Hạ Cửu Lưu Chi Châu Lưu Bích Chuyển

Chương 3

“Để cho dễ nhớ, chúng ta tạm thời lấy vai trò khác nhau giữa hai bên trong chuyện tình nam nam ra đặt tên.” Đem tờ giấy đã được cắt trong tay “phạch” một tiếng dán lên vách tường, ngón tay thon dài xinh đẹp mê người của Mật Phong cô nương chỉ thẳng lên dòng chữ đen lớn như cái đấu trên tờ giấy. “Đóng vai nam, chiếm vị trí chủ động, cũng như là phía công trong công thủ, chúng ta gọi tắt là ‘công’!”

Lại “phạch” một tờ giấy khác được dán bên dưới tờ giấy viết chữ “công” lớn như cái đấu, Mật Phong cô nương tiếp tục chỉ lên chữ trên tờ giấy kia nói: “Đồng thời, đóng vai nữ, chiếm vị trí bị động, cũng như là phía thủ trong công thủ, đồng thời cũng là bên tiếp nhận, chúng ta gọi tắt là ‘thụ’!”

“『Công』 và 『thụ』, mọi người hiểu chưa?” Mật Phong hai tay chống bàn, lớn tiếng hỏi.

“Hiểu rồi!” Các cô nương đang cầm bảng ngồi xếp hàng phía dưới đồng thanh trả lời, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Giữa một bầy Yến sấu Hoàn phì oanh oanh yến yến, tiểu Vương gia yêu mỹ nhân như mạng thần sắc lại uể oải, co rúm bên trong, buồn bực không gì sánh được.

Chu Hi quả thực sắp bị trận phô trương chết tiệt này bức điên rồi.

Làm gì vậy chứ? Mọi chuyện sao phải biến thành thế này?

“Tốt lắm, bây giờ bắt đầu phân tích tâm lý dâm dân khi đọc chuyện tình nam nam, đầu tiên, đọc loại sách này, phần lớn đều là cô nương, có thể thưởng thức gấp đôi tình yêu cấm kỵ giữa hai mỹ nam tử, đây là một loại kích thích đặc biệt, loại cảm giác này giống như nam nhân nhìn thấy hai mỹ nữ cùng nhau giả phượng hư hoàng trong dâm thư trước đây liền thấy hưng phấn khác thường, phải xuất phát từ điểm này, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!”

“Đồng thời cũng phải cân nhắc đến tâm lý của các cô nương, tham khảo những truyện tương tự của các tài tử giai nhân, hai nam tử thân là diễn viên chính tuyệt đối không thể xấu xí, nhất định phải là mỹ nam tử khiến người khác thèm thuồng không thôi! Như vậy thì lúc lăn giường mới có ý nghĩa!”

“Ồ ồ –”

“Căn cứ vào tình hình buôn bán trước đây nhìn ra, sách của danh nhân rõ ràng bán tốt hơn, vì vậy mục tiêu lần này cũng phải đặt lên người những danh nhân này! Hơn nữa không được ăn không nói có, phải từ những việc linh tinh trong qua lại hằng ngày giữa hai người kia mà đào bới ra gian tình hường phấn, mọi người thổi phồng, cố hết sức làm nó ướt át lên, có thể phiến tình thế nào thì phiến tình thế ấy, lúc cần thiết chú ý “mượn dùng” những kiều đoạn (tình tiết kinh điển) từ truyện của các tài tử giai nhân!”

“Rõ rồi!”

“Mục tiêu lần này đã được xác định, là một đôi tiếng tăm lẫy lừng đã dây dưa ba năm, sau này sẽ còn tiếp tục dây dưa tiếp!” Mật Phong hất tay một cái, đem hai bức họa mỹ nam đính lên tường, “Đây là mục tiêu lần này của chúng ta! Hàn nhị công tử của Trọng Môn và sư huynh Dạ Miêu của bản môn Diệu Thủ hệ!”

“Ồ ồ ồ –” Các mỹ nữ nhốn nháo tập thể, người nào người nấy kích động đến mức hai má đỏ bừng, nhịn không được cùng các tỷ muội xung quanh thảo luận ríu rít, lời nói tràn đầy hưng phấn. Chu Hi nhìn bộ dạng hưng phấn của đám nữ nhân xung quanh, trong lòng càng sinh ra chán ghét buồn bực. Nói ra, đầu sỏ chủ mưu tất thảy không thể nghi ngờ gì chính là cái tên chết tiệt kia! Nếu không phải tên kia đề xuất ra cái ý tưởng này, sao Mật Phong lại hưng phấn như bị chích máu gà như thế chứ?

Hôm đó chẳng hiểu sao lại tụ lại tán phét, hai người hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự hiện diện của hắn, trực tiếp ngồi kề nhau tay nắm tay, bô lô ba la mấy cái canh giờ! Nói từ lúc mặt trời lên đỉnh đến tận lúc mặt trăng lên đỉnh, còn lưu luyến không rời, ước hẹn trở lại sẽ trò chuyện tiếp.

A a a!! Vừa nhớ tới tình hình lúc đó, Chu Hi liền cảm thấy buồn nôn đến mức cả người nổi da gà.

Ngày hôm sau, Mật Phong quả nhiên đúng hẹn trở lại, hai người lại hai mắt sáng quắc luyên thuyên cả ngày.

Ngày hôm sau nữa càng khoa trương hơn, thậm chí cả Dâm Xà cũng bị kéo tới, ba người bu bám làm một cuộc trường đàm, lại không biết đường cởi trói cho hắn, thế nhưng vẫn bị trói vứt một bên, bị buộc phải nghe ba người không hề kiêng nể gì mà bàn luận về chuyện tình nam nam vô cùng kinh khủng.

Đối mặt với cuộc oanh tạc mệt mỏi như vậy, Chu Hi chỉ có thể thầm niệm toàn bộ Kinh Phật hắn biết trong đầu -! Tuy nhiên cộng lại không hơn được bốn, năm câu, khóc không ra nước mắt mà gột rửa tâm linh đã bị ô nhiễm từ lâu.

