Đã từng có thời gian tôi sợ hãi thời gian trôi qua vô ích. Dẫu rằng tôi chẳng có chí lớn gì, nhưng cũng luôn cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi có mấy chục năm, phải biết quý trọng.
Cậu ấy nói với gương mặt ngây thơ đến vậy khiến cho trong cơ thể tôi bùng nổ như chứa cả vạn tấn thuốc nổ.
Tôi nói:
Đương nhiên, không phải cậu ấy đang thể hiện tình yêu với tôi mà vì cảm thán nhận ra sức mạnh của sự sống từ bông hoa nhỏ màu vàng, giây phút ấy cậu ấy cảm thấy yêu thương cuộc sống đến lạ.
Những đám mây tụ mây tan trên trời kia, chờ khi tôi chết rồi sẽ thừa thời gian ngắm nhìn.
Mang theo tâm trạng ấy, tôi vươn đầu lưỡi cạy hàm răng cậu ấy ra.
Song hiện tại, tôi ngồi bên cửa sổ nhà hàng xóm, để người ta dựa vào tôi, buồn chán nhìn mây đen mưa lớn bên ngoài cửa sổ. Vậy mà chẳng hề cảm thấy lãng phí thời gian có gì xấu.
Tôi ghé lại gần, muốn thử xem có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại đỏ hồng qua đôi môi hé mở đó không. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc tại sao mình phải làm vậy.
Cành cây lay động trong cơn gió, chén rượu đã cạn nhưng vẫn nằm trong tay, còn cả cậu ấy yên tâm đặt toàn bộ trọng tâm lên người tôi, như thể đây mới chính là bản chất của cuộc sống.
Chẳng qua, nhất định không phải từ chối.
Bản chất của cuộc sống, đối với tôi mà nói, ngay khi “Cuộc sống rộn ràng vội vã” biến thành “Rượu ngon mới cất một vò, đất nung màu đỏ, hoả lò sẵn kia*”.
Tôi không quen cảm giác dắt tay người ta đi đường. Nhưng thói quen này không nói rằng tôi không thoải mái, ngược lại, bởi vì mỗi lần nắm tay đều khiến tim tôi đập quá nhanh, đầu óc quá tải, cơ thể mất khống chế.
Cành cây lay động trong cơn gió, chén rượu đã cạn nhưng vẫn nằm trong tay, còn cả cậu ấy yên tâm đặt toàn bộ trọng tâm lên người tôi, như thể đây mới chính là bản chất của cuộc sống.
Tôi gật đầu.
(Trích trong bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị)
Cậu ấy nghi ngờ hỏi tôi:
Cậu ấy đỏ mặt nhìn tôi rồi mím môi cười.
Không thể để cậu ấy nói thêm nữa, cậu ấy nói thêm một câu, có lẽ tôi sẽ ngất đi mất.
Tôi cứ ngồi lặng im như thế, uổng phí thời gian cùng cậu ấy cũng tốt.
Song hiện tại, tôi ngồi bên cửa sổ nhà hàng xóm, để người ta dựa vào tôi, buồn chán nhìn mây đen mưa lớn bên ngoài cửa sổ. Vậy mà chẳng hề cảm thấy lãng phí thời gian có gì xấu.
Tựa hồ cả thế giới đều biến thành một bức tranh, thế giới phức tạp và tráng lệ, còn chúng tôi chỉ trốn ở một góc không ai chú ý, lén lút hưởng thụ thời gian trôi.
Vậy mới đúng.
Hạ Thanh Hòa nói ngủ là ngủ mất, nhưng dường như ngủ không được ngon.
Giống như một góc nhỏ bị ngày mưa bão che khuất ánh mặt trời, vừa dịu dàng lại vừa đẹp đẽ.
***
Chiếc chén rỗng trong tay cậu ấy rơi xuống nền đất, cơ thể dựa vào lòng tôi.
– Khâu Dương?
Cuối cùng cậu ấy thoải mái gối đầu lên đùi tôi, nhịp thở dần trở nên ổn định, cứ thế ngã vào giấc mộng, chẳng hay đó có phải một giấc mộng đẹp hay không?
Khi mây đen một lần nữa che khuất ánh trăng, thế giới của hai chúng tôi quay về với bóng tối.
