Edit: MiêuBeta: Be LườiMưa mặc dù ngừng, nhưng thời tiết vẫn âm trầm như cũ, xen lẫn là khí ẩm của gió lạnh thổi lạnh tới thấu xương.
Thời tiết như này coi như buồn ngủ đến mức mí mắt có đánh nhau cũng không muốn ra cửa.
Lúc Phó Minh Dư gọi điện cho Nguyễn Tư Nhàn, nghe giọng cô trong trẻo, không giống như là dáng vẻ đã ngủ.
“Buổi chiều em không ngủ sao?”
“Không có, giữa trưa ra ngoài ăn cơm đến buổi chiều về thì ngồi làm một bộ đề.”
“…”
Phó Minh Dư cười khẽ: “Em vẫn rất giỏi đó.”
Chiều tối xông ra từ Qủy Môn quan, suốt một đêm không ngủ, buổi sáng ở trên giường lăn qua lăn lại, buổi chiều còn có thể đọc sách, làm đề.
Bạn gái anh thực sự rất giỏi mà.
“Tối đặt đồ cho em, không kịp ăn cơm với em.”
“Ồ.”
“Nghe có vẻ như em rất thất vọng, rất muốn anh ăn cơm với em?”
“Em nói này, bệnh tự luyến của anh lúc nào mới hết đấy?”
“Ừm?”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn ảnh phản chiếu mình đang mỉm cười trên màn hình máy tính, sờ lên khóe môi: “Không có việc gì thì em tắt nha.”
“Được.”
Điện thoại vang lên tiếng “Tút Tút”, Nguyễn Tư Nhàn lần nữa nhìn máy tính.
Cô không đọc sách nữa, từ trưa đến giờ đều đang lướt mạng, tìm hai chữ “Đổng Nhàn”.
Cho dù là website, Weibo, hay là diễn đàn chuyên nghiệp, những nội dung có liên quan với bà cơ hồ đều là tranh họa, các giải thưởng liên quan, rất ít thông tin liên quan đến chuyện riêng của bà.
Nguyễn Tư Nhàn lại tra tài liệu liên quan với người đại diện một chút.
Mùi rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu(1), huống chi nghệ thuật gia phần lớn dốc lòng sáng tác, thường thường vừa bế quan chính là mấy tháng, cũng không có thời gian và tinh lực dư thừa để tiêu thụ tác phẩm của mình, việc lập kế hoạch triển lãm cá nhân và thực hiện các hoạt động xã hội khác, lại thêm nghệ thuật gia phần lớn chưa quen thuộc với hoạt động thương nghiệp, có thể chôn vùi một nghệ sĩ có tiềm năng lớn và một số tác phẩm xuất sắc không được công chúng xem.
(1)Tửu hương dã phạ hạng tử thâm (mùi rượu cũng sợ ngõ nhỏ sâu): rượu ngon cũng sợ ngõ nhỏ thâm sâu, ý nói dù có tốt đến mấy đi chăng nữa cũng cần phải tuyên truyền, phải giới thiệu.Cho nên đội ngũ quản lý nghệ thuật theo đó mà ra đời.
Từ sau đó, tác phẩm ghệ thuật xuất sắc muốn đi vào thị trường nghệ thuật lưu hành, bảo tồn và đánh giá cao, thì cũng cần người đại diện và các cơ sở chuyên nghiệp điều hành hoạt động.
Mà Baidu hiện, Quốc Cao Dương, người đại diện lâu năm trong giới mỹ thuật, bằng mạch tài nguyên phong phú, họa sĩ không tiếng tăm sớm muộn gì cũng được người trông thấy, nghệ thuật tạo nghệ thu hoạch được tán thành, lập tức lan ra ngoài nước, danh tiếng vang xa.
Nhưng ngoại trừ trên Baidu, trên mạng hầu như không có tin tức gì thêm về người này.
Loading...
Nguyễn Tư Nhàn gõ hai tên “Đồng Nhàn” và “Quốc Cao Dương” ghép vào tìm kiếm, nội dung liên quan cũng không nhiều.
“Tiên sinh Quốc Cao Dương nói về bức tranh đương đại của nghệ sĩ Đồng Nhàn được treo trên hành lang triển lãm nghệ thuật thành phố Giang.”
