Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 372

Ở nước C, thím Lý – người vẫn hay tới dọn dẹp nhà cửa cho Bạch tiên sinh – không có con, thế nên, thím cưng Husky với Schnauzer như con mình. Mỗi lần Trịnh Hòa sờ thấy lớp thịt trên người chúng càng ngày càng dày lại cảm khái, người còn không bằng con chó.

Bạch tiên sinh bưng đĩa rau tới, nói: “Giảm cân cho gầy đi thôi mà, sao em phải buồn rầu thế?”

“Ông không hiểu, ” Trịnh Hòa giả vờ khóc tấm tức, “Người chưa từng phải giảm béo như ông sao có thể hiểu được nỗi khổ của những kẻ ham ăn.”

Bạch tiên sinh dùng lý lẽ để thuyết phục cậu: “Đạo diễn Vương đã bảo em rồi, để có hình tượng nhân vật phù hợp với bối cảnh lịch sử, em phải mau chóng gầy đi.”

“Đâu đến nỗi ngày nào cũng phải ăn thứ này chứ?” Trịnh Hòa ai oán.

Bạch tiên sinh nói: “Tôi đã tham khảo ý kiến của bác sĩ dinh dưỡng, đây là thực đơn ông ấy đưa cho tôi, em muốn xem không?” Ông lấy tờ giấy cực – kỳ – dài trên tủ lạnh xuống.

Trịnh Hòa lắc đầu: “Sao em có thể xem căn nguyên của nỗi đau khổ em phải chịu chứ, ông cất đi, em không muốn nhìn thấy nó.”

Bạch tiên sinh gấp tờ giấy lại, cất đi: “Lúc nào đi trường quay? Lại đây, ăn chút đi.”

“Em không muốn ăn rau, em muốn ăn thịt! Thịt!” Trịnh Hòa mang vẻ mặt tội nghiệp, dùng dĩa đào đào cà chua trong đĩa.

Bạch tiên sinh ngạc nhiên: “Sao trước đây tôi không nhận ra rằng em thích ăn thịt nhỉ?”

“Bởi trước đây ngày nào cũng được ăn nha, giờ thì không.” Trịnh Hòa còn mém rớt vài giọt nước mắt để nhận lấy sự đáng thương của ông.

“Được rồi, ngoan nào bảo bối, chỉ một tuần này thôi, đợi đến lúc chính thức quay, em không phải ăn mấy thứ này hàng ngày nữa.” Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa tội nghiệp, nhưng ông lại cố tình bỏ qua chữ ‘thịt’ khiến Trịnh Hòa cố chấp.

Thực ra trong lúc giảm béo có thể ăn thịt, chỉ cần lượng vận động tiêu hao nhiều calo hơn số calo được nạp vào. Tiếc là, hôm đầu tiên Trịnh Hòa chạy bộ cùng Bạch tiên sinh đã thở hồng hộc. Bạch tiên sinh đành bảo DY dọn đồ tập thể hình của mình tới sơn trang. Trịnh Hòa tò mò, chơi thử, mới tập được ba mươi phút đã gục.

Đi vào theo dáng trục tung, lết ra theo dáng trục hoành.

Bạch tiên sinh giật mình hoảng sợ trước mấy cái tế bào vận động của Trịnh Hòa. Chạy chậm thôi mà cậu ấy cũng trượt khỏi máy chạy bộ được. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Bạch tiên sinh không thể tin nổi trên thế giới này lại có người ngốc như thế.

Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh vô tình làm tổn thương lòng tự trọng, cậu nhất quyết không chịu đặt chân vào phòng tập thể thao nữa. Đến tối đi ngủ, cơ bụng tám múi của ông cũng bị Trịnh Hòa gặm đi gặm lại, nếu Bạch tiên sinh không ngăn lại, chắc mấy múi đó bị gặm cho tróc da.

“Bạch tiên sinh, ông tập luyện thế nào mà có được đám cơ bắp đó thế?” Trịnh Hòa ép ông nằm xuống sa lông, đắp mặt nạ cho Bạch tiên sinh.

Thứ mát mát trên mặt khiến Bạch tiên sinh cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng nhìn gương mặt gầy đi của Trịnh Hòa, ông không đành lòng phản kháng, đành nhắm mắt lại: “Không phải tôi cố tình luyện tập để có. Hồi nhỏ, tôi học mấy chiêu phòng thân từ vệ sĩ của gia đình, vẫn kiên trì rèn luyện. Từ năm mười lăm tuổi, tôi đến nước Y, thấy rèn luyện thân thể giúp tăng cường khả năng phối hợp của cơ thể, nên lại học thêm mấy chiêu kỹ xảo trong quân đội…..Cứ thế rồi thành thế này.”

“Ông không luyện ở phòng tập thể hình sao?” Trịnh Hòa ngạc nhiên.

“Không, ” Bạch tiên sinh nâng chân, kéo quần lên, vỗ vỗ cẳng chân của mình, nói, “Cơ bắp của hai chân tôi không cân xứng lắm. Đấy là do hồi nhỏ chạy không kéo chân cẩn thận, rèn luyện nhiều nên định hình rồi.”

“Hở? Thế sao? Sao em không thấy nhỉ.” Trịnh Hòa ngẩng đầu, mắt cậu ngay lập tức bị vẻ đẹp của cặp chân dài đó chọt mù, cơ bắp đó, đường cong đó, OMG, Bạch tiên sinh lại còn cứ vuốt ve chỗ bắp chân nữa chứ.

Trịnh Hòa vội vàng trét nốt lớp mặt nạ lên mặt ông, nói: “Mười lăm phút sau gọi em, em giúp ông rửa mặt.”

“Tôi có phải nghệ sĩ đâu, bôi cái này để làm gì.” Bạch tiên sinh không hiểu nổi.

“Có được mặt đẹp phải biết tận dụng. Bạch tiên sinh, bởi vì ông không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nên mới có tóc bạc do ăn uống thất thường và mệt mỏi quá độ. Ông xem, có em chăm, dạo này ông hồi lại rồi đó, thấy chưa?” Trịnh Hòa cực kỳ đắc ý.

Thấy người yêu mình để ý ngoại hình như thế, Bạch Ân thở dài, đành nằm cứng đơ với cái mặt dính nhết nhết.
Bình Luận (0)
Comment