Dịch: Be Lười
Vốn chỉ muốn hôn nhẹ mộ cái, càng hôn càng thêm ý vị, kết quả là Phó Minh Dư dường như muốn hoàn thành nụ hôn vừa rồi bị cái tát cắt ngang, nhân cơ hộn giữ lấy gáy cô, hôn thâm sâu mà kịch liệt.
Hơi thở dần trở nên nặng nề, Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi bị áp vào đầu giường, hơi ngạt thở, từng tiếng nghẹn ngào trào lên miệng lại bị anh nuốt vào, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng cô lại không muốn nói ngừng.
Nguyên Tư Nhàn ôm lấy cổ anh, lần lượt chủ động đáp lại, như muốn lấy hết mấy tháng thiếu hụt trong tương lai thực hiện luôn vậy.
Sau nụ hôn nóng bỏng, nhất định sẽ gây ra hỏa.
Lúc cảm giác được hơi thở của anh càng ngày càng nóng, Nguyễn Tư Nhàn bỗng nhiên quay đầu sang một bên, há miệng thở dốc.
Phó Minh Dư lấy chóp mũi cọ cô, hô hấp nặng nề nhưng không lên tiếng.
“Không phải tý nữa anh phải lên máy bay sao?”
Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi thả tay xuống, ngược lại ôm lấy eo của anh, “Còn hơn hai giờ nữa, anh vẫn muốn làm gì đó sao?”
Phó Minh Dư nặng nề mà hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình phục hô hấp.
“Không thể sao?”
Vốn dĩ anh không nghĩ làm gì, muôn đi rồi, là cô kéo cà vạt của anh, trêu ra lửa.
Lúc nói chuyện, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác được chăn trên người mình được nhấc lên, mùi hương và nụ hôn thuộc về anh lần nữa truyền tới.
Tiếng ma sát quần áo và hơi thở mập mờ lưu chuyển trong phòng.
Trong lúc tình mê ý loạn, Nguyễn Tư Nhàn mơ mơ hồ hồ nói một câu: “Vừa xong có phải có người gọi điện cho anh không?”
Phó Minh Dư hàm hồ “Ừm” một tiếng.
“Bách Dương, bây giờ cậu ấy đang ở sân bay.”
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên giữ tay anh, “Vậy nếu lúc nữa không đến kịp?”
“Sẽ không.” Anh vừa động vừa nói, “Máy bay của anh.”
“Ồ….”
Vậy được thôi, thế giới của người có tiền, không tồn tại chuyện đuổi máy bay.
Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt, cắn răng, cố gắng không để mình tràn ra âm thanh xấu hổ.
Thế nhưng ngón tay Phó Minh Dư sờ môi dưới của cô, nửa dụ nửa dỗ để cô phát ra tiếng.
Hồi lâu sau, lòng bàn tay Nguyễn Tư Nhàn ra mồ hôi, năm chặt quần áo anh, mang theo chút nghẹn ngào từ cổ họng tràn ra.
Vì thời gian hạn chế để anh nhất định phải kiềm chế, nhưng hiện thực sắp cách xa hai nơi để người khó mà tự kiềm chế.
Mặt trăng không biết đã lặng lẽ giấu vào tầng mây từ lúc nào, ánh trăng có thể xuyên vào ngày càng ít.
Trong bóng tối, Nguyễn Tư Nhàn không cự tuyệt mỗi lần anh buông thả càn rỡ.
Nhưng trong khoảng thời gian dài, Nguyễn Tư Nhàn có chút không chịu nổi.
Bình thường Phó Minh Dư đối với cô xem như cầu gì được nấy, nhưng vào lúc này cô nức nở từ bỏ, anh lại giống như không nghe thấy gì cả.
Cho đến khi Nguyễn Tư Nhàn hứa hẹn, anh mới có ý dừng lại.
“Thật?” Giọng anh nhỏ và khàn khàn, mang hơi thở róng rực và mập mờ, “Cái gì cũng được?”
Loading...
Anh lại ở bên tai cô nói vài yêu cầu, Nguyễn Tư Nhàn nghe đến đỏ mặt, nhưng dưới tình thế này, cô chỉ có thể cắn răng “Ừm” một tiếng.
Cho đến sau khi kết thúc, Nguyễn Tư Nhàn dựa vào lồng ngực anh, mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, lời nói trên giường của đàn ông không thể tin, lời nói của phụ nữ cũng vậy.