Sau đó, chính là Mật Phong khẩn cấp tập hợp mọi người trong hiệu sách Xuân Tiêu, bắt đầu mở đại hội học tập.

Chu Hi hung hăng trừng mắt về phía vị công tử văn nhã ngồi uống trà cách Mật Phong đang ung dung nhàn nhã, ngồi xếp bằng ngay ngắn mà khua môi múa mép bên cạnh không xa, đối phương cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình đến mức hận không thể giết người của hắn, hướng về phía hắn nở một nụ cười đầy ý cưng chiều.

“Ồ ồ ồ ồ!” Các cô nương đang ngồi xếp bằng phía dưới bị mặt cười đầy lực sát thương đập đến, người nào người nấy hai mắt sáng quắc, nghiễm nhiên hóa thành mắt sói lập lòe liên tục.

“Yên lặng!” Mật Phong đang giảng bài phía trên bất mãn với tiếng ồn này, hung dữ gõ vài cái lên tường, lúc này mới khiến các cô nương nháy mắt bị sắc dục công tâm phục hồi lại tinh thần, “Bây giờ chúng ta đang trong lúc học tập! Tập trung vào!”

“Vâng, Mật tỷ -!”

A a a-! Học tập cái ma quỷ gì chứ? Cái thứ học tập hoàn toàn coi nhẹ luân thường đạo đức này mau xuống địa ngục đi!

Chu Hi thầm ai thán trong lòng, có điều huyệt đạo toàn thân bị phong bế, còn bị giao quyên(*) trói lại thành cái bánh trưng, muốn chạy trốn hay lớn tiếng phát biểu ý kiến phản đối đều không làm được!

(*) Trong truyền thuyết cổ đại của TQ, ở ngoài biển Nam Hải có một chủng tộc gọi là “giao nhân” (hay còn gọi là mỹ nhân ngư). Giao nhân dệt ra một loại tơ lụa mỏng, gọi là giao quyên [鲛绢], quyên nghĩa là lụa là.

Vậy mà bốn tên thị vệ tùy thân còn ngại không ghê tởm chết được hắn, vẫn trang điểm lòe loẹt, giả thành nữ tử, vây hắn vào chính giữa, mà bốn tên nam nhi hán ngũ đại tam thô đó, ấy thế mà còn lôi kéo được sự ủng hộ và quan tâm của đám nữ tử xung quanh, lúc trước khi khai hội, chen trước lấn sau giúp đỡ chỉ dẫn trọng điểm lúc trang điểm, làm một trận tranh cãi rất là ầm ĩ.

Thời buổi này, rốt cuộc là mọi người bị điên, hay là mình hắn bị điên?

Chu Hi vốn bị giày vò đã buồn bực vô cùng, nghĩ tới đây còn buồn bực thêm.

“Vì vậy, cái cần quan tâm đến đều là sách vở trong khuê phòng của các cô nương, cho nên cần phải tăng thêm miêu tả về phương diện tình cảm, về phương diện tình yêu, càng cần có vài miêu tả ưu mỹ vượt trội hơn nữa! Ở điểm này, Dâm Xà không am hiểu lắm, hắn trước nay chỉ giỏi về nhục dục trắng trợn, cho nên lúc này mới cần các cô nương tới hỗ trợ. Đây là bản thảo mẫu đầu tiên viết cho Dạ Miêu và Hàn Kỳ, nhưng vẫn cần gọt giũa lại hai ba lần nữa, chúng ta sẽ trưng cầu ý chung, tranh thủ làm ra bản hay nhất.”

“Vâng –”

“Giờ đến phương diện tranh minh hoạ bên trong, là phần quan trọng nhất! Người ta vì sao phải mua sách của chúng ta? Một là viết hay, đây là lý do đương nhiên nhất, còn một nguyên nhân khác chính là minh họa đẹp, có thể dẫn tới kích động hừng hực, khiến người đọc sách có được hiệu quả thân lâm kỳ cảnh, cho nên thân là họa sĩ chính Tiểu Trư, ngươi phải căng da ra cho ta.”

『Biến X ngươi đi chứ căng da! Vẽ tranh hai thằng nam nhân lăn giường, ta sẽ mù mắt!』

Có điều dù hắn không lên tiếng, Mật Phong ở trên bục vẫn có thể cảm giác được oán niệm của hắn, không giận phản cười nói: “Nói Mật tỷ ăn hiếp ngươi cũng được, chỉ là sự tồn tại của ngươi quả thực là không cách nào thay thế. Huống chi ngươi cũng không phải là hoàn toàn không được, chỉ cần rèn luyện đôi chút là được rồi –”

Rèn luyện? Rèn luyện cái gì?

Vừa nghe thấy hai cái từ này, lưng Chu Hi liền dựng lông tơ, một luồng hàn ý mạnh mẽ từ trên người Mật Phong phía trên bục kia cuồn cuộn xông tới, khiến hắn không còn năng lực chống cự.

Mật Phong đưa tay vén sợi tóc buông rũ lên, nở một nụ cười lười biếng khiêu khích, “Về việc này, ta quyết định trước đại hội dâm tặc, đặc biệt tổ chức một cuộc thi đấu lựa chọn phong nguyệt cao thủ, người đoạt được hạng nhất, sẽ đoạt được quyền lợi điều giáo Tiểu Trư hiểu thế nào là khoái cảm tình dục cấm kỵ. Đương nhiên, chỉ giới hạn giống đực tham gia!”

A a a— Mật Phong, cái nữ nhân này rốt cuộc đang nói năng ngu xuẩn gì a a a!

Giữa cơn khiếp sợ cùng cực, Chu Hi há to mồm, nhưng cả một câu cũng không rống ra được.

“Ồ ồ ồ? Thi đấu lựa chọn?”

“Điều giáo Tiểu Trư?”

“Hay là nói, đêm đầu tiên Tiểu Trư đối mặt với nam nhân…”

“Đáng ghét, không cho nữ tham gia! Cái này không phải là kỳ thị nữ nhân sao?”

