Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 68

336.

Tống Nhiên cảm thấy như mình đang ở trong mơ.

Thành thiếu mở bình giữ ấm, đổ hơn nửa nắp canh gà ra, uống xong, Tống Nhiên đang đói bụng cạnh đó dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh.

Như Như – người đưa canh gà đến, có vẻ không hài lòng: “Thành thiếu, canh này là đoàn làm phim đưa tới cho giám chế Tống, anh nếm thôi là được, phải để lại cho anh ấy chứ.”

Giám chế Tống vội ngắt lời: “Không sao! Thành thiếu uống tôi mới vui, anh ấy uống tốt hơn tôi uống.”

Thành thiếu liếc xéo hắn một cái: “Nói năng ngọt xớt, uống canh của cậu là đã nể mặt lắm rồi, đừng có được voi đòi tiên.”

Giám chế Tống cười ha ha: “Đúng thế, Thành thiếu hạ cố dùng bát của tôi chính là vinh hạnh lớn lao, tôi vui đến độ không ngủ được ấy chứ, aiz, đúng rồi, chẳng phải hôm qua anh trực đêm sao? Sáng nay tôi đã nhờ y tá kê thêm giường để đêm nay anh ngủ.”

Thành thiếu hừ lạnh: “Tối qua là vì muộn quá mới không về, hôm nay khác, Tống Nhiên, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải cậu bị thương vì tôi, đến thăm tôi cũng không thèm.”

Giám chế Tống nói: “Vâng, vâng, tôi cam tâm bị thương vì Thành thiếu, đây là thiên kinh địa nghĩa, là phúc phận tu mấy đời cũng không được.”

“Biết là tốt.” Thành thiếu nói xong, lại uống canh tiếp.

Như Như nhìn hai người kia, giờ cô mới biết cái gì gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái – một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.

337.

Trên máy bay.

Bạch tiên sinh bị Bạch lão gia tử làm cho đau đầu mấy hôm nay, uống thuốc ngủ xong bèn đi ngủ bù. Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy xe tới, hỏi bằng Tiếng Anh: “Ngài muốn uống gì?”

Trịnh Hòa muốn nói nước khoáng, lại quên mất Tiếng Anh nói thế nào, nhớ lại một lúc, nói: “Watch.”

Tiếp viên không hiểu.

Trịnh Hòa ngẫm lại, hình như đây là ‘đồng hồ’ chứ không phải ‘nước’, liền đổi từ “Milk.”

Tiếp viên hàng hỏi, mặt lạnh te: “Ngài thích sữa lạnh hay ở nhiệt độ thường?”

Trịnh Hòa không nghe rõ, cậu không biết đáp lại thế nào, đành đổi câu trả lời “Coffee.”

Lần này tiếp viên không nói gì thêm, rót hai ly cà phê, mỉm cười rời đi.

Trịnh Hòa hai tay hai chén, cậu không muốn đánh thức Bạch tiên sinh, ông đang thiếu ngủ mà, thế nên, cậu uống cả hai.

Tiếp viên hàng không đi tới, thấy Trịnh Hòa như thế, tưởng không đủ cà phê liền đổ thêm ly nữa.

Trịnh Hòa ngạc nhiên nhìn tiếp viên. Sao lại rót ly nữa?

Tiếp viên lại tưởng Trịnh Hòa muốn nói ‘cảm ơn’, liền cười cười, đẩy đẩy cái chén, nói: “Không cần cảm ơn.”

Trịnh Hòa không hiểu cô đang nói gì, nhìn động tác đẩy chén cho cậu còn tưởng bảo ‘uống đi’, thế nên cậu lại uống.

Tiếp viên lại rót.

Trịnh Hòa lại uống.

Bạch tiên sinh ngủ suốt, Trịnh Hòa uống suốt.

338.

Nỗ lực bao ngày của Husky đã được đền đáp, cuối cùng nó cũng được Schnauzer cho ngủ cùng ổ.

Ổ của Schnauzer rất thoải mái, trên mặt đấy được trải lớp chăn cũ mềm mại, phần mái che mưa là nilon còn thừa lại ở vườn đất trồng rau bên cạnh. Rất đơn sơ, nhưng Husky lại thấy tuyệt hơn cái ổ của mình cả vạn lần.