Vào lúc mà cô sắp ngủ rồi, Phó Minh Dư cũng chuẩn bị đi rồi.
Anh xuống giường, cúi người giúp cô dịch chăn, cúi đầu hôn lên trán của cô.
“Sau khi anh đi, em cứ từ từ dọn đồ lên tầng trên.”
Nguyễn Tư Nhàn vô ý thức “Ừm” một tiếng, mấy giây sau đột nhiên mở mắt.
“Vì sao?”
Phó Minh Dư ngồi ở mép giường, cười, “Làm quen một chút, buông lỏng cảnh giác, nếu không sau này anh không biết sẽ phải nhận bao nhiêu cái bàn tay của em nữa.”
Hồi lâu, Nguyễn Tư Nhàn rầu rĩ ở trong chăn nhỏ giọng “Hừ” một tiếng.
Muốn ở chung thì nói thẳng đi, còn nói uyển chuyển như thế.
“Sau này em sẽ cố gắng khống chế một chút, có thể động miệng thì sẽ không động thủ.”
Phó Minh Dư xì khẽ một tiếng, nhéo nhéo cằm của cô, “Cái miệng này của em, anh tình nguyện để em động thủ.”
Anh đứng dậy, “Anh đi đây.”
“Ừm.”
Nguyễn Tư Nhàn vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới quay đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, khe khe thở dài.
Nguyễn Tư Nhàn vẫn luôn cảm thấy cô sẽ không nhớ Phó Minh Dư lắm đâu, đều là người đã lớn như thế rồi, ai mà không phải rời xa ai, mà chỉ là tạm thời xa cách hai nơi mà thôi, cũng không phải chia tay, có gì mà nhớ chứ.
Chí ít vào sáng sớm hôm sau, cô vẫn chưa có cảm giác gì, nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống, đến y tế của hàng không làm kiểm tra một chút, nhân tiện còn đi nhà ăn ăn cơm trưa.
Nhưng mà sau khi bê khay ngồi xuống, cô thế mà lại có cảm giác không mùi vị.
Cầm đũa dán mắt vào thức ăn trong khay, hơi sững sờ.
Trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện hình dáng của Phó Minh Dư.
Loại cảm giác này với lúc Đổng Nhàn mới đi không giống nhau.
Lúc đó, Nguyễn Tư Nhàn đã cảm giác được bà sẽ không quay lại nữa, vì vậy trong lòng luôn có cảm giác trầm trọng khó chịu, mỗi ngày làm việc nhà đến hai ba lần, chính vì để không nghĩ đến vài chuyện kia, thỉnh thỉnh còn trốn trong chăn khóc.
Nhưng bây giờ cô biết Phó Minh Dư sẽ quay lại, cho rằng bản thân sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng trong long vậy mà cứ như có móng vuốt mèo cào, trống vắng, giống như không nhìn thấy người đó là lại cảm giác được trái tim thiếu gì đó.
“Ôi.” Cô thở dài một hơi, đổi tay khác chống cằm, dùng tay trái gẩy gẩy hành tây trong thức ăn.
Xong rồi, cái người này thật sự đã hạ độc với cô rồi.
Đột nhiên, có một người ngồi xuống trước mặt cô.
Nguyễn Tư Nhàn vô ý thức nghĩ đến một số kịch bản thần tượng, không có đầu óc không có logic thì đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy Nghê Đồng đang mở to mắt nhìn cô.
Không có kịch bản thần tượng, chỉ có phim truyền hình.
“Cô nhìn tôi làm gì?”
Nguyễn Tư Nhàn chọc chọc đồ ăn, uể oải hỏi.
“Có phải cô rất buồn rầu không?” Nghê Đồng nói, “Tôi vừa nghe người ta nói lần này chủ tịch Phó rất tức giận.”
Có thể không tức giận sao? Ăn cơm mới ăn được một nửa đã gọi người đi rồi.
Nguyễn Tư Nhàn “Ồ” một tiếng, không có hứng thú với đề tài này.
Nhưng Nghê Đồng lại vô cùng hứng thú, cô nàng nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói, “Tin ngầm, cô đừng nói với người khác.”