“Há há há, khuôn mặt của Tiểu vương gia chính là ta loại hình ta thích, tư thái cũng là loại hình ta thích, ngoại trừ giới tính là nam nhân không được thỏa đáng lắm ra, thì những thứ khác đều rất tốt… Ừm ừm, không sao, thân phận của Tiểu vương gia, đã đủ làm người ta hưng phấn rồi!”

Một bầy giống đực không biết từ chỗ nào chui ra, lúc này nghe Mật Phong nói vậy, tên nào tên nấy ôm cằm, hướng về phía Chu Hi cười dâm.

“Mạnh huynh, cao thủ Phong Nguyệt hệ trong môn chúng ta rất nhiều, chuyện đoạt được hạng nhất, thật sự là có chút khó khăn… Có điều, chỉ cần Mạnh huynh và tiểu đệ liên thủ, đoạt được hạng nhất, chỉ còn là chuyện vật trong túi, sao có thể không đoạt tới tay?”

“Ha ha ha, vậy đợi đến lúc đoạt tới tay, có phải muốn cùng Tiểu vương gia song phi (3P) hay không?”

“Mạnh huynh thật đúng là giỏi hiểu ý người -! Vưu vật bậc này, đương nhiên nên sớm nhận được khoái cảm tối cao –”

“Ý tưởng rất hay, thêm tiểu đệ một phần thì thế nào? Song phi tất nhiên kém tam nhân hành (4P) rồi, hơn nữa tiểu đệ còn có thể cung cấp đạo cụ mới nhất nha –”

“Ố ồ, thì ra là Hoàng huynh, lại từ Thiên Công hệ làm được thứ tốt sao? Ôi chao đúng là đáng mong đợi!!” Chúng sắc lang thảo luận khí thế ngất trời, các cô nương bên kia cũng không cam lòng yếu thế.

“Hoàng hiền đệ, ta toàn lực ủng hộ ngươi, có điều ấy mà, đến lúc các ngươi chơi… (bíp… quá tục tĩu, bắt buộc tắt âm), để cho tỷ tỷ ta ở một bên 『xem chiến』 có được không?”

“Cái này là đương nhiên, ha ha, đến lúc đó…”

“!@#$%^&*!!!”

Chu Hi hận không thể ăn thịt chúng, uống máu chúng, lột da chúng!

Ghê tởm! Thế mà dám đem cái ý tưởng đó ném lên đầu bản thế tử, chán sống rồi chứ gì?

Đợi hồi sau thoát khỏi cái nơi này, lão tử không triệu tập quân đội, đem toàn gia đám dâm hóa các ngươi ra xét nhà diệt khẩu là không được!

Ghê tởm ghê tởm ghê tởm —

Hắn đang tức giận mắng chửi trong lòng, bỗng nhiên một tiếng “rầm” vang vọng chấn động toàn trường, sàn nhà đá xanh cũng phải rung lên một trận, trần nhà thậm chí còn rơi rào rào xuống một đống bụi. Mọi người đồng loạt quay đầu, liền nhìn thấy Nhã công tử rút tay trái lại, gõ gõ chén trà, tiếp tục uống trà, còn bức tường bên cạnh y, lại trực tiếp bị đánh ra một lỗ thủng lớn bằng cái bàn bát tiên, vết nứt thậm chí còn lan ra toàn bộ mặt tường.

Hai tờ giấy “công” “thụ” Mật Phong vừa dán lên tường, cũng phiêu đãng phiêu đãng bay xuống, rơi vào đống khối vụn đầy bụi dưới đất.

Đại đường lớn như vậy nhất thời lặng ngắt như tờ. “Các ngươi vừa rồi, đang thảo luận gì ấy nhỉ?” Nhã công tử nhàn nhã mở miệng, âm thanh nhu hòa trước sau như một.

“Ha ha… Ha ha ha…” Nụ cười của Mật Phong bất biến, đưa tay vén vén tóc rơi bên Thái Dương, “Đột nhiên ra tay, thật là làm ta giật cả mình.”

『Chu Huyền! Làm tốt lắm!』

Chu Hi theo bản năng cảm tạ vị huynh trưởng nhà mình đã đích thân đứng ra trượng nghĩa xuất thủ, nhưng đầu óc vừa chuyển lại tiếp tục buồn bực, mặc kệ thế nào, lúc này được Chu Huyền cứu, khiến trong lòng hắn vô cùng không thoải mái.

『Chậc, cần ngươi gà mẹ sao, tự ta có thể giải quyết chuyện này…』 Chu Hi buồn bực nói thầm trong lòng.

“Mật Phong cô nương can đảm kinh người, sao có thể bị chút động tĩnh nho nhỏ như thế giật mình được?”

“A, ta là không ngờ Nhã công tử ôn văn nho nhã, lại có một thân công phu tốt như thế!-”

“Hết cách, thân ở trong Trấn Bình vương phủ, ít nhiều cũng phải luyện một chút, tránh cho có vài kẻ xấu leo lên đầu ngồi, lại không làm cách nào cho được.” Nhã công tử thản nhiên đáp: “Dù sao, quân đội cũng không thể buộc lên người, tùy thân mang theo a.”

Cái này rõ ràng chính là lấy thế lực đè người mà…

Những người đang có mặt tại đây chửi thầm trong bụng, nhưng lại không ai dám nói thêm câu nào dẫn tới lửa giận của vị đại công tử Trấn Bình vương phủ này.

Tròng mắt Mật Phong xoay tròn, “Nhã công tử, có câu nhập gia tùy tục, chúng ta tôn trọng quy củ của vương phủ, Nhã công tử có phải cũng nên ủy khuất một chút, dựa theo phương thức của Hạ Cửu Lưu môn để xử lý chuyện này hay không? Dù sao thì Tiểu Trư coi như là người của Hạ Cửu Lưu môn chúng ta… Quốc có quốc pháp gia có gia quy, thân là thế tử Trấn Bình vương phủ, càng phải làm gương cho người khác nhỉ…”

『Cái rắm! Lão tử còn chống lại quy củ nữa đó! Đời người không đáng bận tâm nhất là mấy cái quy củ ma quỷ này đó! Chu Huyền, ngươi trực tiếp đánh xuống cũng không sao!』 Quả nhiên, Nhã công tử lập tức nói: “Nhưng trước đó, Chu Hi còn là thế tử của Trấn Bình vương phủ, quy củ thể thống, cũng nên lấy Trấn Bình vương phủ làm đầu!”

