Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 87

431.

Trong giới này, Vương Thư Hoa nổi tiếng về khoản dám điên, trừ việc chưa bị lão nào đè ra thì trò nào ông ta cũng chơi hết rồi.

Bạch tiên sinh biết party chắc cũng chẳng đứng đắn gì nên khi Trịnh Hòa vào phòng nghỉ, ông cũng tiện thể thay quần áo: chiếc áo sơ mi da, đen bóng không tay, để lộ bờ ngực săn chắc cùng đường eo hoàn hảo; quần cạp trễ cùng bộ cũng tôn thêm cặp chân dài thẳng tắp của ông. Bạch tiên sinh đang chỉnh lại mái tóc nâu của mình thì Trịnh Hòa – áo sơ mi trắng, quần âu, đi ra, cậu trố mắt lên nhìn: “Ôi mịa nó! Bạch tiên sinh, bộ này ngầu thật đấy!”

Bạch tiên sinh nhướn mày: “Cám ơn.”

Trịnh Hòa giơ ngón tay cái lên: “Bạch tiên sinh, ông muốn xưng bá thế giới sao, chết rồi, mắt chó của em mù mất thôi.” Nói xong, cậu còn làm động  tác như muốn ngã xuống đất.

Bạch tiên sinh cười: “Đến nỗi thế sao.”

“Sao mà không đến?!” Trịnh Hòa nói, “Trước giờ em mới thấy ông mặc âu phục, nề nếp, cảm giác khác hẳn lần này. Nếu ngày nào ông cũng mặc như hôm nay, ôi, chết mất thôi, em nhất định sẽ bị kích thích đến mức mỗi giây mỗi phút đều muốn lột quần ông ra, để ông làm em…”

Cặp mắt của Bạch tiên sinh sáng lên: “Được thôi, thế từ mai bắt đầu, em nói lời phải giữ lời đấy.”

Trịnh Hòa rụt lại, cười gượng: “Em chỉ nói thế thôi mà, đùa thôi, có phải thật đâu…he he.”

“Tiếc quá.” Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa, “Sao em mặc như sinh viên thế?”

Trịnh Hòa đắc ý: “Nhìn non đúng không? Còn nữa này!” cậu móc từ túi ra một chiếc kính đen, đeo lên, “Thế này mới giống, aiz, em nói mấy người bạn của ông thấy em thế này, sẽ thích em chứ?”

“Để họ thích em làm gì?” Bạch tiên sinh dựa lên tường, “Tôi nhìn thấy thoải mái là được rồi.”

Trịnh Hòa bĩu môi: “Chỉ cần em mặc đồ nữ, đảm bảo ông sẽ gặp tình yêu sét đánh.”

“Chưa chắc.”

Trịnh Hòa hỏi: “Không nói chuyện này nữa, bạn ông như thế nào? Có dễ tính không?”

“Không rõ lắm, coi như là dễ tính đi, hợp được thì hợp.”

“Sao ông nói loạn thế, chẳng nhẽ đến quen nhau thế nào cũng không biết?”

“Họ hay qua chỗ tôi, dần dần biết nhau, sau không hiểu thế nào lại thành một nhóm. Thế thôi.”

Trịnh Hòa chau mày: “Nghe có vẻ như họ tự tìm đến ông dựa cột, thảo nào ông chẳng thèm để ý, nhưng nếu đã coi là bạn thì cũng cần quan tâm hơn, gặp được nhau đâu có dễ, âu cũng là duyên phận.”

“Được rồi, tôi hiểu.” Bạch tiên sinh nghiêng đầu hôn Trịnh Hòa, cảm khái, “Nếu lần đầu tiên thấy em, em đã mặc bộ này thì chắc chắn tôi sẽ ‘tử hình’ em ngay lúc đó, rồi nhốt em lại, khiến cả đời này em chỉ của riêng tôi thôi.”

Trịnh Hòa nghĩ mãi vẫn không nhớ được mình mặc gì hôm lần đầu cậu và Bạch tiên sinh gặp nhau, hỏi: “Lúc ấy em mặc gì?”

Bạch tiên sinh cười nói: “Em mặc như nhân viên phục vụ ấy.”

Trịnh Hòa cười: “Em nhớ rồi, lúc dưới tầng em còn bị người ta ném chìa khóa, bảo đi cất xe cơ mà.”

432.

