421.
Suốt dọc đường đi, Trịnh Hòa luôn cảm thấy có người đi theo mình, nhưng có quá nhiều xe, cậu không biết đó có phải chỉ là ảo giác của mình không nên đành nén nghi ngờ xuống, cùng dòng xe chầm chậm tới rạp chiếu phim.
Bãi đỗ xe của rạp chiếu phim đã chật, bảo vệ mặc áo ba lỗ trắng, cầm cây gậy chỉ trỏ, đuổi đám người mặc âu phục đi, miệng còn hùng hùng hổ hổ không ngừng, quả là mang bóng dáng của một vị đại hiệp võ lâm đầy khí phách. Trịnh Hòa đi qua nài nỉ, mãi đến khi cậu lôi chứng minh thư ra người ta mới kiếm cho một chỗ chừng 4m2 để đỗ. Loay hoay mãi, cuối cùng, Trịnh Hòa áng chừng chỉ có cửa hông là mở được, còn những chỗ khác thì bị kẹt dí rồi.
“Không sao chứ chú?” Trịnh Hòa lo lắng, chút nữa chiếu phim xong, mong là xe mình không bị người ta kéo ra ngoài.
“Không sao, yên tâm đi.”
“Nhưng xe tôi…”
Bảo vệ nói: “Địa bàn của tôi, tôi làm chủ, ai dám lôi đi.”
Trịnh Hòa: “…”
Chú… trâu thật đấy.
422.
Sau khi Trịnh Hòa nghỉ việc, A Long được phân cho một nhóm nam khác. Để tiết kiệm, công ty để mình cậu ta làm trợ lý cho hai người. A Long mệt muốn viêm bàng quang cộng thêm việc không hài lòng với mức lương của công ty nên bỏ công ty ra làm riêng, tự nhận việc cho mình.
Lần tới rạp chiếu phim XX này cũng là một việc như thế, cậu ta phụ bên hậu trường phân phối trang phục, vô tình gặp Trịnh Hòa.
A Long nhảy vọt ra: “Anh Trịnh!”
Trịnh Hòa sửng sốt, bỏ kính đen xuống, vui vẻ vỗ đầu cậụ ta: “A Long! Sao lại ở đây?”
“Em qua đây giúp! …Anh, mấy tháng không gặp! Nhìn anh… béo lên.”
Trịnh Hòa nắn cánh tay mình, chột dạ: “Hầy, đừng nói chuyện này.”
A Long nhìn Trịnh Hòa, cảm khái vài câu: “Anh, em nhớ anh lắm, giờ mới biết làm cho anh là nhẹ nhàng nhất.”
Trịnh Hòa nghe được ẩn ý của A Long, hỏi: “Giờ cậu thế nào?”
A Long buồn bã kể hết sạch chuyện đãi ngộ của công ty, xém nữa còn nhỏ hai giọt nước mắt.
Trịnh Hòa nghe cũng xót xa. A Long làm trợ lý cho cậu nhiều năm như thế, chưa từng có sai lầm nào, mình cũng đối xử với cậu ấy rất tốt. Thật không ngờ người mới đi, trà đã lạnh.
Trịnh Hòa lưu số điện thoại hiện tại của A Long lại, để lúc nào nhờ cậy vài câu với bạn mình.
423.
Buổi công chiếu được diễn ra theo đúng lịch trình. Biên kịch của Oan gia ngõ hẹp cũng khá nổi tiếng, nhà đầu tư, đạo diễn và những nhân vật quan trọng được xếp ở khúc giữa, nên Trịnh Hòa bị phân đến vị trí số 2, dãy A.
Máy móc đã xong xuôi, đạo diễn giơ tay đếm: “3–2–1!”
Đèn tắt.
Trịnh Hòa giật mình, vừa định hô lên thì cảm giác trên môi mình có thứ gì mềm mềm, âm ấm chạm vào.
Bóng tối khiến mọi người sợ hãi, phía sau cậu vang lên những tiếng xôn xao, Trịnh Hòa cảm thấy người trước mặt mình vừa rời đi, vừa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì một luồng ánh sáng chiếu xuống khán đài phía trước, MC đi lên.
Trịnh Hòa nhìn sang bên cạnh mình…
Một người là cô nàng bạch liên hoa diễn nữ thứ, một người là một ông chủ bụng phệ.
Hiển nhiên, không thể là người nọ.
Cậu đứng vụt dậy, nhìn xung quanh, nhưng ánh sáng quá mờ, cậu chỉ có thể quan sát được trong bán kính 10m, hơn nữa, mọi người đều đã ngồi ngay ngắn, không có bóng người qua lại.
Ánh đèn chiếu từ dưới lên, bóng Trịnh Hòa che mất MC, hắn khẽ hừ lạnh trong lòng nhưng trên mặt lại đeo nụ cười: “Ai nha, lần đầu tiên tôi mới biết mình nhỏ xinh thế đấy!”
“Sao lại thế?”
“Bởi tôi có thể tránh nắng dưới bóng người khác, mùa hè không sợ nóng nữa rồi!”