『Nói hay lắm!』 Ờ, có điều trong lòng vẫn cực kỳ không thoải mái…

“Nhã công tử cũng có thể tham gia thi đấu lựa chọn lần này nha!-”

Mật Phong vừa nói xong câu này, mọi người tập thể nhìn thấy động tác cầm chén trà của Chu Huyền rõ ràng khựng lại một chút.

“Nếu thắng, có thể đích thân điều giáo đệ đệ ngươi nha!”

『Ê ê ê, loại chuyện hoang đường này, cái tên Chu Huyền trước nay vẫn luôn coi trọng lễ giáo lễ pháp mà đồng ý mới là lạ!』 Trong lòng Chu Hi hết sức khinh bỉ Mật Phong làm việc vô dụng, 『Ờ, có điều nữ nhân Mật Phong này độ ngoan cố trước nay đều rất mạnh, nếu còn ở lại nơi này, một ngày nào đó sẽ bị ép buộc…』

“Ừm, nhập gia tùy tục là phải, cứ chiếu theo những gì Mật Phong cô nương nói mà làm đi…”

『…cho nên trước đó, nhất định phải trốn… Hả? 』 Chu Hi lúc này mới mới phản ứng được Nhã công tử ở trên bục đến tột cùng là nói cái gì! Ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm Nhã công tử, cả thị vệ bên cạnh y cũng giống vậy, tròng mắt sắp bị trừng rớt ra ngoài rồi!

“Tốt lắm, thi đấu lựa chọn hai ngày sau tiến hành!”

Mật Phong hăng hái vang dội tuyên bố như vậy, phía dưới nhất thời nhốn nháo thành nồi cháo! Mọi chuyện thế mà lại phát triển đến nước này, không ngờ cả Nhã công tử kia cũng muốn tham gia thi đấu lựa chọn điều giáo… Nếu để cho Nhã công tử thắng, vậy thì thuận theo tự nhiên, Tiểu Trư không phải là sẽ bị huynh trưởng đại nhân của hắn điều giáo sao?

『Ê ê ê! Không được nghĩ bậy! Dừng lại! Không được nghĩ!』

Chu Hi há to mồm lại không phát ra được chút âm thanh nào, hắn có thể cảm thấy được những suy nghĩ đồi trụy trong đầu đám dâm nữ đãng nam quanh mình, đang như con ngựa hoang thoát cương, tung vó giữa không trung tự do bay nhảy, cái bầu không khí buồn nôn này khiến da gà cả người hắn từ trên xuống dưới đều đồng loạt dựng thẳng lên, trong dạ dày cuồn cuộn không ngừng, ham muốn được nôn mửa càng ngày càng mãnh liệt.

Hoàn toàn không điếm xỉa đến suy nghĩ của Chu Hi, các cô nương ngộ tính cao đã bắt đầu hưng phấn, hai mắt sói sáng lòe lòe, lúc thì líu ríu Nhã công tử ôn văn nho nhã, lúc thì liếc liếc Tiểu vương gia phản nghịch khó chiều, vì một cặp đẹp đôi này mà mong đợi không ngớt…

Hơn nữa, đây rõ ràng còn là huynh đệ a —

Mặc dù ca ca là nhận nuôi, nhưng vẫn là huynh đệ a —

Khiêu chiến đạo đức, trước nay đều là giấc mộng của đám dâm nam đãng nữ, mà trong sách phong nguyệt nam nữ, cũng có không ít sách cấm về thể loại cha con mẹ con, bây giờ đổi thành phong nguyệt nam nam, lại còn là một đôi huynh đệ chơi trò ái muội trong hiện thực nữa, làm cho các nàng phải ý dâm thêm cả chảy dãi, nào có đạo lý không hưng phấn cơ chứ?

Óe óe óe, ca ca đại nhân, xông lên đi a —

“Vậy đi, tại hạ mang xá đệ cáo từ trước.” Hắn nghe thấy cái tên huynh trưởng biến thái kia nói vậy, sau đó bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc. Đợi đến lúc hồi thần lại, người đã ngồi trên trường kỷ, mà huynh trưởng biến thái thì ngồi xổm trước mặt hắn, hai tay đang phủ trên vạt áo hắn…

“Ngươi! Ngươi muốn làm gì?” Chu Hi giữa lúc kinh hãi đẩy mạnh Chu Huyền một cái, nương theo lực đẩy xoay người về phía sau, thoáng chốc co lại trong góc trường kỷ, tay trái nắm chặt vạt áo bị mở rộng, hốt hoảng không thôi nhìn Chu Huyền, Chu Huyền bị hắn đẩy một cái ngã ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ hắn khẩn trương như vậy, phì một tiếng bật cười.

“Đừng khẩn trương, ta sẽ không làm gì ngươi.” Thực sự là hiếm khi nhìn thấy tiểu bá vương luôn ngang tàng bá đạo, khó chiều tùy hứng khẩn trương thành như vậy, cái dáng vẻ hoảng sợ đề phòng đó, quả thực có thể dùng bốn chữ “mỏng manh đáng thương” để hình dung, khá là khiến người ta có loại ảo giác thân là ác bá đang ức hiếp đóa hoa trắng làm người khác đau lòng.

“Ngươi ngươi ngươi… Có thách ngươi cũng không dám làm gì với ta! Hừ!” Chu Hi cũng giật mình cảm thấy tư thế của mình lúc này chẳng khác nào mấy tiểu cô nương bị ác bá “bá vương ngạnh thượng cung”, sắc mặt tái mét, ngón tay thuận tiện vuốt phẳng vạt áo, thả xuống bên người, có điều ánh mắt đề phòng vẫn nhìn huynh trưởng nhà mình chằm chằm không tha.

