Hạ Chí Chưa Tới

Chương 3

Dưới vòm trời yên tĩnh kia, những cơ thể còn đang trổ mã bỗng tỏa ra thứ ánh sáng như ngọc lưu ly giữa dòng thời gian, tựa như truyền thuyết mơ hồ thuở còn chưa thành hình.

Nhiều khi Phó Tiểu Tư cảm thấy cậu và Lục Chi Ngang hệt như hai tên côn đồ sống nương tựa vào nhau, hai người cùng lặng lẽ cười, cùng ngang ngược khóc, rồi lại gây gổ với nhau ngày qua ngày. Bao năm trôi qua, cậu nghĩ mình đã quen với việc lang thang khắp nơi trong thành phố này, ngắm bao cô gái xinh xắn, đến bao trạm dừng xa lạ, chạy theo bao con đường núi quanh co để rồi xông tới một chân trời mới cùng Lục Chi Ngang. Những gốc rã hương sum suê như nhân chứng cho những năm tháng trưởng thành của hai người. Cậu và Lục Chi Ngang thong thả trải qua tuổi mười ba tới tuổi mười chín như vậy đó. Những ký ức luôn tái hiện khi trời đỗ mưa đã trở thành quá khứ, có đôi khi Phó Tiểu Tư nhìn lại ảnh cũng ngẩn người.

Những mái tóc hết dài rồi ngắn, những bộ quần áo hết mới rồi cũ, họ hết khóc lại cười trên mảnh đất này. Ngày nào mặt trời cũng mọc, kéo dài rồi lại thu nhỏ những chiếc bóng của họ.

Năm tháng nghiền nát mọi phân đoạn của cuộc sống, chẳng hề khoan dung.

Hai người còn chưa ăn xong bát mì thì Trình Thất Thất đã gọi điện thoại tới, Lục Chi Ngang ậm ừ một hồi rồi ngắt máy, đung đưa chân trên ghế như trẻ con và nói với Phó Tiểu Tư:

"Cậu ăn nhanh lên, các cậu ấy đang đợi bọn mình ở quán karaoke trên đường Hạ Sâm rồi."

Phó Tiểu Tư cau mày: "Sao lại chọn cái nơi bát nháo ấy nữa thế?"

Dứt lời, cậu vội vàng và mấy miếng to rồi đứng dậy, "Đi thôi".

Lục Chi Ngang rút ví trả tiền.

Khi hai người bước ra khỏi quán, trời đã tối hẳn, trên trời vài áng mây ám màu ráng chiều đang nhẹ nhàng trôi, rồi lại bị gió cuốn về khoảng không tối sầm trên cao, tựa như thiên đường nổi lửa.

Vừa thấy Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang tới, Lập Hạ liền chạy qua, Phó Tiểu Tư chỉ về phía đám người vừa đứng cùng cô, hỏi:

"Họ là ai vậy?"

Lập Hạ lắc đầu: "Tớ cũng không quen, hình như là bạn của Thất Thất."

Phó Tiểu Tư gật đầu đáp: "Ừ cũng đúng thôi, cậu ta nhiều bạn nhiều bè, có khi còn quen cả Bjork (1) nữa ấy chứ. Cậu thi môn Anh văn có tốt không?"

Lập Hạ khó có thể tin được một người luôn lạnh lùng như đá tảng hôm nay lại đột ngột lên cơn mà nói đùa, vì thế liền đá Phó Tiểu Tư một cái rồi nói:

"Chẳng buồn cười gì cả, mà quên không báo với cậu, bọn tớ vừa ra một quy định, ai nhắc đến chuyện thi đại học thì người đó phải ra hành lang nhảy thoát y."

Phó Tiểu Tư há hốc miệng, câu chữ vừa định thốt ra bỗng bay mất, cuối cùng mới hừ một tiếng lẩm bẩm "Dáng cậu có đẹp gì đâu" để kết thúc, có điều Lập Hạ không nghe thấy.