Cô nàng nhìn xung quanh, dướn cổ ra, mu bàn tay đặt bên miệng, “Hôm nay lúc tổng giám đốc Phó ra sân bay, trên mặt có vết bàn tay. Trời ạ, chủ tịch Phó tức giân như vậy cơ mà, có thể sẽ không cho tổng giám đốc Phó về nước nữa không?”
Cánh tay Nguyễn Tư Nhàn cứng đờ, xấu hổ mà cười.
“Cô đừng có mà không coi ra gì, phải có chút cảm giác nguy cơ.” Nghê Đồng nói “Cô biết không? Gần đây anh trai tổng giám đốc Phó cũng sắp về nước rồi, cô nói có phải là về tranh quyền hay không?”
Nói xong, cô nàng dùng đũa chọc chọc bàn.
“Cái này gọi là thừa lúc vắng mà vào đấy.”
“Cô xem phim truyền hình TVB nhiều quá rồi sao? Nguyễn Tư Nhàn nhếch miệng nhìn cô nàng một cái, “Còn đoạt quyền nữa, biên kịch Trung Quốc đề tài hào môn cần cô đấy.”
Nhưng mà, nghĩ lại một chút, Nghe Đồng nói vậy hình như cũng không phải là không có đạo lý.
Một công ty hàng không to như thế chỉ có một người là Phó Minh Dư nắm giữ, người “anh trai” kia của anh luôn sống trong miệng người khác, sẽ không phải là thật muốn về phân một phần bánh gato gì đó chứ?
Buổi tối trên đường về nhà, lúc Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư gọi điện thoại nói chuyện, đặc biệt hỏi một chút.
“Nghe nói anh trai anh sắp về nước rồi?”
“Ừm.” Phó Minh Dư nói, “Em cũng biết rồi sao?”
“Em nghe người khác nói.”
“Tin tức của bọn họ ngược lại tới nhanh đấy.” Phó Minh Dư dừng lại một chút, “Bọn họ còn nói gì nữa?”
“Nói ….. Về đoạt quyền với anh.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Phó Minh Dư cười lên.
“Nghĩ được rất nhiều đấy.”
Nguyễn Tư Nhàn chưa nói gì, trong đầu đã tự tưởng tượng ra hình ảnh chật vật của Phó Minh Dư khi đấu tranh thất bại, không chỉ không cho cô lên tầng, mà còn bảo cô chuyển ra khỏi phòng của mình để cho anh ở, kết quả anh chê bé, hai người còn cãi nhau một trận, anh xông ra khỏi tòa nhà chạy vào trong màn mưa, mình thì chạy đuổi theo ôm lấy anh, hứa với anh sẽ cùng anh làm lại tất cả từ đầu.
Chỉ là nghĩ thôi đã cảm thấy thật thoải mái sung sướng mà.
“Đúng rồi, em chưa gặp qua anh trai anh đúng không?” Phó Minh Dư hỏi.
“Chưa đi.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Vài năm trước ở sân bay hình như từ xa xa thấy qua một lần.”
Phó Minh Dư không nói gì khác, đầu bên kia truyền đến tiếng nói chuyện, thế là Nguyễn Tư Nhàn nói: “Anh rất bận sao?”
“Cũng ổn.”
“Ừm, vậy em tắt đây.” Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói, “Đúng rồi, cuối tuần em sẽ đi họp mặt bạn học đại học.”
“Ừm, sao thế? Nhanh như vậy đã bắt đầu muốn báo cáo hành trình rồi?”
“Không có gì.” Nguyễn Tư Nhàn che điện thoại đi về nhà, “Chính là muốn nói với anh một tiếng, tăng thêm liên hệ, nếu không em sợ lá cờ đỏ này của em còn chưa tới, lá cờ nhiều mà bên ngoài của anh đã bay lên rồi.
Phó Minh Dư sờ sờ gò má, khuôn mặt cười như không cười mà Nguyễn Tư Nhàn không nhìn thấy.
“Cô gái nào dám.”
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy giữa cô và Phó Minh Dư không cần báo cáo hành trình, tuy rằng anh ở Singapore, nhưng cũng không có chênh lệch về thời gian, hơn nữa dưới tình huống này, anh ngoại trừ công việc thì rất khó có các hoạt động khác, mà cô người sinh hoạt nghiệp dư vốn đã vô vị.
