Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào

Chương 26

Hắn còn đang ngửa mặt lên trời cảm xúc tràn trề, chợt thấy Cảnh Hoán chạy về, cúi người đứng phía trên hắn, cười hì hì nhìn hắn.

“Chú trẻ, đứng lên đi, nhặt vỏ sò với con, ở kia có thiệt nhiều thiệt nhiều vỏ sò đó!”

Cảnh Hoán như chú ngựa nhỏ thoát cương vui vẻ chạy nhảy, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không chảy mồ hôi.

Hạ Dương ngồi dậy, lục lục trong balo, lấy ra một cái hộp nhựa quơ quơ, “Bỏ vào đây.”

Cảnh Hoán gật đầu, vươn tay túm áo Hạ Dương kéo hắn đi.

Lần đầu tiên nhóc được đi chơi, vui quá trời, đương nhiên mặt không còn xụ ra như bình thường nữa.

Hai chú cháu chân trần đi trên bờ cát, vừa đi vừa nhặt vỏ sò bị nước biển đánh dạt vào bờ, chiếc hộp trống không mau chóng được lấp đầy.

Cảnh Hoán cúi đầu nhìn vỏ sò trong tay, trề môi nhìn Hạ Dương.

“Không thả vào được nữa.”

Hạ Dương nghĩ nghĩ, hào phóng đóng góp áo quần của bản thân, “Để trong túi áo của chú này, túi áo của Cảnh Hoán cũng đựng được đó.”

Bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán vui vẻ, tiếp tục cắm cúi nhặt vỏ sò.

Nhìn đồng hồ, Hạ Dương gọi nhóc, “Cảnh Hoán, xây nhà cát với chú đi!”

Cảnh Hoán vừa nghe, lập tức xoay người chạy về, cất vỏ sò, những viên đá nhỏ xinh đẹp vào túi mình. Sau đó nhóc đặt mông ngồi xuống cạnh Hạ Dương, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hạ Dương xoa đầu nhóc, cười nói, “Có mệt không?” Nhóc con này tuy bình cũng tập thể dục, nhưng hắn chưa thấy nhóc chạy nhảy nhiều như vậy bao giờ, không khéo mai lại đau chân.

Nhóc lắc đầu, dang rộng hai chân, cúi người, vòng hai tay vun một đụm cát, ngửa đầu hỏi, “Chú trẻ, xây thế nào ạ?” Nhóc chưa chơi trò này bao giờ, tò mò quá.

Hạ Dương ngồi đối diện nhóc, một lớn một nhỏ mặt đối mặt, hắn nhếch cằm, “Trước vun thành một đống cát, sau đó đắp cao lên, con cứ xây giống căn nhà con tưởng tượng, xong chú sửa giúp cho.”

Cảnh Hoán lập tức bắt đầu ra tay, cũng không bận tâm quần áo dính đầy cát, chơi vui vẻ.

Hạ Dương lấy máy ảnh trong balo ra, giơ máy chụp khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Cảnh Hoán, tách tách mấy pô, hắn chép miệng, cháu hắn đúng là đáng yêu mà, mặt không biểu cảm vẫn đáng yêu hệt như thế!

Hắn đang ngồi chơi với Cảnh Hoán, đột nhiên di động để trong túi quần rung lên ong ong.

Hạ Dương vỗ vỗ cát trên tay, duỗi thẳng chân, lấy di động ra, cũng không nhìn xem là ai gọi tới, đặt luôn lên tai, lười biếng hỏi, “Ai vậy?”

“Anh khởi động máy rồi à, không tránh tôi nữa?” Văn Nhân Minh Húc ở đầu dây bên kia cười lạnh.

Hạ Dương trợn mắt, nhất thời không nhận ra người kia là ai, nói chuyện gì mà kì vậy.

Hắn giơ điện thoại ra xem, là Hứa Minh…

“Tôi không tránh cậu, có chuyện gì vậy?” Hạ Dương ngồi trước biển, gió thổi vù vù, cho nên Văn Nhân Minh Húc không nghe rõ hắn nói gì.

Tai Văn Nhân Minh Húc nghe được thành, “Tôi vù vù trốn cậu, chuyện vù vù gì…”

Văn Nhân Minh Húc tức điên, vui sướng khi Hạ Dương nghe máy biến mất tiêu, cơn giận bắt đầu bùng lên.

Đang giận, tất nhiên giọng điệu cũng không được tốt, y hừ mạnh, hỏi, “Anh lại đi đâu vui vẻ rồi phải không, sao anh bảo anh đi đến nhà anh anh cơ mà?”

Hạ Dương nhíu mày, hắn không quen nghe y nói giọng thế này, một tay cầm di động một tay vẽ cửa sổ cho nhà cát giúp Cảnh Hoán, không kiên nhẫn nói, “Cậu có bệnh à, có bệnh thì đi uống thuốc đi, ầm ĩ với tôi làm gì.”

Hắn tự thấy mình không đắc tội người này, vì sao phải chịu nghe y nói kiểu này chứ.

