Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 13

61.

Suốt chặng đường đến nhà vườn, Trịnh Hòa mới đọc được nửa quyển Xuân Kiếp. Quyển tiểu thuyết này dùng nhiều biện pháp nghệ thuật, lắm chỗ khó hiểu, thế nên lúc đến nhà vườn thì mắt cậu đã díp lại.

Bạch tiên sinh ôm cậu xuống xe: “Còn buồn ngủ à?”

Trịnh  Hòa vội giãy ra đáp: “Không sao, giờ chúng ta đi đâu chơi thế?”

“Từ đã, em đang mệt mà. Cứ ngủ đi.” Bạch tiên sinh dịu dàng nói.

Trịnh Hòa cảm thấy trong lòng ngọt ngào, gật đầu rồi tựa vào bờ vai ông: “Em mệt quá, ngài ôm em về phòng đi.”

“Tôi lái xe suốt cả chặng đường, em thì làm gì mà mệt?”

Dù nói thế nhưng Bạch tiên sinh vẫn ôm cậu bằng tư thế ôm công chúa.

Trịnh Hòa sợ quá la lên: “ Ngài thả em xuống đi! Em sợ!”

Bạch tiên sinh đi vài bước rồi dừng lại: “Trịnh Hòa, em nặng thật đấy.”

Trịnh Hòa nhảy xuống, tim vẫn đập thình thịch: “Đương nhiên! Hơn 65kg, ngài nghĩ nhẹ lắm đấy?”

“Em 65kg?” Bạch tiên sinh trợn tròn mắt.

Trịnh Hòa gật đầu: “Đúng thế, ngài thì sao?”

“Tôi chừng 74kg.”

Trịnh Hòa áng chừng, cậu cao 1m78, thịt thà mỡ màng, ông ấy khoảng 1m85, cơ thể săn chắc.

Tức chết mất!

62.

Cuối cùng thì Trịnh Hòa không ngủ bù mà đi kiếm một chỗ yên tĩnh ngồi câu cá với Bạch tiên sinh. Hai người vừa ngồi được một lát thì có hai người nữa đến.

Trịnh Hòa len lén nhìn hai người nọ, đều là nam, vẻ ngoài còn trẻ. Người trông mảnh dẻ và thanh tú hơn còn đeo khuyên tai.

Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Hòa. Trịnh Hòa cười chào rồi nhìn sang chỗ khác.

Người nọ đi tới chào hỏi: “Chào hai người, tôi là Kiệt Tử, còn kia là Trần Minh.”

Trịnh Hòa chỉ vào mình: “Tôi là A Hòa, đây là Bạch tiên sinh.”

Có vẻ như Kiệt Tử và Trần Minh là tay lão làng trong chuyện câu cá, chẳng mấy chốc cá đã cắn câu. Vốn Trịnh Hòa còn cảm thấy hai người này cũng thú vị nhưng cánh tay của Kiệt Tử lại luôn lơ đãng cọ vào tay cậu. Trịnh Hòa ngẩng đầu, Kiệt Tử nói: “Anh với Bạch tiên sinh là tình nhân đúng không?”

Trịnh Hòa không nói gì.

Kiệt Tử không để tâm, vẫn tiếp tục nói: “Tôi với Trần Minh cũng thế đấy, anh có muốn…”

Trịnh Hòa xoay người đi, không muốn để tâm tới người như thế. Nhưng chỗ của bốn người cách nhau rất gần, chẳng mấy chốc, hai người kia lại xán lại. Lúc này là Kiệt Tử ngồi cạnh Bạch tiên sinh, kế Trịnh Hòa là Trần Minh.

Trần Minh xuyên mồi vào móc câu, đưa cho Trịnh Hòa. Nụ cười cứ phải gọi là tỏa nắng: “Cho cậu!”

“Cho tôi làm gì?” Trịnh Hòa không nhận.

“Tôi thấy cậu vẫn chưa được con nào, thử cái này đi, tôi tự làm đấy.” Trần Minh nói rất đương nhiên, Trịnh Hòa mất dần sự phòng bị, nhận lấy cần câu. Khi tay hai người chạm vào nhau, Trịnh Hòa vội rụt tay phải lại, nhìn về phía Bạch tiên sinh. Không may là, Bạch tiên sinh cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu… hoặc là… tay cậu?

Trịnh Hòa ngồi lại ghế rồi thở dài.

Câu cá rất chán, may mà có Trần Minh nói chuyện cùng Trịnh Hòa. Cậu không muốn ngồi cạnh anh ta, nhưng nhìn Bạch tiên sinh và Kiệt Tử vui vẻ như thế cũng đâu thể đột nhiên rời đi. Thế nên, Trịnh Hòa đành nhịn đến tận hoàng hôn.

Bữa tối hôm nay toàn món cá, Trịnh Hòa cảm thấy rất vui vẻ.

