Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 93

Mùa đông, Bạch tiên sinh một mình lái xe tới vùng cực Bắc của tổ quốc – Hắc Long Giang, giữa trời tuyết trắng xóa.

Trong xe rất ấm, Bạch tiên sinh chỉ để một tay lên vô lăng, tay khác thì nghịch di động, bấm gọi cho số điện thoại được đặt phím tắt ‘1’.

“Bảo bối, em đang làm gì thế?” Ông dịu dàng hỏi.

“Hắt xì!” – Chưa kịp nói gì, Trịnh Hòa đã hắt xì vào điện thoại, day day cái mũi đỏ ửng của mình, giọng cậu nghẹt nghẹt – “Em đang quay phim, chỗ này phải -30 độ, lạnh chết mất!”

Đây là chuyện xảy ra vào rất nhiều năm sau.

Vừa qua sinh nhật tuổi 35, Trịnh Hòa nhận được lời mời đóng phim từ một vị đạo diễn khá có tiếng tăm, cậu vội vàng chạy đến vùng Mạc Bắc để quay. Bạch tiên sinh thì vì một ít việc phải xử lý nên không theo được, tính đến nay, hai người đã không gặp nhau chừng 2 tháng rồi.

Bạch tiên sinh vốn định tới Mạc Bắc mừng năm mới với Trịnh Hòa nhưng Bạch lão gia năm nào cũng ở Osaka đột nhiên lại lôi Bạch Nhuận Trạch tới thành phố H. Nghe thế, Trịnh Hòa liền xin đạo diễn được nghỉ Tết, đạo diễn vừa đồng ý lúc họp sẽ sắp xếp cho, nào ngờ, chiều đó họp, Trịnh Hòa bị ném cho một xấp tài liệu, mở ra đều là một chuỗi dài những cảnh quay cùng chương trình tuyên truyền.

Không được mừng năm mới cùng nhau, Trịnh Hòa thực buồn bã.

Từ hồi yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ không đón năm mới cùng nhau, chia uyên rẽ thúy vào cái lúc đáng lẽ mọi người đều được đoàn viên, Trịnh Hòa thầm mắng cả nhà đạo diễn.

“Bạch tiên sinh, em muốn được đón năm mới cùng ông…” Trịnh Hòa than thở, gió lạnh thổi qua, khiến nước mũi cậu chảy lòng thòng, sụt sịt nói.

Bạch Ân tưởng Trịnh Hòa khóc, có gì đó nghẹn nghẹn trong lòng ông. Bạch Nhuận Trạch tổ chức một buổi tiệc mừng để lấy lòng Bạch lão gia tử, Bạch tiên sinh nghe thấy tiếng nhạc dưới lầu, đột nhiên nảy lên một ý nghĩ. Ông vốn luôn dự mưu rồi mới thực hiện, từ trước đến nay, ông luôn lập kế hoạch tỉ mỉ, sau đó chọn cái khả thi nhất, từng bước hoàn thành, chưa từng có  biến số nào bao giờ. Thế nhưng hiện tại, trong đầu ông ngập tràn hình ảnh của người đàn ông đã qua tuổi 30 mà vẫn giữ được sự hồn nhiên, ngây ngô đấy, ôm cậu vào lòng, dùng cơ thể mình  khiến làn da cậu trở nên nóng bỏng.

Ông mở cửa số, dùng dây leo bám trên tường trượt xuống lầu một, vòng qua một đoạn góc tường đi đến gara, lấy chiếc Land Rover đã được đổ đầy bình, phóng ra khỏi khu biệt thự với vận tốc 80km/h, thẳng Bắc mà đi — đây chính là nguyên nhân vì sao Bạch tiên sinh một mình lái xe tới Mạc Bắc.

Bởi vì được Bạch tiên sinh bồi đắp, mấy năm gần đây, Trịnh Hòa đều liên tiếp xuất hiện trên các tác phẩm truyền hình. Nhưng bởi vì bệnh tình của Bạch tiên sinh nên Trịnh Hòa không thể bôn ba suốt ngày như những diễn viên khác để tăng tần suất xuất hiện cho mình. May mà Thành thiếu chỉ chọn kịch bản hay, kỹ năng diễn của Trịnh Hòa cũng tốt nên cậu có nhiều tác phẩm nổi tiếng, được không ít người yêu thích.

Ví dụ như bộ điện ảnh quay ở Mạc Bắc này, không biết Bạch tiên sinh kiếm đâu được một công ty điện ảnh rồi sát nhập với bên Trịnh Hòa để thành công ty sản xuất bộ phim này, biên kịch là người quen từ năm ngoái, đạo diễn là nhân vật nổi bật ở bên Thiên Thụy, từ lúc lên kế hoạch các phóng viên đã không ngừng đưa tin, tin tức rầm rộ, giờ chỉ đợi ngày ra mắt.

