Dịch: LTLT
Trực giác Chúc Miêu lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Cậu nghĩ nguyên nhân Hạng Chú và Hà Tranh chia tay với nguyên nhân Hạng Chú không chịu chấp nhận cậu chắc chắn có liên quan đến nhau. Chúc Miêu tốn hết một buổi tối, nằm sấp trên ghế sô pha nghĩ tới nghĩ lui.
Có vẻ Hạng Chú không muốn nói nhiều, Chúc Miêu quyết định dùng cách gián tiếp để tìm hiểu.
Đến ngày đầu tiên Nhất Ninh đi làm lại, cô vừa bước vào đã nhìn thấy Chúc Miêu đang đứng chờ ở quầy bar, ánh mắt sáng rực, còn cấp thiết hơn chú mèo đói ba ngày nhìn thấy đồ ăn hộp. Nhất Ninh thong thả lấy ra đồ lưu niệm mà cô mang về từ chuyến đi mấy ngày trước ở trong chiếc túi vải màu đen bên người.
Nơi mà cô đi cũng không xa, một mình đi đến một thành phố lân cận, nơi đó có một cổ trấn nổi tiếng, Nhất Ninh ở đó mấy hôm, chụp vài tấm ảnh, tiện tay mua chút đồ chơi về.
Chúc Miêu mong chờ đứng ở bên cạnh, nhìn Nhất Ninh dán mấy tấm ảnh polaroid chụp lúc du lịch lên trên bức tường ảnh. Cô mang cho Chúc Miêu một nam châm gắn tủ lạnh, to bằng bàn tay, hình cỏ non. Nói là cho Chúc Miêu nhưng Nhất Ninh cũng không giao tận tay cho cậu mà “cạch” một tiếng gắn lên tủ lạnh.
Tủ lạnh của quầy bar không lớn, nhưng bên trên đã gắn đầy nam châm muôn hình muôn vẻ.
Nhất Ninh chỉ cái nam châm xanh mơn mởn kia nói: “Cỏ non, em.”
Chúc Miêu lấy lòng nói: “Đẹp quá, cảm ơn chị.”
Nhất Ninh không chút cảm xúc gật đầu, bắt đầu dọn dẹp quầy bar, chuẩn bị trước khi mở cửa. Chúc Miêu ở bên cạnh phụ việc, vẫn luôn muốn tìm cơ hội mở miệng hỏi. Cậu vừa làm phụ vừa nhìn Nhất Ninh, khi Nhất Ninh làm việc vô cùng nghiêm túc. Tuy vẻ mặt của cô vẫn luôn không chút cảm xúc, nhưng bây giờ Chúc Miêu cơ bản có thể thông qua gương mặt không cảm xúc của cô đại khái cảm nhận được tâm trạng cô, hiện tại là mặt không cảm xúc chuyên tâm và mặt không cảm xúc không nghĩ chuyện khác.
Chúc Miêu đã tra “hội chứng Asperger” ở trên mạng, một trong những biểu hiện đặc trưng là khả năng giao tiếp xã hội và khả năng giao tiếp ngôn ngữ khá thấp. Nhưng mà Chúc Miêu cảm thấy triệu chứng của Nhất Ninh nhẹ hơn rất nhiều so với trên mạng miêu tả rồi, ít nhất cô có thể trông coi cửa hàng một mình, tuy giao lưu với khách hàng không tính là trôi chảy nhưng cũng không có chướng ngại.
Chỉ là không biết trước đây cô như thế nào, khi Hạng Chú vừa gặp cô thì cô như thế nào, Hạng Chú lại như thế nào.
Chúc Miêu hỏi: “Chị ơi, chị làm sao quen được anh ấy vậy?”
Nhất Ninh không hề nhìn Chúc Miêu, cũng không hỏi “anh ấy” mà cậu hỏi là ai, khả năng giao tiếp của cô không cao nhưng dường như có một trái tim cực kỳ nhạy cảm, trái tim này khiến hương vị cà phê mà cô pha vô cùng tinh tế, mouthfeel* vừa nhiều tầng lại phong phú.
(*Cảm nhận vòm miêng khi nếm cà phê như béo, nhớt, dầu, nước…)Cô bình tĩnh trả lời: “Câu lạc bộ hỗ trợ.”
Chúc Miêu tò mò: “Câu lạc bộ hỗ trợ là gì ạ?”
Nhất Ninh hoàn toàn không có ý không muốn nói, nhưng trần thuật và biểu cảm của cô khác biệt với người thường, có đôi khi nói xong một câu lại lặp lại một lần nữa, bình thường cô nói chuyện ngắn gọn nên Chúc Miêu chưa từng để ý. Nhưng Chúc Miêu nghiêm túc nghe cô nói, sau một hồi kiên nhẫn lắng nghe cậu vẫn hiểu được.
Câu lạc bộ hỗ trợ mà cô nói là một tổ chức từ thiện, người bị rối loạn cảm xúc chia sẻ câu chuyện của mình, hỗ trợ và cổ vũ lẫn nhau dưới sự hướng dẫn của tình nguyện viên có kiến thức chuyện môn. Chúc Miêu hỏi: “Anh ấy là tình nguyện viên sao?”
Nhất Ninh nói thẳng ra: “Không phải, anh ấy cũng bị bệnh.”
Chúc Miêu bị câu trả lời thẳng thừng của cô làm cho giật mình, nhìn hai bên một chút mới cẩn thận hỏi: “Bệnh gì vậy ạ?”
“Rối loạn lưỡng cực (1).”
Hoàn toàn lạ lẫm.
