Hạ Của Anh

Chương 14

***

Nói thật, năm tôi chuẩn bị thi đại học cũng không dậy sớm như vậy. Vì người kia, tôi đã cố gắng rất nhiều.

Khi trời không mưa, chỗ chúng tôi ở luôn có gió nhẹ mơn man thoảng qua.

Tôi chưa từng tiếp xúc nhiều với cậu hàng xóm nhà mình, tôi cũng chưa từng tốn công sức đắn đo tính cách và sở thích của người ta thế nào. Dẫu vậy, dựa vào những phong thư lúc trước cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nội tâm của cậu ấy rất tinh tế.

Nhưng tôi chợt nhận ra, tôi nên hi vọng vào một ngày cậu ấy gửi thư mà tôi không đọc được những dòng ấy, hoặc hi vọng vào một ngày cậu ấy không viết thư cho tôi nữa. Bởi vì đến lúc ấy, có lẽ cậu ấy cũng biết được giữa hai chúng tôi không thể có khả năng.

Một chú bươm bướm bay vào sân nhà tôi.Gió thổi bông hoa nhỏ lay động, vô cùng hưởng thụ.

Tôi bước tới, cầm bông hoa cài lên tai, sau đó mở hòm thư, báo vào thư tình xuất hiện đúng như dự đoán.Tôi ghi nhớ tên của những bộ phim điện ảnh này.Tôi bước tới, cầm bông hoa cài lên tai, sau đó mở hòm thư, báo và thư tình xuất hiện đúng như dự đoán.

Chẳng qua tôi phải viết ẩn ý một chút để người ta đỡ mất mặt.

Sáng nay, tôi mở hòm thư như thường lệ, khi mở cánh cửa nhỏ của hòm thư, bỗng dưng tôi lại cảm thấy căng thẳng tới mức vã mồ hôi.

Bỏ lỡ cơn mưa lớn không biết sẽ dừng khi nào, bỏ lỡ đám mây trôi.Dường như cậu ấy chưa từng có ý định muốn để tôi biết cậu ấy là ai, vậy thì lẽ nào do cuộc sống của cậu ấy quá tịch mịch nên mới mượn nó để giảm bớt cô đơn?Lúc tôi lấy thư ra, vừa hay nhìn thấy hàng xóm. Chẳng qua lần này cậu ấy bước ra khỏi nhà, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cách một khoảng sân, cậu ấy cũng nhìn tôi.

Lương thiện và dịu dàng càng ngày càng trở nên quý hiếm.

Cậu ấy là người thế nào?

Chỉ trong thoáng chốc, bức thư tình đáng yêu biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay. Tôi cầm nó trong tay, nhất thời không biết phải xử lý thế nào.Tôi sợ sệt nép sau tấm rèm cửa. Mấy phút sau tôi nhìn thấy cậu ấy dắt chó ra khỏi nhà, đút thư vào trong hòm thư của tôi và lấy thư của tôi ra như lấy món đồ quý báu lắm.Tôi vươn tay chào hỏi, cậu ấy vội vàng cúi đầu.

Tôi có phần tò mò về gu phim ảnh của cậu ấy, không biết hai chúng tôi có hợp nhau không.

Giống với lần trước, tôi dùng chặn giấy đè thư trên hòm, sau đó dãn cơ rồi vào phòng.Mặc dù không đến mức đọc nhiều sách nhưng dù sao cũng đã đọc mấy quyển Chicken Soup. Đối với người thoạt nhìn yếu ớt như cậu ấy, tôi phải dịu dàng một chút.Cậu ấy xấu hổ hả?

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn cậu ấy bước xa dần.

Tôi nhìn cậu ấy dắt chó ra ngoài, sau đó loẹt quẹt dép lê vào trong sân.

Thú vị ghê.

Ba chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn bốn cái. Bốn chiếc chuông báo thức không đánh thức nổi tôi, vậy thì hẹn năm cái.Tôi cố ý bước thật chậm, chờ khi cậu ấy dắt chó đi ngang tôi, tôi vui vẻ huýt sáo với Alaska.

