Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào

Chương 6

Hạ Dương nằm bò trên giường, đầu chôn trong cái gối lông chim, cảm giác như mình sắp chết tới nơi.

parkyoosuparkyoosuparkyoosuparkyoos

“Chán quá Chán quá đê ” Hắn buồn bực chôn trong gối kêu rên, không dám ồn ào lớn tiếng, chẳng may bị mẹ hắn nghe thấy thể nào cũng bị oanh tạc một trận cho coi…

Thở than một hồi hắn bật dậy khỏi giường, cầm di động nhìn nhìn, quyết định rồi, hắn phải ra ngoài chơi!

Không có chứng minh thư? Không hề gì, hắn đi lại trong thành phố, không ra ngoài!

Đột nhiên hắn thấy, việc mình vì ham tiết kiệm một trăm nguyên để lấy nhanh chứng minh thư là không sáng suốt cỡ nào! Nếu không vì tiếc tiền, giờ hắn đã sớm có chứng minh thư ra ngoài chơi rồi, tội gì phải đợi tận ba tháng thế này!

Hạ Dương mặc quần áo, gọi điện.

“Chuột, đi chơi bóng rổ đi!” Hạ Dương nghiêng đầu kẹp điện thoại vào vai, nhấc chân mặc quần.

Âm thanh đầu dây bên kia đầy lười biếng, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ.

“Hạ Dương, cậu xem giờ là mấy giờ, tốt nghiệp rồi, dù đại thiếu gia ngài không cần tìm việc làm nhưng tôi còn phải liều mạng kiếm tiền đó!” Triệu Văn Hạo mắt nhắm tịt than thở. (Hạo nghe na ná ‘Háo’ trong từ ‘Háo tử’ – tức là ‘Chuột’, cho nên biệt danh của ảnh là chuột.)

Mấy giờ? Bảy giờ a, bên ngoài trời đẹp như thế, Chuột mập ú, vậy mà dám ghét bỏ hắn!

“Chuột béo, chỉ biết ngủ ngủ ngủ, cẩn thận ngủ không dậy nổi!” Hạ Dương tức giận rống xong, cúp máy.

Hạ Dương cầm di động lướt lướt danh bạ, trong đó ngoại trừ số điện thoại của người nhà ra cũng không có mấy số hắn có thể đi quấy rầy, hắn đảo mắt, lại gọi cho Triệu Văn Hạo.

Triệu Văn Hạo bất đắc dĩ trở người, tiếp điện thoại, hắn không dám ngắt máy, ngộ nhỡ Hạ thiếu gia động kinh chạy đến nhà hắn, vậy thì hắn càng không có chỗ trốn.

“Lại gì nữa?” Triệu Văn Hạo buồn bực, Hạ Dương sao ngày nào cũng tinh thần dồi dào vậy?

Hạ Dương liếm cánh môi hơi khô, vui vẻ nói, “Cậu đi theo mình đi, một mình mình không dám đi ”

“…Tổ tông à! Ngài thực sự là tổ tông của con! Không phải chỉ đi chơi bóng rổ thôi à, có gì mà không dám đi?” Triệu Văn Hạo kêu rên.

Hạ Dương mở cửa ra ngoài, hạ giọng, “…Nếu cậu không thích đi chơi bóng rổ…Vậy mình cùng cậu đi tìm việc làm nhá?”

Triệu Văn Hạo bất đắc dĩ đứng dậy, đành phải nói, “Rồi rồi rồi, thế nào cũng được, giờ mình đi đến chỗ cậu?”

Hạ Dương trèo lên con xe đạp địa hình của mình, cười hắc hắc nói, “Sao có thể để cậu đến chỗ mình chứ, để mình đạp xe qua!” Nói xong liền cúp máy.

Triệu Văn Hạo thở dài, đứng dậy mặc quần áo, hôm nay hắn định đi phỏng vấn ở chỗ nào? Chính là tổng công ty tập đoàn Tư Không.

Hạ Dương đạp xe, nửa giờ sau xuất hiện ở dưới lầu tiểu khu nhà Triệu Văn Hạo.