Văn Nhân Minh Húc nắm chặt điện thoại, tức phát điên, “Được, Hạ Dương, anh giỏi thì đừng đến tìm tôi bảo tôi nấu cho anh ăn nữa!” Rống xong liền vứt điện thoại lên bàn, ‘bộp’ một tiếng rõ to.

Hạ Dương bị doạ nhảy dựng, nhìn điện thoại vẫn đang kết nối, hắn bĩu môi, cúp máy, lẩm bẩm, “Không ăn thì không ăn, ai thèm!” Hừ, khinh hắn không có chỗ ăn cơm à, đâu phải chỉ có mình cậu biết nấu cơm!

Tuy an ủi bản thân như vậy, cơ mà trong lòng hắn vẫn thấy không thoải mái, hắn có làm gì sai đâu, Hứa Minh sao lại tỏ thái độ với hắn như thế! Còn cúp điện thoại của hắn lần hai!

Tư Không Cảnh Hoán ngẩng đầu, bất mãn nói, “Chú, chú phá hỏng nhà của con rồi!”

Hạ Dương lúc này mới hồi thần, cúi đầu nhìn, nhếch môi.

“Chú xin lỗi Cảnh Hoán, chú giúp con xây cái khác nghen.” Hắn vừa rồi kích động, tung nhất dương chỉ chọc chọc chọc, nhà của Cảnh Hoán bị hắn biến thành tổ ong vò vẽ mất rồi.

Cảnh Hoán bĩu môi gật đầu, được rồi, tâm trạng của chú trẻ hình như không được vui, nhóc đành tốt bụng tha thứ cho chú ấy vậy.

Hai chú cháu chơi ở bờ biển hơn ba giờ, cuối cùng đến khi Cảnh Hoán bụng đói sôi òng ọc, hai người mới về.

“Chú trẻ, cái này cũng mang về.” Căn nhà nhỏ tự tay mình xây, tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo không đẹp lắm, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm, Cảnh Hoán thấy có chút luyến tiếc.

Hạ Dương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cầm máy ảnh tách một cái.

“Thế này được không?” Tất nhiên là không thể mang căn nhà cát này về nhà, đành phải chụp ảnh thay thế.

Tuy vẫn không nỡ, nhưng Cảnh Hoán rất hiểu chuyện, kiễn chân nhìn nhìn ảnh, gật đầu, “Được rồi ạ, vậy chúng ta về nhà đi chú, con đói.”

Hạ Dương gật đầu, cúi người duỗi tay bế nhóc lên.

Cảnh Hoán quẫy quẫy chân, không muốn để hắn bế.

“Cảnh Hoán ngoan nào, để chú bế con, hôm nay con mệt rồi.” Hạ Dương một tay nâng mông nhóc ôm vào ngực, cúi người nhặt hai balo lên, hôn chụt một cái lên mặt nhóc, cười hì hì nói với nhóc, “Cảnh Hoán, hôm nay có vui không.”

Cảnh Hoán gật gật, ôm balo be bé của mình vào ngực, mặt không chút thay đổi nói, “Vui ạ, cảm ơn chú trẻ.”

Hạ Dương lòng vui như hoa nở, bế Cảnh Hoán ra bãi đậu xe, về nhà ăn cơm.

Văn Nhân Minh Húc thở phì phì ngồi trong văn phòng, một đống văn kiện chết tiệt còn đang xếp chồng trước mặt chờ y kí tên, y lại xem không vào, hiệu suất làm việc tụt dốc nghiêm trọng.

Bút máy trong tay chấm chi chít trên trang giấy trắng, để lại một loạt chấm đen rối mắt.

Càng nghĩ càng bực mình, y cầm di động lên.

“Tuấn Nghị, có bận gì không?”

Mạc Tuấn Nghị đang đi ăn cơm ở căng tin trường cùng Ô Thuần Nhã, kinh ngạc nhận điện của Văn Nhân Minh Húc.

“Đang ăn cơm với bạn học, anh bận rộn thế mà còn có thời gian tìm tôi sao.” Vừa nói hắn vừa gắp thịt cho Ô Thuần Nhã.

“Ăn nhiều một chút!”

Ô Thuần Nhã mỉm cười phất tay, cậu thích ăn đồ thanh đạm, mấy món thịt thà không hợp với khẩu vị của cậu lắm.

Văn Nhân Minh Húc nhướn mày, chà, quan tâm bạn học ghê nhỉ.

“Buổi tối có rảnh không, đi uống với tôi.” Hai người bọn họ đã lâu không gặp, y và Mạc Tuấn Nghị cũng coi như trúc mã trúc mã, anh giai Văn Nhân Minh Húc trước đây luôn có mấy thằng nhóc con lon ton sau mông, Mạc Tuấn Nghị chính là một trong số đó.

Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dù sao cũng không bận gì, đồng ý.

Hai người hẹn thời gian, Mạc Tuấn Nghị cúp máy, buồn bực nói với Ô Thuần Nhã, “Mình nhớ rõ anh ấy không biết uống rượu mà!”

Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu không thích tuỳ tiện hỏi han việc tư của người khác.

Hạ Dương đưa Cảnh Hoán về nhà ăn cơm, sau đó hai chú cháu vào phòng tắm tắm rửa.

Cảnh Hoán hệt như con khỉ, cả khuôn mặt lấm lem đất cát.

Lần đầu tiên tắm cho trẻ con, Hạ Dương luống cuống tay chân, chỉ muốn chôn đầu vào bồn tắm.

“Chú, để con tự tắm.” Cảnh Hoán bĩu môi, lấy tay che JJ con con của mình.

Hạ Dương cười hô hô, nhéo nhéo bụng nhóc, gật đầu, “Rồi rồi, tự con tắm.”

Hạ Dương nâng chân dài, nhảy vào bồn tắm ngâm mình.

Nước hơi nóng, nhưng ngâm rất thoải mái, nhìn Cảnh Hoán ở bên cạnh dùng vòi hoa sen gội đầu, hắn vẫy vẫy tay với nhóc, “Lại đây ngâm mình đi, không mai chân con sẽ đau.”

Cảnh Hoán nghĩ nghĩ, trèo vào bồn tắm, ngồi lên đùi Hạ Dương, ghé vào trước ngực hắn lẩm bẩm, “Vỏ sò cũng phải tắm.”

Hạ Dương lười biếng nhắm mắt ừ một tiếng, nhấc tay cầm hộp nhựa đặt trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, cũng cầm luôn cả túi nilon đầy ụ lên.

“Lát nữa tắm xong thì tắm cho vỏ sò.”

Cảnh Hoán ngoan ngoãn gật đầu, thành thành thật thật ngâm mình.

Ngâm mình thư giãn khoảng ba mươi phút xong, Hạ Dương ôm Cảnh Hoán cả người ửng hồng ra khỏi bồn tắm, bao khăn tắm quanh người nhóc.

“Vỏ sò!” Cảnh Hoán chỉ hộp nhựa.

Hạ Dương nghĩ nghĩ, mở nước vào một cái chậu to, thả hết vỏ sò vào.

“Mặc quần áo đã, lát chú rửa vỏ sò cùng con.”

Lại qua nửa giờ nữa, vỏ sò đã được rửa sạch sẽ nằm trong chậu, Cảnh Hoán vươn tay nhỏ lật lật, cười vừa lòng.

“Con làm quà cho chú hai, chú trẻ nếu bận thì đi đi.”

Hắn nhướn mày, hừm, dùng xong rồi thì đá phỏng!

“Chú làm giúp con.” Hạ Dương muốn nhảy vô giúp vui, đưa keo dán cho Cảnh Hoán, cười hì hì nói.

Cảnh Hoán lắc đầu, “Không cần đâu, con tự làm.”

Được rồi, hắn không hiểu tâm tư trẻ con, không cần hắn hỗ trợ thì thôi.

Hạ Dương nhéo nhéo mặt thịt tròn tròn của Cảnh Hoán, xoay người ra khỏi phòng ngủ của nhóc.

Mới ra khỏi cửa đã thấy Tư Không Đặc Dương, coi bộ là đang đi tìm hắn.

“Mau mau mau, ra sân bay.” Tư Không Đặc Dương thấy Hạ Dương, liền qua kéo tay hắn.

Hạ Dương nghiêng đầu, khó hiểu hỏi, “Sao đi sớm vậy? Anh hai đến nửa đêm mới về cơ mà?”

Tư Không Đặc Dương kéo hắn ra ngoài, vừa đi vừa bảo, “Ai biết nó muốn làm gì, lên máy bay rồi, một tiếng nữa hạ cánh.”

Hạ Dương giật giật khoé miệng, hắn biết anh hai động kinh, cơ mà cũng chỉ dám vụng trộm nói sau lưng y.

“Đợi lát nữa, em đi thay quần áo đã.” Hắn mới tắm xong, vẫn còn mặc áo choàng tắm đây!

Hai anh em chuẩn bị một chút, lái xe thẳng đến sân bay.

Bên này, Mạc Tuấn Nghị vốn định rủ otn đi gặp Văn Nhân Minh Húc uống rượu, nào ngờ người ta nói, nhà có việc.

“Mình không đi đâu, Tuấn Nghị.” Ô Thuần Nhã lắc đầu từ chối.

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, không được vui, “Cậu nói xem cậu còn trẻ như vậy, chẳng lẽ có cô nào đang chờ ở nhà?”

Ô Thuần Nhã trợn mắt, cô nào cái rắm, ở nhà còn có một nhóc con đầy hơi sữa đang chờ đây! Nhưng mà cậu không thể nói với Mạc Tuấn Nghị được, không thì thể nào cũng sẽ bị hắn hỏi không ngừng.

“Mình còn phải đi dạy thêm, đi trước đây.” Cậu đeo balo, cũng không để tâm xem Mạc Tuấn Nghị đang nói gì, bỏ chạy lấy người.
Bình Luận (0)
Comment