Trời dần sáng, tôi vẫn chưa ngủ được, do dự hồi lâu, tôi lấy sổ ra, viết cho cậu ấy một lá thư trả lời.– Chào buổi sáng. – Tôi huýt sáo với Alaska xong mới chào hỏi cậu ấy.

Nói ra thì cũng kì, trước đây tôi quyết đoán hơn hiện tại nhiều, tôi sẽ thẳng thừng từ chối những thứ mình không thích, sau đó lập tức chạy trốn.

Tôi đang làm cái quái gì thế này?Cậu ấy giật mình như thể bị dọa sợ, vội nói:

Tôi là họa sĩ, cho nên cũng không giỏi về phương diện viết lách lắm.– Chào.

Và tại sao cậu ấy lại quyết định bắt đầu viết thư cho tôi?

Sau đó dắt chó rảo bước rời khỏi đây.

Tôi vốn nghĩ, thôi bỏ đi, đừng đọc nữa. Nhưng khi tôi lên tầng lượn một vòng rồi đi xuống, nhìn thấy phong thư lẻ loi trên bàn, bỗng dưng cảm thấy nó thật đáng thương.Thực sự tôi không phải tên lưu manh thích chọc ghẹo người khác, nhưng phản ứng của cậu ấy khiến tôi lờ mờ hiểu ra tại sao có dạng lưu manh ấy tồn tại.

Phong thư màu trắng, nét chữ chưa từng thay đổi.

Chương 6-10

Chẳng qua tôi phải viết ẩn ý một chút để người ta đỡ mất mặt.Chẳng hay khi viết những lá thư này, cậu ấy đã có tâm trạng thế nào?Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bóc thư.Bởi vì có một số người, thực sự rất thú vị.

Tất cả chứng cứ đều vô cùng xác thực, có tôi làm chứng.

Cậu ấy là người thế nào?

Lúc tôi lấy thư ra, vừa hay nhìn thấy hàng xóm. Chẳng qua lần này cậu ấy bước ra khỏi nhà, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cách một khoảng sân, cậu ấy cũng nhìn tôi.Tôi nhìn cậu ấy dắt chó ra ngoài, sau đó loẹt quẹt dép lê vào trong sân.

Tôi đeo dép lê xuống tầng, mở cửa lấy thư.

Chẳng ngờ tuổi tác lớn dần, trái tim cũng càng ngày càng mềm theo.

Lần này tôi không quay đầu chào hỏi cậu ấy mà cầm báo và thư vào nhà luôn.

Thế giới này có rất nhiều người giống tôi, nhưng rất ít người giống cậu ấy.Thời tiết không tệ, tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài sân, bóc thư ra xem.

Tôi nhìn cậu ấy dắt chó ra ngoài, sau đó loẹt quẹt dép lê vào trong sân.Trong thư, cậu ấy miêu tả vầng mặt trời mà cậu ấy nhìn thấy trong mơ. Cậu ấy nói mình ngồi trên đỉnh núi, dưới chân là vực sâu, nhưng dường như chẳng đáng sợ chút nào, cậu ấy hân hoan chờ đón mặt trời đỏ tựa lòng đỏ trứng gà từ từ nhô lên.

Cậu ấy không phát biểu suy nghĩ gì với ám thị của tôi, vẫn viết dòng tái bút cuối cùng: Hôm nay cũng thật sự rất thích anh.

Cậu ấy bỏ thư vào xong còn nhìn về phía tôi, tôi vội vàng tránh đi, sợ cậu ấy phát hiện.Nói ra thì cũng kì, trước đây tôi quyết đoán hơn hiện tại nhiều, tôi sẽ thẳng thừng từ chối những thứ mình không thích, sau đó lập tức chạy trốn.Tôi tưởng tượng hình ảnh ấy, chợt thấy khá đáng sợ.

Tôi cố ý bước thật chậm, chờ khi cậu ấy dắt chó đi ngang tôi, tôi vui vẻ huýt sáo với Alaska.Đáng sợ là vậy, nhưng đọc đến cuối tôi bỗng bật cười.