“Ngươi dù sao cũng là đệ đệ ta, ta thương yêu ngươi còn không đủ, sao lại ức hiếp ngươi chứ.” Chu Huyền đứng lên, phủi phủi bụi bẩn dính trên người, ngay một khắc sau ngồi nghiêng bên mép trường kỷ.

“Hừ! Có một tên biến thái như ngươi làm huynh trưởng, ta mới thật sự là xui xẻo tám trăm kiếp…” Chu Hi vô thức nghiêng người, muốn cách xa Chu Huyền một chút, nhưng sau lại nghĩ, mình cần gì phải sợ y cơ chứ, thế là lại dịch ra trước một chút, dựng mày quắc mắt trừng Chu Huyền, cả giận nói: “Ngươi vậy mà lại cùng một giuộc với mụ côn trùng kia. Không sợ làm mất mặt Trấn Bình vương phủ sao!”

Nếu nói là mất mặt, chỉ sợ mặt mũi của Trấn Bình vương phủ đã bị ngươi làm mất sạch bách từ lâu rồi ha? Chu Huyền thầm trả lời một câu trong lòng, nhưng chỉ sợ lại kích động đến đệ đệ tình trạng lúc này đã vô cùng thê thảm, đáp: “Haiz, về việc này, ta thấy ngươi hình như cũng thích, lại thấy Mật Phong cô nương quyết tâm muốn để cho một nam nhân cùng ngươi… Khụ khụ, ta đương nhiên không thể để cho ngươi bị nam nhân khác lợi dụng, dù sao thì chúng ta là huynh đệ… Cho nên, đây cũng là không còn cách nào khác.”

Chu Hi nghe đến đây, liền có một ngọn lửa vô danh bùng lên, lúc này đâu còn bận tâm đến khúc mắc lúc trước, túm lấy cổ áo Chu Huyền, cả giận nói: “Cái, cái gì là lợi dụng! Nói thế nào thì… Không đúng, thích cái gì? Đùa hả? Cái loại nữ nhân chết cũng muốn tiền, chỉ cần có lợi, việc gì cũng làm được như Mật Phong! Ghê tởm, ngươi không nhìn thấy lão tử là bị uy hiếp sao? Cùng nam nhân âu yếm? Đùa hả? Cả cơm từ đêm hôm trước cũng phải ói ra!”

Chu Huyền kinh ngạc nói: “Cái gì? Ngươi không phải tự nguyện? Ta còn tưởng là ngươi thích chứ…”

“Phi phi phi! Thích cái chó đẻ gì!” Chu Hi vừa nghe vậy, nhất thời tức sùi bọt mép, “Ngươi thì tốt rồi, không muốn nhanh chóng thoát khỏi cái vòng thị phi này thì thôi, còn chen một chân vào! Cái này chưa hết, làm gì còn muốn liên lụy đến ta?”

“Tiểu Chu!” Chu Huyền nắm lấy bàn tay đang túm vạt áo y.

“Làm, làm gì đó?” Chu Hi bị đôi mắt đen bóng ngập nước của y dọa cho giật mình. “Ngươi nghĩ cho ca ca như thế, ca ca thực sự quá cảm động…”

“Cái rắm! Ai nghĩ cho ngươi?” Chu Hi nhất thời bị y ghê tởm rớt hết một lớp da gà, lập tức đẩy mạnh ngực y ra, bản thân thì trượt xuống khỏi trường kỷ, “Ta lười quản ngươi, bản thế tử đây sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này, ngươi nếu muốn ở lại chơi, thì cứ việc ở lại đi!” Xem xem lão yêu bà Mật Phong có ép khô cốt tủy ngươi không!

“Tiểu Chu…”

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng để cho đám thị vệ kia của ngươi tới gần ta, bằng không cẩn thận ta trở mặt vô tình!” Lại dám động đến thế tử vương phủ hắn, quả nhiên là ngại sống quá lâu mà! Đợi quay về sẽ cho đám vương bát (rùa, ba ba) cao tử (dê con) không biết trời cao đất dày này hảo hảo nếm thử lửa giận của Tiểu vương gia hắn một chút!

“Tiểu Chu, đợi…”

“Đợi cái rắm á chứ đợi!? Cái nơi quỷ quái này, lão tử một khắc cũng không muốn ở thêm… Ô oa a!” Chu Hi sải bước đi tới cửa, đẩy cửa, trước mặt một thanh Lang Nha chùy bay tới, Chu Hi trượt chân, cả người rầm một tiếng ngã nhào trên mặt đất, Lang Nha chùy gào thét lướt qua đỉnh đầu hắn, Chu Hi có thể nhìn thấy vài cọng tóc của mình bay bay trên không trung…

“Mẹ kiếp, Mật Phong ngươi đồ…” Còn chưa mắng xong, chợt nghe thấy một loạt những tiếng vút vút, từ dưới lòng đất truyền lên, Chu Hi trong lúc cuống quít làm một thế bật tôm, xoay người đứng lên, liền nhìn thấy một đám châm lông trâu mảnh từ ngưỡng cửa bắn về phía hắn, nếu không phải hắn tránh được đúng lúc, đã sớm trúng chiêu rồi!

“Độc phụ, ta…” Còn chẳng đợi hắn kịp đem lời này chửi xong, chợt nghe thấy tiếng gió xé phía sau đầu, mai phục liên tục không ngừng khiến hắn trở tay không kịp, võ công của Chu Hi chỉ có thể nói là thuộc loại thường thường mà thôi, có thể tránh thoát được hai đợt công kích luân phiên đã xem như là kỳ tích, đợt thứ ba thì nói sao cũng sẽ tránh không nổi. Chỉ nghe thấy một tiếng “binh” lớn, Chu Hi cảm thấy sau đầu vừa nặng vừa đau, trước mắt nhất thời đen kịt.

“Tiểu Chu!” Huynh trưởng ở đằng sau khẩn trương chạy tới túm lấy ống tay áo hắn, lúc này mới đem Chu Hi đang ngã về phía trước kéo về, thuận thế đưa tay ôm lấy người.

“Tiểu Chu, Tiểu Chu, tỉnh tỉnh.” Chu Huyền nhẹ nhàng vỗ má Chu Hi, một kích kia cực kỳ dã man, Tiểu vương gia giờ vẫn còn choáng váng, hai mắt mờ mịt vô thần.

“Haiz, Mật Phong cô nương vì đề phòng ngươi đi mất, đặc biệt thiết lập cơ quan… Ta còn chưa nói hết, ngươi đã vội vàng chạy ra ngoài… Haiz…”

“Ngươi cái đồ @#$%!” Chu Hi mồm miệng mơ hồ mắng.

Má vì tức giận mà trướng đỏ, kết hợp với dáng vẻ đau đớn ánh mắt căm thù nghiến răng nghiến lợi, lại có một loại cảm giác đáng yêu kỳ diệu không ngờ, Chu Huyền ôm hắn ngưng mắt nhìn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu, hôn lên má hắn hai cái.

“Tiểu Chu, thật đáng yêu –” “Chụt chụt” hai tiếng.

“Đồ @#$%^&!?” Chu Hi cả tâm muốn chết cũng có!

“Tiểu Chu, sao ngươi cứ, cứ đáng yêu như vậy chứ?” Ca ca tiếp tục cúi đầu xuống, hôn trán và hai má hắn, Chu Hi vất vả lắm mới khôi phục lại chút sức lực vội vàng giơ tay đẩy khuôn mặt văn nhã tú lệ kia ra một khoảng cách nhất định, đồng thời quát: “Đừng hôn! Ngươi có buồn nôn hay không hả!?”

Chu Huyền bị đẩy ra vô tội nói: “Sao vậy? Hồi bé không phải luôn thế này sao?”

“Hồi bé là hồi bé, bây giờ là bây giờ! Hai cái đại nam nhân ôm ôm ấp ấp hôn đến hôn đi còn ra thể thống gì!? Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết!”

“Nhưng, nhưng mà Tiểu Chu vẫn đáng yêu như hồi bé a -! Ca ca hôn ngươi cũng chỉ là thể hiện ca ca thương ngươi thôi mà…”

“Ngươi ngươi ngươi — có chút thường thức được không? Ta không thèm ngươi thương! N-Ngươi còn sáp tới! Ta cảnh cáo ngươi, cách xa bản thế tử ra! Oa a a a — cút xa ra cho lão tử!”

Chu Hi liều mạng đẩy huynh trưởng mình ra, nói gì cũng không khiến đối phương lùi bước, hai phe đang trong lúc giằng co, bỗng nghe thấy một giọng nữ quen thuộc cười nói: “Tình cảm của hai người các ngươi thật tốt, ân ân ái ái như vậy, quả thực là làm người khác ghen tỵ.”

“Xuống địa ngục đi chứ ân ân ái ái! Con mắt nào của người thấy ta với tên khốn này ân ái hả?”

Chu Hi theo phản xạ chửi lớn, huynh trưởng đang ôm chặt hắn lại rất rộng rãi thoải mái đánh cái chào, “Mật Phong cô nương, lúc này tới chơi, có gì cần sao?”

“Haiz, cũng không có gì, chỉ là muốn nói cho Tiểu Trư, đừng hòng chạy trốn, ta đã thiết lập không ít cơ quan quanh đây, nếu trúng chiêu thì phiền toái…”

“Cái chuyện này phải nói sớm chút chứ!” Chu Hi rất muốn gào thét, đáng tiếc hiện tại bị thương nặng, chỉ cần rống lớn, sau đầu lại đau đến co giật. Chu Huyền vội vàng trấn an tiểu đệ đang bùng nổ, dịu dàng vuốt ve cục u sưng to sau đầu hắn, trong đôi mắt lộ ra thương yêu không hề che giấu.

Mật Phong cười “Ha ha ha” vài tiếng, đáp: “Bây giờ nói không phải cũng vậy? Dù ta có nói sớm, ngươi sẽ không muốn chạy sao? Bây giờ ngươi đã dùng thân thể hảo hảo thể nghiệm một chút uy lực của đống cơ quan này rồi, lúc hành động cũng sẽ trở nên cẩn thận nhỉ?”

“Ngươi cái đồ @#$%^”

“Có điều ta thấy, chỉ dùng mấy cái cơ quan này là vẫn không có tác dụng lắm…” Mật Phong đánh giá Chu Hi tạm thời không thời không thể nhúc nhích, cùng với huynh trưởng đang ôm hắn từ trên xuống dưới.

“Ngươi, ngươi muốn thế nào?” Chu Hi bị nàng nhìn mà dựng tóc gáy.

“Ha!” Mật Phong cười một tiếng, đột nhiên nhấc cánh tay lên, một loạt Hoàng Phong châm trực tiếp đánh về phía mặt Chu Hi!

“A!” Chu Hi thật lòng rất muốn chạy, nhưng thân thể mềm nhũn tứ chi vô lực, cả động một cái cũng có thể đổ một thân mồ hôi, phản ứng chậm hơn mấy nhịp, ngay sau đó mắt mở trừng trừng nhìn Hoàng Phong châm đâm về phía mặt hắn!

Ngay giữa lúc chỉ mành treo chuông, trước mặt hắn bỗng nhiên xòe ra một phiến quạt giấy, rồi nghe thấy tiếng “phập phập phập” liên thanh, đám châm lông trâu mảnh toàn bộ đã bị ngăn lại.

Khác với loại quạt mạ vàng khung ngọc hắn thường dùng, trên mặt phiến quạt khung tre xòe ra phía trước chỉ có một bức thư pháp phóng khoáng tự nhiên, lúc này những ngón tay cầm cán quạt khẽ run một cái, đám châm lông trâu mảnh liền răng rắc hóa thành bột mịn, rơi xuống đất. “Mật Phong cô nương, mọi chuyện nên có giới hạn mới tốt.”

Giọng nói ấm áp tao nhã bất biến, nhưng tâm tình trong mắt không còn thấy vẻ nội liễm ngày xưa, con ngươi hắc bạch phân minh lại hiên rõ sự sắc nhọn nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, thần sắc lạnh băng này khiến Chu Hi đang bị ôm cảm thấy lạnh sống lưng.

