Gương Yêu

Chương 7

Hôm nay thời tiết nắng ráo làm người ta chán ghét, Anh Lạc nhướng mày, nhìn người phụ nữ khó coi trước mắt, cả người không thoải mái. Xoay người liền bưng khay ngồi xuống cầu thang, ăn bánh bao ngay tại chỗ.

“Phơi nắng không nóng à?” Bành Duệ Ân đi xuống cầu thang, cũng nhìn tình hình ở sân trước, “Làm sao không vào?” Cô đi được hai bước, dừng lại, không nhịn được “Nhòm”, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người ngồi trên cầu thang. “Em..... ngồi đây ăn á?”

“Cô ta chiếm vị trí ăn sáng yêu thích của em rồi.” Anh Lạc vừa nói, vừa dùng sức cắn một miếng bánh bao.

“A...... Thật không?” Nhìn về phía trước, xuyên qua cửa thấy La Nhã Văn vừa vặn đang uống nước cùng Bạch Giới Hằng, “Tôi thấy là chiếm mất thiếu gia thì đúng hơn!”

“Cô ta sẽ ở đây mấy ngày? Ngày hôm nay, còn kéo Giới Hằng giúp cô ta bê dụng cụ vẽ tranh rồi rót nước!” cô lại nhét một cái bánh bao vào miệng.

“Uống sữa đi, coi chừng nghẹn.” Bành Duệ Ân dù khúc mắc giữa họ, nhưng không khí buồn bực trong phòng làm cô không chịu nổi, “Tôi muốn ra ngoài, tự em pha đi.”

Anh Lạc vội vàng uống một hớp sữa lớn, “Chị muốn đi đâu? Mấy giờ về?”

“Đừng ra vẻ ước gì tôi không cần về như thế, nếu em động vào đồ ở nhà này, phải đảm bảo trước khi tôi trở về phải để vật vào chỗ cũ!” Cô tỏ ra nghiêm túc, “Trước bảy giờ tôi sẽ về nhà.”

“Xì, tưởng chị không muốn về nhà nữa?” Dù đi đâu, Tiểu Ân nhất định đều phải về nhà trước bảy giờ, thật mất mặt!

Bành Duệ Ân ngẩn ra, không giống như mỉa mai bình thường, nhưng lại cười khổ, “Đây chính nhà của tôi..... Tôi không có chỗ khác để đi.”

“A?” Anh Lạc kinh ngạc nhìn cô. Làm sao bây giờ? Cô như nói sai gì đó.

“Em không biết sao? Đời này tôi cũng chỉ có thể ở lại đây, mỗi đêm đều phải về trước bảy giờ.” Bành Duệ Ân thầm thở dài, “Cô bé lọ lem cũng tốt hơn tôi.” Tốt xấu gì người ta cũng về lúc mười hai giờ.

Cô đang muốn hỏi vì sao, chỉ thấy Tiểu Ân đã cầm túi da, đi ra ngoài.

“Thiếu gia, cậu nóng không? Đi vào nhà nghỉ ngơi đi, cậu ở đó cũng có giúp được gì.” Bành Duệ Ân vừa ra khỏi cửa liền thét to, còn cầm một chiếc bàn đi qua bên cạnh La Nhã Văn, “La tiểu thư, bên này có bàn, cô có thể đặt dụng cụ vẽ tranh và nước lên đây, như vậy thuận tay hơn!”

A ha! Anh Lạc lén nhìn. Thế thì La Nhã Văn không thể viện cớ để Bạch Giới Hằng bê dụng cụ vẽ được nưa rồi! Tiểu Ân Ân làm tốt lắm! Cô biết các cô đã là đồng minh!

Sắc mặt La Nhã Văn lúc xanh lúc trắng, giống như đang trách Bành Duệ Ân làm hỏng chuyện tốt của cô, Bạch Giới Hằng thì cám ơn trời đất tiêu sái tiến vào, mồ hôi đầy người, anh vừa thấy Anh Lạc, chợt lộ ra nụ cười thoải mái.

“Vui vẻ nhỉ, mặt trời giữa trưa đi ra sân phơi nắng!” Cô ở trên hai ba bậc, liền ghé vào tay vịn gỗ, đứng cao hơn Bạch Giới Hằng một chút.