“Quốc Cao Dương nói về Đổng Nhàn trong hành lang triển lãm tranh thành phố Giang: Có tài nhưng thành danh muộn, nhưng thời gian không muộn.”
Nhìn tới nhìn lui đều là những bài thông báo này.
Quốc Cao Dương cũng là một người tương đối khiêm tốn, trên mạng cơ bản không có gì ngoại trừ những bài liên quan đến công việc.
Lướt bảy tám trang web, từ khóa ngày càng thấp.
Cuối cùng, lục đến nội dung thú vị, tin kết hôn của Đồng Nhàn và Trịnh Thái An vào năm ngoái.
Khi đó Đồng Nhàn cũng được coi là có chút dánh tiếng, tin tức liên quan mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có.
Trong đó có một tin có bức tranh sơn dầu được một chủ Blog share.
“Người giật dây là ông chủ của tôi, gặp qua Đổng lão sư hàng thật giá thật, vô cùng xinh đẹp, ha ha ha.”
Nguyễn Tư Nhàn vào trang chủ của người này, hai năm trước đã ngưng đăng bài, nhưng lời giới thiệu vắn tắt vẫn là ” Nghề nghiệp: người đại diện chuyên nghiệp của hành lang triển lãm tranh thành phố Giang.”
Hệ thống theo dõi cổng trong nhà đột nhiên vang lên, Nguyễn Tư Nhàn khép máy tính, lê đôi dép nhà ra phòng khách, đồng thời gửi tin nhắn cho Phó Minh Dư.
[Nguyễn Tư Nhàn]: Cơm tối anh đặt tới rồi!Vừa gửi thì từ màn hình theo dõi cô nhìn thấy mặt của Đổng Nhàn.
Người vẫn đứng dưới lầu, chưa đi lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Sau khi kết nối, Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
Đổng Nhàn giơ tay đang cầm hộp đựng thức ăn “Hôm qua đến giờ mẹ không ngủ được nên muốn tới đây nhìn con một chút.”
Hai người thông qua cái máy nhỏ xíu nói chuyện.
Một người cẩn thận từng li từng tý, mà một người thì không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, máy truyền tin bị một số điện thoại khác gọi đến.
Người giao đồ ăn thật sự đến.
“Xin chào, tôi là nhân viên của Tây Sương Yến đến giao thức ăn đây ạ, bữa tối của quý khách đến rồi ạ”
Nguyễn Tư Nhàn mở cửa, lấy hộp cơm, quay đầu nhìn máy truyền tin, ấn nút mở cửa chính.
“Lên đây đi.”
Cô không đóng cửa, trực tiếp cầm hộp cơm vào nhà ăn, bày từng loại ra bàn.
Ba món chính, một món canh thêm hai chén cơm.
Phó Minh Dư xem cô là heo sao?
Đúng lúc này Phó Minh Dư gọi tới.
“Ăn xong liền đi ngủ, đừng làm đề nữa.”
“Ừm.”
Đúng lúc, nghe được tiếng bước chân ngay cửa, Nguyễn Tư Nhàn không quay đầu, nói:”Không cần thay giày.”
“Em có khách?”
“Ừm, mẹ em đến.”
Đầu bên kia im lặng một lúc rồi nói:”Anh cúp trước, em nhớ ăn uống cẩn thận.”
Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Tư Nhàn cầm đũa quay đầu thấy Đổng Nhàn mang theo hộp cơm chậm rãi đi vào, ngẩng đầu thăm quan phòng cô.
Quay đầu thấy đồ ăn phong phú trên bàn, trên mặt hiện lên vẻ hơi xấu hổ.
Bà đến, mở hộp cơm ra, bên trong là một chén canh.
“Mẹ nghĩ chắc con cũng ngủ không ngon, cho nên nấu chút canh tới.”
Nguyễn Tư Nhàn cầm đũa, nuốt nửa ngụm xuống, liếm khóe miệng, nói: “Mẹ ngồi đi.”
Đổng Nhàn gật đầu, ngồi xuống, đẩy chén canh đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.
“Đây là canh bồ câu, là bác con sáng sớm đặc biệt đi chọn bồ câu mới đáy.”
Bà đưa tay ra, mu bàn tay thô, đầu ngón tay có vết da bị nẻ.
Đây là do tiếp xúc lâu dài với màu vẽ, bao nhiêu dưỡng ẩm cũng không cứu nổi bệnh nghề nghiệp.
