11.
Chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, mờ ảo, Trịnh Hòa nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, tự cảm thấy khó hiểu.
Sao mình lại ở đây?
Hình như bắt đầu từ một nụ hôn.
Nụ hôn nóng bỏng của Bạch tiên sinh.
“Cạch” Bạch tiên sinh đẩy cửa ra, cơ bụng tám múi đầy hấp dẫn, hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, bật thành hình trái tim.
Bạch tiên sinh ngồi xuống bên giường, quyện lấy tai Trịnh Hòa, nhẹ nhàng nói: “Em đi tắm đi….”
Cậu cảm thấy cơ thể mình tê dại, giống như linh hồn thoát xác: “Vâng…”
Bạch tiên sinh cười khẽ.
Không khí đang rất tốt, sao Trịnh Hòa có thể bỏ qua? Cậu ôm lấy ông, hôn nồng cháy: “Em tắm rồi….”
12.
Lại một ngày mới, Trịnh Hòa ngáp một cái, mở mắt ra.
Trần nhà màu trắng.
Quay đầu, vùi vào lồng ngực người bên cạnh, ngủ tiếp thôi… Hả?
Trịnh Hòa bật dậy, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh. Ai thế nhỉ? Dần dần, cậu nhớ ra, lại bò vào lòng ông, không nói gì.
Bạch tiên sinh không phải người đẹp nhất cậu từng gặp, nhưng là gay vừa đẹp trai vừa thành công nhất cậu từng gặp. Hơn nữa, sức lôi cuốn không chỉ ở gương mặt của ông mà còn là khí chất. Trịnh Hòa nhớ tới một thành ngữ mạng bèn cười trộm: Khí phách trách lậu.
“Có chuyện gì mà vui thế?” Bàn tay ấm áp xoa đầu Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa ngẩng đầu, không nói, chỉ cười ngây ngô.
Bạch tiên sinh nhìn cậu một lúc, khẽ hôn lên môi cậu: “Thật đáng yêu.”
Trịnh Hòa đồng ý. Ông cũng thật đáng yêu.
13.
Trịnh Hòa vui vẻ tới công ty, đương nhiên, người lái xe là Bạch tiên sinh.
Xe đi được nửa đường, đột nhiên cậu thấy một sạp mì cay Thành Đô bên lề đường. Mấy ngày nay cậu vẫn muốn ăn, nhưng giờ đang trong xe của Bạch tiên sinh mà… Suy nghĩ… Quyết định ăn!
“Bạch tiên sinh, ngài có thể dừng xe được không?”
Xe dừng bên đường, Trịnh Hòa cởi dây an toàn, cười nói: “Ngài cứ đi trước đi, không cần đưa tôi.”
“Cậu muốn làm gì?”
Trịnh Hòa chỉ sạp hàng nói: “Tôi muốn ăn mì.”
Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm Trịnh Hòa, lại cười.
Trịnh Hòa cảm thấy cái nhìn tò mò, thú vị của Bạch tiên sinh như đang nhìn động vật trong sở thú khiến cậu sởn gai ốc.
14.
Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa bước vào sạp mì cay.
Trịnh Hòa rất quen miệng gọi một tràng, chẳng mấy chốc, đồ ăn đã bưng lên hết.
Trịnh Hòa nhìn bát mì đỏ rực, cởi áo lông, chiến đấu! Ăn được nửa bát, cậu mới thấy nãy giờ Bạch tiên sinh chỉ cầm đũa khuấy mì, khuấy đi khuấy lại khiến cậu -_-
“Ông chủ, thêm bát nữa.” cậu nói thêm “Không cay!”
“Nước chan của chúng tôi đã được pha chế trước rồi.” Chủ quán không bằng lòng.
“Vậy ông lọc đi là được!” Trịnh Hòa cãi tiếp.
Bạch tiên sinh vỗ nhẹ tay cậu: “Không sao, không cần.”
Trịnh Hòa lo lắng: “Ngài ăn được không? Cay lắm đấy.”
Bạch tiên sinh dũng cảm đưa mì vào miệng, uống hơn nửa cốc nước lạnh, hà một hơi dài: “Sáng ra ăn thứ này… đúng là… kích thích!”
Khóe miệng Trịnh Hòa giật giật: “Ông chủ, thêm một bát mì suông!”
15.
Trịnh Hòa đến công ty, tìm mãi không thấy chị Phương, người đại diện của mình, nên buồn bã quay lại phòng. Tay cậu cầm điện thoại tra danh bạ, ngắm số [Bạch tiên sinh] khiến cậu vui vẻ hơn một chút.
Theo như cách Bạch tiên sinh nâng đỡ Vinh thiếu, Trịnh Hòa cảm thấy tương lai rất tươi sáng, nhưng nhỡ như…. Haiz.
Trịnh Hòa không muốn lấy thân thể đi đánh đổi, cậu có thể chấp nhận Bạch tiên sinh là vì vẻ ngoài của ngài ấy. Nếu cơ bụng sáu múi biến thành nung núc mỡ, gương mặt anh tuấn thành cái mặt của người Đào Tiệp rúc vào lòng hôm qua…OMG! Cậu muốn nôn đống mì cay ra ngay!!!
Có nên bán không? Nhỡ bán xong Bạch tiên sinh lại không cần, không giúp cậu thì sao?
Sau trải nghiệm cuộc giao dịch đêm qua, cậu cảm thấy rất bối rối.
Trịnh Hòa gọi điện cho Đào Tiệp, lại bị cô mắng một tràng: “Giường đã lên rồi, giờ mới nghĩ đến chuyện này, đồ ngốc!”
Trịnh Hòa ngẫm lại, cũng đúng.