Edit: Shun AnBeta: Be LườiThấy sắc mặt của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn cười mỉm đi ra.
“Vậy ngài dùng đi.”
Nói xong, cô đi về phía khoang điều khiển.
Vừa đi được hai bước, cổ tay đã bị người ta bắt lại.
Nguyễn Tư Nhàn còn chưa quay đầu lại đã bắt đầu giãy giụa, vùng ra không được, mới xoay người lại.
“Tổng giám đốc Phó! Mặc dù anh là tổng giám đốc, nhưng anh ngăn cản tôi quay lại khoang điều khiển, tôi cũng có quyền nhờ nhân viên bảo an bắt anh đấy.”
Vừa nói xong, Phó Minh Dư liền buông tay ra.
“Xin lỗi.”
Xin lỗi?
Nguyễn Tư Nhàn không dám tin những gì nghe được mà nhìn Phó Minh Dư.
Tên đàn ông chó chết này sao lần này lại nói chuyện dễ nghe thế?
Hù dọa anh ta hai câu liền nhận lỗi?
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy chính mình cũng không phải loại người tính toán chi li với vài chuyện nhỏ nhặt này, nâng nâng cằm, coi như là bỏ qua đi.
Chỉ là sức lực của tên đàn ông chó này rất mạnh.
Cô xoa xoa cổ tay, lúc nãy bị nắm như thế bây giờ có chút đau.
Nếu như sau này chọc cho anh ta động thủ, nhất định là không có chỗ nào tốt cho cô.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy cô vẫn nên thấy tốt thì biết điều đi.
— Dưới tình huống Phó Minh Dư không tiếp túc chọc giận cô.
Cũng không nói thêm gì khác, Nguyễn Tư Nhàn trực tiếp xoay người đi khoang điều khiển.
Ba giờ sau, máy bay tiếp đất một cách suôn sẻ.
Người bên truyền thông được mời đến cũng ở lại lâu, trật tự rời khỏi máy bay.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn xuống máy bay là ngay giờ trưa. Sau khi nghỉ ngơi được 2 tiếng, thì cùng máy bay quay lại thành phố Giang.
Cơ trưởng Phạm rủ mọi người cùng dùng cơm trưa, không ai có ý kiến. Một nhóm người kéo vali vội vàng đi đến nhà ăn.
Cơ trưởng Phạm của bọn họ thân cao chân dài, đi nhanh, ở đằng trước. Nguyễn Tư Nhàn vội vàng xem di động, bất tri bất giác chậm lại một bước.
Khi cô mở nguồn điện thoại lại, rất nhiều tin nhắn xuất hiện, bạn bè biết chuyện đều nhắn tin hỏi thăm lần đầu bay của cô thế nào rồi.
Trong đó có Biện Toàn và Tư Tiểu Trân chân thật nhất, trong nhóm người trực tiếp gửi
hồng bao(1).
Loading...
(1)Hồng bao: tiền lì xì; tiền thưởng. Trong này là tiền gửi qua Wechat.Kinh hỉ mà mở ra vừa thấy, đúng 5 đồng 2 hào.
Thật là là đủ thành ý đó.
Nguyễn Tư Nhàn gửi một biểu cảm mỉm cười vào group.
[ Biện Toàn ]:Thành ý có rồi. Tiền lương cũng cậu cao như vậy không phải nên phát cho bọn tớ một ít hồng bao sao?[ Tư Tiểu Trân ]: Đúng vậy! Theo lý mà nói hôm nay là ngày đại hỉ của cậu. Cậu phải là người phát hồng bao cho bọn tớ mới đúng.Tư Tiểu Trân mới vừa nói xong, trong group liền hiện lên 5 bao lì xì 200 tệ. Tư Tiểu Trân nhanh tay giành được 3 bao, Biện Toàn chỉ cướp được 2 bao.
[ Biện Toàn ]: Cậu! Người phụ nữ này, phát năm bao là cố ý muốn gây chuyện sao?[ Tư Tiểu Trân ]: Hì hì, Nguyễn Nguyễn của chúng ta đúng là tiền nhiều như nước.[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Đừng nói tớ bất công nữa. Tới gửi lại một lần tự giành đó.Nói xong, cô phát thêm mấy bao vào gruop. Lần này Biện Toàn cướp đủ, cảm thấy mỹ mãn.
[ Biện Toàn ]: Cảm ơn cơ trưởng Nguyễn, chúc ngài thăng quan tiến chức ~[ Tư Tiểu Trân ]: Đồng thời cũng cảm ơn tổng giám đốc Phó, ban ơn cho bá tánh ~[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Liên quan gì đến anh ta?[ Tư Tiểu Trân ]: Không phải một nửa lương một năm của cậu là từ trong tài khoản cá nhân của anh ta đi ra sao?[ Nguyễn Tư Nhàn ]:……[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Vào túi tớ, chính là tiền của tớ, không liên quan đến anh ta.[ Tư Tiểu Trân ]: Được! Được! Được ~. Hôm nay cơ trưởng Nguyễn là nhất, cơ trưởng Nguyễn quyết định.Nghe được mấy tiếng “Cơ trưởng” Nguyễn Tư Nhàn rất là sung sướng. Trong lòng sung sướng, lại gửi hai bao lì xì vào group.
