Dịch: BốngBeta: Be LườiTốt nghiệp cấp ba gần mười năm, kể từ đó đông tây mỗi người mỗi ngả, tính ra đã thật lâu rồi không có gặp mặt.
Phó Minh Dư nhớ tới lần trước cùng Lý Chi Hòe chạm mặt vẫn là năm ngoái chủ nhiệm lớp cấp ba, cũng chính là lúc ba cô ta bệnh nặng một thời gian, anh dành thời gian đến thăm một lúc, ở phòng bệnh hai người vội vàng thoáng nhìn nhau.
Phó Minh Dư không phải người dễ liên hệ, đại học không ở trong nước, cùng bạn bè cấp ba liên lạc tiếp xúc rất ít. Sau khi tốt nghiệp về nước, mọi người đều nhận được tin tức, thường thường mời đến buổi hẹn tụ họp, anh cũng không phải là có chuyện không đi được, chính là giả vờ mượn chuyện không thể đi, trước nay chưa từng xuất hiện ở nơi có nhiều bạn học lớn nhỏ như vậy.
Ngày thường công tác quá bận, anh không nghĩ sẽ đem thời gian lãng phí tại những loại xã giao vô vị này.
Nói hiện thực một chút, cũng là đám học sinh hồi cấp ba kia cũng không phải tất cả đều nằm trong phạm vi cùng lớp với anh, không cần phí thời gian đi gắn bó quan hệ.
Nhưng thật ra với Lý Chi Hòe, anh có chút ấn tượng.
Thứ nhất, Lý Chi Hòe là con gái chủ nhiệm lớp anh ta, bởi vì nguyên nhân của thầy giáo, có chút liên hệ không nhiều không ít.
Thứ hai, năm nay sự tồn tại của Lý Chi Hòe thật sự quá mạnh mẽ, lên màn ảnh, hot search không ngừng, tuy là Phó Minh Dư bận việc công tác, cũng được nghe từ bạn bè nói qua không ít lần.
Lại nói, Lý Chi Hòe thời còn học cấp ba không tính là xuất chúng, nếu không phải vì là con của chủ nhiệm lớp, căn bản Phó Minh Dư sẽ không chú ý tới cô ta.
Khi đó, gu thẩm mỹ cùng cách ăn mặc của cô ta không dung nhập với nhau, có phần anh khí, không đủ mềm mại, mà cô ta cũng sẽ không trang điểm, còn cắt tóc ngắn, mặc đồng phục học sinh như một cô nàng tomboy thực sự.
Sau đó, cô ta thi vào học viện điện ảnh, nhưng có một số người nhìn không thuận mắt, đã dự liệu đến tiền đồ tương lai gập ghềnh không suôn sẻ của cô ta.
Sự thật cũng đã xác thực, phải mất sáu đến bảy năm kể từ khi tham gia quay bộ phim truyền hình đầu tiên đến năm ngoái, người này đã đến tuổi hai mươi bảy hoặc tám mà vẫn không nổi tiếng, ngay cả người đại diện cũng đã từ bỏ cô ta.
Ai biết rằng năm nay cô ta bắt đầu nổi lên, từ bộ phim tình yêu ít kinh phí trở thành hạt giống không lường được của phòng bán vé, đến phim hài kịch kỳ nghỉ hè được khen ngợi độ nhiên nổi tiếng và giải thưởng của bộ phim văn học cách đây không lâu, một đường từ diễn viên hàng thứ 18 đến hàng ngũ diễn viên top đầu.
Đều nói “đỏ” thay đổi con người, có lẽ là bởi vì danh khí lên rồi, các phương diện tài nguyên cũng tốt hơn, Lý Chi Hòe tựa như được thay da đổi thịt, cũng có vẻ quyến rũ ý vị.
“Nghe nói anh đến tham gia triển lãm hàng không, sao lại không thấy Yến An đến vậy?” Lý Chi Hòe quàng chiếc khăn quanh mái tóc xoăn dài, quấn một vài sợi vàng dưới ánh đèn mơ hồ của tiệc rượu mà lộ ra chút ánh sáng.
