Phóng cái vèo về phía chỗ ngồi,Khởi My mệt mỏi xoa bóp cho hai cánh tay tội nghiệp của mình rồi nằm dài ra bàn,định bụng ngủ lấy sức....
Thế nhưng cô bạn thân của Khởi My lại không được cho cô toại nguyện.Dừng ngay việc sơn móng tay (~.~!!) của mình lại mà chạy qua dãy bàn đối diện vỗ vỗ vai Khởi My...
ProfileHoaNick name:Mun "điệu đà"Tính cách:Điệu đà,thích làm đẹpBạn thân nhất của Khởi My.- Sao vậy?Mệt à? - Mun đẩy nhẹ chiếc kính màu hồng ngay sống mũi,nói với giọng lo lắng.Gì chứ hai đứa luôn đi với nhau như hình với bóng mà.Thế nên không quan tâm nhau sao được.
- Không có gì đâu mày ơi... - Khởi My uể oải đáp.Đầu óc giờ không nghĩ được gì ngoài việc ngủ...
Biết có nói gì nữa thì con "sâu ngủ" kia cũng không chịu trả lời.Mun lắc đầu ngao ngán rồi trở về chỗ tiếp tục công cuộc..."làm điệu" của bản thân (~.~).
Lôi lỉnh kỉnh mấy chai sơn móng tay đầy đủ màu sắc ra,Mun hướng ánh nhìn trìu mến về nó rồi chọn ngay màu hồng - màu mới nhất trong gia tài "đồ sộ" của mình...Tập trung tư tưởng cao độ một hồi,Mun khẽ cười hài lòng với tác phẩm của bản thân.Quay ngoắt qua một bạn ngồi bên cạnh,Mun liền khoe "chiến tích" của mình:
- Bà,thấy cái màu móng tay của tui nè.Nó có đẹp hông? - Mun cười tươi chờ lời khen của cô bạn…
Nhưng lời khen thì không thấy đâu,chỉ nghe cái người ngồi trước mặt cô nói một câu cộc lốc khiến cô bạn vừa được hỏi khi nãy khúc khích cười:
- Trẻ trâu...
Ngượng chín mặt,Mun hận không thể xé xác tên đó ra làm hai.Vì thế bao nhiêu uất ức cô dồn hết vào lời nói,gầm lên một cách đáng sợ...
- Ê tên lớp trưởng kia,bộ ngày nào không châm chọc tôi ông ăn cơm hổng dô hả?
ProfileTrườngNick name:Bi "cụ non"Làm lớp trưởng nhưng lại hay bị ăn hiếp.Câu nói cửa miệng:"Có một sự..."- Có một sự đúng nhẹ á.Vậy là hôm nay ăn cơm ngon rồi,cảm ơn nha. - Bi cười nhạt...
- Ông....
- Sao hả? - Bi nhướn nhướn hàng lông mày rậm khiêu khích.
Thật ra,thì cái đôi này cũng cảm nắng nhau lâu rồi,từ lúc lên lớp 10 cơ.Nhưng vì chẳng ai hiểu ai,tính tình thì cũng có quá nhiều trái ngược.Trong khi Bi là một người kỷ luật và nghiêm túc thì Mun lúc nào cũng là người thích phá vỡ những quy tắc mà chàng lớp trưởng của chúng ta tạo nên.Vì vậy hai người cứ như là mặt trăng với mặt trời,gặp nhau nói chuyện chưa đến 2 câu là cãi nhau.Vậy mà hai cái miệng om sòm ấy lại hai cùng đi chơi chung với Khởi My,do đó người lãnh hậu quả không ai khác ngoài cô nàng tội nghiệp...
Ở đời,sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn.Nếu trước kia,Khởi My sẽ lặng thinh để yên cho hai người kia cãi nhau đã đời hoặc lâu lâu can gián hai ba câu để mang tiếng “bạn tốt”.Nhưng đó là chuyện của trước kia,còn bây giờ khi mà hôm qua không được tròn giấc,hôm nay còn bị phạt đến nỗi mệt mỏi rã rời,vậy mà đến khi nghỉ ngơi hai người kia cũng chẳng để người con gái chân yếu tay mềm này được yên...Không chịu nổi,sức chịu đựng đã đạt đến cảnh giới cao nhất.Khởi My đập cái rầm xuống bàn,gầm lên:
- Hai người kia có thôi hay không hả?
Kèm theo đó là tiếng rắc rắc (~.~!!)
Vừa nghe tiếng kinh thiên động địa,cứ như một quả bom nguyên tử vừa phát nổ.Cả hai cái đứa lắm chuyện lặp tức im bặt và ngồi xuống ngoan chưa từng thấy...
Thấy việc ra tay đã có hiệu quả,Khởi My không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục nằm ra bàn hòng tìm kiếm cho mình một giấc mơ đẹp ngắn ngủi...
.
.
.
-Em nào vừa gây ra tiếng ồn vừa rồi?- Giọng nghiêm khắc của thầy giám thị mà Khởi My thường nghe hằng ngày vang lên,chắc có lẽ cũng "chai mặt" rồi nên cô chẳng buồn ngước lên mà vẫn tiếp tục lục lọi giấc mộng cho mình...
Nhưng chưa thiu thiu được lâu,thầy giám thị đã bước tới bàn Khởi My đập đập vào vai cô khiến cô giật mình thức giấc:
-Dạ,thầy.... - Khởi My he hé mắt chào thầy...
-Có phải em vừa gây ra tiếng ồn vừa rồi không?
Thầy biết để gây ra một tiếng nổ (à không,một tiếng động) lớn như vậy không ai khác ngoài đứa học trò "yêu quý" của thầy và thầy cũng chắc mẩm rằng Khởi My sẽ chối nên chưa để cô học trò mở miệng phân bua,thầy đã quay sang Bi hỏi gặng:
-Trường,có phải My vừa gây ra tiếng động vừa rồi phải không?
Vốn đang tức vì chuyện khi nãy nên định bụng sẽ trả thù nhưng Bi nhớ lại một điều rằng ngày nào cũng gặp mặt con nhỏ lắm trò này hết nên nếu trả thù thì nó sẽ ghét và đì mình dài dài (ổng phải lớp trưởng hông trời?? ~.~!!).Đó là chưa kể cái liếc sắc lẹm cậu đang phải nhận ở hiện tại.Trong đó như ẩn chứa lời cảnh cáo về điều không lành sẽ xảy đến với cậu.Nhanh chóng,ngay và luôn...
-Thưa thầy,do em thấy con ruồi đậu trên bàn nên thuận tay đập lên bàn thôi ạ.
Thấy cậu lớp trưởng vốn ngoan ngoãn hiền lành của mình lại nhận là "phá lớp" nhưng mặt lại ỉu xìu.Biết ngay là bị ép nhưng không tiện hỏi nên thầy đành phải trách phạt một câu:
-Lần sau đừng làm vậy nữa.Em làm ảnh hưởng đến nhiều người kể cả thầy đấy.
-Dạ em xin lỗi thưa thầy - Mặt Bi càng đen đi trông thấy.Rõ ràng là cậu không có lỗi mà.Tại sao phải xin lỗi cơ chứ.
-Em ngồi xuông đi. - Thầy thở dài rồi trở về phòng.Mọi hoạt động trong lớp đều trở lại bình thường.Và cố nhiên Khởi My cũng sẽ ngủ trở lại bình thường cho phải đạo...