Phía dưới cười ầm ầm, Trịnh Hòa cười ngượng ngùng rồi ngồi xuống.
Trên khán đài người đến kẻ đi, Trịnh Hòa vẫn dại ra, lòng rối bời. Lần đầu tiên cậu hối hận vì đi ra ngoài mà không mang theo Bạch tiên sinh, nếu có ông, giờ cậu sẽ không phải nén giận khi bị trêu chọc.
Cậu thoáng thấy có bóng người bước lại đây, Trịnh Hòa cảnh giác, toàn thân cứng ngắc, nhìn về phía đó.
Trần Minh thấy phản ứng của Trịnh Hòa rất kỳ quái, đi đến bên cậu, xoay người hỏi: “Mời cậu qua bên đây một chút.”
Trịnh Hòa thở phào, hỏi: “Bạch tiên sinh tới phải không?”
Trần Minh nhớ lời dặn của Bạch tiên sinh, đáp một câu rất ba phải: “Cậu cứ qua đi.”
“Được rồi.”
Tầng hai của rạp chiếu phim là một phòng có máy quay chiếu trực tiếp những gì diễn ra dưới tầng một. Trịnh Hòa thật không hiểu nổi, ai lại ngốc tới độ đến đây xem chứ, chẳng khác gì xem TV cả. Lúc bước vào, cậu mới thấy được điểm đặc biệt của nó.
Phòng được thiết kế như một bãi biển, sàn nhà sâu chừng 20cm, cát vàng, nước xanh thẳm, máy chiếu được đặt ở phía cuối, cả bức tường đều là màn hình, phía trên còn trang trí như bầu trời đêm. Nhìn thoáng qua, quả như đang nằm trên bãi biển xem phim.
“Đẹp quá…” Trịnh Hòa buột miệng thì thầm.
Trần Minh mở cửa, cúi đầu nói: “Mời cậu cởi giầy ra, bên trong đều là nước.”
“Nhưng chút nữa tôi còn phải lên bục…” Trịnh Hòa vẫn nhớ việc của mình.
“Đến lúc đó tôi sẽ báo.”
“Được rồi!” Trịnh Hòa vội bỏ đôi giầy da ra, xắn ống quần lội vào.
Trần Minh cười, đóng cửa lại.
Trịnh Hòa vừa nhảy nhót trong nước vài cái liền bị một người thình lình ôm lấy, quay cậu nửa vòng rồi mới buông.
Trịnh Hòa xoay người ra sau, ôm chặt lấy ông: “Bạch tiên sinh!”
“Ừm?” Giọng nói của Bạch tiên sinh rất đặc biệt, lần đầu nghe sẽ cảm thấy quá nhẹ, quá mềm, cứ như người bị bệnh lao không thể nói lớn được, nhưng khi quen rồi, sẽ càng ngày càng thích, nhẹ bẫng mà quấn quýt.
Trịnh Hòa ôm chặt cánh tay của Bạch tiên sinh không nói lời nào.
Bạch tiên sinh kéo Trịnh Hòa ngồi trên bờ cát, đột nhiên nói: “Nhìn xem, có phóng viên nhắc đến em kìa.”
Trịnh Hòa ngẩng đầu, đạo diễn Hà đang ở trên bục, có phóng viên hỏi: “Xin hỏi ngài, trong phim Oan gia ngõ hẹp này, diễn viên Trịnh Hòa được trao cho vai nào? Ngài cũng biết đấy, hiện cậu ấy đang là người được bàn luận tới rất nhiều.”
Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh, theo lý thuyết, hình ảnh trên máy chiếu diễn ra song song với những gì xảy ra dưới tầng một, sao Bạch tiên sinh lại biết có phóng viên hỏi về cậu chứ?
Bạch tiên sinh nhận được ánh mắt của Trịnh Hòa, cười khẽ, đặt ngón trỏ lên miệng, vỗ vỗ đầu cậu.
“Phật viết: Không thể nói.”
424.
Trịnh Hòa luôn không hiểu nổi tâm lý của đám truyền thông, lần này cũng không ngoại lệ. Cứ tưởng sau một đoạn tranh luận sôi nổi, cậu lên đài sẽ tẻ ngắt, nhưng còn chưa kịp bước lên đã bị ánh đèn rực rỡ chiếu cho lóa mắt.
Các phóng viên rất nhiệt tình, các fan đứng sau thính phòng cũng rất nhiệt tình, vẫy gậy sáng không ngừng, chỉ riêng Trịnh Hòa không ở đúng trạng thái.
Sau khi Trịnh Hòa xuống đài là đến lượt phía nhà đầu tư, thực ra Bạch tiên sinh mới là người đầu tư cho phim này, nhưng để tránh tai mắt, ông cử một cổ đông trong công ty tới.
Những người làm ăn có dính chút xã hội đen đều có cái tật phô trương, trưng cái vẻ dữ tợn ra, mấy người mặc đồ đen lục tục đứng lên, xung quanh còn được quây bởi đám vệ sĩ.