“Anh vốn cũng tính vào đấy chứ, hai ngày bị hành hạ, ngay cả phác thảo cô ấy cũng chưa làm xong.” Anh lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, nói về đề tài vô vị.

“Nếu cô ấy vẽ không tốt, phải đợi bao lâu đây?” Anh Lạc bĩu môi. La Nhã Văn ở thêm một ngày, cô lại không thể tự tại được!

“Em ghen nhiều quá.” Bạch Giới Hằng lặng lẽ tiến lên từng bước, ghé đầu qua lan can.

“Ghen?” Cô lén hạ giọng, “Dù sao em cũng ghét việc cô ta vòng vòng bên cạnh anh, độ nhẫn nại của em có hạn thôi nhé!”

“À?” Anh bỗng nhiên vuốt mặt cô, “Em có vẻ căn bản không có tính nhẫn nại nhỉ?”

Anh Lạc có điểm giật mình với việc bị vuốt má, sinh khí vội chảy vào, chuyên tâm cảm nhận làm cô xấu hổ thẹn thùng.

Là ảo giác của cô sao? Sao lại cảm thấy Giới Hằng từ sau đêm đó, hai ngày nay số lần chạm vào cô càng nhiều hơn.

“Nói thật, anh muốn để Nhã Văn ở đây thêm vài ngày......” Anh dùng ngữ điệu nghiêm túc nói, “Thật ra là cô ấy rất thích anh, cha cô ấy cũng có ý hỏi hai người có muốn qua lại không......”

“Qua lại?!” Anh Lạc hít một hơi, trợn to mắt, “Anh và cô ta?!”

“Là anh nói......”

“Em cấm!” Cô hổn hển gạt tay anh, “Em không thích anh—”

Cô giận đến không chú ý đến Bạch Giới Hằng đang mỉm cười, cũng không lưu ý đến anh lại tiến lên, lúc này đã ôm lấy phía sau cô, trực tiếp đưa môi cô đến trước mặt mình.

Anh thích dáng vẻ cô ghen vì anh, xinh đẹp mê người, làm cho anh muốn cắn một miếng.

Một giây trước Anh Lạc còn đang ầm ĩ, giây tiếp theo môi liền dán vào mềm mại, khiến cô trở tay không kịp, đầu óc cũng căn bản không thể phản ứng. Cô chỉ biết lúc này đây Giới Hằng làm thời gian dừng lại, lâu hơn lúc trước, hơn nữa...... Cũng càng nhiệt tình hơn.

Bắt đầu mềm nhẹ mút môi cô. Cô khẽ run, nhưng cô biết mình cũng khát vọng tình cảm như vậy, cô khẽ kiễng chân, muốn thân thiết hơn với Bạch Giới Hằng, để hôn sâu hơn.

Đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng anh đào nhỏ, cô rõ ràng hít vào, tiếp theo lại nhiệt tình dây dưa, tay vịn lan can không biết đã để sau gáy anh tự lúc nào, nụ hôn dần được phóng thích, nhiệt tình thiêu đốt lẫn nhau.

Anh Lạc không hề e thẹn, nhiệt tình đáp lại, cô từng biến thành người yêu của rất nhiều người, từng lấy thân phận đó sống cùng họ, nhưng chưa một lần nào, cô có cảm giác mãnh liệt đến choáng váng này, như là phát ra từ tình yêu chân thành với người đàn ông này.

Cô luôn chỉ lo hấp thu sinh khí, đối với những thứ khác chẳng quan tâm, nhiệt tình, lưu luyến, chấp nhất gì đó, cũng không ảnh hưởng đến cô.

Bởi vì cô là Gương yêu, cô là yêu quái không có khả năng động tâm—theo lý thuyết không có khả năng á!

Nhưng bây giờ cô lại có ý cảm thụ nụ hôn dài lưu luyến này, cô dùng thân thể và giác quan không thể hình dung cảm giác thỏa mãn kia, cô thích Giới Hằng như thế, thích đến mức như mất đi ý thức.

Giờ khắc này, cô thầm nghĩ có được anh, muốn nụ hôn của anh, trái tim của anh, ngay cả ánh mắt của anh cũng chỉ có thể đặt trên người cô!