“Lần này triển lãm hàng không là chị anh ta
tham dự.” Phó Minh Dư nâng chén ý bảo, “Chúc mừng, nghe nói cô tháng trước đạt được giải thưởng.”
Lý Chi Hòe cười nói: “Đều nhờ vào đạo diễn cùng biên kịch quảng bá tốt thôi.”|
Cô ta ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm rượu, gõ gõ ngón tay vào đế ly, suy nghĩ về điều gì đó, nhưng cô lại thấy ánh mắt của Phó Minh Dư rơi vào điện thoại của mình.
Anh liếc xuống điện thoại và thấy câu nói của Nguyễn Tư Nhàn “Chỉ cần thay trai nhanh, thì sẽ không có bi thương, mà chỉ có tình yêu:)”, có chút ngứa răng.
[Phó Minh Dư]: Gợi đòn?
Khi Phó Minh Dư trả lời tin nhắn, Lý Chi Hòe để ly rượu ở phía trước môi, nửa che nửa lộ mà đánh giá anh.
Năm trước ở phòng bệnh vừa thấy anh, lại vội chạy show, lời nói cũng chưa nói được hai câu, nhưng người đàn ông kia vẫn như cũ, vẫn lóa mắt như thiếu niên năm ấy như vậy. Điểm bất đồng chính là khí chất lắng đọng lại mà càng thêm trầm ổn.
Mà hôm nay, nghe yến hội dưới ánh đèn huy hoàng, tinh tế nhìn vầng trán anh, chỉ cảm thấy mấy năm gần đây càng thêm kiên nghị, càng có mùi vị đàn ông.
“Cậu rất bận sao?”
“Vẫn ổn.” Cất điện thoại, Phó Minh Dư đáp. “Là tin nhắn của bạn gái tôi.”
“Ồ, là như vậy à.” Trong tim bất chợt có một cảm giác không cách nào giải thích, vẻ kinh dị trong mắt lóe lên rồi nhanh chóng được che đi khi cô ả cụp mắt lại, ngón tay Lý Chi Hòe miết miết đế cốc, lại nói: “Đúng rồi, cậu có biết Ổ Nhân tháng sau kết hôn rồi không?”
Cái tên nghe có vẻ quen tai, lại có Lý Chi Hòe nhắc thêm, Phó Minh Dư liền nhớ ra chủ nhân cái tên này.
Ổ Nhân, đó chẳng phải là cô hoa khôi của trường đã khiến tình bạn mong manh của Phó Minh Dư và Yến An rạn nứt ở sao?
Sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc, nếu không phải vẫn thường nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Yến An, Phó Minh Dư thật sự không thể nhớ ra cái người này.
“Không rõ lắm.”
Lý Chi Hòe gật đầu, cũng không nói chuyện thêm nữa.
Trong tim lại có tia mừng thầm khó miêu tả.
Hồi cấp ba, cô ta và Ổ Nhân là bạn thân gắn liền với nhau như hình với bóng, mà toàn trường chỉ biết đến người có gương mặt xinh đẹp, ngọt ngào mà bỏ qua Lý Chi Hòe là người đàn ghita bên cạnh.
Thậm chí trong buổi dạ hội tốt nghiệp năm đó, Ổ Nhân tỏ tình với Phó Minh Dư, cũng là cô ta ở dưới khán đài đàn nhạc đệm.
“Chồng cô ấy cũng là học sinh trường mình, chính là nam sinh đánh bóng rổ rất giỏi ở lớp bên cạnh, bây giờ đang làm kỹ sư. Còn nhớ lúc đó cô ấy nói muốn trở thành ca sĩ, vậy mà bây giờ vì tình yêu lại chuẩn bị trở thành một người nội trợ ở nhà lo việc chồng con rồi, có lúc tớ thật sự ngưỡng mộ cô ấy.”
Phó Minh Dư lịch sự nghe cô ta kể hết chuyện, mà ở bên kia Bách Dương đã chỉ vào đồng hồ của mình và vẫy gọi anh, vì thế liền nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn có việc, xin lỗi trước không tiếp cô được.”