Hắn đang định gọi điện, đã thấy người đi ra.

Hạ Dương trợn mắt, khó hiểu hỏi, “Cậu mặc nghiêm túc như thế đạp xe đạp kiểu gì?” Một thân tây trang màu xám vừa vặn khiến tên mập ú này nhìn thon thả hơn biết bao nhiêu.

Triệu Văn Hạo tay quơ quơ chùm chìa khoá, nói với Hạ Dương, “Mình mượn xe của ba, không phải cậu nói muốn giúp mình đi phỏng vấn đó sao?”

Hạ Dương xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, vừa đi theo Triệu Văn Hạo ra bãi đậu xe vừa hỏi, “Cậu phỏng vấn ở đâu thế?”

Đến lúc ngồi vào xe, Hạ Dương tiếp tục quay đầu hỏi, “Rốt cuộc cậu phỏng vấn ở đâu? Nghiêm túc chỉn như thế.”

Triệu Văn Hạo khởi động xe, khoé miệng hơi cong lên, “Đi đến tổng công ty của tập đoàn Tư Không!”

“….Gì?” Hạ Dương kinh ngạc mở to mắt, kêu lên sợ hãi.

Bị Hạ Dương doạ nhảy dựng, Triệu Văn Hạo khó hiểu hỏi, “Sao cậu kinh ngạc vậy, lẽ nào là cao hứng giùm mình? Cơ mà còn chưa biết người ta có nhận hay không đâu, tập đoàn Tư Không là nơi làm việc có yêu cầu cao nhất cả nước đó.”

Hạ Dương cắn móng tay, trợn mắt nói, “Cậu đi phỏng vấn vị trí gì?”

Triệu Văn Hạo vừa lái xe vừa trả lời hắn, “Trợ lý tổng giám đốc, nhưng mà có lẽ sẽ không thành công, người ta toàn yêu cầu có kinh nghiệp, còn mình thì mới tốt nghiệp, tuy nhiên nếu làm ở vị trí khác cũng được, chỉ cần có thể làm trong tập đoàn Tư Không mình đã thấy tự hào lắm rồi.”

Trợ lý tổng giám đốc….Tổng giám đốc…Vậy không phải là làm chân chạy việc cho anh hai hắn sao?

Hạ Dương lo lắng đưa mắt nhìn Triệu Văn Hạo nặng gần 200 cân (=100kg), hắn cảm thấy, nếu Chuột thành công, rất có thể sẽ từ một con chuột mập ú hoá thành con chuột gầy tóp teo….

Tư Không Viêm Nghiêu mặt không đổi sắc lật dở hợp đồng, nhìn đến cuối, y ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện.

“Sao không tiếp tục.”

Văn Nhân Minh Húc cầm bút chì vẽ vẽ lên trang giấy trắng, nghe nam nhân hỏi thì ngẩng đầu, nhún vai, “Ba em nói em làm việc không đàng hoàng, không cho em làm.”

Sáng nay Văn Nhân Minh Húc tới đây bàn chuyện hợp tác với nam nhân, là chuyện về quán cà phê ‘Ven biển’, y định sang tên quán cà phê cho nam nhân, tuy nhiên y vẫn giữ lại quyền kinh doanh.

Tư Không Viêm Nghiêu cầm bút máy, xoẹt xoẹt hai cái, bốn chữ như rồng bay phượng múa xuất hiện cuối hợp đồng.

Ký xong, Tư Không Viêm Nghiêu ném lên bàn, hếch cằm.

Văn Nhân Minh Húc cầm bút ở bên cạnh ký tên, sau đó cười thoả mãn, “Cảm ơn anh Viêm Nghiêu.”

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, thấy y vẫn ngồi bất động thì có chút bực mình, “Còn có việc?”

Nghĩ nghĩ, Văn Nhân Minh Húc mở miệng, “Hạ Dương….”

Điện thoại nội tuyến trong văn phòng Tư Không Viêm Nghiêu vang lên, y ra hiệu cho Văn Nhân Minh Húc chờ, ấn nút nghe, “Nói đi.”

“Sếp, đã đến giờ phỏng vấn.” Giọng nói của Khúc Tân có chút khẩn trương. Tuy cô đã đi theo Tư Không Viêm Nghiêu hơn nửa năm, công việc cũng hoàn thành khá tốt, nhưng mỗi khi nghe được giọng nói lạnh lẽo của y, cô vẫn cảm thấy áp lực siêu lớn.

“Ừ.” Ừ một tiếng, nam nhân ngắt điện.

“Tiếp đi.” Dù vừa rồi cắt ngang lời Văn Nhân Minh Húc, song nam nhân không hề có vẻ ngại ngùng.

Văn Nhân Minh Húc lắc đầu, bỏ đi, chuyện của mình mình phải tự giải quyết.

“Anh đang bận, thôi em đi trước, cảm ơn anh.”

Phất tay, nam nhân tỏ vẻ đây chỉ là việc nhỏ, hơn nữa, nếu không phải bản thân cũng có lợi, nam nhân có thể làm chuyện này ư? Căn bản là không có khả năng.

Hạ Dương sống chết không chịu đi cùng Triệu Văn Hạo vào đại sảnh phỏng vấn, “Mình cậu đi đi, mình không phỏng vấn mình đi xem làm gì, chẳng may người ta nhìn trúng người đẹp trai ngời ngời là mình, vậy chẳng phải cậu sẽ oán hận mình sao!”

Nhìn vẻ mặt đắc chí vô ngàn của Hạ Dương, Triệu Văn Hạo bày tỏ bản thân rất muốn rút giầy đập bẹp mặt hắn. Cơ mà không thể phủ định, Hạ Dương có một bộ túi da đẹp lắm.

“Thế cậu chờ mình trong xe à?” Triệu Văn Hạo thấy hắn nhất quyết không đi cùng mình, đành nói.

Hạ Dương không đồng ý, “Ây già, cậu mau đi lấy số thứ tự đi, cứ mặc kệ mình, chờ cậu phỏng vấn xong bọn mình đi ăn cơm.” Hắn định vào văn phòng của anh hai một lúc, nhất định giờ anh hai không có trong văn phòng.

Triệu Văn Hạo nhìn giờ, đã sắp chín giờ, nếu còn đứng đây rề rà thêm lúc nữa, thể nào hắn cũng muộn.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Bao giờ xong việc mình sẽ gọi cho cậu.”

Hạ Dương gật đầu, “Cố lên!”

Thấy Triệu Văn Hạo đi xa, Hạ Dương xuống xe, đi về phía thang máy.

Thang máy đi thẳng lên tầng 29.

Hạ Dương cầm đi động chơi trò chơi, nghe thang máy báo đã tới tầng trệt, hắn nhấc chân bước ra.

Văn Nhân Minh Húc cúi đầu lật xem hợp đồng mới kí xong, khoé miệng ẩn nét cười, tâm tình rõ ràng không tồi.

Cửa thang máy mở ra, cũng không nghĩ nhiều, bởi vốn chỉ có vài người có thể lên tầng 29, hơn nữa giờ đang là thời gian làm việc, lại càng không có mấy người tuỳ tiện chạy lên đây, cho nên y không ngờ sẽ có một người lớn chình ình xông ra từ thang máy.

Hai người một không nhìn, một không chú ý, trùng hợp đâm thẳng vào nhau!

Chân trái của Hạ Dương giẫm lên chân phải Văn Nhân Minh Húc, Văn Nhân Minh Húc tránh sang một góc, Hạ Dương vẹo người một cái….

Bi kịch xảy ra….

Hai người cụng đầu vào nhau, Hạ Dương ngã vào ngực Văn Nhân Minh Húc, Văn Nhân Minh Húc trực tiếp đập thẳng lưng vào cửa thang máy.

“Xi!” Lưng đập thẳng vào cửa thang máy bằng thép cứng nhắc, Văn Nhân Minh Húc không nhịn được hô đau.