Nhất Ninh bắt đầu xay hạt cà phê để pha cà phê drip bag, Chúc Miêu không quấy rầy cô nữa, tự mình mở điện thoại ra tra. Tuy tra bệnh trên mạng thông tin không đáng tin chiếm đa số nhưng Chúc Miêu tra một hồi cũng đại khái hiểu được. Một căn bệnh, kết hợp giữa hưng cảm và trầm cảm, một hồi hưng cảm một hồi trầm cảm, khi nghiêm trọng sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng Chúc Miêu nhìn Hạng Chú bây giờ về cơ bản đã bình thường hoàn toàn, là căn bệnh này khiến anh và Hà Tranh chia tay sao? Chúc Miêu đoán một hồi lại cảm thấy không đáng tin lắm, nếu như hai người thật lòng yêu nhau thì bị bệnh có sao đâu? Với lại đây cũng không phải bệnh nan y, chẳng phải hiện tại Hạng Chú rất khỏe sao?
Không chỉ rất khỏe mà còn vô cùng khỏe, siêu khỏe, khỏe đến vô địch vũ trụ.
Chúc Miêu chỉ tra một hồi, có khách đến quán, cậu vội vàng đi giúp đỡ. Nhưng cậu cảm thấy ý chí chiến đấu của mình sục sôi, làm việc cũng vô cùng nhanh nhẹn, giống như kỵ sĩ đấu bò tạm thời không tìm thấy mục tiêu. “Bò” mà cậu muốn đấu buổi chiều đẩy cửa bước vào, Chúc Miêu ra đón như một cơn gió, khiến Hạng Chú giật mình.
“Cậu sao thế?” Anh hỏi.
Chúc Miêu kéo anh đi vào trong sân không có ai.
Trong sân oi bức, tiếng ve ồn đến mức hơi đáng ghét. Hạng Chú nói cai thuốc đúng là cai thuốc hoàn toàn, thuốc lá trong nhà đều vứt hết, phản ứng khi cai thuốc khiến anh luôn buồn ngủ, chợt ngáp mấy cái, uể oải.
Chúc Miêu ấn Hạng Chú xuống để anh ngồi lên ghế, mình thì đứng đó, từ trên cao nhìn xuống anh.
Hạng Chú hối cậu: “Nói mau đi, nóng.”
Chúc Miêu kìm nén đến mức mặt có hơi đỏ, một lúc lâu mới ồm ồm nói: “Em thích anh.”
Hạng Chú “ừm” một tiếng, bên mặt trái viết “biết rồi”, bên mặt phải viết “sau đó thì sao”, suýt nữa làm Chúc Miêu tức chết. Cậu hít sâu một hơi, “pằng pằng pằng” giống như súng liên thanh nói: “Trước đây anh từng nói là em càng hiểu anh thì em sẽ càng không thích anh, anh nói cũng quá sớm rồi đó. Nếu như em càng hiểu anh lại càng thích anh thì sao đây? Vậy phải làm sao? Em sẽ không từ bỏ, tuy bây giờ em rất yếu, nhưng em sẽ luôn cố gắng. Anh… anh…”
Chúc Miêu vắt nát óc nghĩ ra câu nói kiểu hăm dọa, có khí phách, “anh” cả một lúc, cuối cùng cậu chỉ vào mũi Hạng Chú, mạnh mẽ nói: “Anh hãy đợi đấy!”
Vừa dứt lời, Chúc Miêu giống như chạy trối chết, xoay người lập tức vào lại trong quán, trên mặt vẫn còn đỏ bừng bừng.
Hạng Chú ngồi ở đấy không nhúc nhích, có hơi không phản ứng kịp, từng chữ trong lời nói của Chúc Miêu giống như dùi trống gõ lên mặt trống vậy, gõ đến mức trong lòng anh vang lên tiếng “tùng tùng tùng”. Anh vô thức muốn duỗi tay tìm thuốc, nhưng không tìm được, lúc này mới nhớ ra mình phải cai thuốc, lại ngẩn người nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi đút tay vào túi quần quay về phòng.
Vốn dĩ hôm nay anh đến là muốn nói cho Chúc Miêu biết, sắp tới khi anh đi xa không ở nhà, cậu có thể một mình đến nhà anh, tắm rửa ngủ nghê gì đấy cũng đều thoải mái hơn. Nhưng bây giờ anh không định nói cho Chúc Miêu nữa. Ý chí chiến đấu của Chúc Miêu đã đủ sục sôi rồi, một chút ánh nắng sẽ xán lạn, một chút nước mưa sẽ cắm rễ nảy mầm.
Trong lòng Hạng Chú rất mâu thuẫn.
Một mặt muốn ăn hiếp cậu, nhiệt tình cho cậu giảm xuống, một mặt khác thì nhìn dáng vẻ này của cậu, tâm trạng của anh lại tốt cực kỳ. Anh cứ mỉm cười như thế, vội vàng đẩy cửa rời khỏi quán đi về nhà.
Anh cảm thấy, bây giờ Chúc Miêu đang kéo anh cùng đi vào một mê cung phức tạp, không ai biết mê cung này đi thế nào, không ai biết ở điểm cuối của mê cung có thứ gì đang chờ bọn họ, nhưng Chúc Miêu tràn đầy tự tin, chuyện này khiến người vẫn luôn bi quan là anh cũng bất giác bắt đầu mong đợi.
————–
(1) Rối loạn lưỡng cực là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn.
Sự thất thường của trạng thái tâm lý người bệnh thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc có thể nhiều lần trong tuần.