Anh đặt chén rượu xuống, xoay người đi tìm chủ nhân tiệc rượu hôm nay chào hỏi một cái, mới vừa đi vài bước ——
Loading...
“Đợi một chút.”
Lý Chi Hòe đột nhiên gọi anh lại, cầm ly rượu đi về phía anh.
Nguyễn Tư Nhàn ngủ thiếp đi khi đang xem chương trình giải trí.
Thường nói, nếu bạn đi ngủ sớm, tất sẽ thức dậy sớm.
Sau khi đi đến phòng thể dục tập được hai tiếng đồng hồ, trở về tắm rửa giặt quần áo và tổng vệ sinh, làm xong cũng chỉ mới 11 giờ.
Khó được nghỉ phép, Nguyễn Tư Nhàn click mở cơm hộp phần mềm nhìn hai mắt, vẫn là quyết định chính mình làm nồi lẩu.
Thời tiết đã trở lạnh, Nguyễn Tư Nhàn khoác lên áo khoác, quàng lên khăn quàng cổ, mở cửa trong nháy mắt một cơn gió lạnh tiến vào, tức khắc liền rút lại ý định ra ngoài.
Thôi vây, cơm hộp mới là chân lý của cuộc đời.
Cô xoay người, vừa cởi giày, vừa kéo cửa.
Khi cô sắp đóng cửa, cô cảm thấy có ai đó giữ lại.
Trong lòng cảm thấy lạ lùng, cố gắng kéo lại, cuối cùng cánh cửa lại bị một sức lực nào đó mạnh mẽ kéo ra.
Chuyện gì đây?
Giữa lựa chọn “Dùng sức đóng cửa lại” và “Đi ra ngoài tìm tòi đến tột cùng”, Nguyễn Tư Nhàn theo bản năng liền lựa chọn vế trước, một cái tay khác túm chặt nắm tay cửa, liều mạng siết chặt nắm cửa kéo lại —— tiếc rằng địch quân quá mạnh, không lay chuyển được, cửa bị kéo ra.
Nguyễn Tư Nhàn ra bên ngoài vừa thấy, thiếu chút nữa cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Phó Minh Dư một thân tây trang màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài cùng màu, bộ đồ được cắt may rất tinh tế nhưng cũng vô cùng giản đơn, cả người thoạt nhìn có một loại không quá chân thật mà lại cảm giác hoàn mỹ—— ngoại trừ ý cười không đứng đắn trong mắt anh.
“ Một cô gái như em làm thế nào lại có sức lực lớn như vậy đây?”
Nguyễn Tư Nhàn đứng ở cửa, một hồi lâu mới hoàn hồn: “Không phải ngày mai anh mới trở về sao?”
“Nghe ngữ khí của em, giống như không quá chờ mong anh sớm trở về?”
Nguyễn Tư Nhàn cố gắng bày ra biểu cảm xác thật không có một chút bất ngờ nào, nhướng mày nói: “Xác thật.”
Cô liền đứng ở cửa, khoảng cách lại nhỏ một chút, không gian chật hẹp hơn.
Phó Minh Dư đột nhiên tiến lên, thân thể anh áp sát thân thể của cô, một tay ôm eo cô, một tay kéo cửa, bước về phía trước một bước, cửa đóng lại, người cũng bị anh đặt lên cửa.
“Anh mà lại không trở về, làm sao biết có người muốn đổi bao nhiêu người anh trai đây?”
Anh vừa nói, hơi thở ấm áp lướt qua trên mặt Nguyễn Tư Nhàn, mang theo mùi hương bạc hà thanh ngát, cảm giác có chút ngứa ngứa.
Nguyễn Tư Nhàn tay chống trước ngực anh “Ồ, cũng không kém lắm nha.”
Phó Minh Dư buông cô ra, đánh giá quần áo cô đang mặc, hỏi: “Muốn ra ngoài?”