Kiểu người ngang qua đường nhìn thấy bông hoa nhỏ bị người ta vứt đi cũng cảm thấy thương tiếc và nhặt nó lên.

Tôi bắt đầu nghi ngờ, phải chăng ám thị của tôi quá đỗi mịt mờ cho nên cậu ấy mới không hiểu?

Tôi xuống tới nơi thì cậu ấy đã vào trong phòng, không biết có nhìn thấy tôi hay không.Đã biết thư do ai gửi tới, còn đọc được câu này, tâm trạng của tôi càng thêm phức tạp.Một người phải tẻ nhạt đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ như vậy?

Trong thư, cậu ấy miêu tả vầng mặt trời mà cậu ấy nhìn thấy trong mơ. Cậu ấy nói mình ngồi trên đỉnh núi, dưới chân là vực sâu, nhưng dường như chẳng đáng sợ chút nào, cậu ấy hân hoan chờ đón mặt trời đỏ tựa lòng đỏ trứng gà từ từ nhô lên.

Một người phải tẻ nhạt đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ như vậy?Người này phải thú vị đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ đến vậy?

Tôi tưởng tượng hình ảnh ấy, chợt thấy khá đáng sợ.

Một chú bươm bướm bay vào sân nhà tôi.Bởi vì giấc mơ hỗn loạn này, khi tôi thức giấc đã là mười giờ hơn.Đọc xong thư, tôi nhìn xuống phần tái bút xem có câu “Hôm nay cũng thật sự rất thích anh” như thể kiểm tra bài cũ.

Cũng rất giống với bản thân cậu ấy.

Cậu ấy viết trong thư: Tối qua em mất ngủ, bởi vì dùng nguyên thời gian một buổi tối để xem phim. Em không nhớ được nhiều tình tiết, nhưng nó giúp em cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, cũng giúp em cảm thấy có người cùng em vượt qua màn đêm đáng sợ này. Được, có luôn.

Tôi đeo dép lê xuống tầng, mở cửa lấy thư.

Chắc hẳn mùa hạ năm nay sẽ rất dài.Nhưng tôi chợt nhận ra, tôi nên hi vọng vào một ngày cậu ấy gửi thư mà tôi không đọc được những dòng ấy, hoặc hi vọng vào một ngày cậu ấy không viết thư cho tôi nữa. Bởi vì đến lúc ấy, có lẽ cậu ấy cũng biết được giữa hai chúng tôi không thể có khả năng.

Tôi đã nhận được tám lá thư mà không rõ lý do, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.

Tôi nắm chặt thư, duỗi hông một cái.

Chiếc xẻng nhỏ này mượn của hàng xóm, đã mấy ngày rồi vậy mà quên mất chưa trả.

Tôi vẫn luôn đoán cậu ấy sẽ có phản ứng thế nào sau khi nhận được thư, đoán rốt cuộc cậu ấy sẽ có hiểu được ám thị của tôi không.Một chú bươm bướm bay vào sân nhà tôi.

Bông hoa tôi cài trên tai rơi xuống ghế.

Tiếp theo, tôi nhìn thấy người tôi còn không biết cả tên. Bây giờ cậu ấy đang sống ở cạnh nhà tôi, nuôi một chú chó Alaska, còn trồng rất nhiều hoa.

Tôi đi rất nhanh, còn bất cẩn giẫm trúng thứ gì đó. Cúi đầu nhìn, tôi phát hiện hóa ra là một chiếc xẻng nhỏ.

Chắc hẳn mùa hạ năm nay sẽ rất dài.Không phải chưa từng được nhận thư tình mà chưa bao giờ được người cùng giới thích.Thực ra từ lúc tôi gửi thư đi cho đến khi nhận được phong thư vào sáng ngày hôm sau tôi đều thấp thỏm không yên.

