng nói chuyện, mà kẻ xui xẻo kia, không hề nhận ra thâm ý của Bạch Ân qua từng câu nói.

Từ lúc người đàn ông đánh Bạch Ân một quyền, cái chết của hắn đã được định trước.
Bình Luận (0)
Comment