“Ừm, mua chút đồ ăn.” Nguyễn Tư Nhàn chỉnh lại khăn quàng cổ, thấy anh bộ dáng phong trần có chút mệt mỏi, liền hỏi, “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Vốn dĩ Phó Minh Dư định cởi áo khoác, nghe cô nói như vậy, liền dừng tay, “Em muốn nấu ăn?”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, giấu cằm vào chiếc khăn quàng cổ.
“Đi thôi, đi siêu thị.”
Nguyễn Tư Nhàn thật ra rất ít khi đi siêu thị, nhưng xem dáng vẻ Phó Minh Dư, dường như so với anh thì cô là người đi nhiều hơn.
Vào cửa siêu thị, anh thuận tay ở một bên cầm chiếc xe đẩy, ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn, đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống.
Buổi sáng siêu thị người không nhiều lắm, cơ hồ đều là tới mua đồ ăn, trong đó cũng không thiếu hình ảnh đôi vợ chồng trẻ đến mua đồ.
Tới lúc này rồi, Phó Minh Dư giống như vẫn còn việc chưa giải quyết xong. Một tay đẩy xe, một tay cầm điện thoại.
Nguyễn Tư Nhàn đi phía sau anh, đi không nhanh không chậm, ngẫu nhiên ở một bên chọn lựa mấy nguyên liệu ném vào xe đẩy.
Vài phút qua đi, Phó Minh Dư tắt điện thoại, bỏ di động vào trong túi, Nguyễn Tư Nhàn tự nhiên liền chú ý tới cánh tay trống không đang buông thõng xuống của anh.
Nguyễn Tư Nhàn không chút để ý mà nhìn chằm chằm vào thùng hàng trong góc, tay phải lại lặng lẽ bất động thanh sắc mà khoác qua khuỷu tay anh, giữ chặt cánh tay anh.
So với nắm tay, thật ra Nguyễn Tư Nhàn càng thích khoác tay hơn, cảm giác an toàn hơn hẳn.
Phó Minh Dư hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Nguyễn Tư Nhàn quay mặt đi xem nguyên liệu nấu ăn, vài giây sau, cảm giác Phó Minh Dư còn đang nhìn mình, vì thế quay đầu lại trừng anh liếc mắt một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tay không quá nghe sai sử mà thôi.
Phó Minh Dư cười, “Không có gì, xem em xinh đẹp thôi.”
Nói như này còn xem như tiếng người.
Chỉ là cô phát hiện, từ khi Phó Minh Dư tiến vào siêu thị, ngay cả bác gái bán hàng cũng luôn nhìn anh. Nguyễn Tư Nhàn chu chu môi, thấp giọng nói: “Em không được, không đẹp bằng anh.”
Phó Minh Dư: “Đừng tự ti.”
Ai tự ti?
Người đàn ông này là chuẩn bị tiến quân vào ngành may mặc mở một phường nhuộm lớn Hằng Thế sao?
Nguyễn Tư Nhàn cười lạnh một tiếng: “Còn không phải sao, nếu em không tự ti, chồng đã sớm có cả một đống lớn rồi.”
Giọng nói vừa thốt ra, người bên cạnh không thấy rồi.
Cô ngẩng đầu, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, môi đã bị cắn nhẹ một cái.
“……?”
Phó Minh Dư chậm rãi thẳng eo, liếm liếm khóe môi.
“Miệng nhỏ của em, hơi ngứa da.”
Trước nơi công cộng Nguyễn Tư Nhàn bị anh làm một màn như vậy, hành động liền chậm chạp, sau một lúc lâu mới chớp chớp mắt nhìn anh.
Bên cạnh đông đảo đều là một ánh mắt của các dì bán hàng “Mắt không thấy nhưng nhịn không được muốn xem”, mặt cô đỏ lên không cách nào khác mà tự giác ngậm miệng lại.
Sáng sớm đồ ăn thực phẩm còn thực phong phú, Nguyễn Tư Nhàn chọn chọn lựa lựa nửa ngày cũng không nghĩ chắc chắn nên lấy cái gì. Mà bên cạnh người nọ càng tệ, ánh mắt cũng chưa liếc mắt đến đồ thực phẩm một cái, cứ một đường đi trong siêu thị theo số WeChat mà bước đi.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Đều được.”