Buổi tối hôm ấy, hiếm khi tôi mới mất ngủ, tôi uống rượu, nằm trên tầng xem phim.Tôi bắt đầu nghi ngờ, phải chăng ám thị của tôi quá đỗi mịt mờ cho nên cậu ấy mới không hiểu?Cứ thế, tôi nhìn theo bóng dáng cậu ấy, thấy cậu ấy ra khỏi cổng nhà mình, đi ngang qua cổng nhà tôi.Tôi vẫn luôn đoán cậu ấy sẽ có phản ứng thế nào sau khi nhận được thư, đoán rốt cuộc cậu ấy sẽ có hiểu được ám thị của tôi không.

Một người phải tẻ nhạt đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ như vậy?

Cậu ấy giật mình như thể bị dọa sợ, vội nói:

Tôi nóng lòng gấp thư vào, chạy xuống tầng, lao ra ngoài sân.Nếu cậu ấy hiểu, chắc hẳn sẽ phải thất vọng một chút nhỉ?

Không thể nào có chuyện người đó nhét thư sớm hơn năm giờ được.

Tôi ngồi cho tới tận khi trời tối mới viết được lá thư trả lời tám trăm chữ, viết xong còn cảm thấy đống chữ của mình xấu kinh hồn.

Bởi vì có một số người, thực sự rất thú vị.Nói cách khác, cậu ấy là một người vô cùng dịu dàng.Hoặc có lẽ sẽ chẳng thèm viết thư cho tôi nữa?

Thế nhưng…

Hòm thư của tôi cũng đã vương mùi thơm đặc biệt kia mất rồi.

Sáng nay, tôi mở hòm thư như thường lệ, khi mở cánh cửa nhỏ của hòm thư, bỗng dưng tôi lại cảm thấy căng thẳng tới mức vã mồ hôi.

Tôi vừa kéo rèm cửa sổ phòng ngủ tầng hai, đúng lúc nhìn thấy hàng xóm dắt chó ra ngoài.

Hành vi này có hơi xấu hổ.

Tôi sợ cái gì kia chứ? Chẳng phải cậu ấy mới là người nên sợ hay sao?

Kiểu người ngang qua đường nhìn thấy bông hoa nhỏ bị người ta vứt đi cũng cảm thấy thương tiếc và nhặt nó lên.Tôi suy nghĩ, phải chăng bởi vì cậu ấy là người duy nhất giữ mối quan hệ “thân mật”với tôi sau khi tôi chuyển tới đây. Cho nên, khi đối diện với khả năng “quyết liệt”, tôi sẽ có chút… không nỡ.

Không nghiêm túc, chẳng ra đâu vào với đâu, cà lơ phất phơ, thích đùa cợt.Tôi mở hòm thư ra, vẫn nhìn thấy một phong thư nằm bên trong.

Thú vị ghê.

Có thêm sự cố gắng của một chiếc đồng hồ báo thức nữa, tôi thành công mở mắt vào sáng sớm.Phong thư màu trắng, ghi “Gửi Khâu Dương” bằng bút mực đen.

***

Ở cuối lá thư, cậu ấy nói: Mỗi khi xem một bộ phim em đều cảm thấy bản thân như sống lại một lần, giống như trải nghiệm từng cuộc đời khác biệt trong giấc mơ. Cho dù bộ phim kết thúc, mộng cũng tan thì em vẫn cảm thấy cuộc đời mình trở nên tràn ngập sức sống. Thực ra đối với em anh như một giấc mơ ngàn năm khó gặp, dẫu rằng chỉ tựa giấc mộng Nam Kha, nhưng mà gặp thôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.Tôi đứng ở một góc, áp sát tường, tay nắm chặt rèm cửa, chờ tôi hồi thần lại mới phát hiện bản thân sắp kéo tuột rèm cửa đến nơi.Không thể phủ nhận, khi nhìn thấy phong thư này tôi đã thở phào một hơi.

Thực ra tôi không thể hình dung rốt cuộc mình đã ôm tâm trạng gì khi quan sát hành động của cậu ấy. Trước giờ tôi đều không cảm thấy bản thân là một người thông minh. Những chuyện tôi từng trải qua, có thể tránh được thì tránh, dù sao tục ngữ nói rất đúng – Trốn tránh nhục nhã nhưng có tác dụng.

