Hai người vốn định nghỉ một chút rồi đi chơi, nhưng hành vi bất ngờ của Bạch tiên sinh khiến Trịnh Hòa ngủ thẳng tới 5h chiều.
Trịnh Hòa thực không vui, cậu trùm kín chăn lại, vo thành một cục, mặt nhìn tường, dỗi.
Nhiệt độ không khí trên núi khá lạnh, chăn của Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa cuốn đi, ông buông quyển sách trên tay xuống, đi ra tủ lấy một tấm thảm đã dùng, nghĩ nghĩ, lại hỏi Trịnh Hòa: “Em có lạnh không? Còn cái nữa này.”
Trịnh Hòa không để ý đến ông.
Bạch Ân đẩy Trịnh Hòa: “Lộ đầu ra nào, ngạt đấy.”
“Không.” Trịnh Hòa đáp lại rất nhanh, không thèm suy nghĩ.
“Em không vui, sao thế? Nói với tôi được không?” Giọng Bạch Ân vẫn khàn khàn – dư âm của cuộc tình ái vừa rồi – Trịnh Hòa che tai lại, mặt cậu đỏ bừng, cậu nhớ tới những câu khiến tim đập thình thịch, mặt đỏ lựng lúc ông làm chuyện đó với cậu: “Ngài đừng giọng đó nói chuyện với em chứ?” Trịnh Hòa hô lên.
“Giọng tôi làm sao? Em nói cho tôi biết…..” Bạch Ân không hiểu, cười khẽ, dán sát lại bên chăn, kéo Trịnh Hòa ra.
“Em không muốn nói chuyện với ông.” Trịnh Hòa tức giận: “Trêu em hay lắm sao?”
“Hay lắm.” Bạch Ân cười dịu dàng.