Đó là một buổi sáng trong xanh.Trời trong vắt,không một gợn mây.Không khí thì phải nói là se se lạnh và sẽ rất thích nếu được nằm cuộn tròn trong tấm chăn đầy ấm áp quả thật không còn gì sung sướng hơn....
Đó....là trường hợp của cô nàng mang tên Khởi My đang chui tọt trong tấm chăn dày cả tấc kia....
Profile....Khởi My...Nick name:Dzoi dữ dằnSở trường: Ca hát.Cá tính:Ngỗ ngáo,hay đi học muộn
*Có niềm đam mê đặc biệt với đồng hồ.Những tia gió nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt trắng hồng xinh xắn làm hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu lại.Từng làn gió miên man như đang trêu đùa giấc ngủ "ngàn vàng" của cô khiến cô bỗng thức giấc...
Nhẹ nhàng dụi mắt và....ngáp (~.~!!),đôi mắt đen láy từ từ lia trên trần nhà,rồi từ từ lia xuống cổ tay nơi mà chiếc đồng hồ màu hồng với viền đồng hồ màu vàng và có hình chú gấu và trái tim siêu dễ thương đang ngự trị...
- Năm giờ....Hôm nay là thứ hai à?Chán thế.Đi học đi học hoài mệt quá à! - Cô tự đọc thoại và tự trả lời bản thân.Nhưng tất cả cũng chỉ cốt cho bản thân có thêm thời gian để "nghỉ ngơi" sau khoảng thời gian.....xem đồng hồ trên internet căng thẳng (~.~!!)
Thế là sau vài giây...đấu tranh tư tưởng căng thẳng với một ý định hết sức hết sức là nhỏ nhoi rằng sẽ dậy sớm tập thể dục trong khi đó phải đấu tranh với cục "lười" to đùng.Tất nhiên,là cái cục to đùng ấy sẽ thắng rồi.Và vì sự lười biếng bẩm sinh ấy chiếm thế thượng phong nên não bộ đã không....chịu xử lí chi tiết là kim giây đã ngủm củ tỏi từ bao giờ,thế là Khởi My nhà ta cứ vô tư lim dim mà không biết hiểm hoạ đang đến gần và xuất phát từ cái vật mà cô hằng ngày nâng niu.
Lăn qua rồi lăn lại,lăn tới rồi lăn lui,lăn xuôi rồi lăn ngược thì cuối cùng Khởi My nhà ta đã rơi vào trạng thái...bảo trì (~.~!!)
Một tiếng bai mươi năm phút một giây và....mười khắc!!!??Lại một tác động nhẹ nhàng lướt trên đôi mắt đang nhắm nghiền kia nhưng lần này không phải là những cơn gió nữa mà là những tia nắng kẽ xuyên qua những khẽ hở của ô cửa sổ và một lần nữa buộc hàng mi nặng như đeo đá phải nhấc lên...
- Năm giờ,còn sớm mà.Ngủ tiếp thôi..... - Khởi My khẽ reo lên rồi định nhắm mắt an giấc tiếp thì cảm giác cái kim giờ và kim phút ở vị trí rất thân quen,cứ như là cô đang bị Deja Vu vậy...
"Năm giờ??....và sau một giấc ngủ sâu như vậy đáng lẽ chúng phải di động chút ít chứ,chẳng lẽ mình có Đông Hồ Ngưng Đọng Thời Gian??"
Nghĩ thế cô liền bật dậy ngay,nhìn lại cái đồng hồ yêu quý trên tay một lần nữa để chắc chắn không bị cơn buồn ngủ làm "nhận thức" sai lệch,cô méo xệch miệng:
- Năm giờ,năm giờ hoài vậy??Mà không sao,chắc giờ này cũng còn sớm,mình ngủ thêm có bao nhiêu lâu đâu.(~.~!!)
Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc ngắn cúp cá tính,Khởi My lười nhác nhìn vào cái tủ báu vật - nơi trưng bày toàn bộ số đồng hồ ít ỏi mà cô cất công sưu tập được từ lúc còn nhỏ....
Và....
Tất cả đều dường như đang chống lại cô...
Vì....
Cả bọn chúng đều có một điểm chung là......
Cây kim dài chỉ số 6 và đang hơi chếch qua số 7 còn cây kim ngắn đang yên vị ngay tại số 7....
Nghĩa là 6h35 rồi sao????
- Á!!Trễ học rồi.... - Thét lên một tiếng đầy kinh hãi,Khởi My phóng một cái vèo vào nhà vệ sinh khiến cơn buồn ngủ "rớt" ngay trên giường...
Vèo...vèo....vèo....
Trên con đường đất đỏ đầy sỏi với hai bên đường là những hàng ruộng thẳng tắp với những bông lúa nặng trĩu vàng ươm (cái phần này mình miêu tả đại nha,chứ quê chị My mình cũng không rành lắm nữa,mà MV thì mình chỉ thấy sơ lúc cả bọn chị cúp học thôi),nếu người ngoài nhìn vào sẽ tưởng tượng ra một khung cảnh thơ mộng,thư thái của vùng quê hương quanh năm yên bình thì Khởi My nhà ta chỉ mong con đường này thành một xa lộ rộng lớn ngay lập tức hoặc chí ít cũng là những con đường đẹp đẽ trên thành phố,Vì sao?Vì ngay lúc này đây,cô đang phải gò lưng đạp thật nhanh và nhanh hết sức có thể để còn một chút ít hy vọng nào đó không bị ông thầy giám thị hách xì xằng kia cho đứng ngoài lớp xách hai thùng nước nhưng hình như...ông trời không hiểu thấu nỗi lòng cho người con gái bé nhỏ ấy...Cứ mỗi lần cố sức đạp nhanh là cô lại gặp phải một ổ gà và tiếp theo đó lại gặp phải ổ vịt,ổ voi vân vân và vân vân nằm chen chúc lên nhau khiến cô muốn tăng tốc cũng không được.Thầm than trời với bản thân nhưng biết hôm nay ông trời bận một cái gì đó nên không thể nghe thì cô liền tức tối rủa sả cái đồng hồ mà cô hằng ngày yêu thương chăm sóc như báu vật....
-Trời ơi,cái đồng hồ....
Và trong lúc nguyền rủa,cô lại buột miệng kêu trời.... (~,~!!!)