Lập Hạ nhìn Phó Tiểu Tư, cậu đang uống trà xanh trong cốc giấy, cau mày nhìn tấm biển karaoke điện tử chuyển màu liên tục từ trắng sang xanh. Lập Hạ như trông thấy một lớp ánh sáng trắng mờ phủ trên gương mặt cậu, khiến gương mặt vốn góc cạnh sắc nét trở nên lặng lẽ và dịu dàng hơn nhiều. Cô bỗng nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau vào ba năm trước. Gương mặt của cậu vẫn mang nét thanh tú trẻ con, một gương mặt vô cảm không nhiễm bụi trần, khi nhìn người khác, đôi mắt ấy vẫn phủ một lớp sương mờ vĩnh viễn không thể xua tan, giọng điệu hờ hững như thể chẳng để tâm với bất kì chuyện gì. Vậy mà ba năm sau, gương mặt trẻ con ấy đã dần có những đường nét góc cạnh trưởng thành, gương mặt vốn ôn hòa nay lại có chút sắc sảo, đường quai hàm xép nghiêng vào tóc mai. Lập Hạ bỗng hơi ngượng vì cú đá vừa rồi của mình, dường như hành động đó hơi thân thiết quá thì phải, may thay trước giờ Phó Tiểu Tư chưa từng tính toán với cô. Nhưng Lục Chi Ngang lại không như vậy, Lập Hạ nghĩ bụng, cô mà đá cậu ấy một cái thì cậu ấy phải trả ngay hai cái ấy chứ.

Ngày hôm đó, Trình Thất Thất quyết không nhường micro, hát hết bài này đến bài khác, cắm rễ trước máy chọn bài hát không chịu rời đi. Lục Chi Ngang kêu la ầm ĩ không thể chịu nổi sự tra tấn này nữa, Lập Hạ thì cười đùa, xem ra sau này Trình Thất Thất sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng rồi.

Cô nhìn Thất Thất với ánh mắt ngưỡng mộ. Thất Thất hát rất hay, dường như Thất Thất làm chuyện gì cũng vô cùng xuất sắc, học giỏi, bè bạn gần như có ở khắp trường, ba mẹ yêu thương săn sóc, lại có tài hội họa, ngoại hình cũng xinh xắn, nói chung là một con người hoàn hảo.

Dường như tất cả mọi người đều đang thỏa thích giải tỏa áp lực. Bia vừa bật nắp, bọt đã bắn khắp phòng, thêm một chai bia được khui là thêm một người gục xuống, mọi người điên cuồng hò hét nhảy nhót. Bỗng ai đó giật micro hét: "Tôi là cà chua!", ngay sau đó, một kẻ đang nằm bò trên đất tiếp lời: "Hello, rất vui được gặp cậu, tôi là dưa chuột đây."

Hát tới 12 giờ, ai cũng thấm mệt, vì thế liền giải tán, chỉ còn lại Thất Thất, Lập Hạ, Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang. Bốn người chả biết nên đi đâu, đành quyết định đi dạo loanh hoanh.

Buổi đêm ở Thiển Xuyên rất yên tĩnh, không có quá nhiều ánh đèn neon cũng như không có tiếng người huyên náo. Dân ở đây đa số đã đi ngủ hơn 11 giờ rồi, vì thế bốn người đi bộ trên đường chẳng thấy một ai.

Đi bộ tới công viên thì họ ngồi nghỉ. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nằm trên băng ghế dài tựa đầu vào nhau, Lập Hạ ngồi trên băng ghế bên cạnh, Thất Thất cũng mệt, gối lên chân cô ngủ thiếp đi.

Trời đêm mùa hạ mang theo hơi ấm và sự oi bức rất riêng, ánh đèn đường trắng sáng chói lóa trên đỉnh đầu, phát ra những âm thanh ong ong váng vất bên tai mãi không dứt.

Vô số côn trùng bay vù vù xung quanh, Lập Hạ cũng cảm thấy hơi mệt, xoa xoa mắt, cô dần không còn nghe rõ cuộc đối thoại của Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nữa, ý thức chìm vào những cơn bóng đè hỗn độn.

Trong cơn mê man, Lập Hạ cảm thấy Phó Tiểu Tư lại gần phía cô, khẽ hỏi: "Cuối cùng cậu cũng chọn Học viện Mỹ thuật Trung ương à? Bấy lâu nay vẫn không có cơ hội hỏi cậu."

Khi cậu lại gần, hương thơm xà phòng từ chiếc áo thun của cậu vương vấn trên mũi cô.

Giọng Phó Tiểu Tư như có tác dụng thôi miên, trầm thấp mà từ tính.

Cô gật đầu, rồi bỗng nhận ra trời tối đến mức không thể nhìn rõ mình có gật đầu hay không, bèn đáp với giọng điệu thản nhiên: "Ừ"

"Nếu chúng ta còn có thể học chung đại học, ừm.." cậu thoáng ngập ngừng rồi mới tiếp lời, "Tớ sẽ rất vui."