Sau khi hưởng thụ cái rắm cầu vồng(2), Nguyễn Tư Nhàn rời khỏi group chat, lướt xuống dưới, thấy Yến An cũng gửi tin nhắn đến.
Cái rắm cầu vồng
(2) (彩虹屁 )đây là ngôn ngữ mạng, dịch thô là “cái rắm cầu vồng”, dụng ý chỉ fan khen idol, dù thả cái rắm cũng như cầu vồng.[ Yến An ]: Tiếp đất rồi sao? Bay thuận lợi chứ?[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Thật ok.[ Yến An ]: Vậy là tốt rồi! Mấy tiếng nữa là trở lại địa điểm xuất phát?Thật ra cái kiểu dò hỏi như thế, Nguyễn Tư Nhàn đại khái đoán được kế tiếp Yến An sẽ nói gì.
Cô suy nghĩ một chút, nếu thật sự Yến An mời cô đi dùng cơm tối hay gì đó cũng không có gì là không được. Chỉ là cô cảm thấy chiều nay sau khi trở về vị trí xuất phát, cô hẳn là rất mệt, đến lúc đó gắng gượng đi gặp Yến An cũng không vui vẻ gì.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Có lẽ tầm 7 giờ tiếp đất.Quả nhiên, giây tiếp theo, Yến An gửi lời mời đến.
[ Yến An ]: Vậy tối cùng nhau đi ăn?[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Lần sau đi!Hôm nay rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.[ Yến An ]: Vậy được, buổi chiều bay vui vẻ![ Nguyễn Tư Nhàn ]: Cảm ơn.Vừa rời khỏi giao diện chat với Yến An, một tin nhắn mới lại xuống hiện.
Là Phó Minh Dư gửi, hỏi cô ở đâu.
Nguyễn Tư Nhàn không trả lời, trực tiếp cất di động.
Cô xem điện thoại vài phút đã tụt lại phía sau vài bước, mấy cô tiếp viên hàng không ở phía sau đã đuổi kịp tới.
“Cơ phó Nguyễn! Cơ phó Nguyễn!“
Nghe thấy có người gọi cô, Nguyễn Tư Nhàn dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Mấy cô gái tiếp viên bước nhỏ bước lớn đi đến.
“Ngày mai cô có lớp không?”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu: “Có! Sao thế?”
Vẫn ở trong giai đoạn mag bay, thời gian bay cũng không nhiều như nhân viên chính thức, hai ngày kế tiếp cô đều có lịch bay.
Một người tiếp viên hàng không trong đó bĩu môi.
“Vậy mà còn nghĩ là cô rảnh, muốn hẹn cô đi chơi, đi dạo phố gì đó.”
“Vậy đợi lúc tôi rảnh nha.”
Nguyễn Tư Nhàn đưa mắt nhìn, Giang Tử Duyệt đi ở sau. Thấy bọn họ dừng lại, cũng đi chậm lại, giống như không tình nguyện đi đến trước.
“Chúng ta thêm Wechat đi!”
“Được.”
Nguyễn Tư Nhàn lấy điện ra lại đưa cho các cô quét mã QR. Trong lúc này, Giang Tử Duyệt đã lúc qua bọn cô, đi về phía trước.
“Chị Giang.”
Sau khi thêm Wechat xong, Nguyễn Tư Nhàn bước nhanh tiến lên trước, đi lên gần Giang Tử Duyệt.
Giang Tử Duyệt không thể không đi chậm lại, sóng vai cùng Nguyễn Tư Nhàn đi về phía trước.
“Hôm nay chị vẫn luôn không muốn nói chuyện.” Nguyễn Tư Nhàn hỏi: “Là có chuyện gì sao?”
Có lẽ phái nữ có nhiều sự nhạy cảm hoặc có lẽ trong lòng Giang Tử Duyệt vẫn đang chột dạ. Chị ta luôn cảm thấy có ẩn ý gì đó trong lời nói của Nguyễn Tư Nhàn.
“Nguyễn Nguyễn.” Giang Tử Duyệt dứt khoát dừng lại, nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn cũng không hề tiếp tục đi về phía trước, hơi hơi cúi đầu, đối diện với Giang Tử Duyệt.
“Sao vậy?”
Giang Tử Duyệt dí dí mũi bàn chân xuống đất, cố lấy dũng khí, nói:”Lúc trước sau khi em từ chức, không ít người lan truyền lời đồn về em và tổng giám đốc Phó, em biết không?”