Nhưng đặc biệt nói với Phó Minh Dư về lần họp mặt bạn bè này, nguyên nhân chủ yếu là vì Tạ Du gọi điện đến mời cô.
Không biết Phó Minh Dư còn nhớ Tạ Du không.
Nghe giọng của anh, có lẽ tỉ lệ nhớ đến không cao.
Lúc đại học, quan hệ giữa các bạn học với nhau không chỉ giới hạn ở bạn cùng lớp, như Nguyễn Tư Nhàn là còn qua lại với vài đàn anh đàn chị khóa trên, mà lần tụ họp này, không chỉ giới hạn trong bạn học cùng khóa, mà càng nhiều hơn, trên dưới cũng phải ba khóa sinh viên.
Vài năm trước bọn họ cũng đã họp mặt một lần, liên hệ với Nguyễn Tư Nhàn, nhưng lúc đấy ngay cả ngày nghỉ công việc của cô cũng rất bận rộn, không thể tham gia, mà lần này đúng lúc vào thời gian nghỉ ngơi của cô.
Lần này tổng cộng đến một bàn mười người, trừ hai người trên cô hai khóa cô không quá quen, thì những người khác đều là bạn học và đàn anh đàn chị lúc ở trường học thường xuyên chơi với nhau.
Nhưng bao nhiêu năm rồi chưa gặp, dù sao cũng có chút xa lạ.
Chỉ có Tạ Du còn hơn một chút, bọn họ năm ngoái vừa gặp một lần.
Lần tụ hội này, Nguyễn Tư Nhàn lại là tiêu điểm.
Mấy người nữ sinh xúm lại một chỗ, trời sinh khứu giác linh mẫn, Nguyễn Tư Nhàn vừa mở cửa, mấy cô đã nhìn qua.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, đang đợi cậu đấy!”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn đồng hồ, chậm hơn thời gian hẹn mười phút.
“Ngại quá, trên đường hơi kẹt xe.”
Ai sẽ để ý chuyện nhỏ này, cô còn chưa kịp ngồi xuống xung quanh đã vây lên bảy miệng tám lời mà nói.
Chủ đề đơn giản là quanh quẩn về khoảng thời gian trước, còn có mấy nam sinh tranh nhau muốn chụp ảnh chung với cô.
Chỉ có Tạ Du vẫn như trước yên tĩnh ngồi đấy, nói không nhiều, thi thoảng đáp lời hai câu.
Qua ba lần rượu, mấy nam sinh uống nhiều rồi, cởi áo khoác ngoài dựa vào ghế cảm khái cuộc đời.
“Tôi vẫn còn nhớ trước đây chúng ta ngồi ở sân tập nói chuyện, có người nói muốn làm Dương Chấn Ninh tiếp theo, có người nói cả đời muốn làm học thuật, còn có người nói muốn chuyển chuyên ngành đi học triết học, lúc ấy tiểu Nguyễn nói muốn làm phi công đúng không? Nói thật, lúc ấy tôi còn trộm cười qua cậu, một cô gái nhỏ lại nghĩ gì vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy làm cái gì cũng không tốt phải không?”
Người đàn ông quay đầu, cười một chút, “Không nghĩ đến cuối cùng người nói được làm được lại chỉ có một mình cậu.”
Có cô bạn chỉ ra lỗi sai của anh ta: “Không phải, Tạ Du không phải cũng nói được làm được sao?”
Tạ Du đang rót nước hoa quả cho Nguyễn Tư Nhàn, sau khi bị nhắc đến, lắc lắc đầu, khiêm tốn nói: “Đây không phải nói phạm vi học càng nhỏ càng khó tìm việc sao, chỉ có thể tiếp tục ở lại trường, ngay cả bạn gái cũng không còn, vẫn là tiểu Nguyễn giỏi.”
Mấy cô gái đều nhìn thấy tối nay anh chàng thêm trà đổ nước cho Nguyễn Tư Nhàn, ân cần không giống bạn học bình thường, thế là nháy nháy mắt, ho vài tiếng nhắc nhở anh chàng.
Các cô trong bữa tối không hỏi Nguyễn Tư Nhàn chuyện bạn trai là vì cảm thấy như thế quá nhiều chuyện rồi, nhưng Tạ Du thật đúng là say mê nghiên cứu khoa học không để ý đến chuyện bên ngoài, ngay cả việc người ta có bạn trai rồi cũng không biết.