Trong tưởng tượng của Trịnh Hòa, bạn của Bạch tiên sinh là những người mặc bộ âu phục xa hoa, đeo kính mắt viền vàng, nói năng tài trí hơn người, còn thỉnh thoảng tuôn ra mấy từ tiếng Anh tỏ vẻ ngầu, không ngờ, vừa được bồi bàn dắt vào tầng bốn, đập vào tai cậu là tiếng nhạc inh tai nhức óc.

…Nhạc không lời đâu?

Bạch tiên sinh đẩy cửa cùng Trịnh Hòa đi vào, Trịnh Hòa cảm thấy kỳ kỳ, xung quanh đủ loại trai xinh gái đẹp làm mấy động tác khiêu khích, gợi tình, thậm chí, ngay trong tầm mắt cậu, ở góc sofa đối diện còn có mấy đôi đang abc.

Đệt, so với cái gay bar kinh nhất cậu từng tới còn ghê hơn.

Trịnh Hòa chỉ vào mấy người đó, hỏi: “Mấy người này, là bạn ông?”

“Sao có thể, chắc Thư Hoa đem tới.” Bạch tiên sinh xuyên qua đám người, “Đi bên này.”

Trịnh Hòa thoáng an tâm, vòng qua khu nhảy nhót điên cuồng nhất là tới trung tâm, chỗ đó được đặt một chiếc sofa lớn, chỉ có chừng hơn 10 người ngồi đó.

Mấy người đó thấy Bạch tiên sinh đến, đứng lên chào hỏi. Bạch tiên sinh vòng tay qua eo Trịnh Hòa, thủng thẳng đi qua, cười nói: “Sao hôm nay đến sớm thế, dục cầu bất mãn cả đám?”

Có mấy người nghe xong cười ha ha, Trịnh Hòa nhận thấy, rất có khả năng chỉ có những người đó là bạn của Bạch tiên sinh, người bên cạnh chỉ là ‘bạn đi cùng’.

Một người đàn ông cắt đầu đinh chỉ Trịnh Hòa hỏi: “Ai thế? Lão Bạch, trước giờ ông có dẫn ai theo đâu.”

Bạch tiên sinh đẩy Trịnh Hòa về phía trước: “Em ấy là Trịnh Hòa…”

Mấy người kia nhận ra: “A, là cái cậu diễn viên ông bao dưỡng đấy hả, dạo gần đây nổi tiếng lắm.”

“Ừm,” Bạch tiên sinh gật đầu “Tháng sau tôi với cậu ấy sẽ kết hôn, mấy ông tôi không đưa thiệp, nhớ đến là được.”

Trịnh Hòa cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn cậu khang khác, cậu lễ phép gật đầu: “Chào mọi người, tôi là Trịnh Hòa.”

“Ai u, được rồi, được rồi, về sau là người trong nhà cả, khách sáo vậy làm gì, tôi là Hà Minh, gọi là Đại Minh là được, kia là Trương Phong Nham, Triệu Minh Nguyệt, cậu có thể gọi là Tiểu Minh…”

Triệu Minh Nguyệt thoạt nhìn rất trẻ, nghe thế đá đá Đại Minh: “Cút mịe đi.”

Đại Minh cười, né qua, chỉ vào người cuối cùng: “Đó là Edward.”

Trịnh Hòa gật đầu chào hết, tên cũng chỉ nhớ đại khái.

Bạch tiên sinh nói: “Được rồi, tôi nhân cơ hội giới thiệu thôi, mấy người khác đâu, sao chỉ có vài mống thế này?”

“Không,” người đầu đinh nói, “Thư Hoa dắt họ qua bên kia chơi, ông mang người tới, đừng qua, ở đây chơi với bọn tôi đi.”

Trịnh Hòa nhìn về phía người đó chỉ, thấp thoáng thấy qua ánh đèn xanh đỏ là mấy bờ lưng và mông trắng loáng.

“Cũng được, các anh chơi gì?” Bạch tiên sinh ngồi thẳng trung tâm sofa, trước mặt đã có mấy chồng tiền xu.

“Texas hold’em Poker, điểm số 100, chơi không?”

“Đêm nay chơi lớn thế?” Bạch tiên sinh cười nói, gõ gõ ngón tay, “Chia bài đi.”

“Được rồi, chờ chút để tôi gọi người chia bài tới.”

Bạch tiên sinh nghiêng đầu, hỏi Trịnh Hòa: “Cùng chơi không?”

Trịnh Hòa thì thầm vào tai Bạch tiên sinh: “Em không biết chơi.”

“Tôi dạy cho.” Bạch tiên sinh kéo Trịnh Hòa qua ôm, “Chút em cứ lấy bài, tôi bảo em ra quân nào thì ra quân ấy, mấy lần rồi sẽ biết.”