Nguyễn Tư Nhàn gật gật đầu:
“Có nghe thoáng quá.”
Đây cũng là câu trả lời trong dự liệu, Giang Tử Duyệt không nghĩ là cô sẽ không biết chuyện ý gì, chỉ là không ngờ cô còn quay lại Thế Hàng.
Hơn nữa lúc đó…… Thật sự chị ta không nghĩ tốc độc lan truyền lại lớn thế. Chỉ vì nhìn thấy cô dùng cơm cùng với cơ trưởng Nhạc, trong lòng hơi sốt ruột, cho nên mang theo một chút ý xấu nói chuyện đó với đồng nghiệp thân thiết. Không ngờ một truyền mười, mười truyền trăm, cứ như thế mà không có cách nào ngăn cản tin đồn tiếp tục lan truyền đi.
“Lúc đó…… chị có nói tình hình thực tế với bọn họ, nhưng bọn họ lại tin tưởng những gì bọn họ nghĩ. Nhưng mà em cũng đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này đã qua rất lâu rồi, Người được điều động thay đổi từng đợt từng đợt, đã không nhắc đến chuyện đó nữa.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn Giang Tử Duyệt rất lâu.
Nhìn đến lúc chị ta thấy lạnh sống lưng, mới cười vỗ vỗ bả vai chị ta:
“Vậy thôi đi.”
Nói xong muốn đi, Giang Tử Duyệt lại theo sau, nói:
“Vậy còn tổng giám đốc Phó….”
Đột nhiên một giọng nam vang lên cắt ngang lời Giang Tử Duyệt.
“Nguyễn tiểu thư!”
Nguyễn Tư Nhàn và Giang Tử Duyệt nghe thấy tiếng cùng nhìn đến, Bách Dương đi về phía hai người.
“Lại có việc sao?”
Sao hôn nay chuyện của Phó Minh Dư lắm thế?
Nghe thấy giọng điệu của Nguyễn Tư Nhàn, bước chân Bách Dương dừng một chút.
Cậu ta đã tạo nghiệt gì lại phải đến đây châm ngòi đốt pháo?
“Chuyện là tổng giám đốc Phó muốn mời tiểu thư cùng nhau dùng cơm.”
Bách Dương nói xong, lẳng lặng nhìn Nguyễn Tư Nhàn, kiên quyết không nói nhiều hơn một chữ.
Giang Tử Duyệt kinh ngạc nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Tổng giám đốc Phó?
Cơm trưa?
Không chỉ có Giang Tử Duyệt khó hiểu, đương sự Nguyễn Tư Nhàn cũng thật khó hiểu.
Tên đàn ông kia không lẽ kiên định nghĩ cô có ý gì với anh ta?
Còn cơm trưa nữa.
Có phải một lát thì ném thêm cho cô một cái thẻ phòng, còn nói: “Nguyễn tiểu thư nếu cô đối với tôi có ý như vậy. Tôi sẽ cho cô một cơ hội”.
Đáng sợ.
Nguyễn Tư Nhàn không lập tức trả lời, Bách Dương nhẹ nhàng thở ra.
Đang suy xét thì tốt rồi, coi tốt nhất là đừng từ chối. Nếu không cậu ta lại phải quay về đốt thêm một cái pháo nổ khác.
“Anh ta……” Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi mở miệng
“Rất rảnh sao?”
Bách Dương: “……?”
“Cũng…… Không phải quá bận.”
“Nhưng tôi rất bận.”
Thấy Bách Dương còn chưa đi đi, Nguyễn Tư Nhàn đã vẫy tay với cậu ta.
“Cậu nói với anh ta không tìm được tôi không phải là có thể báo cáo kết quả được rồi sao?”
Bách Dương
thể hồ quán đính(3), thầm nghĩ cũng đúng, sân bay lớn như vậy, cậu ta không tìm được Nguyễn Tư Nhàn cũng là chuyện bình thường.
Vì thế nhẹ nhàng thở ra, xoay người đi.
Chưa đi được hai bước, đã nhìn thấy Phó Minh Dư đứng xa xa ở cửa ra, mặt bình tĩnh, nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn rời đi.
Bách Dương bước chân tức khắc như đeo chì.
“Boss……” Bách Dương chậm rãi đi qua.
“Nguyễn tiểu thư có thể hơi bận, đội bay bên kia còn……”
“Bỏ đi.”
Phó Minh Dư cắt ngang lời Bách Dương, xoay người đi đến cửa VIP.
Bỏ đi?
Bách Dương ngẩn người tại chỗ.
Pháo nổ này tịt ngòi rồi sao?
Chú thích:(3) ”Thể Hồ Quán Đính ” ( 醍醐灌顶): Thể Hồ Quán Đính là một thành ngữ Trung Quốc, đọc là tí hú guàn dǐng; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.(Nguồn: kimngan271.wordpress.com)