Tôi ngồi uống hết chỗ rượu còn lại, thế giới phía sau lưng tôi là căn phòng tối mịt không sáng đèn, song chỉ cần cúi đầu vẫn có thể nhìn rõ gương mặt cậu ấy.
Rốt cuộc dạng người gì mới có thể hỏi được câu như vậy với gương mặt ngây thơ thế kia?
Ngày mưa không có ánh trăng, tia chớp chói lòa chiếu sáng thế giới này trong khoảnh khắc rồi vụt tắt. Chỉ mấy giây ngắn ngủi đó thôi, gương mặt Hạ Thanh Hòa càng thêm tươi đẹp.
Tửu lượng của tôi vốn dĩ không tệ, nhưng bây giờ hình như tôi say mất rồi.
Bỗng dưng chỉ trong khoảnh khắc thôi tôi có cảm giác cậu ấy đang dùng ánh mắt để xăm hình cho tôi, tựa hồ cậu ấy cứ nhìn chằm chằm tôi mãi như thế, không lâu sau trên người tôi sẽ xuất hiện dấu ấn của cậu ấy vậy.
Tôi vươn ngón tay chọc chọc mặt cậu ấy: “Hôm nao tặng em một bức tranh nhé.”
Cậu ấy nhìn tôi cười:
Cậu ấy nhắm mắt, đôi môi khẽ hé mở.
– Vậy vì em mà anh mới trở thành thế này à?
Tôi ghé lại gần, muốn thử xem có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại đỏ hồng qua đôi môi hé mở đó không. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc tại sao mình phải làm vậy.
Đúng vậy, tôi chính là nhóc đẹp trai trưởng thành sớm.
Hạ Thanh Hòa nhìn chằm chằm tôi:
Khi tôi cúi người nhìn chằm chằm vào môi cậu ấy, cậu ấy cử động, sau đó mở mắt ra.
Ánh trăng lạnh nhưng chúng tôi lại nóng hầm hập.
Tư thế của hai người chúng tôi có vẻ mất tự nhiên, thoạt nhìn như thể tôi đang nhân cơ hội hôn cậu ấy vậy.
Tôi tưởng rằng cậu ấy là một người suy nghĩ tinh tế tới mức nhát gan. Nhưng trên thực tế, cậu ấy vừa chân thành vừa thẳng thắn vô tư.
Mắt cậu ấy lấp lánh.
Một tiếng sấm đùng đoàng vang lên bên ngoài cửa sổ khiến tôi cảm thấy đinh tai nhức óc.
Tôi muốn làm thơ trên người Hạ Thanh Hòa, viết một bài thơ kiểu “Tôi có nên ví em với ngày mùa hạ” hay “Nhưng mùa hạ của em sẽ vĩnh viễn không điêu tàn”.
– Từ ngày mai trở đi đừng viết thư cho anh nữa.
Cậu ấy nói câu gì, tôi chẳng nghe rõ. Là lỗi của tiếng sấm này, có lẽ nó đã khiến tôi bỏ qua một thông tin quan trọng nào đó.
Chẳng qua nghĩ lại, vào giây phút Hạ Thanh Hòa nói câu đó với tôi, cảm giác ấy vô cùng xa lạ, khác hoàn toàn so với cảm giác phấn khởi và đắc ý mỗi khi được tỏ tình trước đây. Giống như bỗng dưng có luồng điện chạy từ đầu ngón tay đang đặt trên cổ tôi vào sâu trong cơ thể, vừa tê vừa ngứa, không đến nỗi chí mạng nhưng quấy nhiễu khiến người ta không thể duy trì nhịp thở ổn định bình thường.
Chẳng qua điều này không ảnh hưởng nhiều, bởi vì mấy phút sau tôi đã đoán ra mình đã bỏ lỡ điều gì.
Hạ Thanh Hòa vẫn nhắm chặt mắt, không biết vì cậu ấy không muốn hay không dám nhìn tôi.
Không thể trả lời, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn hôn cậu ấy.
Hạ Thanh Hòa nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt có chút mơ màng. Ngay khi tôi còn chưa kịp hiểu hoặc nghĩ ra lời giải thích cho hành vi của mình thì cậu ấy đã vươn tay lên ôm lấy cổ tôi.
