Hà Dẫn Vong Xuyên

Chương 44


Phất Dao chợt mở to mắt, phát hiện mình đang trong một thạch động nhỏ hẹp.
Đây là có chuyện gì? Nàng nhìn xung quanh một phen, ánh mắt đột nhiên dừng ở bóng áo tím ngồi bên, Thương Mạch?
Nàng nhíu mày, nói vậy… Vừa rồi đúng là trong mộng sao? Nhưng… Nàng làm thế nào đi ra khỏi kết giới của Yểm Nguyệt, vì sao nàng không có chút ấn tượng nào hết?
Thương Mạch khẽ động đậy, đôi mắt buồn ngủ lập tức trong trẻo, mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, sau đó phun một tràng câu hỏi: “Dao Dao tỉnh rồi ? Ngươi có sao không? Có thể có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Phất Dao liếc về phía tay bị hắn nắm chặt, bất đắc dĩ đáp: “Nếu ngươi không nắm ta đau như thế, ta hẳn không có gì đáng ngại .”
Hắn chợt buông ra, thần sắc có vài phần tự trách, “Dao Dao ngươi làm ta lo lắng chết được, đã nhiều ngày ta mất ngủ, sợ ngươi xảy ra chuyện gì… Đúng rồi, Quỷ Vương đối xử ra sao với ngươi?”
Phất Dao nhớ tới mới hỏi: ” Làm thế nào ta có thể ở đây?”
“Gì?” Thương Mạch trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt mờ mịt “Ngươi không biết á? Đêm qua ta phát hiện ngươi ở bên ngoài huy3t động, ngươi đã mê man hết một ngày một đêm .”
Đêm qua? Phất Dao nhíu lại mày, trầm tư một lát hỏi, “Đêm qua có trăng tròn?”
Thương Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Hình như còn rất tròn, cái liên quan gì hả?”
Phất Dao hiểu ra, đêm qua tật cũ phát tác, pháp lực tăng cường, giải khai kết giới Yểm Nguyệt bày ra chạy ra.
Có điều… sao đêm qua ngực đột nhiên đau đớn không chịu nổi, giống như ba hồn bảy vía bị phân tán? Cho dù trước kia trăng tròn cũng sẽ không như thế, chẳng lẽ thương thế trên người thương chưa lành?
Đang nghĩ tới, gương mặt Yểm Nguyệt phút chốc hiện ra trong đầu nàng, nếu hắn nhận ra nàng đi mất, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, vì thế nàng dời mắt nhìn Thương Mạch hỏi, “Nơi ẩn nấp tốt không? Không ai tìm đến chứ?”
Thương Mạch tỏ vẻ hiểu rõ, “Ngươi không cần sợ Quỷ Vương đuổi theo, giờ chúng ta đang ở vị trí trung tâm tối nhất U Minh Ma sơn, nơi đây ma khí nặng nhất, tiên khí trên người ngươi đã hoàn toàn bị che lấp, hắn tạm thời tìm không ra đâu. Nhưng mà Dao Dao, ngươi làm sao biết hắn? Hắn vì sao phải bắt ngươi đi?”
Phất Dao nhất thời yên lòng, phải nói tật cũ của nàng trước kia khiến nàng ở Thiên cung gặp rắc rối, lần này may mắn, phát tác đúng thời điểm, nhưng lại làm cho nàng đánh bậy đánh bạ trốn thoát, ông trời cuối cùng mở mắt.
Thấy Thương Mạch vẫn nhìn nàng trông mong, liền thanh thanh yết hầu nói: “Ai, kể ra dài lắm, nói ngắn gọn là bổn tọa nhìn dễ thương, không chú ý bị tên yêu nghiệt bắt gặp, liền muốn cướp đi làm áp trại phu nhân, đương nhiên bổn tọa thà chết không chịu khuất phục, sau đó tìm cơ hội liền bỏ trốn, ừ… đại khái trải qua như thế, kỳ thật không có gì cùng lắm thì giống như chuyện đầu lĩnh sơn trại cướp cô dâu trên Nhân giới thôi.” Phất Dao nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng vẫn vô cùng khổ sở .