Leng keng! Tiếng đồ rơi xuống trước cửa hành lang, La Nhã Văn đi vào lập tức nhìn thấy hai người đang hôn nhau trên cầu thang, sợ tới mức dụng cụ vẽ tranh trên tay, đều rơi xuống đất, cô quả thật không thể nào tin được dù đã tận mắt nhìn.

Bạch Giới Hằng và người thế thân của Liên Hạo Lâm kia?!

Tiếng vang này phá vỡ nụ hôn của đôi nam nữ, Anh Lạc giận hờn nhìn bên trái, quả nhiên là La Nhã Văn đang nghẹn họng trân trối đứng đó.

“Hai người......” Cô xấu hổ trợn mắt nhìn bọn họ, “Giới Hằng, không phải anh nói bây giờ anh không có người phụ nữ nào sao?”

Ừ? Anh Lạc lại chu miệng lên.

Hai mắt Bạch Giới Hằng vẫn dừng ở cánh môi ướt át ngọt ngào của cô không rời. Đúng là làm mất vui!

Anh quay đầu, giống như dáng vẻ của quý công tử thường ngày, khóe miệng lại có chút khinh thường, “Bây giờ thì có.”

“Thật quá đáng! Anh rõ ràng biết là em thích anh...... Hơn nữa, vì anh không chiếm được Liên Hạo Lâm, còn tìm một người có dáng vẻ giống để thay thế......” Vẻ mặt La Nhã Văn cau lại, nửa ngày không thể nghĩ ra từ thích hợp, “Thật ghê tởm!”

“Chú ý từ ngữ của cô, La Nhã Văn tiểu thư!” tức giận của Bạch Giới Hằng bị khơi mào. Anh bắt đầu ghét người khác nói Anh Lạc là thế thân! Hơn nữa từ thật ghê tởm là ý gì? Là nói anh? Nói Anh Lạc? Hay là nói tình cảm nảy sinh ra giữa hai người họ.

Bàn tay nhỏ bé bỗng khoát lên vai anh, Anh Lạc trợn tròn mắt hạnh nháy mắt với anh, nhẹ nhàng lắc đầu, lại đẩy anh về sau, bản thân đi xuống cầu thang, đến chỗ La Nhã Văn.

Ghê tởm? Người phụ nữ này có biết mình đang nói gì hay không?

Trải qua năm tháng dài đến không đếm nổi, cô thật vất vả mới có cảm giác trở thành con người, thật vất vả mới được yêu, bây giờ người phụ nữ không thuận mắt này dám nói cô ghê tởm...... Cô ta chắc là chưa biết ghê tởm thực sự là gì rồi?

“Anh Lạc!” Bạch Giới Hằng thấp giọng gọi, không phải vì ngăn cản cô, mà là nhắc nhở cô phải giữ vẻ lịch sự.

“Cô định làm gì...... Muốn đánh nhau a?” La Nhã Văn nói không đầy đủ, giọng khẽ run, liều mình lui về phía sau, lại vẫn uy hiếp.

Anh Lạc cuối cùng cũng đi đến trước mặt cô, cười lên.

Nụ cười yêu mị kia, làm cho La Nhã Văn lạnh cả người, cô có loại dự cảm bất an, cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của Anh Lạc, như không phải Anh Lạc, cũng không phải Liên Hạo Lâm—

Nháy mắt, Anh Lạc lại bỗng nắm hai tay cô. “Đúng là có lỗi, tôi thích Giới Hằng.” Cô đưa lưng về phía Bạch Giới Hằng, thầm nói.

Cô đói bụng.

Bởi vì cô yêu Giới Hằng, cho nên cô không muốn lại làm hại anh, thà rằng mình bị đói, mạo hiểm mất đi hình người, cũng không muốn hấp thụ một phần tinh lực của anh.

Đây là yêu, cô vừa mới hiểu được qua nụ hôn kia, đây là tình yêu cuồng loạn của những người mà cô đã nhìn trộm nhiều năm từ trong gương đó.

Sinh khí nhanh chóng tiến vào thân thể Anh Lạc, cô căn bản không để ý đến sắc mặt La Nhã Văn có tái đi hay không, cũng không để ý con mồi bắt đầu váng đầu hoa mắt, tứ chi rét run, cô chỉ biết là mình sẽ đúng chừng mực, sẽ làm con mồi giữ lại mạng mà chạy về nhà.

