Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 387

Bạch tiên sinh ngáp một cái, day day huyệt Thái Dương, nói: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho em thẩm vấn suốt đêm rồi.”

“Ông thích tự ngược đãi mình à.” Trịnh Hòa trợn mắt khinh bỉ, “Mau, lên giường đi ngủ.”

Bạch tiên sinh ngạc nhiên hỏi: “Sao em không hỏi mấy câu như: vì sao tôi biết A Long, mối quan hệ giữa tôi và cậu ta là gì, trộm gặp nhau bao lần rồi?”

“Em hỏi làm gì?” Trịnh Hòa vỗ vỗ chăn, buồn ngủ đến độ nói không rõ tiếng, “Mai em tự làm bữa sáng, bánh bao mua ngoài chẳng ngon gì cả….”

Bạch tiên sinh ngồi cạnh cậu, sắc mặt ông càng ngày càng xấu, ông vào thư phòng tra tìm tin tức giữa mình và A Long, rầu rĩ hồi lâu. Rốt cuộc không nhịn được, ông xuống tầng, lay Trịnh Hòa dậy: “Em không yêu tôi phải không?”

Trịnh Hòa vẫn nhắm tịt mắt, tai nghe được câu này còn nghĩ không biết ai đang nói chuyện với mình, sao nghe giọng như sắp khóc đến nơi? Mấy phút sau, cậu đột nhiên nhận ra đó là Bạch tiên sinh mới bật dậy. Bạch tiên sinh đang mải chìm đắm trong u sầu cũng giật mình hoảng hốt.

Trịnh Hòa bật đèn, ngẩng đầu nhìn ông, thấy không khóc mới yên tâm, vỗ vỗ trán mình, hỏi: “Ông vừa nói gì thế? Em nghe được, nhưng quên rồi.”

Giờ Bạch tiên sinh lại không muốn nói lại, ông quay đầu đi, không nhìn Trịnh Hòa cũng không nói gì. Trịnh Hòa nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra câu nói khi nãy. Chẳng mấy khi cậu tin ông ấy một lần, sao Bạch tiên sinh lại tỏ ra không vui? Chẳng nhẽ cách biểu đạt của mình sai chỗ nào? Cậu nói: “Em yêu ông, đương nhiên là em yêu ông.”

“Thế sao lại lại kệ cho tôi có scandal với người khác?” Bạch tiên sinh nhớ tới lúc mới thấy cái ảnh mình và A Long đi vào khách sạn, ông đã giận điên lên, muốn đập nát mọi thứ trước mặt, sau đó ăn cái người khiến ông mất bình tĩnh đang ngồi trước mặt này vào bụng!

Trịnh Hòa nói: “Báo lá cải là thế, không có gì cũng bôi ra cho có, ông cứ kệ đi, mấy ngày sau là hết.”

Bạch tiên sinh nói: “Tôi không giận mấy người đó, em chưa hiểu sao? Tôi giận là vì em!”

Trịnh Hòa trợn tròn mắt: “Ông giận em? Sao lại thế?”

Bạch tiên sinh tức đến nội thương: “Em biết tôi là A Long biết nhau, nhưng lại không hề quan tâm tới chuyện xảy ra hôm nay một chút nào. Tôi không hiểu em có yêu tôi không nữa.”

Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh có lẽ đang buồn bã và thất vọng, nhưng cậu vẫn không nhịn cười được.

Trong mối quan hệ của cả hai, thoạt nhìn thì tưởng Bạch tiên sinh là người làm chủ, là trụ cột gia đình, nhưng trên lĩnh vực tình cảm, Trịnh Hòa mới là người cầm trịch. Thực ra Bạch tiên sinh rất cảm tính, qua những thứ ông viết ra lúc rảnh rỗi có thể thấy được cái bản chất mong manh u sầu như Lâm muội muội của ông. (1)

Trịnh Hòa chôn mặt vào chăn, cười yên lặng hồi lâu sau đó mới làm mặt lạnh, nhìn Bạch tiên sinh chăm chú, nói: “Em không tra khảo là vì em tin ông không phản bội em. Đừng nghĩ nhiều, tin em nhiều hơn, được không?”

Bạch tiên sinh nghiêng đầu, Trịnh Hòa hôn hôn mặt ông: “Anh đẹp trai à, đừng giận nữa, đi ngủ đi.”

Bạch tiên sinh gật đầu, ôm Trịnh Hòa ngủ mới thấy lòng yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment