Edit: Shun AnBeta: Be LườiSau khi hạ cánh không đến 10 phút, tin tức đưa tin về hàng không đầy trời.
Cũng bởi vì một bộ phim điện ảnh liên quan nào đó phát sóng, sự cố hàng không chưa từng nhận được nhiều sự chú ý, sự kiện lần này trong nháy mắt đi lên hot search.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư cũng không rảnh mà quản những cái đó, buổi tối hôm nay nhất định là bận đến chân không chạm đất.
Yến An nhận được tin tức, muốn đến xem tình hình, nhưng ngại với Phó Minh Dư thường xuyên trưng ra khuôn mặt thối với anh, ngẫm lại vẫn là bỏ đi, không bằng về nhà xem tin tức.
Cuối cùng khi Phó Minh Dư có thời gian nhận các cuộc gọi chưa bắt máy, ngoại trừ người trong nhà gọi, còn có mười hai cuộc gọi của Đổng Nhàn.
Anh đang lo lắng cần phải gọi lại hay không, trợ lý lập tức gọi điện thoại đến nói, Đổng Nhàn và Đổng Tĩnh đều đã tới rồi.
“Ừm.” Phó Minh Dư nói: “Năm phút sau để hai người họ đi vào.”
Anh đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, sửa sang lại tóc ta,. cửa văn phòng tự động mở ra, hai chị em Đổng Nhàn và Đổng Tĩnh gấp gáp đến không chờ nổi mà đi đến.
“Nguyễn Nguyễn đâu?!” Đổng Nhàn nhìn xung quang: “Con bé ở đâu?”
Phó Minh Dư lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Đổng Nhàn, không chỉ không đoan trang, trên quần áo lại còn dính màu sắc của thuốc màu vẽ.
Phó Minh Dư đi đến trước mặt bà, bình tĩnh mà nói: “Dì, trước tiên đừng lo lắng, cô ấy không có việc gì, bây giờ đang hợp tác điều tra với cục hàng không dân dụng.”
Nói xong nhìn bà đưa tay, ý là để bà đến ghế sopha ngồi.
Đổng Nhàn mặc dù ngồi xuống, cũng không an tâm.
“Vốn là tối nay dì ở phòng vẽ tranh, nhưng đang vẽ tranh bình thường, màu vẽ đột nhiên bị đổ hết.”
Bà nói chuyện đứt quãng, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn: “Sau đó có người nói với dì tin tức hôm nay, dì còn chưa xem, trái tim đột nhiên cảm thấy không bình thường, cảm giác con bé đang ở trên chiếc máy bay đó.”
Bà khom lưng che lại cái trán: “Dì biết ngay là con bé.”
Đổng Tĩnh ngồi bên cạnh bà, vỗ vỗ vai bà: “Nguyễn Nguyễn không phải không có việc gì sao, em đừng lo lắng.”
Mắt Phó Minh Dư nhìn đồng hồ, đồng thời điện thoại từ các bộ phận khác vẫn luôn được chuyển tiếp vào, Bách Dương và trợ lý đứng ở bên ngoài chờ lệnh.
Nhìn ra Phó Minh Dư rất bận, hai người Đổng Nhàn cũng không quấy rầy nhiều.
“Chúng ta đi bên ngoài chờ đi.”
Lúc này cả tòa cao ốc Thế Hàng bận rộn như trổ hội xuân, mỗi một tầng, mỗi một chỗ làm việc đều kín hết người.
Đây là tăng ca cả một tập thể, bộ phận công chúng vô cùng bận rộn.
Suốt ba giờ liền, Nguyễn Tư Nhàn mới từ trong phòng hội nghị đi ra, bên tai tràn ngập các loại thanh âm.
Cô còn muốn chạy tới tổ phi hành để trình báo cáo, trong lúc đó bắt lấy một người hỏi thăm tình huống của cơ trưởng.
“Còn ổn! Không trở ngại! Dây thần kinh thứ 10 gây hôn mê. Có lẽ là bởi vì mệt nhọc ngày thường còn thêm các loại bệnh mãn tính chồng chất. Chỗ khu vực y tế của hàng không cũng có ghi chép, nhưng loại chuyện này xác thật quá đột ngột.”
Nguyễn Tư Nhàn không quá rõ về các từ ngữ chuyên ngành này. Chỉ nhớ rõ cơ trưởng ngay từ đầu chỉ là choáng váng đầu ngắn ngủi, sau đó sắc mặt dần dần tái nhợt, dần dần thấy không rõ đồng hồ đo, thính lực cũng giảm xuống, đồng thời còn bắt đầu đổ mồ hôi đến đáng sợ.
Ở trước lúc cơ trưởng ngất xỉu, Nguyễn Tư Nhàn cho rằng cơ trưởng bị bênh gì đó nặng. Sau đó, thấy cơ trưởng trực tiếp nhắm hai mắt nằm đó, thiếu chút nữa cho rằng có chuyện lớn xảy ra.
“Vậy sau này ông ấy còn có thể tiếp tục bay không?”
Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Sau khi khôi phục có thể. Chỉ là về sau sẽ xếp vào những người trọng điểm cần phải kiểm tra sức khỏe.”
Người kia nói xong thì vội vàng đi mất.
Loading...
Nguyễn Tư Nhàn tiếp tục đi về phía văn phòng, trong lúc đó lấy di động ra trả lời tin nhắn của Tư Tiểu Trân và Biện Toàn.
Bởi vì kế tiếp báo chí đưa tin trực tiếp xuất hiện tên cô, cho nên WeChat lập tức xuất hiện hàng trăm tin nhắn. Cô không có thời gian trả lời hết tất cả, chỉ có thể đăng một bài xem như báo bình an cho tất cả.
Sau khi thoát Wechat, mắt cô nhìn phầ trung tâm thông báo trên điện thoại.
Trong mấy chục cái thông báo, có hơn mười hai tin nhắn đến từ Đổng Nhàn.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định gọi điện lại cho bà.
Chỉ là còn chưa gọi đi, người đã xuất hiện ở trước mặt cô.
“Con không có việc gì rồi?”
Trong tay Đổng Nhàn cầm một cái ly giấy dùng một lần, ngơ ngẩn mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
“Không có việc gì rồi.”
Nguyễn Tư Nhàn nói.
Lần này Đổng Nhàn không có tiếp tục mở miệng, Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết nên nói cái gì, hai người cứ như thế im lặng mà đứng đối diện nhau.
Bên kia, Phó Minh Dư từ văn phòng đi ra, thấy một mùnh Đổng Tĩnh đứng ở trong phòng nghỉ ngơi.
“Trịnh phu nhân đâu?”
Đổng Tĩnh nhìn xung quanh một lượt, nói: “Không biết nữa! Vừa rồi bảo là đi rót nước, vẫn chưa có trở về, có phải có chuyện gì hay không?”
Phó Minh Dư biết người cục hàng không dân dụng đã đi trước. Nhìn thời gian, phỏng chừng Nguyễn Tư Nhàn bên kia cũng không khác lắm, vì thế gọi điện thoại cho cô.
Nhưng không ai tiếp.
“Có thể là ở với cô ấy rồi.”
Phó Minh Dư nói: “Có lẽ là gặp ở hàng lang thuỷ tinh dài đối diện. Dì có cần cháu dẫn đến đó không?”
Đổng Tĩnh vốn dĩ cũng gật đầu, nghĩ một chút, lại nói: “Bỏ đi, để cho hai người họ nói chuyện với nhau một lúc đi.”
Trợ lý rót cho Đổng Tĩnh một ly nước ấm, bà lại ngồi xuống.
Người đàn ông bên cạnh cũng không có đi, nhìn hàng lang thuỷ tinh dài phía trước. Nơi đó mơ hồ phản chiếu lên bóng dáng của hai người.
“Nguyễn Nguyễn của chúng tôi từ nhỏ đến lớn đều giống như một đứa con trai vậy……” Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Đỗng Tĩnh ngồi ở chỗ này cũng cần 3 tiếng đồng hồ, hơi mệt, cũng không muốn đứng lên, nên nói chuyện như đang tự thì thầm: “Nói thật, nếu như dì là hành khách trên phi cơ. Biết được thời khắc nguy hiểm như thế đang trong tay một cô gái, có thể dì sẽ sợ hãi gấp bội.”
Bà nói đến đây, cười cười, “Còn là một cô gái xinh đẹp như vậy.”
Bách Dương cầm sổ trách nhiệm lại đây, Phó Minh Dư vẫn đứng ở nơi này, không động.
Đổng Tĩnh nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại ngẩng đầu nói với Phó Minh Dư: “Cháu biết không, vốn dĩ con bé tên là Nguyễn Quảng Chí.”
Phó Minh Dư: “……”
Anh ngẩng đầu từ phần văn kiện trước mắt, không nói chuyện, lại có chút mơ hồ. “Khi đó mẹ con bé vừa mới mang thai nó, bị hành nhiều. Sau đó những bà lão có kinh nghiệm ở xung quanh, nhìn bụng đều nói là một bé trai. Cho nên ba con bé đã đặt cho nó một cái tên như thế. Dì còn nhớ rõ cái câu thơ kia ‘
Định Tâm Quảng Chí, Dư Hà Úy Cụ Hề’(1) hình như là đọc như vậy?”
Phó Minh Dư biểu cảm không thay đổi gật gật đầu.
Mà Bách Dương tưởng tượng đến Nguyễn Tư Nhàn thì ra vốn có cái tên như vậy. Tuy rằng không cười ra, nhưng là đuôi lông mày rất thức thời mà rung lên rung xuống.
Ký xong sổ trách nhiệm, Phó Minh Dư nhàn nhạt mà nói: “Sau đó sao lại lấy cái tên như vậy?”
“Còn không phải bởi vì năm đó khi mang thai con bé, ba nó bị trường điều đi nơi khác dạy. Ba của nó cũng không làm gì được, chỗ tốt đều bị người ta xếp hết rồi, để lại cho ông ấy một cái thôn chim không thèm ỉa. Năm đó cái thôn đó cũng vừa mới được thông điện, nửa năm sau toàn bộ thôn mới có một cái máy điện thoại bàn, muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải đặt hẹn trước.”
“Vậy làm sao bây giờ, trong nhà có vợ còn có con chưa chào đời, nên viết thư gửi đi.”
“Khi đó cũng mới kết hôn không bao lâu, đột nhiên liền phải tách ra thời gian lâu như vậy. Ba con bé dường như là mỗi tuần đều gửi thư, có đôi khi cách cái hai ba ngày cũng viết. Cũng nói đi nói lại chuyện nhà, xem nhiều cũng không thú vị. Nhưng mà là vợ chồng mới cưới, nhớ vẫn là nhớ, lại khó mà nói, vì thế mỗi phong thư lạc khoản trước đều có một bút ‘ Tư Nhàn ‘.”
“Ngày Nguyễn Nguyễn sinh cũng không dễ dàng gì. Buổi tối hôm ấy, em gái dì đi uống một ly nước, kết quả lại vướng một chân. Lúc đó thì không được, ngay cả đi bệnh viện cũng không kịp đi, nên ở nhà sinh. Lúc dì nhận được điện thoại còn nhém bị hù chết, còn tưởng rằng cả hai người đều giữ không được. Kết quả lại còn may, nếu không sao có thể khoẻ mạnh trưởng thành, vóc dáng còn cao lớn như thế.”
“Sau đó muốn đăng ký tên cho con, nhất thời cũng không thể nghĩ được tên là gì. Vừa lúc dưới gối đặt một chồng thư, mấy bà lão ở bên cạnh làm cho bừa bộn rớt ra, nhặt lên thì thấy, liền nói cái này rất có ý nghĩa, nên cứ lấy như vậy đặt tên.”
Phó Minh Dư cười cười.
“Dễ nghe.”
Anh ngồi vào đối diện Đỗng Tĩnh, chính giữa đặt một cái bàn, duỗi tay rót thêm nước ấm cho bà.
“Sau đó thì sao ạ?”
Anh chỉ chỉ hành lang thuỷ tinh dài ở đối diện.
Nguyễn Tư Nhàn lúc này thật sự rất bận, truyền thông đều còn chưa đi, các bộ phân cũng chờ cô và toàn đội bay báo cáo tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Cho nên cô không nói thêm vài câu với Đổng Nhàn đã đi rồi.
Đổng Nhàn cũng không muốn giữ cô lại. Bà chỉ là muốn xác nhận một chút Nguyễn Tư Nhàn bình an.
Bà trở lại khu chờ bên ngoài văn phòng Phó Minh Dư, bước chân đạp nhẹ, bên kia hai người không chú ý tới bà tới gần.
“Dì cũng không biết con bé sao lại không chấp nhận được chuyện cha mẹ ly hôn. Có thế con bé cảm thấy bản thân chính là một người quật cường. Nhưng mấy năm đó mẹ nó thật sự quá bận, cơ bản không rảnh lo cho con bé, nên càng khổ sở đi. Cũng không bằng lòng gặp mặt, tới khi học đại học, con bé tự mình có thể tìm việc kiếm tiền, ngay cả điện thoại cũng thường xuyên không nhận.”
Những việc này trước sau Đổng Tĩnh đều không có cách nào hiểu được, nhưng đều qua nhiều năm như vậy, bà cũng lười đi tìm hiểu.
Từ trong gương thấy Đổng Nhàn tới gần, bà uống xong ly nước, đứng lên nói: “Lời của dì hôm nay hơi nhiều, nhưng mà chủ yếu là bị dọa sợ rồi, chỉ kém một chút, con bé người cũng mất, trong lòng dì rất hoảng.”
“Cô gái nhỏ một mình nghiêng ngả lảo đảo mà lớn lên không dễ dàng. Tự mình đi làm kiếm tiền sinh hoạt, còn phải vay tiền học phí, cho con bé tiền nó cũng không lấy, bây giờ lại lạnh nhạt với mẹ của mình, cũng không còn cha, sau này cũng không biết gặp phải cái gì, cháu nhớ đối xử với nó tốt một chút.”
Phó Minh Dư đứng thật lâu không động, dường như nhìn theo hai người rời đi, kỳ thật tâm địa chấn động.
“Cô gái nhỏ một mình nghiêng ngả lảo đảo mà lớn lên không dễ dàng……”
“Một mình nghiêng ngả lảo đảo mà lớn lên……”
“Nghiêng ngả lảo đảo mà lớn lên……”
Câu nói kia của Đổng Tĩnh giống như âm thanh ù ù ở trong tai, thật lâu quanh quẩn ở trong đầu anh.
Nguyễn Tư Nhàn thẳng đến 6 giờ sáng hôm sau mới có thể rời khỏi.
Phó Minh Dư muộn hơn nửa tiếng so với cô.
Lúc hai người đi vào bãi đổ xe trời còn chưa sáng, mưa vẫn luôn không ngừng.
Nguyễn Tư Nhàn ngồi trên xe lấy di động ra xem, cũng không ngẩng đầu lên một chút, cũng không biết đang xem cái gì.
Phó Minh Dư dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên trong xe ấm áp yên tĩnh, bên người có tiếng hít thở nhợt nhạt của anh.
Nguyễn Tư Nhàn nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện mày anh còn nhíu.
“Ngủ một giấc cũng không thả lỏng.”
Cô duỗi tay muốn đi vuốt phẳng mày anh, vừa mới chạm được da thịt, lại bị anh bắt lấy tay.
Phó Minh Dư mở to mắt, nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn không để ý đến anh, cúi đầu tiếp tục xem di động.
Phó Minh Dư kéo tay cô, chậm rãi đặt lên trên đùi, lật lòng bàn tay xuống, mười ngón tay len vào các khe hở trong bàn tay cô, nắm chặt.
