Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 1

Tác giả có chia chương dài, nhưng mình thích để chương ngắn hơn, dễ làm ^^

1.

Trịnh Hòa là một diễn viên hạng hai. Thế nào là hạng hai? Là có khả năng diễn, có đạo đức nhưng thiếu người nâng đỡ. Thế nên khi người đại diện thông báo với cậu rằng: “Có khả năng cậu sẽ không tồn tại trong giới này nữa”, cậu bùng nổ.

Tìm lại tin nhắn hôm qua cô bạn gửi đến, ngón tay cậu thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn bấm nút [Gọi].

“Này? Bên đó còn thiếu người không?”

Đầu kia điện thoại rất ồn ào, chỉ nghe tiếng Đào Tiệp nói đứt quãng: “Nhanh tới đi, BEACHER, tầng 2, phòng 204.”

Gia nhập làng giải trí đã tám năm, cậu đã qua cái tuổi tươi đẹp nhất từ lâu.

Trịnh Hòa thực sự rất thích công việc này, dù con đường mịt mờ, cậu vẫn cố gắng đi tới, không bị đâm cho sứt đầu mẻ trán không chịu quay đầu.

2.

Cậu quen biết Đào Tiệp trong một bộ phim. Hai người rất có duyên – một người đóng anh em của nam chính, người kia đóng chị em của nữ chính. Không biết biên kịch nghĩ thế nào, thời lượng diễn của cả hai cộng lại chưa đến 15 phút, lại còn diễn tương ái tương sát. Lúc nhìn kịch bản, Trịnh Hòa đang than thở, Đào Tiệp ngồi đối diện quát lên: “CMN! Cha biên kịch bị ngựa đá đúng không!?”

Trịnh Hòa gật đầu phụ họa. Ôi tiếng lòng!

Cả hai thành tri kỉ.

3.

Đào Tiệp khác Trịnh Hòa, cô chưa tốt nghiệp đại học. Khi Trịnh Hòa quen Đào Tiệp, cô mới 21. Trịnh Hòa lúc biết điều này đã câm nín trong giây lát.

Mới 21 tuổi đầu đã có thể tham gia đoàn phim này, dù chỉ là chân chạy việc thì cũng không phải dạng vừa rồi. Trịnh Hòa tưởng cô dựa vào thế lực gia đình, nhưng sau này mới biết là dựa vào thân thể mình.

Trịnh Hòa không kì thị chuyện này, nhưng chưa từng hùa theo, cậu không chịu nổi.

Cậu chỉ có thể chấp nhận đàn ông, đúng thế, cậu là gay.

4.

Tòa nhà BEACHER rực rỡ ánh đèn. Trịnh Hòa đang ngửa đầu nhìn bảng hiệu, chợt phía sau có tiếng gọi: “Chú em, lại đem xe vào bãi.”

Trịnh Hòa quay đầu nhìn. Một người thanh niên đang bước xuống từ chiếc xế khủng, cũng có vẻ tuấn tú. Trịnh Hòa ngẩn ra, người này gọi mình à?

Người thanh niên bỏ kính râm ra nhìn Trịnh Hòa rồi lặp lại: “Chú em, đem xe vào bãi.” Nói rồi anh ta ném chìa khóa xe cho cậu.

Trịnh Hòa nhìn chùm chìa khóa rồi nhìn lại mình – bộ vest bình thường, giầy da mới mua, bị nhầm với nhân viên là phải.

Trịnh Hòa nhận 100 tệ người thanh niên đưa, vâng lời chuyển xe vào bãi.

5.

Trịnh Hòa bước vào phòng Karaoke. Đây đúng là nơi xa hoa trụy lạc. Trịnh Hòa tìm mãi mới thấy Đào Tiệp, cô đang rúc trong lòng một người đàn ông lạ mặt.

“Ồ, Trịnh Hòa, tới rồi à, lại đây!” Đào Tiệp ngồi vừa dịch qua một bên vừa thuận miệng giới thiệu, “Đây là Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh, cậu ấy là Trịnh Hòa, bạn tôi.”

Người Đào Tiệp giới thiệu không phải gã cô vừa nằm trong lòng. Tuy không rõ đầu đuôi nhưng cậu không nhiều lời, chỉ cúi đầu chào: “Chào Bạch tiên sinh.”

Dường như Bạch tiên sinh mang dòng máu lai, gương mặt sắc nét, nếp nhăn ở khóe mắt lộ ra khi cười rộ lên và ít tóc trắng bên thái dương đã tiết lộ tuổi tác không còn trẻ trung của ông.

Bạch tiên sinh đưa cậu một ly uýt ki và hỏi: “Cậu nhóc đỗ xe?”

Trịnh Hòa ngạc nhiên, sau đó gương mặt cậu đỏ bừng.

CMN! Sao ông ấy biết chuyện xảy ra dưới tầng?
Bình Luận (0)
Comment