Nguyễn Tư Nhàn cảm giác trong câu nói “đều được” của Phó Minh Dự có chút không tin tưởng vào tài nghệ nấu ăn của mình.
“Không có món đó, cho anh ba giây tự hỏi muốn cái gì, bằng không liền dẹp hết về nhà.”
Nói xong, cô lập tức bắt đầu đếm đếm: “Một, hai, ba ——”
Phó Minh Dư cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cười như không cười mà hỏi, “Muốn ăn cái gì đều có thể?”
“……”
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, tùy tay cầm lấy một hộp thịt bò ném đến xe đẩy, mặt vô biểu tình mà nói: “Thích ăn ăn không ăn tính.”
Bởi vì trù nghệ xác thật không phải quá tinh thông, cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn chỉ chọn chút rau dưa mới mẻ liền xem như là đủ rồi.
Hai người đi đến chỗ tự động tính tiền, Phó Minh Dư bỏ đồ ra quét máy, Nguyễn Tư Nhàn thì đứng ở một bên chờ.
Sắp lễ Giáng Sinh, siêu thị đã bắt đầu mở ca khúc phù hợp với không khí, bốn phía cũng trang hoàng bằng những thứ màu đỏ đỏ, màu xanh lá và những cây thông nhỏ.
Nguyễn Tư Nhàn đút hai tay trong túi, nhìn chằm chằm vào hình ông già Noel được dán ở thùng hàng trước mặt, nghĩ đến ngày lễ kế tiếp, hơi ngẩn người.
Tết Nguyên Đán, Lễ hội mùa xuân, … Những ngày bận rộn nhất trong ngành hàng không sắp bắt đầu, và chỉ nghĩ tới lịch bay sắp tới cũng đủ khiến cô đau đầu.
Bỗng nhiên, thanh toán xong hóa đơn Phó Minh Dư đi đến bên người cô, theo ánh mắt cô nhìn qua, dừng một chút, nói: “Hôm nay anh còn có việc, không có thời gian.”
?
Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn anh, rồi nhìn vào cái hộp trước mặt anh ta.
- Một đống bao cao su đầy hộp.
Anh cmn đây là ý gì?
Ngực cô lập tức như là tràn ngập khí tức muốn nổ mạnh, Nguyễn Tư Nhàn da đầu đều bắt đầu tê dại, một cái tát đánh lên tay anh.
“Phó Minh Dư anh thật sự cần phải cảm tạ pháp luật bảo vệ mạng cho anh!”
Thấy cô tức giận mắng chửi người đến mặt đều đỏ lên, Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười: “Lại bắt đầu rồi, muốn hôn?”
“……”
Về đến nhà vừa đúng 12 giờ trưa.
Nguyễn Tư Nhàn cả một đường về tức giận, cũng không nghĩ sẽ nấu cơm miễn phí cho anh, vì thế về đến nhà bỏ nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp liền cầm tạp dề đi ra.
Nhưng khi đến phòng khách nhìn một màn này, ý tưởng trong đầu lại biến mất.
Khi cô tiến vào phòng bếp, Phó Minh Dư đã cởi áo khoác cùng âu phục, dựa vào trên sô pha, nhíu mày, nhắm hai mắt, nhưng có thể nhìn ra được anh không ngủ.
“Anh rất mệt sao?”
“Ừ.” Phó Minh Dư hít sâu một hơi, một bên cởi cà vạt, một bên nói, “Tối hôm qua lăn lộn cả đêm không ngủ, hôm nay buổi sáng chạy qua hai nơi để trở về gấp.”
“Vậy anh vì sao hôm nay lại muốn trở về gấp như thế?”
Phó Minh Dư mở mắt, ánh mắt thâm thúy trìu mến nhìn thẳng vào cô.
“Muốn gặp em, đợi không được đến ngày mai.”
Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện nữa, đeo tạp dề lên rồi xoay người vào phòng bếp.
Loại lời nói này tuy thực tế không có ý nghĩa gì, nhưng nghe lại thực thoải mái.