Tang Bắc nhận lấy mic: “Lần này chúng tôi…” mới nói được bốn tiếng, đám vệ sĩ đã vỗ tay rầm rầm.
“Giám đốc Tang nói đúng quá!”
“Triết học! Thực thâm ảo!”
Còn có người, không biết nghĩ thế nào, hô lên: “Giám đốc Tang, chúng tôi yêu anh!”
Vừa nói xong, đám vệ sĩ trố mắt nhìn người đó, người nọ ngẩn người, gương mặt ngăm đen chợt đỏ ửng, ngậm miệng.
“Câm miệng!” Anh mắng, mặt đen sì, “Tôi đã dặn là nói xong mới vỗ tay cơ mà?”
Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm.
“Giám đốc Tang nói đúng quá!”
“Lời anh nói chính là mục tiêu sống của chúng tôi!”
“Giám đốc Tang…”
Phía trước rầm rĩ hân hoan, phía sau thì trái lại.
Chỉ cần có chút đầu óc đều hiểu được, nhà đầu tư không phải loại chính nghĩa, đứng đắn gì, đạo diễn vội vàng bảo hậu kỳ xóa sạch đoạn này, MC cũng nhanh trí cắt thời lượng từ 20 phút xuống còn 5 phút.
Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh rất gần gũi, cấp dưới của ông hầu như đều biết cậu, mối quan hệ của hai bên cũng không sai, Trịnh Hòa đứng dưới khán đài, lôi di động ra chụp ảnh. Lúc đến lượt Tang Bắc, đang nghiêm trang, lạnh lùng, bỗng nhiên anh giơ hai ngón tay ‘V’ một cái đúng lúc cậu bấm nút chụp. Trịnh Hòa ngẩn người, tưởng mình hoa mắt, nhìn lại thì anh vẫn nghiêm túc, lạnh lùng.
Trịnh Hòa nghi hoặc nhìn trên điện thoại, ảnh Tang Bắc mang vẻ mặt nghiêm túc, tay tạo dáng chữ ‘V’.
Trịnh Hòa: “…Tốc độ tính bằng giây sao.”
Tang Bắc nói xong, nhóm vệ sĩ vỗ tay cật lực, không để không khí lắng xuống. Trịnh Hòa thấy thú vị, học anh vệ sĩ vừa rồi: “Giám đốc Tang, tôi yêu anh!”
Nhóm vệ sĩ ngẩn ra, lại vỗ tay.
“Trịnh Hòa nói đúng!”
“Có văn hóa! Rất có văn hóa!”
“Đúng là rau chân vịt của Popeye!”
Trịnh Hòa dở khóc dở cười, bóp trán.
Mấy anh à, mấy anh là đóng giả fan đúng không?!
425.
Buổi công chiếu bị đám người của Tang Bắc quậy như vậy, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh đều rất vui vẻ.
Trịnh Hòa cân nhắc mãi, không dám nói ra chuyện mình bị người ta hôn, tập trung hết sức vào việc chuẩn bị đám cưới cùng A Bối.
Bạch tiên sinh không nhận thấy Trịnh Hòa trốn tránh mình, ông cũng bận tối mắt tối mũi. Văn kiện chính phủ để phê duyệt, ông phải giành được cái nghề đổ thạch này về nhà mình trước khi tổ chức hôn lễ. Những xí nghiệp của ông – trừ BEACHER dùng để kéo quan hệ với đám tai to mặt lớn ở thành phố H thì không thể ngừng – đều được chuyển thành tài lực, cả đống tiền như thế, xóm nghèo cũng thành Tử Cấm Thành. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nửa đất nước này đều biết thành phố H thừa mỹ ngọc, còn có người mới mở ‘Hán Tân Đường’.
‘Hán Tân Đường’ chính là trung tâm đổ thạch của Bạch tiên sinh. Từ bán lẻ, giám định tới đấu giá, đều phục vụ. Ông dùng số tiền lớn thuê những chuyên gia có tiếng về, lại mua mấy con phố bên cạnh ‘Hán Tân Đường’ để những người khác tới làm ăn, cuối cùng, một tháng sau, nơi đây sẽ khai trương.
Chuyện của Bạch tiên sinh Trịnh Hòa không giúp được gì, trong thời khắc căng thẳng thế này, cậu chỉ lo có người bắt cóc mình uy hiếp ông, liền thức thời, mang theo mấy vệ sĩ tới ngoại ô thành phố – khu sản xuất Nguyên Thạch, ngắm cảnh.
Bạch tiên sinh cũng biết chuyện này không tránh được, từ ngày Trịnh Hòa đi, ngày nào hai người cũng điện thoại không rời tay, một ngày, 24h đều bật cuộc gọi video.
Kiệt tử cực kỳ khinh bỉ cái hành vi ngọt ngào phát tởm này của hai người, ban ngày mở video đã đành, tối cũng mở là sao…
“Tôi có thể nghe được tiếng hít thở của cậu ấy….”
Hít thở cái mịe ông!
Lúc đó ông cũng ngủ còn gì?!