Hạ Dương nghẹn ở nhà hơn nửa tháng.
Đến khi nghẹn hết nổi, hắn nói với mẹ một câu rồi ra ngoài chơi.
Mới vừa ra đến cổng khu, đã thấy một chiếc xe BMWs màu đen đỗ bên kia đường.
Hắn nhíu mày, trực giác người trong xe đang quan sát mình.
Như để xác minh phán đoán của hắn, cửa xe mở ra.
Văn Nhân Minh Húc đeo kính mát màu trà, mặc một bộ tây trang thoải mái màu xám, một tay đút túi quần, tay kia nâng lên, vẫy vẫy với Hạ Dương.
Hạ Dương nheo mắt, xoay người đi thẳng vào khu.
Thấy hắn còn muốn tránh mình, Văn Nhân Minh Húc chạy tới, bắt lấy cánh tay hắn.
Từ khi gặp lại Hạ Dương, động tác y làm với hắn toàn là lao tới túm cánh tay hắn.
Hạ Dương quay người ổn định thân thể, ngẩng đầu nhìn y.
“Làm gì?”
“Dương Dương, anh còn muốn trốn tránh tôi đến khi nào?” Khi nhận được số điện thoại mới của Hạ Dương ở chỗ Tư Không Viêm Nghiêu, trời biết lúc ấy y đã khẩn trương thế nào.
Nhưng mà biết số điện thoại rồi, gọi cho Hạ Dương vẫn không có ai nghe máy, không có cách nào, y chỉ có thể sau khi tan làm về liền chạy đến ngoài khu nhà Hạ Dương ngồi canh, không khéo lại có thể gặp được Hạ Dương muốn ra ngoài hoặc từ ngoài về.
Kết quả, Hạ thiếu gia quyết tâm không ra cửa, y đợi hơn nửa tháng mà chẳng thấy bóng người ta đâu.
Rơi vào đường cùng, Văn Nhân Minh Húc đành phải xin sự trợ giúp của mẹ Hạ Dương, mới biết hôm nay Hạ Dương ăn cơm trưa xong tính ra ngoài đi dạo, nếu y không gọi điện cho Khúc Tân Hồng, có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Văn Nhân Minh Húc buồn bực chết đi được, người khác theo đuổi người trong lòng đều lưu loát nhanh gọn, đến phiên y thì phiền toái rề rà không thể tưởng.
Theo đuổi Hạ Dương chỉ kém chưa chạy vòng quanh thế giới thôi.
Kéo Hạ Dương vào xe, Văn Nhân Minh Húc cảm giác được động tác né tránh của hắn, quay đầu trừng hắn một cái, lạnh lùng nói, “Nếu anh còn giãy dụa, tôi sẽ khiêng anh vào.”
Hạ Dương giật giật khoé miệng, không phải hắn sợ bị khiêng đi, mà là sợ mất mặt!
Hạ Dương hắn là ai cơ chứ, chính là hót boi nổi tiếng của khu! Có mấy ai không biết Hạ thiếu gia hắn, chẳng may người ta nhìn thấy hắn bị một tên đàn ông vác lên vai, vậy sau này hắn khỏi cần đi lại trong khu nữa.
Ngồi vào xe, Hạ Dương thắt dây an toàn, chờ đến khi Văn Nhân Minh Húc khởi động xe mới quay đầu nhìn y.
“Tôi không nghĩ rằng hai chúng ta còn gì để nói.”
Văn Nhân Minh Húc lạnh mặt, lái xe về nhà trọ của mình.
Y quyết định, hôm nay sẽ nói rõ ràng với Hạ Dương. Nếu còn tiếp tục giấu diếm, có lẽ Hạ Dương sẽ thuộc về người khác mất.
Dù thuộc về nam hay nữ, y đều không thể chấp nhận.
Hạ Dương phải là của y, cũng chỉ có thể là của y.
“Dương Dương, tôi dẫn anh đi xem vài thứ, nếu xem xong mà anh vẫn muốn rời khỏi tôi, tôi sẽ không đến quấy rầy anh nữa, ok?”
Hạ Dương nhướn mày, hạ mắt, gật đầu.
Hắn muốn nhìn xem, người này còn muốn dây dưa hắn thế nào.
Thế nhưng Hạ Dương không nghĩ đến, vì sao Văn Nhân Minh Húc quấn quýt hắn như thế mà hắn không thấy chán ghét, chỉ là không biết nên đối mặt thế nào.
Đổi là người khác coi, chẳng bị Hạ thiếu gia đấm cho bay mỏ rồi.
Ấy thế mà, Hạ Dương biết Văn Nhân Minh Húc đã lừa mình một mình, lại chỉ vung tay đấm y đúng một quả.
Đổi là người khác coi, không bị hắn đánh lăn cu đơ đã là may mắn lắm rồi.
Nếu Hạ Dương cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân, hắn sẽ nhận ra, hắn đối với Văn Nhân Minh Húc đã sớm không như bình thường.