Trịnh Hòa thấy phương pháp này cũng ổn, thấy mọi người đều ngồi rất thả lỏng liền gác chân lên ông: “Ông đừng thua đấy nhé.”

Bạch tiên sinh cười khổ: “Chơi lại là được mà.”

Trịnh Hòa khinh bỉ: “Vừa nghe đã biết ông chơi rất tệ.”

Đại Minh ngồi bên cạnh bỗng cười rộ lên: “Nãy nghe ông định kết hôn tôi còn không tin, Bạch thiếu, ông đây là đi cống lật thuyền (*) nha.”

Sắc mặt ông hơi trầm xuống, kéo Trịnh Hòa sát mình hơn, trêu chọc: “Làm gì được bằng cống (1), mương (2) thôi.”

“Sao lại nói em thế….,” Trịnh Hòa thầm oán, “Có cái mương nào tự mang hệ thống tinh lọc như em không, đừng đánh giá thấp em thế chứ.”

Đại Minh và mấy người khác cười vui vẻ, người chia bài cũng tới, mở bài, bắt đầu tẩy.

Từ nhỏ, bố mẹ Trịnh Hòa đã dạy không được đánh bạc, vậy nên cậu không có cảm xúc sôi trào gì, hơn nữa, dù bài của Bạch tiên sinh rất đẹp, nhưng mấy lần đánh, đa phần ông đều thua, thỉnh thoảng thắng cũng được không nhiều, Trịnh Hòa thì lay lắt, không thua cũng không thắng. Cậu biết Bạch tiên sinh cố tình như thế, càng thấy nhàm chán.

“Không thích?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Bình thường.” Trịnh Hòa cố nén không ngáp.

Triệu Minh Nguyệt ném một con ba tép, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Bạch thiếu, hạng mục bên Hán Tân Đường của ông được vào danh sách rồi.”

“Nhanh thế sao?” Trương Phong Nham kinh ngạc, “Tôi đang thắc mắc sao Hoành Chí lại tìm đến tôi để đầu tư, ra là thế.”

Môi Đại Minh giật giật, dường như đang tính bài, sau mới nói: “Nghe thái tử gia bên Hoành Chí mới lên.”

“Ừm, lão già bên đó chết, cũng kinh, số cổ phiếu để lại hết cho thằng cháu đích tôn, thằng bé từ nước M về liền ngồi vào ghế đó luôn. Mà cũng kỳ, bên đó nghĩ thế nào mà để một thằng nhóc mới hơn 20 quản lý.”

“Thế tôi đợi chút nữa vậy, trẻ thế không đáng tin lắm, giỏi cũng không, nhỡ đâu không nắm chắc được gia nghiệp thì sao.”

Đại Minh khép bài: “Tôi bỏ quyền.  Mấy ông đừng nói thế, chúng ta chẳng phải cũng hơn 20 đã nhận quản lý công ty sao. Cụ đó khôn khéo cả đời, chắc chắn biết được trong đám con cháu mình ai có khả năng, thế nên mới cho cháu mình quản lý.”

Bạch tiên sinh nói lạnh nhạt: “Cây to đón gió, để rèn luyện cũng tốt. Bảo bối, ra quân này.”

Đại Minh nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa: “Bạch thiếu, ông vừa gọi cậu ta… Ai u, buồn nôn chết mất.”

Trương Phong Nham cười he he: “Giờ ông mới nhận ra sao, qua chỗ tôi nhìn này, hai người sắp dán lấy nhau rồi.”

Triệu Minh Nguyệt nghiêng người, nhìn dưới bàn, cười dâm tà: “Không phải sắp, mà dán lấy nhau rồi ấy chứ!”

Trịnh Hòa nói thầm: “Dán đâu mà dán, mình chỉ là ngồi lên đùi ông ấy thôi mà.”

“Đúng rồi,” Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, “Bảo bối nói gì thì là cái đó.”

Bả vai Đại Minh run rẩy: “Bạch thiếu, ông ngây thơ thật đấy, đừng có buồn nôn thế chứ, kinh quá à~”

Triệu Minh Nguyệt cười vui vẻ: “Tôi chẳng thấy có gì không tốt cả, buồn nôn sao, thế mới ghê tởm được cái loại tiện nhân kia chứ!”

“Nói xấu nhau vừa thôi!”

Bên kia bận cãi nhau, bên này, Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nhéo nhéo mông Trịnh Hòa.