Lập Hạ bỗng cảm thấy tim mình lỡ nhịp. Cảnh tượng cô quyết định điền nguyện vọng vào cùng trường đại học với Phó Tiểu Tư như hiện lên trước mắt, khiến cô chợt thấy bối rối và sợ hãi, nhưng cô cũng thắc mắc sao nãy giờ Lục Chi Ngang không nói gì. Nếu là trước kia, trong tình huống này, cậu đã huyên thuyên xen miệng vào rồi. Cô ngoảnh đầu lại, trong màn đêm, cô vẫn có thể thấy Lục Chi Ngang đang nằm đó, đôi mắt sáng ngời thỉnh thoảng chớp vài cái. Cái bóng từ dưới chân đèn hắt lên khiến gương mặt cậu như chìm trong bóng tối, chỉ chừa lại đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Lập Hạ hỏi: "Lục Chi Ngang, còn cậu thì sao?"

Lục Chi Ngang thoáng khựng lại vài giây, rồi mới nhả ra hai chữ: "Thượng Hải".

Lập Hạ gật đầu đáp: "Tốt quá rồi, cậu và Thất Thất ở cùng một thành phố."

"Cút!" Phó Tiểu Tư bỗng cao giọng, Lập Hạ nhận ra giọng cậu tràn ngập giận dữ. Cô hoang mang không biết từ "cút" này là để mắng cô hay Lục Chi Ngang.

Lục Chi Ngang ngồi dậy, hắng giọng đáp: "Ừm, Lập Hạ, thật ra tớ thi trường Đại học Kinh tế Tài chính Thượng Hải, nhưng không cần phải tới đó học mà chỉ cần cái danh sinh viên trường đó thôi. Tớ thi vào lớp hữu nghị Trung - Nhật của trường, sau đó.. Sẽ học tại Nhật Bản."

"Hả, sao trước kia không thấy cậu nói gì?"

"Ừm, thật ra hôm nay.. Tớ cũng mới nói cho Tiểu Tư biết."

3 giờ sáng, nhiệt độ hạ xuống, dường như thế giới vẫn đang say giấc nồng, bầu không khí oi bức của mùa hè dần dịu bớt, từng luồng hơi nước mang theo cái lạnh bắt đầu bao phủ vườn hoa trồng giữa phố. Có một truyền thuyết kể rằng, vào lúc sau nửa đêm trước khi trời sáng, ở mỗi ngã tư, nơi vườn hoa giữa phố sẽ xuất hiện rất nhiều linh hồn lang thang, chúng sẽ ngưng tụ thành một màn sương trắng ngà, phiêu đãng trong không trung.

Lập Hạ nghĩ vậy bỗng cảm thấy hơi lạnh, may sao Thất Thất đang gối lên đùi cô, thở ra từng luồng hơi ấm áp. Sau đó, Lập Hạ cũng thiếp đi. Trong cơn mơ dường như có người phủ áo cho cô, có điều cô đã mệt đến mức chẳng thể mở nổi mắt xem người đó là ai nữa.

Thế nhưng hương thơm xà phòng trên chiếc áo ấy rất quen thuộc với cô.

Dường như Lập Hạ đã mơ, tất cả như quay trở về ba năm trước. Lần đầu tiên tới Thiển Xuyên, vừa ra khỏi bến xe, cô đã phải giật mình sửng sốt vì những gốc rã hương phủ rợp thành phố, ánh nắng khi đó cũng lóa mắt hệt lúc này. Một nửa thành phố Thiển Xuyên được bao phủ dưới tán cây rậm rạp xanh ngắt, nửa còn lại hứng ánh nắng rực rỡ chói chang.

Trong mơ rất nhiều người đang cười, gương mặt ngập tràn ánh sáng hạnh phúc.

Mùa hạ năm 1995.

Ánh nắng tựa như sóng thần cuốn trôi cả thành phố.

Bóng râm xanh thẫm lan tỏa tựa như giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành. Tấm áo trắng của chàng trai và sợi dây cột tóc màu xanh da trời của cô gái, xe đạp hầm hố với ba lô nhỏ xinh, quả bóng nhem nhuốc với chiếc khăn tay sạch sẽ chính là biểu tượng của tuổi trẻ, tựa như những chú cá dưới biển sâu, lững lờ phiêu du trên bầu trời thành phố.

Những hương thơm nồng nàn kia là tín hiệu thông báo đã đến giữa hè.

* * *

(1) Ca sĩ, nhạc sĩ và nhà soạn nhạc nổi tiếng người Iceland.

_____ Đôraêmon _____
Bình Luận (0)
Comment