Dáng vẻ này, khiến hắn nhớ lại vài hồi ức ít ỏi trong những việc đã qua ở vương phủ…

Cho dù rất là không muốn thừa nhận, thế nhưng lúc cái tên huynh trưởng đáng ghét lộ ra dáng vẻ này, cũng làm cho lòng hắn không nhịn được thấy ấm áp…

Ngón tay vốn đang đùn đẩy không kềm được cuộn lại, nắm lấy mái tóc dài rũ xuống trước ngực Chu Huyền, Chu Huyền ngược lại không chú ý tới điều này, bàn tay đang che chở sau lưng hắn khẽ dùng sức, ôm hắn chặt hơn chút nữa.

“Ha ha, ta chỉ muốn xao nhãng lực chú ý của các ngươi mà thôi –” Mật Phong khẽ xoa thái dương, trong mắt cất chứa tinh quang, kiểu ánh mắt này khiến Chu Hi nhớ lại dáng vẻ khủng bố vung roi đốc thúc hắn làm việc của nữ nhân này, làm cho thân thể của hắn nhịn không được run lên, phản ứng này cũng khiến cho huynh trưởng đang ôm hắn càng ôm chặt hơn nữa.

“Ngươi muốn làm gì?” Chu Huyền thản nhiên hỏi, Mật Phong cười hi hi hai tiếng, trực tiếp ngồi xổm xuống, đối diện với tầm mắt y.

“Không muốn làm gì cả, chỉ là…” Giọng nói đến đây thì dừng, Mật Phong duỗi tay một phát thật mạnh, mười ngón tay thon dài, đâm về phía mặt Chu Huyền! Chu Huyền thần sắc bất động, phiến quạt trong tay xòe rộng bạt ngang, nội lực khắp nơi, phiến giấy mỏng manh lại không hề thua kém thiết khí, chỉ nghe thấy hai tiếng “keng keng” giòn giã, âm thanh phát ra như kim thiết giao nhau.

“A! Cũng ra trò đấy!” Mật Phong thi triển ra trảo công khéo léo, móng tay dài dài không ngừng đâm về phía chỗ hiểm ở cổ Chu Huyền, Chu Huyền cầm cán quạt Liên Tiêu Đái Đả (*), hóa giải thế tấn công ác liệt đủ để phá ngực mổ bụng của nàng!

(*) Một khái niệm trong Vịnh Xuân quyền, nghĩa là trong lúc phòng thủ đồng thời tiến hành tấn công.

Mật Phong mắt thấy chỉ bằng công phu chỉ chưởng (ngón tay + bàn tay) thì không chiếm được lợi thế, liền tấn công về phía hạ bàn Chu Huyền.

Chu Huyền ôm Chu Hi nhẹ nhàng lùi ra sau, tránh được một chân, thế nhưng ngay sau đó, chân tiếp theo đá về phía mắt y!

Mật Phong nửa thân trên bất động, chỉ có thắt lưng xoay tròn vặn vẹo, đôi chân dài bên trong chiếc váy lưu tiên (váy có xếp li) tung lên rồi rút về, tư thế uyển chuyển như vũ điệu, xinh đẹp hết mức có thể.

Bộ Quần lý thối(*) này dù tuyệt vời, nhìn vào làm say lòng người, nhưng trình độ ác liệt cũng lợi hại hơn xa vũ kỹ tầm thường nhiều, hơn nữa có váy dài che giấu, động tác chân tung ra càng khiến người khác càng khó nắm bắt hơn.

(*) Dịch nghĩa ra là chân trong váy, là một bộ võ công của phái Nga Mi.

Chu Huyền ôm theo một người ở tại chỗ tránh né ngăn đỡ thế tấn công mãnh liệt như mưa rền gió cuốn, mặc dù bình tĩnh, nhưng cũng không thoát ra được.

Chu Hi được y ôm chặt trong lòng dù nôn nóng, nhưng công phu của hắn thua xa hai người đang động thủ, muốn nhúng tay cũng không cách nào nhúng được, chỉ có thể giương mắt sốt ruột nhìn!

Cũng may trận đánh nhau trong phòng này không kéo dài bao lâu, Chu Huyền nắm chuẩn cơ hội, xếp phiến quạt lại, dùng cán quạt đánh về phía mắt cá của chân phải mà Mật Phong đang dùng để đá lên cổ mình, đem chân phải của nàng mạnh mẽ áp lên cạnh bàn bát tiên! “A, hảo công phu! Thực không ngờ võ công của Nhã công tử cũng xuất chúng như vậy.” Mật Phong cười liên tục, không hề để ý bản thân đã bị khống chế.

“Khen lầm rồi, Mật Phong cô nương cân quắc không kém bậc mày râu, bộ Quần lý thối này khắc sâu tinh túy của 『Tú Nhan Hồng』 năm xưa, khiến người khác mở rộng tầm mắt.” Chu Huyền nhàn nhạt đáp lại, thần sắc bất động.

“Đừng khẩn trương như vậy, Tiểu Trư là cây rụng tiền của ta, đương nhiên ta sẽ không để cho hắn bị tổn thường gì. Chỉ là nhiệm vụ lần này cực kỳ khẩn cấp, ta không thể thả cho người chạy được.”

Nhã công tử cười cười, đáp: “Trốn được nhất thời, không trốn được một đời, ta tin rằng Tiểu Chu cũng minh bạch đạo lý này, Mật Phong cô nương không khỏi cẩn thận quá mức rồi.”

“Nữ nhân mà, trước nay đều đa nghi!! Cho nên không còn cách nào khác, hôm nay ta phải dẫn Tiểu Trư đi -” Mật Phong cười quyến rũ, “Nhã công tử cũng là một trong những người tham gia thi đấu điều giáo, đương nhiên không hy vọng chuyện tới trước mắt, phần thưởng lại trốn mất dạng chứ?”

Chu Huyền chỉ trầm mặc một chốc, đáp: “Cô nương có thể để xá đệ lại cho tại hạ trông coi không?”

“A, để cho các ngươi tìm cách cùng nhau chạy trốn sao?”