Nhất là sau gần hai năm xa cách, chỉ cần vài giây Hạ Dương đã nhận ra y, quả thực không hề giống với hắn.
Đường tắc, Hạ Dương nhàm chán rút điện thoại ra chơi điện tử.
Văn Nhân Minh Húc liếc di động của hắn, đưa điện thoại của mình qua.
“Này, chơi của tôi ấy.”
Hắn giương mắt nhìn, lắc đầu.
“Không cần, trò Snake chơi vui lắm.”
Không phải chỉ là xài điện thoại có màn hình bự hơn của mình thôi sao, khoe khoang cái gì chứ!
Đoạn đường vốn chỉ tốn mười lăm phút đi xe lại bị kéo thành nửa tiếng, đến khi tới nhà trọ của Văn Nhân Minh Húc đã là một tiếng sau.
Hạ Dương thay giầy, vào nhà ngồi xuống sofa.
“Cậu muốn cho tôi xem cái gì.”
Văn Nhân Minh Húc nhìn hắn, nhếch cằm ra hiệu, “Đi theo tôi.”
Hạ Dương ngơ ngác không hiểu gì nhìn hướng y chỉ, đứng dậy đi theo y bước vào một căn phòng khác.
Văn Nhân Minh Húc mở cửa, nghiêng người.
Hạ Dương nhìn hắn, khó hiểu nhướn mày.
“Anh vào xem sẽ biết.”
Hắn bĩu môi, vào thì vào, ai sợ cậu.
Vào cửa, Hạ Dương sửng sốt.
Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp cỡ lớn, còn có một số ảnh được phóng to lên.
Hạ Dương tiến lại gần, lật dở tạp chí để ở bên cạnh, dở đến trang có một bức ảnh cỡ nhỏ, hắn quay đầu lại.
“Cậu có sở thích sưu tầm?”
Những ảnh chụp này có lẽ đều là do một người chụp, góc chụp và hướng sáng đều khá tương đồng, dưới con mắt của người chuyên nghiệp như hắn nhận xét, số ảnh này chất lượng không tồi.
Đừng hỏi vì sao hắn không nhận ra là do mình chụp nhoé, mỗi lần gửi ảnh cho tạp chí hắn đều gửi vô số tấm, chưa bao giờ lựa qua, toàn để tạp chí tự do chọn.
“Nhiếp ảnh gia này chụp khá lắm.”
Văn Nhân Minh Húc thấy hắn vào phòng cẩn thận xem xét các bức ảnh, trong lòng không khỏi hơi hưng phấn, cơ mà nghe được câu này xong, y liền mất sạch bình tĩnh.
Y đi qua chỉ vào bức ảnh mình thích nhất, chính là bức Hạ Dương duỗi người đưa lưng về phía máy ảnh, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ, “Đây là anh! Chính anh chụp mà anh còn không nhớ à?”
“Của tôi?” Hạ Dương kinh ngạc, đứng dịch ra một chút, nâng tay giữ cằm, giật mình.
“Hẳn nào thấy quen quen.” Nói xong, Hạ Dương sửng sốt quay lại nhìn Văn Nhân Minh Húc, hai mắt đầy kinh ngạc.
Hắn không muốn đoán nguyên nhân Văn Nhân Minh Húc thu thập tác phẩm của mình đâu.
Cơ mà đáp án cứ thế trực tiếp nhảy vào đầu hắn.
“Cậu…Cậu…Cậu….”
Lắp bắp nói vài từ ‘cậu’, mấy từ sau vậy mà chẳng thể thốt khỏi miệng.
Hạ Dương không biết sau khi lớp giấy mỏng manh này bị chọc thủng, sẽ có lựa chọn gì đang chờ đợi hắn.
Đã tính đến khả năng hắn có thể chạy trốn, Văn Nhân Minh Húc sẽ không cho hắn cơ hội làm vậy nữa.
Y từng bước tiến đến, mở hai tay ôm hắn vào lòng, gắt gao nhốt hắn lại.
“Dương Dương, em thích anh, đã thích nhiều năm rồi.”
Giọng y phảng phất run rẩy căng thẳng, từ khi mới gặp Hạ Dương, đã ba năm rưỡi trôi qua, càng ngày y càng bị hắn hấp dẫn.
Hạ Dương ngây ngốc, quên cả việc giãy khỏi y.
Cậu ta nói cái gì? Thích mình? Đã nhiều năm?
Hắn không bài xích tình cảm đồng tính, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ sống với một người đàn ông, hơn nữa cũng không bao giờ nghĩ sẽ có một người đàn ông thích mình.
“Dương Dương?”
Văn Nhân Minh Húc đợi mãi mà không nghe thấy Hạ Dương nói gì, cũng không hắn giãy dụa, y có chút lo lắng, có phải Hạ Dương bị y doạ rồi không.
Hạ Dương hít sâu, quay mặt đi, “Tôi có thể coi như chưa nghe thấy gì không?”
“Không thể.”
“…” Vì sao mấy người đàn ông bên cạnh hắn đều không thể nói lý vậy?