Nàng cả đời mặc dù trảm yêu trừ ma vô số, nhưng chưa bao giờ giết một tính mạng vô tội, thế mà lần này trong kết giới của Yểm Nguyệt, tuy không phải ý của nàng nhưng chung quy là liên lụy người vô tội, khiến nàng không biết nên làm sao …

“Dao Dao, Dao Dao…”
Phất Dao đột nhiên thấy mặt Thương Mạch ở phía trước phóng đại, vội tránh qua một bên, “Ngươi làm sao vậy?”
Thương Mạch vô tội nói: “Là ta hỏi ngươi làm sao mới đúng? Vừa rồi gọi ngươi vài tiếng cũng không trả lời.”
“À, ta không sao, chỉ là vừa rồi nghĩ tới một việc…” Phất Dao quyết tâm, việc này không thể kéo dài, việc cấp bách là mau chóng tìm được Huyền Túc, nàng phải nhanh nhanh về thỉnh tội với đại trưởng lão.
Phất Dao hỏi Thương Mạch, “Ngươi đã nhiều ngày trốn ở chỗ này à?”
“Ừ, sau khi người đi, ta càng cảm thấy nơi nguy hiểm nhất ngược lại an toàn nhất, nên vẫn ở đây không rời đi. Dao Dao, ta lợi hại không. Chuyện này cũng có thể nghĩ ra, cho nên dù không có pháp lực lợi hại nhưng có một cái đầu vô cùng trí tuệ thì cực kỳ có ích …” Thương Mạch lại bắt đầu dông dài.
Phất Dao bỗng nhiên ngắt lời hắn, “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Ta nói gì á?” Thương Mạch nghi hoặc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phất Dao, “À, ta nói rằng có một bộ não vô cùng trí tuệ…”
“Không phải câu này, câu trước đó.”
“Ta nói nơi nguy hiểm nhất ngược lại an toàn nhất.”
Phất Dao hạ giọng lặp lại mấy lần, đột nhiên nhận ra, theo như lời vị cao nhân trong mộng kia nguy an tương biến, nói vậy chính là nơi này, nơi nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất.
Nàng nhất thời cười tươi như hoa, hào sảng vỗ bả vai Thương Mạch, “Quen ngươi lâu như vậy, hôm nay mới thấy dùng được.” Nghe thế Thương Mạch ngơ ngác không hiểu.
Phất Dao trầm tư, vậy thế nào là trăng trong gương, hoa trong nước? Chẳng lẽ là…”Thương Mạch, ngươi có biết xung quanh đây có hồ nước hoặc khe nước không?”
Thương Mạch suy nghĩ một chút, “Ừ, phía trước cách đây không xa có một hồ nước, tên là Hoa Nguyệt hồ.”
Phất Dao: “Thật sao?” Thực không uổng công, bốn câu đã có hiểu hết ba ý, chỉ còn câu “Thật giả đều bên trong” không biết giải thích thế nào.
“Dao Dao, ngươi hỏi Hoa Nguyệt hồ làm gì? Nghe đồn Hoa Nguyệt hồ giống như hồ nước khác, bởi vì quanh năm ma khí quanh quẩn, bên trong tất cả đều là nước sôi hóa cốt, không cẩn thận rơi vào tức khắc bị ăn mòn không thừa một mẩu, bình thường yêu ma cũng không dám tới gần.”
“A…” Phất Dao không them để ý, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người “Chúng ta lập tức đi Hoa Nguyệt hồ.”
“Vì sao?” Thương Mạch vẫn chưa hiểu.

“Không vì sao cả, ngươi có đi theo ta không?” Phất Dao nhìn phía hắn, cười nhẹ.
Thương Mạch đứng lên, cười nói, “Dĩ nhiên muốn.”
Phất Dao không thèm nhắc lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Kỳ thật đến giờ này khắc này, ý đồ của Thương Mạch thế nào nàng đã đoán ra được, tuy nhiên… có một số việc vẫn chưa hiểu lắm.
Ra hang động, cây già cành lá héo rũ che kín, thoạt nhìn tuy có chút âm trầm, bất quá so với cây xanh biếc dạt dào càng an toàn hơn.
Bọn họ theo đường hẹp quanh co hướng lên trên núi, dọc theo đường đi ngay cả tiếng vang rất nhỏ cũng không có, toàn bộ núi rừng yên tĩnh giống như ao tù đọng nước,không dậy nổi chút gợn sóng, đủ thấy nơi đây ma khí nặng nề.
Bất quá Phất Dao nhìn nhận đây là chuyện tốt, ít nhất nàng có thể chuyên tâm tìm kiếm Hư Hoang kết giới, không cần lo lắng việc ứng phó yêu ma khác.
Ước chừng một lúc lâu sau, một hồ nước nồng đậm sương khói rốt cục hiện ra trước mắt bọn họ, nước như được nấu sôi khói không ngừng bốc lên, nhìn gần cảm thấy nước nóng bỏng vô cùng.
“Là nơi này sao?” Phất Dao nhìn hồ nước, tên nghe rất hay, ai ngờ nước là màu đen !
Thương Mạch gật đầu, “Ừ, chính là nơi này.”
Phất Dao đứng bên hồ, tùy tiện lấy kiếm ném một tảng đá xuống giữa hồ, tảng đá không chìm xuống, mà nổi trên mặt nước, chỉ một lát sau liền tan rã ngay cả một mẩu cũng chẳng thừa.
Mắt Phất Dao lạnh lẽo, quả nhiên so với lời đồn chỉ có hơn chứ không kém.
“Cẩn thận.” Thương Mạch lập tức kéo Phất Dao qua, đá dưới lòng bàn chân nàng ào ào rơi xuống hồ, trôi nổi trên trên mặt sau một lúc lâu tất cả đều tan rã không còn thấy.
“Không thể lại gần quá, nếu không sẽ như hòn đá kia nháy mắt tan biến.” Thương Mạch nhắc nhở.
Phất Dao nâng cằm trầm tư, nghiêm túc nói: “Thương Mạch, ta có một quyết định, bất quá có chút mạo hiểm.”
“Quyết định gì?”
“Ta tính nhảy vào trong hồ.”
Thương Mạch nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc một lát sau nói, “Ngươi cho rằng nơi này là cửa vào Hư Hoang kết giới?”

Phất Dao gật đầu, nói ra ý nghĩ trong lòng, “Như chúng ta thấy, vật rơi vào hồ toàn bộ đều tan rã, tuy nhiên nhất thiết phải luôn như vậy, có thể chúng không phải tan chảy thật sự, có khả năng cái chúng ta nhìn thấy và thực tế thật ra không giống nhau, có lẽ…”
“Ý ngươi là chúng có lẽ đều không phải tan rã, mà là chìm đến nơi nào đó, tỷ như Hư Hoang kết giới?” Thương Mạch tiếp lời nói.
“Ừ, ta đúng là có ý này, ” Phất Dao thoáng do dự, “Quả thật ta cũng không dám khẳng định ý kiến, tuy nhiên… ta nghĩ nên thử một lần.”
Thương Mạch nhíu mày, sau đó chăm chú nhìn nàng cười, “Ngươi đã quyết định thì ta sẽ đi theo ngươi.”
“Ngươi có thể trả lời ta một vấn đề không?”
Thương Mạch hơi giật mình rồi cười rất vô hại đáp, “Ngươi hỏi đi.”
Giờ phút này khuôn mặt hắn vẫn tinh xảo thuần khiết như trước, khiến trong lòng Phất Dao có chút than thở, “Ngươi là vì chìa khóa ngục giới mới tiếp cận ta phải không?”
Thương Mạch không ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng, chỉ chăm chú nhìn nàng cười nhạt, “Dao Dao không phải đã sớm biết rồi sao?”
Vẻ mặt nàng có chút nghiêm nghị đáp trả, “Ngươi trả lời rất sảng khoái, xem ra ngươi đã xác định chìa khóa ngục giới ở trong tay Ma đế, bất quá ta vẫn hoài nghi… Ngươi vì sao cho rằng đi theo ta nhất định có thể tìm được Hư Hoang kết giới?”
Màn đêm buông xuống, nơi chân trời trăng lưỡi liềm nhú lên sau những đám mây, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên trán Phất Dao, khiến dung nhan thanh lệ tú tuyệt càng thêm xuất chúng.
Thương Mạch lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, dưới hàng lông mày uyển chuyển là một đôi mắt linh động, khi thì như ánh bình minh rực rỡ, khi thì giống như hàn ngọc ngậm băng, có khi nhu thuận như chú thỏ, có khi giảo hoạt như con cáo, mũi nhỏ xinh, môi hồng nhạt mà khéo léo, khi cười khóe miệng hơi cong, thoạt nhìn linh động như nước, lại tinh ranh phi thường.
Hắn cũng từ chối cho ý kiến, chỉ cười tủm tỉm, “Ta tin tưởng trực giác của ngươi.”
Phất Dao nhìn hắn, khóe mắt như chế giễu, “Trực giác có đôi khi cũng cần sự sắp đặt tỉ mỉ, ta nói đúng chứ?”
“Dao Dao, sự việc đã tới mức này ta tất nhiên muốn đi vào Hư hoang kết giới, ” Hắn trả lời nàng, đôi mắt thoáng chốc sâu thẳm như vực, “Ngươi không vạch trần ta, bất chấp tất cả mang ta đến đây, nói thẳng ra ngươi lo lắng đến lúc đó nếu ta và Ma đế đấu với nhau, tuy nhất thời không thể hạ hắn nhưng chia nhau ra ngươi bận đi cứu bạn của ngươi thoát thân vẫn có phần thắng, ta nói đúng không?”
Hắn nói đúng. Tuy nhiên ngay từ đầu nàng chỉ mơ hồ biết động cơ của hắn không thuần mà thôi, mãi đến khi tỉnh lại nàng mới chứng thật được phỏng đoán trong lòng. Nàng dẫn theo hắn quả thật vì nàng giờ đang thế đơn lực bạc, tức khắc đoạt lại chìa khóa ngục giới là quá khả năng, nếu có thể để hắn cùng với Ma đế nội đấu một phen, cũng có thể xem như diệu kế ngư ông đắc lợi.
Phất Dao lặng im, sau mới đáp: “Đúng như vậy, chúng ta xem như các mang ý xấu sao?”
Thương Mạch cười nói: “Quả thật cũng có thể nói như thế, bất quá ngươi dùng từ không dễ nghe chút nào.”
Phất Dao hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có đánh thắng được Ma đế không?” Tuy rằng biết mục đích của hắn, nhưng đối với thân phận của hắn, Phất Dao mãi chưa hiểu tường tận.
Thương Mạch khẽ vuốt cằm, giống như thận trọng suy tư một lát, sau đó cười thành khẩn: “Dĩ nhiên đánh không lại.”
Mặt Phất Dao nhất thời cứng ngắc: “Ta không thể không nói Thương Mạch huynh đúng là quá quyết đoán! Đánh không lại còn biết rõ núi có hổ, mà vẫn đi, không sợ lỡ xui xẻo không quay lại được sao?” Đúng là trên đời, quả nhiên ngưu quỷ xà thần gì cũng có!
“Yên tâm đi Dao Dao, đánh không lại cũng phải đánh, ta chắc chắn bảo vệ ngươi chu toàn.” Thương Mạch đáp trả một cách hào hùng.

“Đa tạ đại ân đại đức của các hạ…” Phất Dao cười run rẩy, mắt nàng gần đây đúng thật là vụng về, hoàn toàn nhìn không ra pháp lực cường đại của hắn.
“Có điều… Ta cho rằng đến lúc đó các hạ tự lo cho mình trước đi.” Dứt lời, nàng không quay đầu đi đến bên hồ, lúc nhảy xuống nghe được giọng nói gấp gáp bên tai truyền đến, “Ế, Dao Dao, ngươi đợi ta với …”
Chìm, chìm, không ngừng chìm xuống, bên tai không ngừng vang lên tiếng nước chảy rầm rầm, thân thể bị dòng nước trong suốt vây quanh. Phất Dao nhìn liếc mắt bốn phía, quả nhiên là trên mặt và dưới nước là hai cảnh khác biệt, giờ mới hiểu ‘Thật giả đều bên trong’ là sự hình dung rất đúng.
Ước chừng sau một nén nhang nàng trồi lên mặt nước, ngước mắt nhìn, mới phát giác nơi đây là một cái hang, còn nàng đang ở một cái ao, chung quanh cái ao đều là tường đá.
Nàng bay vút lên, nháy mắt đã đến bên bờ ao, nhìn xiêm y trên người, kỳ diệu thay không thấm một giọt nước, khô mát vô cùng.
Hư hoang kết giới quả nhiên kỳ dị!
Phất Dao xoay người vừa định đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, chợt quay đầu, nhíu mày, Thương Mạch sao còn chưa lên? Mới nghĩ, mặt nước đột nhiên nổi bong bóng, cái đầu xinh đẹp chợt trồi lên.
“Dao Dao, sao ngươi nhanh vậy? Sao không đợi ta? Mới thật sự làm ta sợ muốn chết.” Thương Mạch đáng thương đang nói lu loa oán trách.
Phất Dao khoanh tay lại: “Vậy ngươi còn không mau đi lên?”
“Làm sao đi lên?” Thương Mạch vô tội nhìn nàng.
“Thì bay lên chứ sao.” Còn muốn ta dạy, vị nhân huynh này chính là kẻ Lục giới nghe thấy còn biến sắc đến chỗ Ma đế cướp chìa khóa ngục giới? Về điểm này, Phất Dao vô cùng hoài nghi.
“À.”
Phất Dao chưa kịp phản ứng, Thương Mạch đã đứng trước mặt nàng. Phất Dao nhìn hắn, thì ra tốc độ của hắn nhanh đến xuất thần nhập hóa, có thể thấy pháp lực tu vi của hắn hẳn không kém.
Phất Dao ung dung nhìn hắn: “Nếu lúc trước các hạ dùng tốc độ như hôm nay, có lẽ việc chúng ta làm được sẽ rất nhiều.”
Thương Mạch nheo mắt, cười sáng rỡ, gật đầu đáp: Ừ, ta nghe lời Dao Dao.”
Phất Dao xoay người đi trước, Thương Mạch bước nhanh theo sau .
“Cẩn thận một chút.”
Trên vách đá cắm dày đặc các ngọn đuốc, cạnh cái ao có một đường nhỏ có thể đi. Phất Dao đi trước, vừa đi vừa quan sát địa hình, đi ước chừng cỡ thời gian uống ly trà nhỏ mới đến cuối con đường hẹp duy nhất, trước mặt nhất thời xuất hiện một thông đạo mở rộng, hai bên thông đạo là cửa đá san sát nối tiếp nhau, trên mỗi đỉnh cửa đá không chỉ có các mô hình khác nhau, có cây cỏ hoa lá, còn có thượng cổ thần thú, một vài thứ Phất Dao chưa từng gặp qua, các gian phòng lần lượt vẫn kéo dài đến tận cùng bóng tối, không thể đếm hết, người xem hoa cả mắt.
Phất Dao dừng chân, nhíu mày suy ngẫm một lát sau, mới nói ra: “Đây là… Mê cung sao?”

Bình Luận (0)
Comment