Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 356

Tin có kẻ bắt cóc Trịnh Hòa bị phong tỏa.

Đó là vì Bạch tiên sinh sợ sẽ khiến cậu càng gặp nhiều nguy hiểm, hơn nữa, đoạn thời gian trước, ông còn từng tổ chức hôn lễ linh đình, điều này rất dễ khiến kẻ khác hoài nghi.

Ông vẫn cố nén cơn giận dữ ngút trời trong lòng mình. Ông biết, nếu giờ mình đùng đùng đi khởi binh vấn tội, rất có khả năng Trịnh Hòa sẽ không về được. Tình yêu của đời ông, sáng nay trước lúc mình ra khỏi cửa, em ấy còn chỉnh lại cổ áo cho mình, có khả năng, em ấy sẽ không trở về bên mình được nữa —

Cơn giận này có thể hủy diệt bản thân Bạch Ân bất cứ lúc nào.

Candy vẫn nhìn chằm chằm vị trí của Trịnh Hòa trên thiết bị định vị, bỗng nhiên hô: “Họ tới dưới chân BEACHER! Bạch tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta hẳn có thể đi cứu Trịnh Hòa.”

“Đợi thêm chút nữa.” Bạch tiên sinh đi tới, phóng đại hình ảnh ở vị trí đó, bỗng nhiên, ông chỉ vào một chiếc xe màu đen ở chỗ rẽ, “Trịnh Hòa ở trên chiếc xe này.”

Candy giơ tọa độ định vị lên, đặt cạnh hình ảnh đó, nhìn qua nhìn lại nhiều lần vẫn không thể nào tin nổi: “Đi loại xe này mà dám tới tìm chúng ta.”

“Bảo Kiệt Tử xem chúng còn đồng lõa không.” Bạch Ân ra lệnh.

“Kiệt Tử nói không có.” Candy đã hỏi điều này từ sớm.

“Báo với mọi người, ” lần đầu tiên, giọng nói của Bạch Ân lộ rõ sự ngoan tuyệt, “Bắt đầu hành động, nửa tiếng sau ra quân, Thập Tứ, gọi điện cho sĩ quan Trình, những chuyện khác tôi đã xử lý hết rồi.”

Chẳng bao lâu sau khi ngất đi, Trịnh Hòa tỉnh lại, nhưng đầu cậu vẫn rất đau, cả bả vai và bụng cũng thế. Người cậu run lên từng hồi. Sáng nay chưa ăn, cậu đói bụng đến giờ, hơn nữa do cảm xúc phập phù, lúc lên lúc xuống nên dịch dạ dày sôi lên.

Cậu nhận ra hai kẻ bắt cóc đang ngồi ở ghế trước, ghé vào, thì thầm với nhau điều gì, nói liến thoắng rất nhanh, có vẻ không giống tiếng nước C lắm.

Trịnh Hòa thử tìm cách cởi dây thừng trói tay mình, nhưng nó buộc quá chặt. Trong đầu, cậu cố gắng nhớ lại những cách mở trói dây thừng Bạch tiên sinh từng dạy, còn trên mặt, cậu vẫn giả vờ ngủ, ngay cả con ngươi cũng không chạy qua chạy lại.

Cậu vẫn luôn rèn luyện kỹ năng diễn của mình. Hơn nữa, đóng vai tép riu suốt tám năm, diễn người chết không chỉ một hai lần. Cậu nghĩ thầm, không biết bao lâu nữa Bạch tiên sinh mới tìm thấy mình, mình còn bao lâu thời gian để tự cứu. Giữa cậu và Bạch Ân tồn tại một niềm tin không nói thành lời, ví như khi hai kẻ kia muốn dò hỏi bí mật của ông ấy từ mình, Trịnh Hòa tin rằng, dù cậu có nói hết ra, Bạch tiên sinh cũng không giận, còn khen cậu thông minh.

Thời gian chậm rãi trôi.

Mưa càng lúc càng lớn, những giọt nước lao xuống ầm ầm, vỡ nát trên mặt kính. Tấm kính vang lên tiếng lộp bộp giòn tan. Gã cầm súng tắt thanh gạt nước, bật quạt sưởi, nhìn ra ngoài khung cảnh như bức tranh thủy mặc ngoài cửa xe, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Mà ngoài xa, đám người Trần Minh – võ trang đầy đủ, đang từng bước áp sát….
Bình Luận (0)
Comment