Nguyên liệu nấu ăn đều được rửa sạch, Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm vào đống thực phẩm, lặng lẽ cầm di động, mở ra giáo trình, hơn nữa còn cẩn thận đóng cửa lại.
Cô tưởng có thể nhanh chóng hoàn thiện bữa cơm, nhưng trù nghệ không cho phép, ba cái cơm nhà làm này làm xong ước chừng tốn cả một giờ.
Hơn nữa, khi bưng nồi ra, cô còn rất không tự tin.
Cho dù là so với bát mì của Phó Minh Dư, cô vẫn cảm thấy rằng hương vị cô làm ra có thể không ngon bằng.
Nưng cũng may Phó Minh Dư vô cùng nể tình, lúc ngồi xuống ăn, Nguyễn Tư Nhàn hỏi anh thế nào, anh gật đầu nói: “Không tồi.”
Xem anh tình ý chân thành, Nguyễn Tư Nhàn cũng lập tức cầm lấy chiếc đũa gắp miếng thịt bò nếm thử.
“……”
Không biết nên nói anh khẩu vị có vấn đề hay là kỹ thuật diễn quá cao siêu.
“Lần sau vẫn là đi ra ngoài ăn đi.”
Vừa nghe đến “Đi ra ngoài ăn”, Phó Minh Dư giống như hơi mâu thuẫn, nhíu mày nói: “Không cần, ăn không tồi.”
Khả năng so với fans bún ngao, anh vẫn là càng nguyện ý ăn những thứ quá mặn hoặc quá nhạt này.
“”Hay là em đi mở một hộp thức ăn tươi?”
Phó Minh Dư liếc mắt nhìn cô một cái, kẹp lên một khối nấm hương.
“Cái này hương vị thật sự không tồi, em nếm thử xem?”
Nguyễn Tư Nhàn chần chờ mà hé miệng, Phó Minh Dư đưa miếng nấm hương đến miệng cô.
“Thế nào?”
Nguyễn Tư Nhàn vừa nhai, vừa cố mà đi cảm nhận cái mùi vị mà anh nói “Không tồi”.
“Không tồi ở chỗ nào?”
“Có thể em không cho bất cứ gia vị nào, giữ lại nguyên hương vị của nấm.”
“……” Nguyễn Tư Nhàn cụp đôi mắt, “Ăn không nói ngủ không nói.”
Nửa giờ sau, Nguyễn Tư Nhàn rốt cuộc miễn cưỡng ăn xong một chén cơm, mà Phó Minh Dư lại nhận được điện thoại từ Bách Dương.
Anh buông chiếc đũa, nhỏ giọng đáp vài câu, sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mặc áo khoác.
“Có chút việc nhỏ, anh về công ty trước.”
Nguyễn Tư Nhàn gật gật đầu.
“Đi đi.”
Đi tới cửa, anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói: “Anh ngày mai không có việc, em chuẩn bị một chút……”
Nguyễn tư nhàn: “Cút!”
Phó Minh Dư sửng sốt, thấy mặt cô hồng hồng, mới phản ứng lại.
“Em nghĩ đến cái gì thế?” Hắn cười nói, “Anh nói anh muốn đưa em đi đến nơi một nơi vào ngày mai.”
“……”
Phó Minh Dư đi rồi, Nguyễn Tư Nhàn dọn dẹp chén đũa, ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi.
Buổi trưa này thực sự là một mớ hỗn độn.
Rõ ràng trước kia cảm thấy Phó Minh Dư người này nói chuyện còn rất có chừng mực, hiện tại lại giống như thay đổi thành một người, giống như tùy thời đều cố tình chọc cô tức giận.
Nhìn anh quên cà vạt màu tối ở trên sô pha màu đen, Nguyễn Tư Nhàn cầm lấy nó chơi đùa trong chốc lát.
Bạn trai chính mình tìm được, còn có thể làm sao, chịu đựng thôi.
Di động ở bên vang lên hai tiếng.