Schnauzer cảm thấy lạnh, liền cọ cọ bụng Husky, Husky liếm đầu nó đầy thân mật, Schnauzer đáp lại, liếm liếm mũi nó.

Husky cảm thấy cảm giác này thật tuyệt, bộ não đơn bảo của nó không thể tự hỏi chuyện quá phức tạp, vậy nên nó hỏi một câu rất ngố: “Gấu gấu?” (Làm vợ anh được không?)

Schnauzer nghe thế liền xù lông, đứng bật dậy, giận: “Ẳng gâu!” (Đột nhiên hỏi thế làm gì! Hừ! Không thèm để ý ông nữa!)

Husky cảm thấy mình thực vô tội: “Gâu gâu gâu….” (Làm vợ anh, anh sẽ được ở bên em mỗi ngày.)

Schnauzer sửng sốt, cặp mắt nhỏ của nó chớp chớp, nó thẹn thùng, rúc vào bụng Husky.

Chỉ số thông minh của Husky chỉ kéo dài được ba giây, ba giây sau, nó quên luôn chuyện này, dùng chân đào đào đất. Schnauzer nói nhỏ: “Ăng…ẳng.” (Anh nói thật sao?)

Husky giật giật lỗ tai: “Gâu?” (Thật cái gì? Nãy anh nói gì sao?)

“Ẳng!” (Đồ ngốc! Đừng có nói chuyện với tôi nữa!)

Schnauzer bị thẹn quá, lại giận tiếp.

339.

Về lại thành phố H, cậu mới biết gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, cậu đến công ty tìm Thành thiếu, mở cửa phòng nghỉ ra lại chỉ thấy A Long.

Trịnh Hòa hỏi: “Thành thiếu đâu? Giờ này rồi, sao không thấy anh ấy đi làm?”

A Long nói: “Anh ấy không đến, mấy hôm nay đều ở bệnh viện.”

Trịnh Hòa lo lắng: “Sao thế? Có bệnh gì sao?”

A Long lắc đầu: “Không phải, hôm đó quay xong Oan gia ngõ hẹp rồi về luôn đúng không? Thành thiếu ở lại, gặp phải ai đó, người đó đánh Thành thiếu, giám chế Tống ra can ngăn, không cẩn thận bị đâm. Chuyện xảy ra mấy ngày trước, vì không liên lạc được với anh, hơn nữa, anh cũng đang nghỉ, thế nên không nói.”

Trịnh Hòa thấy chuyện này có liên quan tới mình, trầm tư một hồi, nói: “Ừm, bên công ty nhờ cậu nói hộ, tôi tới viện thăm giám chế Tống.”

Trịnh Hòa lòng trĩu nặng, đi xuống bãi đỗ xe, từ xa cậu đã thấy Bạch tiên sinh, liền gọi: “Bạch tiên sinh, chút nữa em…”

Bạch tiên sinh ra hiệu đừng nói: “Lại đây.”

Trịnh Hòa đi qua, lúc này mới thấy ông đang đứng nói chuyện với ông chủ của mình – Tống Chấn Hào.

“Chào ngài.” Trịnh Hòa cúi đầu.

Bạch tiên sinh cười, ôm lấy eo Trịnh Hòa, chỉ vào Tống Chấn Hào, nói: “Gọi anh Tống là được, Chấn Hào, chuyện ông nhờ tôi đã làm rồi, việc của Âu Dương Chí là của bên ông, đừng khiến nó liên lụy đến tôi.”

Tống Chấn Hào cười gật đầu ứng phải.

Trịnh Hòa vừa nghe vừa thấy buồn bực, cậu với Âu Dương Chí có chút quen biết, hơn nữa còn ở cùng một công ty, liền tò mò, đợi xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi, liền hỏi: “Âu Dương Chí sao thế?”

Không biết điều này đụng chạm gì tới ông, Bạch tiên sinh liền âm trầm hỏi: “Em hỏi làm gì?”

“Nãy hai người nhắc tới cậu ta mà…”

Bạch tiên sinh không nói.

Trịnh Hòa không sợ cái mặt lạnh của ông, gối đầu lên đùi ông, xì xèo.

