Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 400

Bạch lão gia tử vẫn luôn không chấp nhận Trịnh Hòa. Tuy ông không nói ra ngoài gì nhưng Bạch Ân biết, chỉ cần có cơ hội, ông ấy sẽ ra tay.

Toàn thúc là ông bạn già đi theo Bạch lão gia tử từ lâu. Hồi trẻ, chú ấy dùng một bên chân của mình đổi lấy tính mạng của ông ấy. Từ khi Bạch Ân còn nhỏ, chú đã đi theo lão gia tử, rời khỏi nước J, cũng nhờ Toàn thúc thường xuyên mật báo mà Bạch Ân mới ở lại nước C được lâu thế.

Vì vậy, khi Toàn thúc báo hôm qua Bạch lão gia tử trộm gặp ai đó, Bạch Ân biết sắp có biến.

Cả buổi sáng hôm nay, Trịnh Hòa bị ‘hành hạ dã man’, mắt cậu đỏ ké, còn sưng lên, đạo diễn Vương bảo bác sĩ đi theo đoàn phim khám mắt cho cậu, người ta bôi quanh mắt Trịnh Hòa một lớp thuốc đen sì. Trịnh Hòa cứ như người mù, bám lấy Bạch tiên sinh mới đi được, lúc xuống tầng còn run lẩy bẩy. May mà thuốc này chỉ cần dán một ngày là được, không thì Trịnh Hòa nghẹn chết mất.

“Mắt có đau không?” Bạch tiên sinh vừa dìu Trịnh Hòa ra xe vừa hỏi. Hôm nay Kiệt Tử làm lái xe, hắn đang cầm di động, chơi game hăng say.

Trịnh Hòa chậm rãi ngồi xuống: “Không sao, không đau lắm, nhưng mắt mát mát, có chút không thoải mái.”

“Chút về nhà em muốn mua gì không?”

“Không….” Đầu Trịnh Hòa còn được chườm đá lạnh, giờ cậu khó chịu lắm. Hơn nữa chạy trên núi gần năm mươi phút, lại còn phải gào thét đau đớn, khóc điên cuồng, ai mà còn muốn ăn nữa.

Bỗng nhiên, chiếc di dộng trong tay Kiệt Tử vang lên, hắn sửng sốt, thoát game rồi đưa nó cho Bạch tiên sinh. Lúc này Bạch tiên sinh mới thấy đây là di động của mình, nhìn Kiệt Tử đầy ẩn ý rồi nhận cuộc gọi: “Xin chào, tôi là Bạch Ân.”

“Ta là cha mày đây, biết không?” Bạch lão gia tử vẫn khí phách như vậy.

“Mang máng.” Bạch tiên sinh nói, “Ngài tìm tôi có việc gì?”

“Cũng chẳng có gì, ta phải nói cho con một tiếng mới an lòng.” Lão gia tử nói, “Còn nhớ cái cậu tình nhân Vinh gì gì trước đây của con sao?”

Bạch tiên sinh nghiêng đầu: “Không nhớ.”

Kiệt Tử dùng ống nghe vô tuyến để nghe cuộc đối thoại của hai người, hắn dùng khẩu hình miệng nói: Vinh – thiếu!

Lúc này Bạch tiên sinh mới nhớ ra: “Ờ, nhớ rồi, sao thế?”

“Nó qua chỗ ta, muốn ta giúp một chuyện nhỏ.” Bạch lão gia tử cười rộ lên, “Con đoán xem ta giúp nó làm chuyện gì?”

Bạch tiên sinh không thèm để tâm: “Nếu ngài gọi tới để nói chuyện này thì tôi cúp máy đây. Tạm biệt.”

“Khoan hẵng cúp.” Bạch lão gia tử cười nói, “Chuyện này chắc chắn con muốn biết.”

“Thế ngài nói đi.” Bạch tiên sinh đã đặt sẵn tay ở nút chấm dứt cuộc gọi.

Bạch lão gia tử nói: “Ta miễn phí đưa cây lược cho nó.”

Bàn tay cầm di động của Bạch tiên sinh run lên: “Ngài lừa tôi phải không?”

“Con nghĩ lừa con chuyện này vui lắm sao?” Bạch lão gia tử cười không ngừng, “Ta đã nói với con từ lâu lắm rồi, lớn rồi thì đừng rong chơi nữa, về nước J đi, ta chỉ có độc một đứa con trai là con.”

“Tôi không cần đồ của ông!” Bạch tiên sinh bấu chặt lấy miếng đệm xe, “Thế nên, ông không cần lấy chuyện này ra nói đùa với tôi!”

“Chuyện đó không phải nói đùa.” Bạch lão gia tử nhấp một ngụm trà, nói, “Nếu con có thể không để ý tới ta, vậy chắc chút phản kích nhỏ nhoi này con cũng có thể chấp nhận được. Rồi, những gì nên nói ta cũng đã nói, nghĩ kĩ lại câu trả lời của con đi.”

Cuộc gọi chấm dứt. Bạch tiên sinh cảm thấy rã rời, ông đưa tay, ôm siết lấy Trịnh Hòa.
Bình Luận (0)
Comment