Tôi cúi người, hôn lên giữa mày cậu ấy. Mong cậu ấy có thể hiểu ý của tôi, không được cau mày.
Tôi hơi thẳng người, buông đôi môi nóng ấm ra.
– Khi ấy em đang đi xem phòng, chuẩn bị tìm kiếm một nơi ở xa trung tâm thành phố, tốt nhất là xung quanh ít nhà và sạch sẽ một chút.
Rất ít khi tôi tiếp xúc cơ thể với người khác thế này. Trước đây khi tôi cùng với đám bạn của mình chơi đùa với nhau, thậm chí còn cố ý đụng chạm. Nhưng chuyện đó khác, hành động đùa cợt vô ý của trai thẳng và hành động thân mật đột xuất của Hạ Thanh Hòa hoàn toàn khác nhau.
Niềm vui tăng lên gấp bội, động tác của tôi càng to gan hơn.
Hôn là một nghi thức rất công bằng, nó là sự trao đổi, là sự dâng tặng và đòi hỏi giữa đôi bên. Khi đầu lưỡi quấn lấy nhau, dâng hiến hết thảy dịu dàng và kích động cho đối phương. Nụ hôn miên man, thậm chí có thể kéo dài đến khi sinh mệnh khô héo.
Ngón tay cậu ấy lạnh như băng áp vào vùng cổ nóng hầm hập của tôi.
Tôi chỉ có thể viết ra một câu.
***
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi chừng hai giây? Cũng có lẽ là ba giây.
– Anh biết. – Đương nhiên tôi biết cậu ấy là con trai – Quả thực trước đây anh đúng là trai thẳng.
Hạ Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn tôi:
Bởi vì hô hấp và nhịp tim đều rất loạn cho nên tôi không thể đếm giờ chính xác.
Sau tiếng cười, cậu ấy khẽ “vâng” một tiếng rồi nói:
Nói tóm lại, khi tôi chẳng hề chuẩn bị gì hết, Hạ Thanh Hòa cứ thế ôm cổ tôi kéo xuống hôn lên môi tôi.
Hạ Thanh Hòa nói với tôi.
Là môi của cậu ấy, áp lên môi tôi.
(Trích trong bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị)
Hạ Thanh Hòa nhắm mắt, hàng mi đen dài nổi bật trên làn da trắng nõn. Một tia chớp lóe lên xé rách mây đen, mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi cảm nhận được, có lẽ trăng đã xuất hiện rồi.
Cậu ấy cứ áp môi lên môi tôi như vậy, không cử động, thậm chí tôi còn nghi ngờ phải chăng cậu ấy đã ngủ rồi.
Một tiếng sấm đùng đoàng vang lên bên ngoài cửa sổ khiến tôi cảm thấy đinh tai nhức óc.
Hành vi lén lút sờ mó không phải là hành vi của người quân tử, nhưng nếu như bạn muốn tôi đánh thức cậu ấy rồi mới hôn, tôi sợ bản thân mình không có gan ấy.
Chỉ mấy phút trước thôi tôi còn thấy đầu óc quay quay do uống rượu, cho nên cảm giác “cả thế giới này đều mơ hồ, chỉ có mình cậu ấy là rõ ràng”, hoàn toàn vì men rượu đang tác quái.
Để kiểm chứng cậu ấy đã ngủ say hay chưa, tôi cũng nhắm mắt, khiến nụ hôn này sâu hơn.
Có lẽ trong mơ cậu ấy không thể phản kháng, cũng có lẽ cậu ấy đang phối hợp với động tác của tôi, giúp tôi dễ dàng cạy hé mở hàm răng ấy. Khoang miệng kia thoải mái chấp nhận tôi.
Cả người Hạ Thanh Hòa tỏa ra mùi thơm.
Tôi là người liên tục nhận được thư tình của Hạ Thanh Hòa trong mấy ngày liền. Là người mỗi ngày đều được Hạ Thanh Hòa nói thực sự rất thích.
Giống như một góc nhỏ bị ngày mưa bão che khuất ánh mặt trời, vừa dịu dàng lại vừa đẹp đẽ.