Trịnh Hòa không biết bất cứ ai trong số những người ở đại sảnh tầng một, cậu chỉ cần nghe người ta xưng hô với nhau thôi đã thấy hoảng. Thành phố H này chỉ có mấy người đức cao vọng trọng, Trịnh Hòa đi theo ông đã khá lâu, cũng biết mặt những vị đó. Nhưng hôm nay cậu mới biết, núi cao còn có núi cao hơn.
Từng tốp, từng tốp người đến chào hỏi với Bạch tiên sinh.
“Trịnh Hòa lại đây.” Bạch Ân kéo Trịnh Hòa tới, nói: “Để tôi giới thiệu cho em vài người, đều thuộc giới của em, em cứ nói chuyện với họ, thấy thích đề tài nào thì chọn, vụ đầu tư không cần lo.”
Trịnh Hòa hiểu Bạch tiên sinh muốn giúp mình, cậu bước nhanh hơn, giữ chặt tay ông, cùng nhau sóng vai.
Trịnh Hòa nắm chặt tay ông, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Ông tốt với em thế. Em biết báo đáp sao.”
“Hửm?” Bạch Ân không nghe rõ, quay đầu nhìn lại.
Trịnh Hòa không nói.