Trịnh Hòa diễn nam số hai, một bác trung niên giả vờ ngây ngốc nhưng thực ra biết hết thảy những bí mật. Để hình tượng của Trịnh Hòa giống với nhân vật, đạo diễn còn mời thợ trang điểm từ tận Hollywood giúp sửa đi cái hình tượng non nớt của cậu.

Vậy nên, khi Bạch tiên sinh vất vả lái xe suốt sáu giờ mới đến được trường quay, ông không tài nào nhận ra được ông bác râu ria xồm xoàm đang ngồi ăn mì đó là Trịnh Hòa.

“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa buông bát mì, miệng còn chưa kịp lau khô liền lao tới ôm ông.

Cơ thể ông cứng đờ, khéo léo đẩy cái ông chú thấp hơn mình nửa đầu này ra, bình tĩnh hỏi: “Chú biết tôi?”

Trịnh Hòa giật mình, đôi mắt hồng hồng, giọng nói nức nở: “Bạch tiên sinh, sao em không biết ngài được chứ…”

Bạch tiên sinh nhìn người đàn ông có điệu khóc rất đáng yêu nhưng gương mặt lại dữ tợn này, thở dài một tiếng, ôm lấy cậu, hỏi: “Sao em lại thành cái dạng này?”

Bao khổ sở vừa dâng lên trong lòng Trịnh Hòa được cái ôm này chữa khỏi hết, cậu vui vẻ giật giật phần râu trên mặt cùng với nếp gấp khóe mắt: “Ông xem này! Xem này! Có giống thật không?”

Bạch tiên sinh đưa tay giật bộ râu đáng ghét đó, không rụng.

Trịnh Hòa vẫn cười ngây ngô: “Thợ hóa trang phải dùng 6 tiếng đó, dù chảy mồ hôi hay dính nước đều không rơi, lúc trước em còn trộm giật xuống vài sợi mà vẫn bị phát hiện, từ Hollywood về có khác, chậc chậc.”

“Gỡ râu xuống cho tôi.” Bạch tiên sinh nói.

“Dạ? Nhưng tối nay em phải quay? Bên công ty vì có thể tranh giải thưởng đã ép bức đạo diễn khiến ông ấy phát điên rồi, nếu em dùng 6 tiếng để lắp râu chỉ để lột ra, ông ấy giết em mất!” Trịnh Hòa chột dạ, làm nũng.

Bạch tiên sinh thích vẻ đáng thương như thế này của Trịnh Hòa nhất, cực kỳ quyến rũ. Ông không thèm để ý đến đám nhân viên vẫn giả vờ bận rộn nhưng thực chất liếc qua đây nãy giờ, thò tay vào trong áo cậu, nhẹ nhàng nắn lấy hạt đậu nhỏ trước ngực, dùng móng tay đùa bỡn nó.

Trịnh Hòa hít sâu, vội vàng túm lấy vạt áo gần Bạch tiên sinh, che ánh mắt của người khác: “Bạch tiên sinh… lấy ra đi.”

Bạch tiên sinh ôm chặt Trịnh Hòa, dùng phía dưới khẽ đẩy đẩy một chút rồi buông ra: “Em nói cho bên đó biết, đêm nay và ngày mai của em đều thuộc về tôi, ” ánh mắt ông đảo qua đảo lại trên người Trịnh Hòa, “Mau lên.”

Trịnh Hòa xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống cái lỗ nẻ nào cho rồi.

Dường như đạo diễn cũng biết Bạch tiên sinh đến, lúc Trịnh Hòa tới xin phép, ông chỉ thản nhiên hỏi lúc nào có thể bắt đầu làm việc, không cấm cản gì.

Trịnh Hòa sung sướng bảo thợ hóa trang tháo đồ cho mình, A Long đổ một ly nước ấm cho cậu, trêu chọc: “Nhìn anh vui thế? Tình nhân tới thăm à?”

Trịnh Hòa nhịn không được, cúi đầu mím môi mỉm cười, lòng đầy hạnh phúc.

Tốn công lắm mới tẩy hết lớp hóa trang đi, cậu vội vã quàng khăn chạy ra ngoài. Đột nhiên, một vị diễn viên cùng thế hệ với cậu ngăn lại, khoác vai bá cổ như thân mật lắm: “Người vừa nãy là Bạch Ân, Bạch tiên sinh phải không?”