“Làm gì thế?” Trịnh Hòa đổ về sau, ngã vào lòng Bạch tiên sinh.”

“Bảo bối… Lên lầu nha?” Động tác của Bạch tiên sinh mạnh hơn nữa.

Trịnh Hòa thực ngạc nhiên, dây thần kinh của Bạch tiên sinh lắp đặt thế nào mà giờ cũng động dục được: “Đang chơi mà, hơn nữa, còn mấy người nữa em đã gặp đâu.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trịnh Hòa vừa dứt lời liền nghe tiếng: “Lão Bạch! Sao hôm nay ông lại đến?”

Bạch tiên sinh nói: “Nghe nói ông tìm được bến đỗ, tới xem thế nào, sao, ông qua kia chơi?”

“Ông đây thay đổi hoàn toàn, ăn chay mấy tháng rồi.” Vương Thư Hoa vừa nói vừa ôm eo một cô nàng đi tới, cô ấy có mái tóc đen dài, chiếc váy đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn, mịn màng.

Hai mắt Trịnh Hòa trừng lớn, cậu quay qua nhìn Bạch tiên sinh: “Ông biết từ sớm rồi phải không?”

Bạch tiên sinh vuốt vuốt chóp mũi Trịnh Hòa: “Sớm muộn rồi sẽ biết, thế nên mới không nói cho em.”

433.

Đào Tiệp hất tóc, cười nói: “Trịnh Hòa, anh tới rồi.”

Trịnh Hòa liếc nhìn Vương Thư Hoa, cũng đưa mắt với cô: “Người mới nhất của cô đấy hả?”

Đào Tiệp cười kiểu ‘mọi người biết hết rồi còn hỏi’.

Trịnh Hòa chậc chậc: “Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu.”

Đào Tiệp hỏi đầy sung sướng: “Tôi là hoa lài?”

Trịnh Hòa nghiêm túc lắc đầu: “Không, cô là phân trâu.”

434.

Vương Thư Hoa rất thích Texas hold’em Poker, đem thẻ cho bồi bàn, đổi tiền xu, nói với Đào Tiệp rất chắc nịch: “Tôi chắc chắn sẽ thắng, em xem này.”

Đào Tiệp cười có lệ: “Bạch tiên sinh, tôi tham gia được không?”

“Đương nhiên.” Bạch tiên sinh để bài lên bàn, Triệu Minh Nguyệt và những người khác thấy thái độ của ông, noi theo, để bài lên bàn, chia  lại.

Ván mới bắt đầu, thế cục thay đổi.

Dù Vương Thư Hoa ra lá nào, đều sẽ có người chặn, mới ba lượt, tiền của ông chỉ còn 10 vạn.

Trịnh Hòa hỏi Bạch tiên sinh: “Bắt nạt Vương Thư Hoa thế, không sợ ông ta giận sao?”

Bạch tiên sinh cười khẽ, Đại Minh chõ sang nói: “Lần nào cũng vậy, quen là được.”

Khiến ai quen? Tôi hay là Vương Thư Hoa? Trịnh Hòa nhìn về phía Đại Minh, cậu thực sự rất muốn hỏi thế.

Trái ngược với sự xui xẻo của Vương Thư Hoa, Đào Tiệp phải nói là đánh đâu thắng đó, dù sao thì cô là người nữ duy nhất trong đám đực rựa này, bọn họ cũng không muốn làm khó, thế nên, đa phần tiền của Vương Thư Hoa đều rơi vào tay cô.

Rốt cuộc, Vương Thư Hoa thua sạch, ông đứng lên định đi ra chỗ khác thì bị đám Đại Minh giữ lại: “Đừng nha, mới có mấy giờ, ở lại chơi cùng bọn tôi đi.”

Đào Tiệp rất hào phóng, cho ông nửa số tiền xu của cô: “Nào nào, đừng khách sáo, chơi thêm vài vòng.”

Vương Thư Hoa bị sự nhiệt tình của họ cảm động, lại ngồi lên ghế, hơn mười phút sau, ông tiếp tục thua sạch.

“Nào nào.” Mọi người lại đưa tiền xu cho ông.

Vương Thư Hoa mặt mũi ủ ê, thua tiếp.

“Ôi nha nha.” Giờ Trịnh Hòa đã hiểu, “Mấy ông trêu ông ấy phải không.”

435.

Bạch tiên sinh có một thói quen xấu mà Trịnh Hòa không sao hiểu nổi, mỗi lần tắm xong, ông vác theo cái thân ướt sũng từ đầu tới chân ra, coi cái khăn mặt bên cạnh là không khí.