Chân La Nhã Văn nhũn ra mà quỳ xuống đất, cô ăn cũng no được bảy tám phần, buông hai tay ra, lui về sau hai bước.

“Sáng nay Tiểu Ân vừa mới lau hành lang, mực của cô làm bẩn nhà, cô ấy sẽ tức giận.” Anh Lạc đi đến kệ cạnh ghế sô pha, lấy ra hai khăn lau, “Nhớ phải lau sạch rồi mới về nhà.”

La Nhã Văn căn bản nói không ra lời, toàn thân cô run rẩy, tay chân không khỏi vô lực, hơn nữa toàn thân mềm ra như không đỡ nổi thân người.

Đây là gì?

Vì sao Anh Lạc kia chỉ cầm tay cô, cô lại như vậy?

Bạch Giới Hằng cũng không nhìn rõ. Anh chỉ nhìn thấy Anh Lạc vô cùng lịch sự nói chuyện với La Nhã Văn, không vài giây sau, La Nhã Văn lại xụi lơ?

Anh Lạc lúc này quay người lại, thần thanh khí sảng mặt mày hớn hở đi thẳng đến chỗ anh, sắc mặt hồng nhuận, hơi thẹn thùng, nhưng lại to gan lao vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy anh. “Em thích anh!” Cô nói trực tiếp lại thẳng tanh.

Anh không nhịn được nở nụ cười yêu thương. “Anh cũng vậy.” Anh hôn lên tóc cô, không có lời nói dối, trái tim anh đập nhanh hơn là vì Anh Lạc.

Đây khác hoàn toàn với Hạo Lâm, ánh mắt của anh chỉ đuổi theo Hạo Lâm, nhưng trái tim sẽ không đập như thế vì cô ấy, anh sẽ vì cô mà cười, nhưng lại không có cảm giác này, vô cùng vui sướng.

Tình cảm đơn phương không được đáp lại, thì không thể gọi là hạnh phúc.

“Giới Hằng,” Anh Lạc bỗng kiễng mũi chân, dán lên má anh mở miệng, “Em muốn anh.”

Bạch Giới Hằng kinh ngạc mở lớn hai mắt, từ từ cúi đầu nhìn cô, đáy mắt là dục vọng cuồn cuộn, gương mặt luôn ấm áp lúc này lại căng ra.

Có phải cô nói sai không? Thời cơ không đúng? Quá sớm để vào giai đoạn này? Đúng vậy, cô cũng vừa mới phát hiện mình thích Giới Hằng mà thôi, có thể anh......

“A!” Anh Lạc còn chưa kịp nói xong, anh đã nhanh chóng ôm lấy cô.

Cô sợ tới mức vội ôm lấy cổ anh để không rơi xuống, mà Bạch Giới Hằng ôm rồi nở nụ cười xấu xa, ôm cô đi lên cầu thang.

“A? Cái đó......” Cô có điểm bối rối, sao lại cảm thấy......

Bạch Giới Hằng chỉ lo cười với cô, đi từng bước một lên thang gỗ, nhưng đi được một nửa lại vô cùng lịch sự không quên quay đầu nhìn La Nhã Văn đang run rẩy ngồi dưới đất.

“La tiểu thư, tôi còn ‘có việc’, thật có lỗi, không thể đi cùng cô.” Giọng anh mang theo ý cười, “Trong tủ lạnh còn có đồ ăn, đói thì tự lấy nhé.”

La Nhã Văn nói không nên lờ, cô nhìn bóng dáng Bạch Giới Hằng, trong lòng cho dù có trăm ngàn oán khí, cũng không đánh nổi sợ hãi từ đáy lòng.

Vì sao cả đứng cô cũng không làm nổi!

Người trên cầu thang đã không thấy đâu nữa, tiếng bước chân đã đến lầu hai, nhưng cũng không đi về phòng Anh Lạc, mà đi đến phòng phía tây của Bạch Giới Hằng.

“Khoan...... Cái kia...... em thấy có hơi nhanh......” Anh Lạc đỏ hết cả mặt lên. Không thể nào? Cô giống như không có ý kia. “Không phải anh có việc cần làm à?”

