Trong cuộc đời của Bạch tiên sinh, người thân chiếm một vị trí cực kỳ nhỏ bé. Thỉnh thoảng mới gặp nhau, thứ phản ánh trong đầu là: A, đây là con mình hoặc: Ờ, đây là ông già nhà mình.
Ngoài mặt đó ra, không còn chút liên quan nào nữa. Vậy nên, khi Bạch Nhuận Trạch gọi điện cho ông, vẻ mặt Bạch Ân rất kỳ quái.
Bạch Nhuận Trạch không giống người nhà họ Bạch, mà thiên hướng giống vợ cũ của ông – Angelina. Hơn nữa, cậu cũng biết quan hệ của nhà họ Bạch và gia tộc Tos, vậy nên, cậu không tuyên bố mình là con trai Bạch Ân, chỉ xưng là tiểu thiếu gia của gia tộc Tos, lau sạch mọi quan hệ. Bạch Ân cũng thoải mái tự tại. Nhưng có lẽ mấy năm nay, Bạch Nhuận Trạch thường chạy đến nước C, tuy lần nào gặp, Bạch Ân không đánh thì lại mắng, nhưng lúc cần vẫn che chở cho cậu nên quan hệ giữa hai người mới dịu đi một chút. Cho dù vậy, cái hành vi gọi điện này cũng thân mật quá…
Trịnh Hòa tới, đẩy đẩy Bạch tiên sinh, ý bào điện thoại ông kêu kìa.
Giờ là 6h tối, hai người vừa ăn xong, đang trên đường về, chưa thay quần áo.
“Ông không bắt máy sao? Con ông đó.” Trịnh Hòa nói.
Bạch Ân nhíu mày: “Tôi không rõ sao nó lại gọi điện cho mình, đâu cần thiết chứ? Thôi, không bắt.” Ông quyết định rất nhanh.
Trịnh Hòa trợn tròn mắt, đưa tay bấm điện thoại, bịt phần loa để Bạch Nhuận Trạch không nghe được tiếng bên này rồi mới nói: “Giọng bình tĩnh thân thiết vào, đừng như gặp được kẻ thù. Hai cha con nói chuyện đi.”
“Ha hả, ” Bạch Ân cười nhạo, tỏ vẻ khinh thường: “Nó chỉ may mắn thành con tôi thôi, ngoại trừ cái thân phận đó, nó có gì tốt chứ. Em không thấy thế sao? Hơn nữa, thân là một người cha, tôi đã có trách nhiệm hơn Bạch lão gia tử rồi.”
“Ai đời lại đi so sánh với cái chuẩn mực dạy dỗ nhà ông chứ?” Trịnh Hòa từng nghe Bạch tiên sinh kể về thời thơ ấu của mình mấy lần, cũng mường tượng được tính cách của Bạch lão gia tử. Cậu nói tiếp: “Cha con bình thường không như thế. Ví dụ như em và bố em, tuy em rất ghét cái tính như thời kỳ mãn kinh của ông ấy, nhưng cãi nhau xong, mối quan hệ giữa em và ông vẫn tốt đẹp, đôi khi nhớ thì gọi điện.”
Bạch tiên sinh tỏ vẻ không hiểu nổi: “Tôi có thể chấp nhận em có một người cha yêu thương mình, em cũng yêu thương ông ấy. Nhưng tôi và Bạch lão gia tử không thể nào có mối quan hệ như thế được. Bởi, vừa nhớ tới ông ấy, tôi đã muốn nôn.”
Trịnh Hòa thực sự muốn vái cái cặp cha con kỳ quái này một lạy. Không cần thể hiện rõ cái đặc tính vừa gặp nhau liền đao kiếm choeng choeng, đánh nhau sống chết này của người thuộc hành tinh meo meo (1) chứ!!!! Đáng yêu chết chết mất.
Trịnh Hòa quyết định bỏ qua đề tài này: “Chúng ta có đang nói về chuyện đó đâu, mà về ông và Bạch Nhuận Trạch mà. Ông ghét cha ông thế, chắc sẽ không mong mai sau Bạch Nhuận Trạch cũng ghét mình như vậy chứ? Thế nên hai người cần giao lưu với nhau, như những người bạn.”
Bạch Ân vẫn cười nhạt: “Giống bạn? Nó có tư cách sao….”
“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa giận.
Bạch Ân nghiêng mặt: “Được rồi, tôi nghe em.”
Bởi đoạn ‘giáo dục’ này của Trịnh Hòa mà ở đầu bên kia, Bạch Nhuận Trạch cứ ‘A lô, alô’ liên hồi.
“Trạch Trạch, ” Bạch Ân gắng gượng nói ra cái xưng hô Trịnh Hòa ép ông gọi: “Có chuyện gì?”
Trịnh Hòa viết lên giấy: giọng cứng, nghiêm quá, thêm cái tiểu từ tình thái vào!
Bạch Ân nói: “… thế?”
Bạch Nhuận Trạch: “…..”
Cậu nói: “Cha sao thế? Đầu lại chập cheng phải vào viện? Ha ha ha, lại còn gọi Trạch Trạch, đến đầu ngón chân tôi đều buồn nôn đến độ sắp lột da.”
Tuy Bạch Ân không nói gì, nhưng Trịnh Hòa có thể cảm nhận được cơn giận của ông. Cậu lặng lẽ rụt tay lại, âm thầm thắp nhang cho cậu nhóc Bạch Nhuận Trạch thích đâm đầu vào chỗ chết đó.