Mấy năm nay, Bạch tiên sinh đem mở mấy chi nhánh của mấy công ty lớn bên Nhật Bản ở Trung Quốc, mấy nguồn thu màu xám cũng được xử lý khá sạch sẽ, ông thành cây đại thụ. Con ông – Bạch Nhuận Trạch cũng là đứa giỏi, bỏ mặc giấy trúng tuyển của Harvard, một mình chạy đến Mĩ làm công. Bạch tiên sinh cho cậu một số vốn đầu tư, Bạch Nhuận Trạch mở một trang web mai mối, một lần đã thành công. Trung Quốc không thịnh hành loại trang web này nhưng người ngoại quốc thích, nghe nói, giá trị của trang web đó đã vượt qua con số 40 triệu.

Tiền tài trước mặt, dù Bạch tiên sinh có ‘lặng thầm’ đến đâu thì vẫn bị cái ngành giải trí này nhắm đến, người đứng mũi chịu sào chính là Trịnh Hòa – người được tiếp xúc với ông nhiều nhất.

Mọi người đều biết rõ cậu và Bạch tiên sinh quen nhau như thế nào, mối quan hệ của hai người là gì, vậy nên, dù có chủ đích hay không đều muốn Trịnh Hòa giới thiệu mình cho Bạch tiên sinh, dùng thân thể đổi lấy chút lợi ích từ miếng thịt mỡ béo bở này.

Trịnh Hòa vốn đang rất vui, bị người này làm cho mất hứng, cậu biết thừa hắn ta nghĩ gì, giọng nói cứng ngắc: “Đúng rồi, ông ấy là Bạch tiên sinh, tìm ông ấy có việc?”

“He he, đúng thế, nhưng tôi biết ông ấy, ông ấy lại không biết tôi nha, cậu xem, chúng ta ở cùng một công ty, nâng đỡ nhau chút, giới thiệu, nha?”

Trịnh Hòa thầm bĩu môi: “Được thôi, nhưng anh có biết ‘Thomas. cúc hoa. giãn nở. thít thả. hấp hồn đại pháp’ không?”

Người nọ ngây ngẩn, lắp bắp nói: “Cái gì mà Thomas…..cúc hoa…nở nở….”

“Một loại kỹ xảo trên giường.” Trịnh Hòa tình cờ nhìn thấy cái tên này trên mạng, thấy kỳ quái nên mới nhớ đến giờ.

Tên diễn viên lắc đầu.

Trịnh Hòa ra vẻ vô tội nói: “Thế thì tôi chịu, muốn lên được giường của Bạch tiên sinh mà không có tài năng thì sao được? Anh đi luyện tập đi, lúc nào luyện được tôi giới thiệu cho.”

Lừa được diễn viên đó đi, cuối cùng Trịnh Hòa cũng ra khỏi được trường quay. Ngoài trường quay đỗ một chiếc Land Rover, Trịnh Hòa chưa từng thấy Bạch tiên sinh lái xe này bao giờ, biển số cũng lạ nên đi lên, gõ gõ cửa kính, xem bên trong có phải ông không.

Cửa kính xe mở ra, một cánh tay vươn tới, bắt lấy đầu Trịnh Hòa kéo vào trong, miệng ông cuốn lấy đầu lưỡi cậu, cái mũi hồng hồng cùng với đầu lưỡi thấp thoáng đó nhìn thực ngon miệng.

Bạch tiên sinh buông tay ra, mở cửa xe, ôm chặt lấy Trịnh Hòa còn đang mê loạn.

“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh….” Quần áo cậu bị Bạch tiên sinh đẩy lên đầu, cởi còn chưa cởi hết, ông đã lao vào cắn cắn, Trịnh Hòa bị đống quần áo chặt mất tầm mắt và mũi, cánh tay cậu vẫn mắc kẹt trong quần áo, cậu hoảng hốt gọi tên ông.

Bạch tiên sinh không làm đến bước cuối, chỉ đùa bỡn Trịnh Hòa cho thỏa rồi rời đi, mở cửa kính xe cho thoáng.

Trịnh Hòa trộm nhìn ông rồi mặc quần áo vào, trong lòng thấp thỏm sợ hãi, cậu chọn chỗ xa nhất để ngồi.

Bạch tiên sinh châm điếu thuốc, gõ gõ vào chỗ bên cạnh mình: “Em muốn tôi đóng cửa xe, mần em ở ghế sau, hay qua đây rồi chúng ta đi ăn cơm?”

Trịnh Hòa không nói lời nào.

Bạch tiên sinh cầm lấy đồng hồ, chậm rãi nói “3–2–”

Còn chưa đọc đến 1, Trịnh Hòa đã ba chân bốn cẳng bò lên ghế trước, ai oán nhìn Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa, nói: “Thế mới ngoan chứ, dùng dằng gì.”

Thế này là ép buộc em sao?!!! Trịnh Hòa cảm thấy mình khổ mà không dám nói ra, ánh mắt càng ai oán.
Bình Luận (0)
Comment