Tôi đứng đó nghĩ ngợi vẩn vơ, cho tới khi người giao báo đến mới thấp thỏm ra ngoài mở hòm thư.

Lấy thư và báo ra, cậu ấy và Alaska cũng vừa lướt qua sau lưng tôi.

Trước khi bóc phong thư, tôi lại suy nghĩ vẩn vơ, không biết lần này cậu ấy sẽ viết gì, là những giấc mộng nhẹ nhàng bay bổng hay lên án sau khi trải qua đau buồn vì hiểu lời từ chối của tôi.

Bỏ lỡ cơn mưa lớn không biết sẽ dừng khi nào, bỏ lỡ đám mây trôi.

Một tiếng sấm rền vang, mưa cũng tới.Đương nhiên, tất cả đều không xảy ra.

Tiếng chuông báo thức bên tai trầm bổng, ồn ào tới mức tôi đau cả đầu.

Hòm thư của tôi cũng đã vương mùi thơm đặc biệt kia mất rồi.

Cậu ấy có hơi ngốc nghếch, ngoài việc diễn đạt sự ngạc nhiên khi nhận được thư trả lời của tôi, toàn bộ chủ đề đều xoay quanh việc trả lời câu hỏi liên quan đến phim ảnh. Cậu ấy viết lan man cả một trang, hệt như đang viết bài tập làm văn.Tắt từng cái một đi, kết quả tìm mãi mà không thấy chiếc cuối cùng ở đâu. Tôi lục tìm theo âm thanh, thế rồi cũng mò được chiếc điện thoại đã lâu không dùng ở kẽ sofa.Tôi bắt đầu nghi ngờ, phải chăng ám thị của tôi quá đỗi mịt mờ cho nên cậu ấy mới không hiểu?Cậu ấy có hơi ngốc nghếch, ngoài việc diễn đạt sự ngạc nhiên khi nhận được thư trả lời của tôi, toàn bộ chủ đề đều xoay quanh việc trả lời câu hỏi liên quan đến phim ảnh. Cậu ấy viết lan man cả một trang, hệt như đang viết bài tập làm văn.

Nhìn vào dòng tái bút kia, tôi nhíu mày.Cậu ấy đề cử cho tôi mấy bộ phim điện ảnh mà cậu ấy rất thích, nói rằng rất thích xem một mình vào những đêm mất ngủ.

Trước khi tôi mang thư ra ngoài đã xem dự báo, xác nhận đêm nay và sáng mai đều không mưa.

Tôi ghi nhớ tên của những bộ phim điện ảnh này.

Từ hồi còn rất bé tôi đã biết không thích người ta thì đừng cho người ta hy vọng, bằng không tôi chính là kẻ cặn bã chơi đùa với tình cảm người ta.Ở cuối lá thư, cậu ấy nói: Mỗi khi xem một bộ phim em đều cảm thấy bản thân như sống lại một lần, giống như trải nghiệm từng cuộc đời khác biệt trong giấc mơ. Cho dù bộ phim kết thúc, mộng cũng tan thì em vẫn cảm thấy cuộc đời mình trở nên tràn ngập sức sống. Thực ra đối với em anh như một giấc mơ ngàn năm khó gặp, dẫu rằng chỉ tựa giấc mộng Nam Kha, nhưng mà gặp thôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Cậu ấy có hơi ngốc nghếch, ngoài việc diễn đạt sự ngạc nhiên khi nhận được thư trả lời của tôi, toàn bộ chủ đề đều xoay quanh việc trả lời câu hỏi liên quan đến phim ảnh. Cậu ấy viết lan man cả một trang, hệt như đang viết bài tập làm văn.Cậu ấy không phát biểu suy nghĩ gì với ám thị của tôi, vẫn viết dòng tái bút cuối cùng: Hôm nay cũng thật sự rất thích anh.
Bình Luận (0)
Comment