Gặp Nguyễn Tư Nhàn buông đũa xuống, Đổng Nhàn liền đưa muỗng cho cô.
“Con nếm thử xem?”
Nguyễn Tư Nhàn không nhận, đẩy chén trước mặt ra.
“Con có chuyện muốn hỏi mẹ, cái khác để sau này rồi hãy nói.”
Đổng Nhàn ngượng ngùng bỏ cái muỗng xuống, “Con hỏi đi.”
“Mẹ và ông chủ hàng lang triển lãm tranh thành phố Giang có quan hệ như thế nào?”
“Cái gì?”
Đổng Nhàn ngẩn người “Con đang nói Quốc Cao Dương?”
Nguyễn Tư Nhàn rũ mắt, khẽ gật đầu “Đúng.”
“Ông ấy là người đại diện của mẹ, sao vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn nói: “Con nói thẳng luôn, khi còn nhỏ con thường xuyên đi về nhà bằng đường tắt phía sau ngõ Nam Khê, mẹ không biết đi?”
“Ngõ hẻm Nam Khê?” bốn chữ quá mức xa xôi, bỗng nhiên nhắc lại, bà có cảm giác giật mình.
Đổng Nhàn kinh ngạc nhìn cô, “Không biết.”
“Ừm, con biết mẹ không biết chút nào.”
Nguyễn Tư Nhàn lẫn nữa cầm đũa, không ăn mà chỉ cầm chặt trong tay, “Mỗi lần về nhà con luôn từ đó, nhiều lần nhìn thấy mẹ đi xuống từ xe người đàn ông kia, người đàn ông kia còn thường xuyên tặng quà cho mẹ, con nhớ được trên trán còn có một nốt ruồi rất lớn, đó là người đại diện của mẹ phải không?”
“Ông ấy!”
Đồng Nhàn cũng không ngu ngốc, đối với chuyện như thế này trời sinh mẫn cảm, Nguyễn Tư Nhàn hỏi chút đã biết ý cô muốn hỏi là gì.
Sắc mặt Đổng Nhàn lấy tốc độ mắt thường thấy được mà biến đỏ “Ông ấy đã có vợ con ở Anh, con có phải suy nghĩ nhiều rồi không?”
Không đợi Nguyễn Tư Nhàn trả lời, bà nóng nảy đứng lên “Mẹ còn nghĩ ngày đó con trong bệnh viện nói cái gì kỳ quái, thì ra là cái này, con nghĩ đi đâu vậy?!”
“Mẹ đừng vội mà.”
Nguyễn Tư Nhàn bị bà nói đến đau não, “Không phải bây giờ con đang xác nhận lại với mẹ sao?”
“Vì sao bây giờ con mới hỏi mẹ? Đã bao lâu rồi, gần mười năm! Bây giờ con mới đến hỏi mẹ, cho nên con một mực không muốn gặp mẹ chính là bởi vì việc này sao? Mẹ thật không biết nên nói gì, con có thể đừng —— “
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên đứng dậy, đi vào nhà bếp.
Đổng Nhàn cũng đi theo “Con cũng nói gì đi chứ!”
“Uống nước trước đi.”
Nguyễn Tư Nhàn đưa ly nước ấm đến trước mặt bà, “Bình tĩnh chút đi rồi nói chuyện.”
Bà nhận ly nước từ Nguyễn Tư Nhàn, nhắm mắt một hơi uống hết, sau một hồi tâm tình mới bĩnh tĩnh.
“Được, mẹ nói chuyện rõ ràng với con.”
Bà để ly xuống, quay người đi ra khỏi nhà bếp, ngồi xuống sofa.
“Mẹ và Quốc Cao Dương biết nhau qua một lần mang học sinh tham gia buổi từ thiện nghệ thuật.”
“Ông ấy muốn ký hợp đồng, nhưng mẹ cứ do dự, con nhìn thấy ông ấy tiễn ta về nhà, đó là ông ấy khăng khăng muốn thế mà mẹ không muốn để cho ba của con biết mẹ có tiếp xúc với quản lý tổ chức, cho nên vẫn luôn giấu người.”
“Về phần quà tặng, ông ấy chỉ muốn biểu đạt thành ý mà thôi.”
Được thôi.
Nguyễn Tư Nhàn không giải thích được cảm giác của mình lúc này.