Bạch tiên sinh mím môi, cào cào cổ Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa ngửa đầu: “Vui rồi?”

Bạch tiên sinh chọt chọt  mũi cậu: “Chỉ giỏi làm nũng thôi.”

Trịnh Hòa không hiểu ra sao: “Em có làm nũng đâu… Nếu vui rồi, có thể nói em biết chuyện của Âu Dương Chí chưa?”

“Cậu ta nằm viện, mặt bị hủy.” Nụ cười trên môi Bạch tiên sinh trở nên lạnh lẽo.

Trịnh Hòa giật mình: “Cậu ấy cùng nằm viện sao? Không thể nào… Bạch tiên sinh, ông biết không, giám chế của phim Xuân Kiếp em đóng lần trước cũng nằm viện, nguyên nhân vì người đại diện của em, thế nên lát em cũng qua thăm này.”

“Viện nào?”

“Cái ở khu trung tâm ấy.”

Bạch tiên sinh đột nhiên cười nhạo: “Em biết không, Âu Dương Chí cũng ở đó, tiện thể qua thăm?”

Trịnh Hòa cúi đầu nghịch di động: “Ông đi thì em đi.”

“Thế đi đi.”

Xe đổi hướng.

340.

Thành thiếu nhận giỏ trái cây Trịnh Hòa mang đến, anh thuận miệng hỏi: “Sao về sớm thế? Không chơi thêm vài ngày.”

Trịnh Hòa lấy ghế dựa cho Bạch tiên sinh rồi mới tìm chỗ ngồi xuống: “Nghe nói giám chế Tống nằm viện nên vội quay về, anh đúng là, chuyện này cũng vì tôi, sao lại không gọi điện báo một tiếng!”

Có Bạch tiên sinh ở đây, Trịnh Hòa biết người đại diện sẽ không làm khó mình, liền bẻ cong câu chuyện, nhận hết trách nhiệm lên người nên Tống Nhiên không  trách anh.

Tống Nhiên vội giải thích: “Tôi bị thương liên quan gì đến cậu!”

Thành thiếu cũng nói: “Tống Nhiên cứu tôi, không phải cứu cậu, vì cậu cái qué gì.”

Bạch tiên sinh lặng lẽ kéo Trịnh Hòa ngồi lên đùi mình.

Thành thiếu câm miệng.

Trịnh Hòa chưa từng làm động tác thân mật như thế với Bạch tiên sinh ở ngoài bao giờ, cậu nhìn giám chế Tống, Tống Nhiên đang nhận cốc nước Thành thiếu đưa qua, không nhìn bên này.

Trong óc Trịnh Hòa chợt nảy ra một suy nghĩ! Cậu nháy nháy mắt với Thành thiếu, trượt khỏi chân Bạch tiên sinh nói: “Em đi hút thuốc.”

Thành thiếu đứng dậy: “Tôi cũng đi.”

Vào khu vực hút thuốc, Trịnh Hòa vội vã hỏi: “Anh với giám chế Tống có quan hệ như thế nào?”

Thành thiếu nhíu mày: “Bạn từ nhỏ.”

Trịnh Hòa chậc chậc: “Lừa tôi sao, chắc chắn không chỉ đơn giản thế, dù gì cũng là bạn bè, hai người… giống tôi với Bạch tiên sinh sao?”

Thành thiếu hiểu sai: “Cậu cho rằng, cậu ta có thể nuôi tôi được sao?”

Trịnh Hòa giật mình: “Anh nằm dưới?”

Thành thiếu kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

Trịnh Hòa: “…” Ngốc như vậy, anh là Thành thiếu mà tôi biết sao?!!!

Thành thiếu vội ho một tiếng: “Tôi với Tống Nhiên không phải như cậu nghĩ, về sau đừng hỏi nữa.”

Trịnh Hòa thấy Thành thiếu không chịu nói thẳng, cố ý nói to: “Aiz… nếu anh không chịu nói, tôi bảo Bạch tiên sinh điều tra là được, dù gì cuối cùng cũng biết, nhưng… hừ hừ, tôi không dám chắc sẽ không nói cho ai khác đâu nha.”

Thành thiếu: “…”
Bình Luận (0)
Comment