“Đang chuẩn bị bắt đầu làm việc.” Anh cười đến tà ác.

Cô không nhịn được hoài nghi, đây là Bạch Giới Hằng cô quen sao?

“Thật kỳ lạ! Bình thường anh cũng đối với người khác như thế sao?”

Bạch Giới Hằng không trả lời, anh đã đi vào trong phòng, chân sau nhấc lên, liền đóng cửa phòng lại.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trái tim cô lại đập vô cùng lớn! Cô ôm lấy cổ anh nhìn phía sau! Đóng cửa...... Ai da!

“Bình thường anh đều lạnh lùng với người khác, không phải em cũng biết sao?” Vừa nói, Bạch Giới Hằng trực tiếp đi đến giường, đặt cô xuống giường.

Anh Lạc nằm lên giường mềm mại thì càng khẩn trương, cô vội vã muốn ngồi dậy, nhưng anh lại càng nhẹ đè lên.

A...... Thật khó tưởng tượng, cô lại khẩn trương vì chuyện này?

Cho dù mỗi lần đều biến thành một thân thể khác, nhưng lại không mất đi trí nhớ, làm người yêu của người khác nhiều lần như thế, tim cô cũng chưa từng đập nhanh như vậy!

Đây là bởi vì...... thích thật sự?

“Bây giờ anh chẳng lạnh chút nào…” Đối mặt với Bạch Giới Hằng gần dán lên mặt cô, Anh Lạc lại không biết làm thế nào.

“Bởi vì em là đặc biệt!” Cả người anh đều đè lên thân thể cô, bàn tay to phủ lên tóc mai của cô, ngón tay vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô, “Nụ cười của anh chỉ vì em, sự xấu xa của anh cũng chỉ với em..”

“A......” Cô nhíu mày. Trước là một câu nói, nhưng mặt sau......

Cô chưa kịp nói gì, bởi vì đã bị nụ hôn nhiệt tình đánh lại.

Không chỉ có câu nói kia của Anh Lạc làm gợi lên dục vọng của anh, trên thực tế, anh có lẽ khát vọng có được cô hơn ai hết.

Hai tay Bạch Giới Hằng nhanh nhẹn cởi quần bò của cô, Anh Lạc đã thuận tay cởi áo của anh, triền miên hôn nồng nhiệt không ngừng, nụ hôn của anh di chuyển từ môi xuống cổ, sau khi cởi áo của cô, nhìn thấy thân thể tuyết trắng xinh đẹp làm người ta phải nín thở.

Anh ngừng hôn, nhìn không rời mắt thân hình trắng nõn của cô, cho đến khi thấy mặt cô đỏ ứng, muốn lấy chăn che lại.

“Làm gì?” Anh cầm tay cô, “Cho tới bây giờ anh không ngờ, người đáng để anh chờ lại xuất hiện.”

Anh Lạc nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Những lời này, thật ra là cô nên nói mới đúng.

Áo quần lẫn lộn, bọn họ chỉ nghe thấy lời yêu thương nỉ non và tiếng thở dốc, xa xa như có tiếng động cơ, chỉ có Anh Lạc nghe thấy. La Nhã Văn không đủ sức rời đi là không sáng suốt, nhỡ lái xe xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Yêu mà ở Hắc Sơn cũng đều đói khát, cô gái hoạt sắc sinh hương là thượng phẩm, ngoài mùi nước hoa gay mũi, những thứ khác đều là đồ ăn của chúng.

Cô rời đi từ đây, nhỡ xảy ra chuyện thì sao? Có ảnh hưởng đến Giới Hằng không?

Anh Lạc rất muốn chuyên tâm tự hỏi, nhưng Bạch Giới Hằng làm cho cô không thể duy trì lý trí, mặt cô nhẹ giãn ra, chiếc lưỡi giảo hoạt lại xâm nhập vào miệng, nhìn anh như vô hại, nhưng kỹ thuật hôn lại làm cho cô say mê.

Trong đầu cô chỉ chứa được Giới Hằng, những thứ khác đều không tiến vào được, Gương yêu, quỷ quái, nguy cơ hoặc là thân thể của cô, đều không trong phạm vi lo lắng.