Cô nhẫn nhịn mười năm, ai hỏi đều không nói gì, có người vẫn không hiểu được lý do vì sao cô không tiếp nhận được sự thật ba mẹ mình ly hôn.
Cô nghĩ đến, mặc kệ cô có tức giận đến đâu, loại này chuyện thanh danh này, cuối cùng cô vẫn giữ mặt mũi cho Đổng Nhàn.
Cho nên vẫn luôn yên lặng một mình gánh chịu uất ức trong lòng.
Kết quả tất cả chỉ là bản thân cô nghĩ xa.
Như một con đần.
Thấy Nguyễn Tư Nhàn không nói lời nào, Đổng Nhàn lại hỏi: “Vì sao đến bây giờ con mới hỏi mẹ?”
“Mẹ muốn con hỏi thế nào?”
Nguyễn Tư Nhàn nói “Khi đó con mới mười bốn tuổi, con cứ thế mở miệng hỏi được sao?”
Loại chuyện ngày đó với học sinh cấp hai như Nguyễn Tư Nhàn mà nói, vốn vượt ra khỏi phạm vi của cô.
Thẳng đến một năm sau, ba mẹ cô ly hôn, cô mới mơ hồ phản ứng được tình huống lúc ấy như thế nào.
Mấy năm về sao, Đổng Nhàn đi khắp nơi, dáng vẻ giống như đặc biệt bận rộn, một năm ngẫu nhiên trở về tìm cô một hai lần, cũng không về nhà chờ mà chờ ngay ở cửa trường học.
Giống như rất ghét cái nhà trước kia vậy.
Khi đó, từ bà ăn mặc đến xem, Nguyễn Tư Nhàn có thể cảm giác được bà ngày càng sống tốt, còn ba cô thân thể ngày càng kém đi.
Từ chủ nhiệm lớp biến thành giáo viên Ngữ Văn.
Về sau chủ nhiệm cũng càng ngày càng ít, điều kiện gia đình tự nhiên hạ xuống theo đó.
Hai loại so sánh này dường như cũng đặt người lớn vào cục diện đối lập.
Ngay từ đầu, Đổng Nhàn và cha Nguyễn Tư Nhàn còn có thể duy trì ngoài mặt bình thản nói vài câu.
Về sai ngay cả một chữ cũng không nói.
“Được.” Đổng Nhàn nâng tay, ra hiệu kết thúc đề tài này, hốc mắt đỏ lên “Con vì chuyện này mà hiểu lầm mẹ nhiều năm vậy, mẹ…quá khó tiếp thu rồi…”
Thậ ra thì bà đi đến trước bàn ăn, bưng chén canh đến, dụi dụi mắt, nói: “Con ăn gì trước đi.”
Nguyễn Tư nhàn ngồi ở một bên sofa, không thể đi ra khỏi cảm xúc của mình, cũng không muốn ăn gì.
Cô không còn gì để nói, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Hai người im lặng, người đứng người ngồi.
Trong phòng khách có mở máy sưởi nhưng lại không có cảm giác ấm áp nào hết.
Đồ ăn trước mặt dần nguội đi, trong lòng Đổng Nhàn đau lên từng cơn, nghẹn ngào nói: “Nguyễn Nguyễn, năm mới để mẹ ăn tết với con được không?”
Gần mười hai năm, hai người không cùng nhau ở đêm 30 đón đêm giao thừa, châm pháo hoa, ăn cơm.
Còn kém một chút nữ, Nguyễn Tư Nhàn đã gật đầu dưới sự dịu dàng của bà.
“Chuyện này là con hiểu lầm mẹ, con xin lỗi.”
Cô đột nhiên ngẩng cằm lên, tiếp tục nói, “Thế nhưng, mười bốn tuổi mẹ vứt bỏ con là sự thật. Trong vòng bốn năm, mẹ chủ động tới nhìn con tổng cộng năm lần là sự thật, thời điểm cha con biết mẹ kết hôn, tâm tình không tốt ra ngoài tản bộ bị tai nạn xe cộ, cũng là sự thật. Mẹ không biết sau mười bốn tuổi con lớn lên thế nào, mẹ dựa vào cái gì ở thời điểm để con có đầy đủ tất cả không thiếu gì lại có thể vui vẻ hòa thuận ăn tết với mẹ?”