[ Tư Tiểu Trân ]: Nguyễn Nguyễn……[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Làm sao vậy?[ Tư Tiểu Trân ]: Mình cảm thấy đi, tình yêu này, đừng quá xem nó là thật.[Tư Tiểu Trân]: Hãy nhìn vào cái cây lớn ngoài cửa sổ, tình yêu này, giống như nó, mang màu vàng hoặc màu xanh lá cây.[Nguyễn Tư Nhàn]:?[Tư Tiểu Trân]: Vẫn còn nhiều điều tươi đẹp trong cuộc sống, tình yêu là điều ít được nhắc đến nhất.[Nguyễn Tư Nhàn]: Cậu đã uống tinh dầu gió hay sao mà miệng đầy lời nói mát thế.[Tư Tiểu Trân]: Chính cậu xem một chút đi, mình đang làm việc không rời khỏi chỗ được, nếu tâm tình cậu không tốt liền đi tìm Biện Toàn, nhưng là nhớ kỹ, ngàn vạn đừng xúc động, hiện tại là xã hội pháp luật!Đồng thời, cô ấy đã gửi một liên kết đến một bài đăng trên diễn đàn.
Nguyễn Tư Nhàn mở ra liên kết, tiêu đề phi thường bắt mắt.
“Hình như tôi chụp được Lý Chi Hòe?!”
Nhanh chóng truy cập, chủ top ngắn gọn sáng tỏ mà miêu tả nội dung.
“Hôm nay buổi sáng 7 giờ hơn tôi mới vừa rời giường, mở ra bức màn ở cửa sổ, thấy tòa nhà đối diện có một nam một nữ đi ra, tôi không nhìn lầm đi, đây là Lý Chi Hòe đi?”
“Thêm vào đó, gia đình tôi sống ở tầng hai, đây là một tòa chung cư cũ và khoảng cách giữa các tòa nhà rất gần nhau.”
Bên dưới là ba tấm hình.
Nguyễn Tư Nhàn không cần phải phóng to, cũng có thể nhìn ra rằng người đàn ông ở trên không phải là bạn trai của cô sao?
Ngay cả quần áo cũng giống hệt nhau.
“CMN! Đây là Lý Chi Hòe mà, chiếc váy của cô ấy còn xuất hiện trên đường phố tuần trước đấy.”“Người đàn ông đằng sau là ai? Trông rất đẹp trai, có phải là người trong giới không? Không có ấn tượng.”Sau đó trong bài trả lời, Nguyễn Tư Nhàn không xem tiếp nữa.
Cô cầm chiếc cà vạt trên tay, vẻ mặt cô dần dần nguội lạnh.
Trách không được anh có thể vừa mở miệng đã có thể nói ra tên nữ minh tinh kia.
Hóa ra lăn lộn cả đêm, là ý này?
Hóa ra thấy cô đứng ở trước quầy hàng kia, lập tức quay lại từ chối, là bởi vì tinh lực không đủ.
Mới sáng sớm mà ra ngoài với tình nhân nhỏ từ trong khu ra bên ngoài, là đàm luận cả đêm về điện ảnh nghệ thuật sao?
Nửa tiếng sau, ở hãng hàng không Hằng Thế tầng 16.
Ở đại sảnh hành chính vẫn bận rộn như cũ, các nhân viên đang ôm tài liệu đi lại, thỉnh thoảng những người nhàn rỗi thì thầm nói chuyện với nhau.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tư Nhàn siết chặt chiếc cà vạt trong tay, sải bước đi tới, đại sảnh đột nhiên an tĩnh.
Những người đi lại hai bên hình như đều vang lên báo động khẩn cấp vô hình, vội đi sang hai bên nhường lại đường chính giữa. “Rầm” một chút đều nhịp mà thối lui đến hai bên, cũng không di động, liền nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nhàn.
Bốn phía tuy rằng thực an tĩnh, nhưng lại giống như vang tiếng cảnh báo.
Toàn bộ người ở đại sảnh nhìn Nguyễn Tư Nhàn đi thẳng một mạch đến phòng Phó Minh Dự, trong tay siết chặt cái cà vạt như phao đòi mệnh, mà trên mặt cô viết rõ bảy chữ.
—— Phó Minh Dư, anh chết chắc rồi.