Cô muốn Giới Hằng, như anh muốn cô.

“A......”

Nháy mắt hai cơ thể kết hợp, cô cảm thấy như có thứ gì phóng ra.

Không chỉ là nhiệt tình của cô, tình yêu cuồn cuộn không ngừng, còn có một thứ gì đó bị giấu trong gương mở ra…Cô biết, bởi vì đó là bản thể của cô, khi cô thừa nhận tình yêu liền cảm nhận được.

“Anh Lạc......” Ôm người cô, Bạch Giới Hằng thì thào nói bên tai cô, “Đừng bỏ anh.”

Hai mắt sương mù của cô nhìn không rõ trần nhà, lại từ từ nhìn anh. Đây là vấn đề khó khăn nhất, cô thậm chí không kịp suy nghĩ, làm thế nào có thể trả lời anh đây?

Cô chỉ hôn anh, cảm nhận tình cảm của anh, sau đó giao trái tim và linh hồn cho anh.

Cô, muốn mãi mãi không rời anh...... Nhưng muốn thì sao?

Cao trào bị cuốn đi, Anh Lạc bị tình yêu vây quanh, cho dù đi về phía chân trời, cho dù cuối cùng sẽ ngã xuống đất, cô biết mình sẽ rơi vào vòng tay đó.

Sát! Hình ảnh tan vỡ lại hiện ra trong đầu cô như một thước phim..

“Em đừng miễn cưỡng! Anh và cô ấy không giống như em tưởng đâu!”

“Gạt người! Em đã nghĩ anh yêu em...... Anh không thể......”

“Câm miệng! Tôi chịu đủ rồi! Tôi sẽ đi cùng cô ấy!”

“Em không cho phép! Chết cũng không cho phép!”

“Anh Lạc—”

Hù dọa!

Anh Lạc mở mắt ra, cô mở to hai mắt nhìn ánh hoàng kim bên trong, ánh chiều tà trèo vào cửa sổ, rơi lên căn phòng.

Cô đối diện cửa, lưng dán vào người Bạch Giới Hằng, cánh tay anh ôm chặt cô, thở đều đều nhẹ nhàng.

Có gì đó tồn tại trong gương từ rất lâu mà cô không biết, nhưng gần đây bị mở ra, cô như nghe thấy có người gọi tên cô, tên kia là cô nói ra theo bản năng.

Anh Lạc, đúng là tên của cô sao? Gương yêu vì sao lại có tên? Vì sao trong hình ảnh nát tan đó, lại có khúc mắc yêu hận đáng sợ?

Tình yêu mãnh liệt và hận ý, cô có thể cảm nhận được tình cảm dao động đáng sợ kia, không nhìn rõ bóng người, bối cảnh lại giống tám phần gian phòng này, như là ở dưới cầu thang.

Cô bất an kéo cánh tay trên người, hi vọng Bạch Giới Hằng có thể ôm cô chặt hơn.

Hạnh phúc như là mộng, cô thật hi vọng mãi mãi đừng tỉnh, đừng đối mặt với sự thật đó.

“Ưm......” Tay bị kéo làm Bạch Giới Hằng tỉnh, anh lười biếng ngửi mùi tóc, ôm chặt lấy cô.

Trái tim Anh Lạc như được lấp đầy, từ từ xoay người, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú kia, lại hôn triền miên.

“Em ngủ dậy thật đẹp!” Anh nói tự đáy lòng, bởi vì Anh Lạc đang ngâm mình tắm trong ánh trời chiều.

“Những lời này hôm nay anh đã nói vài lần rồi.” Cô mỉm cười thỏa mãn, “Giống như kẹo đường.”

“Không có cách, ngoài những lời này ra, anh không tìm thấy từ khác để hình dung về em......” Anh nhíu mày, “Hành động thì anh có rất nhiều cách......”

“Sắc quỷ!” Anh Lạc đẩy anh, không nhịn được đỏ mặt, “Cửa có khóa không, lỡ mà Tiểu Ân đi lên thì làm sao?”

“Cô ấy chưa về.” Duệ Ân ra ngoài một chuyến, bình thường đều về ở khắc cuối cùng.

Còn chưa về...... Hi, như vậy có thể yên tâm một chút ha?