Hạ Dương sờ sờ cái mũi bị đụng đau, thầm nghĩ cơ ngực người này cứng quá đê! Đã thế còn cao như vầy, hơn mình tận nửa cái đầu!

Văn Nhân Minh Húc thấy hắn cúi đầu không nói lời xin lỗi, tuy rằng một nửa nguyên nhân cũng là do y.

“Cậu đi đường —”

“Xin lỗi, tôi không nhìn đường.” Hạ Dương ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt phượng long lanh nước nhìn người sắc mặt âm u trước mặt.

Khuôn mặt đã xanh mét của Văn Nhân Minh Húc sau khi nhìn rõ ràng hắn là ai lại càng thêm đen sì, lần thứ tư! Đây là lần thứ tư!

Hạ Dương dụi mắt, không phải hắn muốn chảy nước mắt đâu, tại đụng mũi đau quá thôi.

“Ừm, rất xin lỗi, là lỗi của tôi.” Hắn chính là một thanh niên tốt đẹp biết nhận sai.

Văn Nhân Minh Húc hít sâu một hơi, đè nén xúc động muốn đập vô trán hắn, chẳng lẽ người này không nhận ra y? Không đúng, y và Hạ Dương hẳn là phải biết nhau chứ!

Kỳ thực việc này không thể trách Hạ Dương, đại thiếu gia người ta bị cận, vậy mà không thích đeo kính cận, còn ghét xài kính áp tròng, bởi vì độ cận không cao lắm. Hơn nữa Hạ thiếu gia còn có cái tính, đối với những chuyện hay những người không quá quan trọng, hắn sẽ chẳng thèm để trong lòng, cho nên trí nhớ của hắn với mấy việc này rất kém.

Nếu lúc này có người hỏi hắn, Văn Nhân Minh Húc là ai, nhất định hắn sẽ ngu ngốc trả lời một câu, “Văn Nhân Minh Húc? Không phải là đại thiếu gia nhà Văn Nhân à? Hình như còn là đàn em học chung trường với tôi đó!” Còn nếu hỏi hắn Văn Nhân Minh Húc trông như thế nào? Nhất định hắn sẽ nói, “Giống người a!” Vì sao lại nói vậy? Bởi vì căn bản hắn không nhớ người ta béo hay gầy, chỉ biết đại thiếu gia nhà Văn Nhân là đàn ông!

Văn Nhân Minh Húc không biết nói hắn thế nào, người ta lịch sự xin lỗi như vậy rồi, y còn nói được gì?

Trùng hợp, Tư Không Viêm Nghiêu xuống lầu gặp mặt người phỏng vấn từ văn phòng đi ra, liếc mắt một cái đã thấy hai người đứng ở cửa thang máy, khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”

Hạ Dương vừa nghe thấy tiếng anh hai hắn, theo phản xạ run lên, quay đầu cười cười, “Không có gì, em không để ý đường, đâm phải vị tiên sinh này, ừm, xin lỗi anh…”

Văn Nhân Minh Húc thở dài, phất tay, “Không có gì, lần sau chú ý.”

Tư Không Viêm Nghiêu quét mắt nhìn Hạ Dương một lượt, thấy hắn không có việc gì, hỏi, “Làm gì.”

Hạ Dương chớp mắt mấy cái, hiểu rõ, anh hai hắn là hỏi hắn không có việc gì chạy tới đây làm gì?

“Khụ, em đi cùng bạn tới phỏng vấn, ừm, anh hai, em vào ngồi trong văn phòng của anh nhé.”

Nam nhân gật đầu, vào thang máy, nhướn mày với Văn Nhân Minh Húc đang đứng ngoài, “Không đi?”

Văn Nhân Minh Húc đưa mắt nhìn Hạ Dương, không biết nói thêm gì, nhấc chân vào thang máy, quên đi, giờ không phải là thời cơ tốt để bắt tên trộm con này, y phải nhịn!

Hạ Dương thấy cửa thang máy đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, ai nha, dạo này xui thiệt là xui, bao giờ phải đi lên miếu thắp nén hương giải xui thôi!
Bình Luận (0)
Comment