“Cho em, ăn thử đi.” Bạch tiên sinh xẻ một miếng cá đặt vào bát Trịnh Hòa.

“Ngài cứ ăn đi, không cần để ý đến em.”

“Ở đây có suối nước nóng, em muốn đi không?”

Trịnh Hòa nghĩ trong phòng cũng có vòi sen, cậu không muốn người khác nhìn thấy mình lúc không mặc gì nên từ chối.

“Tiếc thật, nghe nói tắm suối nước nóng rất thoải mái. Tôi đi trước, em tắm xong thì chờ tôi.” Bạch tiên sinh đứng lên, ngón tay ve vãn gáy cậu, Trịnh Hòa khẽ run rẩy.

63.

Bạch tiên sinh vừa đi, Trịnh Hòa vội vã ăn xong bữa tối, chạy đi tắm vài lần mới yên tâm bước ra. Đã hơn 1 tiếng rồi mà Bạch tiên sinh vẫn chưa về.

Trịnh Hòa cảm thấy nhàm chán nên mặc thêm áo ngủ vào rồi đi ra ngoài.

Nhà vườn này áp dụng quy tắc hội viên, vậy nên rất ít người có thể đến. Trịnh Hòa cứ thế đi thẳng đến chỗ suối nước nóng.

Suối nước nóng chia làm 2 gian: phòng thay đồ và phòng tắm, hai bên chỉ được ngăn cách bằng một tấm bình phòng bằng trúc. Trịnh Hòa rón rén vòng qua tấm bình phong, định dọa Bạch tiên sinh thì chợt nghe tiếng rên rỉ quen thuộc….

Cậu giật mình, chẳng nhẽ là Trần Minh và Kiệt Tử? Trễ thế này rồi còn làm, đúng là tuổi trẻ nha.

Trịnh Hòa hí hửng nhìn vào, hai người kia quấn lấy nhau, phập phồng lên xuống.  Nhìn thêm một lúc, cậu cười không nổi nữa. Người đàn ông phía trên, hình xăm kỳ quái ấy, là…

Trình Hòa thấy toàn thân lạnh toát.

Cậu muốn hét lên. Mình đúng là thằng ngu mà.

Nhưng cuối cùng, cậu không nói gì cả, lẳng lặng xoay người, đi về phòng, bình tĩnh như chưa có gì xảy ra.

Cùng lúc đó, ở một gian phòng tối đen.

Bạch tiên sinh đứng bên giường, điện thoại sáng lên thứ ánh sáng xanh kỳ dị.

“Vâng, chúng tôi sẽ điều tra rõ chuyện này…”

Bạch tiên sinh day day huyệt Thái Dương đầy mệt mỏi, ông trầm giọng nói “Gửi tư liệu của hắn cho ta.”

“Xin ngài cho chúng tôi thời gian một ngày, ông ta…”

Trong căn phòng đó, chỉ còn tiếng nói từ điện thoại vang lên, người đứng bên cửa sổ đã rời đi từ lúc nào.



Đúng thế đấy, chẳng mấy khi Trịnh  Hòa ghen, cơ mà ghen lầm. ╮(╯_╰)╭

64.

Trịnh Hòa nằm trên giường, cậu không biết mình phải đợi bao lâu mới nghe tiếng mở cửa.

“Trịnh Hòa? Em ngủ chưa?”

Giọng người ấy dịu dàng, trầm ấm như thế, hơi nước cũng ấm nóng, thế nhưng Trịnh Hòa phải rất cố gắng mới không chạy vào WC nôn mửa.

Ngài ấy là kim chủ… Trịnh Hòa tự nhủ, ngài ấy là kim chủ mà.

Bạch tiên sinh nằm sát cạnh cậu, ông khẽ thở ra đầy thỏa mãn, sau đấy, ông cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn, từng chút, từng chút một.

Trịnh Hòa không nói, cậu giả vờ ngủ.

Sự thật là, cậu im lặng cắn môi dưới, một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi vào chiếc gối trắng muốt.

Hôm sau, Trịnh Hòa dậy từ sớm, thu dọn đồ đạc.

Bạch tiên sinh hẵng còn mơ màng: “Trịnh Hòa, em làm gì thế?”

Cậu khựng lại, giờ Trịnh Hòa mới nhận ra, mình vội vã rời đi như thế này đúng là làm kiêu: “Không có gì, em xem kịch bản, ngài cứ ngủ đi.”

Bạch tiên sinh xốc chăn lên, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh: “Lên đây, giường lạnh.”

Trịnh Hòa hít sâu, bình tĩnh lại rồi mới nằm xuống cạnh ông: “Ai bảo ngài thích ngủ khỏa thân? Đông rồi, cẩn thận bị cảm.”

Bạch tiên sinh cười, lại cầm lấy tay phải của cậu, nhẹ nhàng hôn.

Trịnh Hòa muốn né tránh sự thân mật đó, cậu lấy cớ lật trang để rút tay ra: “Sao ngài lại thích hôn tay em?”