Cô vươn tay sáng bóng, Bạch Giới Hằng cũng vươn tay ra, hai tay mười ngón giao nhau, tất cả đều không nói lời nào.

“Chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa biết về nhau… phát triển như thế có quá nhanh không?” Cô dựa vào ngực anh, nhìn hai tay họ đan thật chặt.

“Anh gọi là Bạch Giới Hằng, năm nay hai mươi bảy tuổi, là ông chủ công ty thiết kế, bình thường lạnh lùng nghiêm khắc với người ngoài, đối với phụ nữ lại càng không ân cần......” Anh trêu đùa tự giới thiệu, lại bỗng ngừng lại một chút.

Vài giây này như dài đến hàng giờ, ngay cả Anh Lạc cũng có chút bất an, cô ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ anh lại có chút đăm chiêu.

“Giới Hằng?” Cô xoay người gọi.

Vài giây sau Bạch Giới Hằng mới đưa mắt nhìn cô, gạt một lọn tóc xoăn của cô ra, lộ ra nụ cười phức tạp, giây tiếp theo, mở miệng nhắc đến cái tên làm cô cảm thấy chói tai.

“Từ nhỏ chỉ thích một người con gái tên là Liên Hạo Lâm, biết rõ cô ấy không nhìn mình, chỉ lợi dụng sự ái mộ của anh với cô ấy, nhưng vẫn ngốc đến cam tâm tình nguyện...... Ngốc đến mức sau khi cô ấy đã mất, lại vẫn nghĩ về cô ấy.” Anh dừng một chút, còn nói: “Sau đó, trời cao lại thiên vị anh như thế, cho anh một hi vọng khác.”

Tay nâng lên mặt Anh Lạc, anh lại hôn lại hôn.

“Trời cao đưa em đến cho anh, để anh thoát ra khỏi đau khổ, để anh cảm nhận từng sự khác biệt của em và Hạo Lâm mà yêu em.” Bạch Giới Hằng vừa nói, lại hôn lên mắt cô: “Giống dung mạo là khảo nghiệm cho anh, kết quả anh lại yêu người phụ nữ có dung nhan giống đó lần nữa, nhưng lúc này còn là yêu tính cách bên trong.”

Cười vì anh, khóc vì anh, không lùi bước vì anh.

Có thể nói anh có chủ nghĩa sô vanh, có một người làm nhiều chuyện vì mình như thế, vui mừng giận hờn vì mình, đây chẳng phải là căn cứ cho tình yêu sao?

Anh, cũng nguyện ý làm việc này vì Anh Lạc, vì cô làm bất kỳ chuyện gì!

Anh Lạc mỉm cười. Đây là lời tỏ tình thành thật nhất, bình thản nhất, nhưng cũng làm lòng cô rung động thật sâu.

Bởi vì Bạch Giới Hằng thấy Anh Lạc, yêu Anh Lạc, đối tượng tỏ tình cũng là Anh Lạc.

Cô cúi đầu, ôm lấy cổ anh. Di chuyển trên người anh, hôn nóng bỏng triền miên, đây là ngôn ngữ không cần đáp lại, cô thích dùng hành động để chứng minh.

“Tiểu Ân không thể về nhanh như thế đúng không?” Cô cười khẽ hỏi.

“Ân? Không đâu......” Bạch Giới Hằng thả lỏng thân mình, “Tùy em muốn thế nào, anh là vị vua nhân từ!”

“Tùy em hả?” Hì hì.

“Tùy!” Vẻ mặt anh như công lý hào hùng.

Anh Lạc được thỏa mãn và hạnh phúc rót ngập trái tim, cô nhìn hai mắt của chàng trai tuấn mỹ, thật ra trong lòng cô cũng chỉ có một nguyện vọng.

“Em muốn mãi mãi ở cạnh anh.” Giọng cô như muỗi, nói theo cảm tính.

“Ừ?” Bạch Giới Hằng không nghe rõ ràng, trợn mắt hồ nghi.

Lắc lắc đầu, Anh Lạc lại ngậm đôi môi muốn đặt câu hỏi của anh.

Anh không cần nghe rõ, bởi vì nguyện vọng đó không có khả năng.
Bình Luận (0)
Comment