Chu Huyền lần thứ hai trầm mặc không nói.

“Vậy đi, đa tạ Nhã công tử thành toàn.” Cảm giác được lực trên cán quạt yếu bớt, Mật Phong cười hì hì thu chân về, phủi phủi bụi bẩn trên y phục, “Vậy ta dẫn Tiểu Trư đi, đợi đến thi đấu lựa chọn hai ngày sau lại gặp sau.”

“Ê ê ê! Chu Huyền, không phải chứ!?” Chu Hi không nhịn được kêu thành tiếng, hắn lúc này dù đã khôi phục được chút sức lực, nhưng vẫn không trốn được. “Tiểu Chu, ngươi yên tâm, hai ngày sau huynh trưởng sẽ tới đón ngươi, đảm bảo không để cho nam nhân khác đụng đến một sợi lông của ngươi.” Ánh mắt Chu Huyền kiên định, mềm giọng an ủi đệ đệ sắp bùng nổ.

“Có lộn không vậy? Đón cái gì mà đón? Ngươi thật sự muốn theo Mật Phong cùng làm loạn sao? Thay vì tham gia cái đại hội chó má gì đó, còn không bằng… kệ -” Tiếng mắng như tát nước đến chỗ này thì ngừng lại, Chu Hi nhìn thấy trong mắt Chu Huyền lấp lánh liên miên, mà Mật Phong thì nhìn hắn cười dữ tợn, bỗng nhiên giật mình thức tỉnh.

“Tiểu Chu, ngươi muốn nói gì?” Chu Huyền dịu dàng hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng khó kềm được vẻ kích động trong đó.

“Không! Cái gì cũng không!” Chết tiệt, thiếu chút nữa đã cầu cứu Chu Huyền rồi, nguy hiểm thật…

Chu Hi nhớ lại ý định ban đầu lúc mình gia nhập vào Hạ Cửu Lưu môn, đương nhiên không phải để rèn luyện họa kỹ gì đó, mà là muốn triệt để sa đọa, bôi nhọ Trấn Bình vương phủ, khiến lão cha nhà mình phải hối hận, khiến tên khốn Chu Huyền chết tiệt phải sầu não!

Bởi vậy lúc hắn bị Mật Phong dẫn vào Hạ Cửu Lưu môn Phong Nguyệt hệ, chỉ chửi bậy hai tiếng rồi liền tùy nước trôi theo dòng, họa sư không được nhập lưu, họa sư chuyên vẽ xuân cung đồ càng không được nhập lưu…

Nhưng mà hiện tại, hắn vừa rồi xém nữa đã cầu cứu Chu Huyền!

Đùa cái gì hả?

Chu Huyền, đây là mục đích của ngươi sao? Hợp tác với Mật Phong bức ta đến bước đường này, vì để cho ta chủ động rời khỏi Hạ Cửu Lưu môn trở lại Trấn Bình vương phủ sao? Ngươi không khỏi quá coi thường ta rồi đi? Nghĩ đến đây, Chu Hi quay đầu sang chỗ khác, nhìn cũng thèm nhìn huynh trưởng nhà mình, đáp: “Mật tỷ, chúng ta đi thôi.”

Phong nhất thời mặt mũi tươi rói, rất cao hứng xách thắt lưng của hắn lên, giống hệt như diều hâu quắp gà con, quắp người lên.

“Mật Phong ngươi!” Chu Hi xém nữa bị nghẹn lại một hơi, nữ nhân chết tiệt! Chỉ biết ném mặt mũi hắn, lẽ nào không biết đổi cách khác dẫn hắn đi hay sao?

“Í? Khó chịu hả? Vậy muốn ta cõng ngươi, hay bế ngang ngươi?”

Trong đầu Chu Hi tức thì hiện ra mấy hình ảnh khủng bố, đánh một cái rùng mình.

“…Vầy là được rồi…”

“Nhã công tử, cáo từ — Hai ngày sau phải cố gắng lên nha –” Mật Phong một tay mang theo đệ đệ của ai đó, còn có thể lưu loát vén áo thi lễ.

Nhã công tử đối diện nhàn nhạt đáp: “Mời.”

“Ha ha –” Mật Phong vui vẻ mang theo Chu Hi đi ra ngoài.

Chu Hi không hề quay đầu lại nhìn vẻ mặt Nhã công tử, chỉ là cảm giác được ánh mắt của người kia vẫn nằm trên người mình, không biết có phải ảo giác hay không, cái loại cô đơn mang theo ưu thương nhàn nhạt đó, khiến trong lòng hắn hơi chua xót.

『Chua xót cái rắm!』 Chu Hi cảm thấy sâu trong đáy lòng có chút nhộn nhạo không thể phát hiện, tức thì bắt đầu phỉ nhổ chính mình.

『Bây giờ không thể trông cậy vào Chu Huyền, chỉ có thể tìm cách tự đào tẩu! Đợi tìm được nơi trốn tốt, tránh đi đầu gió, đến lúc đó quay lại sau cũng được… Về phần xuân cung đồ, cái vấn đề đau đầu này…』

Hắn chưa từng cùng vị Cửu Vĩ sư thúc quyền cao chức trọng, tính cách âm tình bất định kia giao tiếp chính diện, chỉ có thể dựa vào vài truyền thuyết lưu truyền trong Hạ Cửu Lưu môn… khụ khụ, có lẽ nên dùng “tin vịt” thì hợp hơn, để phán đoán tính tình của vị sư thúc này, bất luận là nhìn từ phương diện nào, đều là một cái khó chơi nhất đẳng. Nhưng mà hắn không muốn ở lại đây tiếp tục bị Mật Phong bóc lột bức hại, vẽ loại xuân cung đồ này sẽ khiến hắn bị rút ngắn tuổi thọ mất…

Haiz, quên đi! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tránh được cửa nào hay cửa nấy vậy!

Bây giờ nên nghĩ xem, trong vòng hai ngày phải làm sao mới có thể thuận lợi thoát khỏi hiệu sách Xuân Tiêu mới phải!
Bình Luận (0)
Comment