Đốt ngón tay anh rất cứng, cộm đến Nguyễn Tư Nhàn không thoải mái.
Thử rút tay mình ra, lại bị đối phương giữ thật chặt.
“Anh là biến thái sao?” Nguyễn Tư Nhàn nói: “Còn không buông tay em gọi người đấy.”
Nói xong nghiêng đầu đi nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh, rất nhanh lại dời tầm mắt đi.
Nguyễn Tư Nhàn cảm giác đôi mắt người này có ma lực, tựa như lốc xoáy có thể hút người hút, nhìn một hồi sẽ suy nghĩ bậy bạ.
Co tiếp tục xem di động, # 29345 Thế Hàng hạ cánh bình an # từ tối qua trong đến sáng nay vẫn luôn nằm trong top 3 hot sreach.
Cái này còn phải nhờ vào nhiệt độ của bộ phim nào đó, bây giờ mọi người đối với tin tức hàng không phá lệ chú ý.
Hạ cánh khẩn cấp, phi công, nữ, xinh đẹp, bốn cái trọng điểm ngay sau đó khiến cho # Nữ phi công Thế Hàng thành công hạ cánh khẩn cấp# nhanh chóng xông lên bảng hot search.
Nhấn vào đề tài, trừ bỏ thanh minh về Thế Hàng ra phía bên ngoài của chính phủ, còn có rất nhiều nick account marketing đã dăng ảnh tuyên truyền cô chụp mấy tháng trước với các loại nội dung.
Lần này các cư dân mạng đáng yêu trực tiếp khen Nguyễn Tư Nhàn đến choáng váng.
【 Lần trước lúc ảnh tuyên truyền được đăng lên, là ai nói nữ phi công là cái hố? Ra đây! Để tôi xem mặt đã bị sưng vù lên chưa! 】【 ô ô ô Chị gái làm thế nào mới được gả cho chị đây? 】【 lần trước nhìn đến thì cảm thấy thật xinh đẹp, không ngờ lại lợi hại như vậy! Chị gái tuyệt nhất 】【 Xin hỏi xu hướng giới tính của chị gái là gì? Có chị tiếp thu em gái nhỏ 18 tuổi vừa thành niên không? 】【 Xem xong bản tin cụ thể, mưa to như thác đổ, gió lớn ở hai bên sườn làn ảnh hưởng đến việc hạ cánh. Đường băng máy bay trượt xuống còn đầy nước. Một giây cuối cùng dừng lại, tôi chỉ có hai chữ ‘Trâu bò’. 】Mắt lại nhìn thấy số fans Weibo của mình tăng bạo, Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi nghiêng đầu, mặt không biểu cảm mà nhìn Phó Minh Dư.
“Em nổi tiếng rồi.”
“Chia tay đi! Thư từ chức ngày mai gửi cho anh.”
“Em muốn debut theo đuổi ông xã của em.”
Phó Minh Dư giống như kẻ điếc hoàn toàn xem nhẹ lời cô nói.
Một chút độ ấm từ lòng bàn tay của cô truyền đến trên người anh.
“Em có mệt không?”
Đợi rất lâu chỉ có một câu nói như vậy, Nguyễn Tư Nhàn thậm chí nghe ra có chút cảm giác trào phúng “Em còn không mệt à? Tắm rửa ngủ đi đừng mơ mộng hảo huyền nữa”.
Không còn lời nào để nói với anh.
Nhưng nói mệt cũng mệt thật, nhưng thần kinh căng chặt cả đêm, ngược lại hưng phấn dị thường, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có.
“Anh tăng thêm tiền lương cho em, em sẽ không thấy mệt. Nếu không thêm bây giờ em sẽ hôn mê.”
“Ừm.”
Ô tô ở trong mưa lái về chung cư Danh Thần.
Thoát nước ở đường quốc lộ thật tốt, dọc theo đường đi không có giọt nước gì, nhưng cơn mưa này vẫn không có xu hướng dừng lại, tài xế trực tiếp chạy xe vào tầng hầm đỗ xe.