Trịnh Hòa đã nhắc vài lần, ông ậm ừ đồng ý, hôm sau đâu vẫn hoàn đấy.

Trịnh Hòa chịu hết nổi chuyện gối lúc nào cũng ướt, chăn lúc nào cũng ẩm. Lần này, ngay khi Bạch tiên sinh cởi áo tắm định ngủ liền thấy Trịnh Hòa cầm di động, định đi ra ngoài.

“Bảo bối, em đi đâu đấy?” Bạch tiên sinh trải chăn, hỏi.

Trịnh Hòa kìm lại, vào phòng tắm, lấy khăn ra: “Bạch tiên sinh, ông lau người đi được không?”

Bạch tiên sinh liếc mắt sang hướng khác: “Lần sau, nhé? Trên người tôi không còn vệt nước nữa rồi.”

Trịnh Hòa trơ mắt nhìn nước nhỏ giọt từ tóc ông, tuy rằng rất muốn cãi nhau một trận, nhưng cậu biết làm thế không có lợi ích gì – bởi cậu chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần, Bạch tiên sinh rất có khả năng phát bệnh và làm mấy chuyện tự hại mình.

“Em lau cho ông nhé? Ngủ thế dễ bị cảm.”

“Không đâu, điều hòa đã chỉnh độ ấm phù hợp rồi.” Bạch tiên sinh kiên quyết giữ ý mình.

Trịnh Hòa cố nén sự khó chịu trong lòng: “Nhưng nếu ông không lau khô, đêm nay em sẽ phải ngủ trên cái giường khó chịu đó, chất lượng giấc ngủ của chúng ta sẽ không tốt. Em nghĩ ông hiểu ý em.”

Bạch tiên sinh nhún vai: “Lần cuối thôi, bảo bối. Giờ chúng ta có thể ngủ chứ?”

“Ông kiên quyết không lau người sao?” Trịnh Hòa khoanh tay nhìn Bạch tiên sinh, “Em giận.”

Bạch tiên sinh cười nhạt: “Em nên đổi tính chút đi.”

Trịnh Hòa nhìn trời, không nói gì, cậu cảm thấy mình không thể cứu vớt được cái lão đáng sợ này, nói: “Được rồi, em ra sofa nghịch di động, lúc nào giường khô thì ngủ.” Nói xong, cậu quay đầu đi mở cửa.

“Bảo bối, đừng đi.” Bạch tiên sinh giữ chặt Trịnh Hòa, “Tôi không thích dùng khăn mặt lau thân thể vì nó khiến tôi sởn tóc gáy, thói quen này kéo dài hơn ba mươi năm rồi, em không thể chịu được sao?”

“Hơn ba mươi năm?” Trịnh Hòa thực kinh ngạc, “Thế ba mươi năm này, rửa mặt xong ông làm thế nào?”

“Đợi nó tự khô.”

“Rửa tay?”

“Cũng thế.”

Trịnh Hòa không kìm nổi kinh ngạc, nghĩ một hồi, nói: “Xin lỗi, trước giờ em không để ý được chuyện này… thói quen này em có thể chịu được, nhưng mỗi lần tắm xong, ông có thể dùng máy sấy, sấy khô được không?”

“Nếu em sấy cho tôi, tôi có thể chịu được.” Bạch tiên sinh cười ái muội.

“Đúng là được nước lấn tới.” Trịnh Hòa liếc xéo, “Được rồi, em có thể bỏ qua thói quen này của ông, vậy ông thông cảm cho em chút được không, cho em nghịch di động trên giường?”

“Ngày nào cũng mang di động ra ngoài, dính nhiều vi khuẩn lắm, hơn nữa, nằm dùng di động không tốt cho mắt…” Bạch tiên sinh nhíu mày.

“Aiz,… Honey à,” Trịnh Hòa thở dài, “Ông là người đàn ông của em, không phải bố em, hơn nữa, còn tóc ông nữa kìa.” Trịnh Hòa chỉ mái tóc vẫn rỏ nước nãy giờ của ông.

Bạch tiên sinh tịt.

Nguy cơ chiến tranh vùng vịnh chấm dứt trong lặng lẽ, Bạch tiên sinh đạt được cơ hội được Trịnh Hòa sấy tóc mỗi đêm, Trịnh Hòa được phép chơi di động trên giường.

Cả nhà cùng vui.

Vẫn là câu nói đó, nồi nào úp vung nấy.
Bình Luận (0)
Comment