Tạ Du nghe thấy tiếng ho khan, chỉ cho là mấy cô đang cười nhạo anh, vì vậy không để ý, chỉ hơi đỏ mặt một chút.
Nguyễn Tư Nhàn tự nhiên cũng cảm thấy hôm nay Tạ Du hơi khác.
Mà vài lần đối mắt với anh, đều phát hiện ánh mắt anh nhìn cô không giống như tước.
Có chút thưởng thức, có chút mến mộ, miệng luôn cong một độ cong nhàn nhạt, ánh mắt không nháy một chút nào.
Nguyễn Tư Nhàn nhận lấy cốc mà anh đưa qua, nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhỏ giọng nói, “Đàn anh, điện thoại anh vẫn là mạng 2G sao?”
“Hả? Tạ Du sửng sốt một chút, “Cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Ăn xong, mấy người con trai muốn đi KTV.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, sáng sớm ngày mai cô có việc, nên đxa từ chối.
Mọi người cũng không cố giữ lại, Tạ Du chủ động nói muốn tiễn cô lên xe.
Đi đến dưới lầu, Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy tài xế mà Phó Minh Dư sắp xếp đã đợi ở trên đường đối diện, vòng qua cầu vượt quay đầu là tới rồi.
Nhưng xe của anh quá phách lối, Nguyễn Tư Nhàn không quá muốn để bạn học biết, thế là nói, “Đàn anh, xe đến ngay đây rồi, anh lên trước đi.”
Tạ Du gật đâu, nhưng lại không đi.
“Thời gian nghỉ ngơi lần sau của em vào bao giờ vậy?”
“Nguyễn Tư Nhàn: “Sao vậy?”
“Ừm…” Tạ Du nói, “Sắp đến năm mới rồi, rất nhiều phim năm mới, muốn hẹn em đi xem.”
Anh chàng vừa nói xong, thì điện thoại Nguyễn Tư Nhàn vang len.
Cô cầm điện thoại nhìn một cái, nói: “Em nghe điện thoại của bạn trai một chút.”
“…”
Tạ Du lập tức đỏ cả mặt.
Tuy rằng xấu hổ, nhưng may mà Nguyễn Tư Nhàn cũng không trực tiếp chọc thủng việc này, còn cho anh một cái bậc thang.
“Được, được, em nghe điện thoại đi, anh không làm phiền em nữa, anh lên trước đây.”
Sau khi Tạ Du đi, Nguyễn Tư Nhàn nghe điện thoại của Phó Minh Dư.
“Xong rồi?”
Nghĩ đến lời hẹn của Tạ Du vừa xong, Nguyễn Tư Nhàn cười cười, “Đúng vậy, sao vậy, đã đợi không được muốn tra vị trí rồi sao?”
Phó Minh Dư: “Ý của em là, hôm nay có chuyện gì xảy ra đáng để anh tra vị trí sao?”
Nguyễn Tư Nhàn hừ nhẹ, “Có người hẹn em đi xem phim đó.”
“Là vậy sao?”
Ở Singapore xa xôi, trong phòng kinh doanh của Thế Hàng, Phó Minh Dư gẩy gẩy quả địa cầu trên bàn, hững hờ nói, “Là vị hotboy ở trường học đã lấy mất trái tim thiếu nữa của em sao?”
Nguyễn Tư Nhàn thiếu chút nữa đã thốt ra, trả lời một chữ “Phải”.
May mà cô kịp thời phản ứng lại.
Cẩu nam nhân gài bẫy cô.
Cái gì gọi là “Hotboy trong trường đã cướp mất trái tim thiếu nữ” chứ, cô thừa nhận lúc nào.
Xe chậm rãi ngừng trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, lái xe xuống xe, mở cửa cho cô.
“À.” Nguyễn Tư Nhàn lên xe, dựa vào cửa sổ, nhìn dòng xe như nước bên ngoài, “Trái tim thiếu nữ của em lần đầu tiên đập mạnh chính là vào lúc nhìn thấy số tiền lương hàng năm của em.”
Người ở đầu bên kia điện thoại cười lên.
“Đơn giản như vậy sao? Vậy thì anh có thể để trái tim thiếu nữ của em đập mạnh cả đời.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn cửa sổ xe phản chiếu ảnh cô đang cười.
“Vậy anh tốt nhất hãy nói được thì làm được.”