“Hôm nay mẹ em đến tìm em, anh có biết không?”
“Ừm.” Phó Minh Dư ấn thang máy.
“Cơ trưởng đã tỉnh, anh biết không?”
“Ừm.”
“Em bây giờ đang nắm tay một con heo, anh biết không?”
Phó Minh Dư liếc xéo cô một cái, giơ tay đẩy đẩy đầu cô một chút.
“Thì ra anh không phải chỉ biết có ‘ ừm ừm ừm ‘ nha.”
Nguyễn Tư Nhàn mở cửa nhà ra, chắn anh ở bên ngoài: “Vừa rồi em nhìn thấy hẳn là có người nói phát tiền thưởng cho em, anh cho em sao?”
Phó Minh Dư nhìn cô, không nói chuyện.
Nguyễn Tư Nhàn đá anh một cái: “Không cần nhắc tiền thưởng thì anh liền im lặng, tiền thưởng, cho em sao?”
Phó Minh Dư đột nhiên bắt lấy tay cô.
“Cho em.”
Anh đem tay cô ấn vào vị trái ngực trái.
“Nơi này cũng cho em.”
Các loại cảm xúc đặc sệt đan chéo nhau, không có cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được, ngang ngược kịch liệt mà đâm thẳng vào tim anh.
“Đều cho em, em muốn anh sao?”
Lúc này đúng là bình minh hửng sáng qua đêm tối. Ngoài cửa sổ, mưa bùm bùm mà đập vào thủy tinh, đèn lầu ở hàng lang không tắt, chiếu vào đỉnh đầu Phó Minh Dư, lông minh có dày có bóng, lại che không được một sự thành kính nồng đậm trong con ngươi kia.
Nguyễn Tư Nhàn duỗi tay nắm cà vạt anh, quơ quơ qua lại, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Vậy thì nhận thôi.”
Giọng nói còn chưa hoàn toàn nói hết, người ngoài cửa đột nhiên chen vào. Cửa nhà “Ầm” bị đóng lại. Nguyễn Tư Nhàn cảm giác một trận choáng váng, đã bị người ta ôm lấy xoay người, ấn ở trên cửa, nhiệt liệt hôn xuống.
Ngoài cửa sổ mưa không ngừng, gió điên cuồng thổi, trong nhà không bật đèn, hết thảy đều yên lặng phát sinh trong bóng tối.
Cảm giác được đôi tay anh đang gây sóng gió, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên có thanh tỉnh trong nháy mắt.
“Đây là đang là sáng sớm đấy!”
Quần áo cô đã rộng mở, hỗn độn treo ở trên vai.
“Không sao cả.”
Nguyễn Tư Nhàn:???
Anh đương nhiên không sao cả, chính là chủ nhà của em lát nữa dắt người đến muốn đổi máy giặt mới cho em!!!
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Quảng Chí?
Chú thích:‘Định tâm quảng chí, dư hà úy cụ hề’(1): xuất phát từ tác phẩm 《 Chín chương • Hoài sa 》.《 Chín chương • Hoài sa 》 Là tác phẩm của thi nhân vĩ đại Khuất Nguyên thời kỳ chiến quốc nước Sở Trung quốc, vậy cho là thơ này làm trước khi Khuất Nguyên mất, là thư tuyệt mệnh của thi nhân. Thơ này tác giả dịch thuật không thể thấy cho thấy được nguyên nhân và tâm tình lúc đó của Khuất Nguyên, vì mình gặp bất hạnh phát ra hạo thán và ca hát, hy vọng lấy tự thân thể chết tới rung động lòng dân, khích lệ quân chủ. Toàn thơ câu nói ngắn gọn có lực, rất có cảm giác khí xúc tình vội vả, phản ảnh cảm thụ thực tế của thi nhân cùng tình cảnh, ở tình cảm cùng hình thức biểu đạt và nội hàm của thơ hợp lại một thể.