Bạch tiên sinh giữ chặt tay cậu bên miệng mình: “Gã Trần Minh hôm qua chạm vào đây phải không?”

Trịnh Hòa im lặng, nhớ lại những hình ảnh hôm qua khiến tim cậu như thắt lại. Trịnh Hòa không sao hiểu nổi Bạch tiên sinh! Thật sự không hiểu nổi! Hôm qua ngài ấy cùng Kiệt Tử làm chuyện như thế, nhưng lại vẫn để ý chuyện này!

Vì sao?!

Sao ngài ấy dám!

Chỉ vì ngài ấy là kim chủ sao?!

Nghĩ đến đây, cậu dần bình tĩnh trở lại, Trịnh Hòa khẽ rúc vào lòng Bạch tiên sinh, ông cũng thuận thế mà ôm cậu.

“Bạch tiên sinh…”

“Sao?” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu.

“Đến ngày nào ngài sẽ chán em?” Trịnh Hòa rầu rĩ.

Bàn tay Bạch tiên sinh dừng lại một chốc, rồi lại tiếp tục vuốt ve mái tóc của Trịnh Hòa: “Không đâu, em yên tâm đi, sao tôi lại không cần em được chứ.”

Nhưng em muốn chia tay. Trịnh Hòa nhắm mắt lại, nghĩ thầm trong dạ.

“Đúng rồi,” Bạch tiên sinh ra vẻ bâng quơ, “Hôm qua đi phòng tắm suối nước nóng, tôi phát hiện Trần Minh có hình xăm giống hệt mình.”

Hả?

Trịnh Hòa đứng phốc dậy, xốc lên tấm chăn che thân hình Bạch tiên sinh, cậu trợn tròn mắt: “Hình xăm trên lưng ngài đâu?”

“Cuối tuần trước đã tẩy đi rồi.”

Trịnh Hòa chợt cảm thấy thật thoải mái, cậu cảm thấy sống mũi cay cay.

Bạch tiên sinh dịu dàng hôn lên gương mặt cậu, ôm cậu đầy thỏa mãn, nói: “Vậy nên, đừng ghen, được không?”

Khóe mắt cậu hoen đỏ, Trịnh Hòa gật đầu. Bỗng nhiên, có một ý nghĩ lóe lên.

Cậu nhớ rõ đêm qua không gặp ai, tại sao Bạch tiên sinh lại biết chuyện, cũng biết rõ tâm lý mình đến thế?

65.

Mấy hôm sau, Trịnh Hòa không chạm mặt Kiệt Tử và Trần Minh nữa.

Cậu và Bạch tiên sinh bên nhau rất vui vẻ, Bạch tiên sinh đối với cậu rất dịu dàng và cưng chiều.

Hôm nay, sau khi thu dọn hành lý xong, lúc xuống lầu, Trịnh Hòa gặp một người đứng ở hành lang.

“Trần  Minh, anh đang làm gì thế?”

Trần Minh quay đầu: “Ồ, cậu phải về rồi à?”

“Đúng vậy,” Trịnh Hòa lại gần, nhìn qua cửa sổ, men theo chạc cây nhìn lên, “Ồ! Có tổ chim!”

Trần Minh cười: “Cậu cũng thấy à? Thú vị thật! Không có chim nhưng tổ vẫn còn, tôi đang định leo lên lấy.”

“Vậy anh cẩn thận, chạc cây đó rất cao.”

“Yên tâm, tôi là ai chứ! Đúng rồi, đây là số điện thoại của tôi, cầm lấy.” Trần Minh đưa cho cậu một tấm danh thiếp, Trịnh Hòa ngẩng đầu, nụ cười của Trần Minh vẫn đương nhiên như thế, cậu đành nhận lấy rồi vẫy tay tạm biệt.

Dưới tầng, Bạch tiên sinh đã khởi động xe, đang đợi cậu. Trịnh Hòa đến rồi, Bạch tiên sinh vẫn chưa chịu đi.

“Sao thế?”

“Cho tôi.” Bạch tiên sinh đột nhiên nói.

Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu, rồi mặt cậu bắt đầu đỏ bừng lên.

Cậu bắt đầu cởi áo khoác, tai cũng ửng hồng: “Ngài đúng là… chúng ta sắp rời đi rồi, ngài còn muốn…”

Bạch tiên sinh cúi đầu cười run cả người.

“Sao ngài lại cười?”

Bạch tiên sinh đưa tay: “Tôi bảo em đưa tờ danh thiếp của Trần Minh đây, em nghĩ gì vậy? Hay là, mấy hôm nay tôi chưa thỏa mãn đủ, khiến em vẫn khát khao như thế?” Mấy chữ cuối, ông cố tình hạ giọng khiến mặt Trịnh Hòa càng đỏ.

Cậu ngoan ngoãn nộp danh thiếp lên, Bạch tiên sinh vò nát, tiện tay ném ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment