Hạ Gục Tể Tướng

Chương 107

Trong điện Tiên Từ:

Vẫn còn đang mặc trang phục tể tướng, hữu tướng Tần Tường nhìn người đệ đệ của mình vẫn còn trẻ như trước đây, trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào. Đệ đệ của hắn, Hoàng hậu của ngày hôm trước, Thái hậu của ngày hôm nay, khiến cho hắn cảm thấy có một tầng ngăn cách vô hình không có cách nào đến gần được. Còn có, hắn nhìn Tần Mặc- người đang tản ra sự uy nghi khiếp người kia một cái: Còn có, tài năng mà cả đời này hắn không thể sánh bằng. Người đệ đệ này quá mức thâm trầm, có khi khiến cho hắn sợ hãi.

Nhưng mà, không thể phủ nhận địa vị mà Tần gia có được giống như ngày hôm nay, hắn có thể trở thành Hữu tướng, phần lớn nguyên nhân là do người đệ đệ này. Nhưng hắn và đệ đệ đều biết, khi về già, lợi ích của gia tộc Tần gia cần người khác tiếp tục bảo vệ. Nhưng sở dĩ có thể nhận được bài tử này, hẳn là bởi vì đệ đệ. Thật ra cho dù đệ đệ không triệu kiến, hắn cũng sẽ tìm cách gặp gỡ đệ đệ. Dù sao, hắn hy vọng Vũ Nhi có thể trở thành phi tử của Hoàng thượng, Hoàng hậu của Cao Quốc.

Con ngươi đen như ngọc nhìn khát vọng trong mắt Tần Tường một cái, Tần Mặc chỉ có thể thầm than trong lòng: Suy tính của ca ca sao hắn lại không biết. Nhưng hắn lại biết tấm lòng của cháu trai Vũ Nhi thật sự hướng về hậu vị. Vũ Nhi thật sự không thích hợp với cái loại công việc phụ trợ đế vương. Người nam nhân ở bên cạnh đế vương. Vũ Nhi thích hợp với chiến trường, nhưng mà mọi người đều ích kỷ. Tuy rằng Vũ Nhi thích hợp để trở thành một đại danh tướng hơn, nhưng nếu như không có sự xuất hiện của Phó Vân Kiệt, hắn sẽ chọn giúp đỡ Vũ Nhi lên ngôi Hoàng hậu. Dù sao Vũ Nhi cũng không có cách nào để trở thành người trong lòng Hoàng thượng, nhưng Vũ Nhi có thể trở thành người xứng đáng với chức vị Hoàng hậu. Hiện tại, Phó Vân Kiệt xuất hiện, toàn bộ các ý định đều bị hủy bỏ.

Cuối cùng, Tần Mặc cũng phá vỡ sự trầm mặc, mở miệng nói: “Có lẽ Hữu tướng đã biết chuyện xảy ra vào sang nay, cũng có thể đã điều tra qua thân phận của Liên Thập Tứ rồi nhỉ?”

Đang lo không biết nên mở miệng như thế nào, Hữu tướng lập tức tiếp lời, thăm dò, nói: “Thái hậu nương nương, Liên Thập Tứ này với Hoàng thượng…”

“Hoàng Thượng yêu hắn!” Tần Mặc không thể khéo léo truyền đạt lại theo cách khác, lập tức mở miệng trả lời.

“Yêu?!” Khuôn mặt Hữu tướng tràn đầy khiếp sợ. Thật ra, không thể trách hắn vì đã khiếp sợ. Tình cảm của Hoàng thượng dành cho Bắc tướng đã chết kia sâu đậm biết bao, các đại thần Cao Quốc đều biết rõ trong lòng. Nhiều năm đã trôi qua, nam nhân trong hậu cung chỉ cần có cái gì đó giống Bắc tướng đều được Hoàng thượng sủng hạnh.

“Liên Thập Tứ chính là Bắc tướng Phó Vân Kiệt!” Nhìn ra sự nghi ngờ và khiếp sợ trong mắt Hữu tướng, Tần Mặc mở miệng giải thích nói.

“Hắn, hắn… lại là Bắc tướng!” Hữu tướng ngạc nhiên cực độ nói.

Tần Mặc gật đầu, đem tiền căn hậu quả nói ra.

Càng nghe, sắc mặt Hữu tướng càng ngưng trọng.

“Hữu tướng, ai gia biết mục đích ngươi đưa Vũ Nhi tiến cung. Vốn dĩ ai gia cũng định thành toàn cho Hữu tướng. Nhưng mà, tình huống hiện tại không giống với lúc trước. Tình cảm mà Hoàng thượng đối với Phó Vân Kiệt sâu đậm bao nhiêu, tin rằng Hữu tướng biết rõ trong lòng. Vì vậy, vì nàng mà Hoàng thượng tuyệt đối sẽ thực hiện hứa hẹn của mình, vì nàng mà hủy bỏ hậu cung, lập một mình nàng làm Hậu, để cho nàng lấy thân phận nữ tử để trở thành Hoàng hậu Cao Quốc.”

Đôi mắt đen như ngọc liếc nhìn Hữu tướng đang có vẻ muốn nói lại thôi: “Hữu tướng, mặc dù ai gia là người của Tần gia, nhưng ai gia cũng là Thái hậu của Cao Quốc. Mà người của Tần gia biết lợi ích quốc gia cao hơn lợi ích dân tộc. Nhưng mà ai gia có thể bảo đảm, cho dù ngày nào đó ai gia không còn, Tần gia tuyệt đối sẽ không xuống dốc.”

Lời vừa nói ra, Hữu tướng vội vàng quỳ xuống, nói: “Thái hậu nương nương, tuyệt đối đừng nói như vậy. Thần thân là Hữu tướng của Cao Quốc, đương nhiên trong mọi chuyện đều sẽ lấy lợi ích của Cao Quốc làm đầu.”

“Hữu tướng đừng khách khí như vậy.” Tần Mặc đi tới nâng Hữu tướng đang quỳ ở trên mặt đất lên, nói.

“Thái hậu nương nương hy vọng thần làm như thế nào?” Lại mở miệng nói.

“Hiện tại Phó Vân Kiệt bị mất trí, có nhiều chuyện phải đi xác định lại. Bởi vậy, cùng lúc với việc giúp Hoàng thượng hoàn thành lời hứa của mình, cũng phải làm cho Phó vân Kiệt trả một cái giá lớn.”

 “Ý của Thái hậu nương nương là phải loại bỏ cái cục diện Cao Quốc, Phó Quốc và Cảnh Quốc!” Hữu tướng ngầm hiểu nói.

Tần Mặc gật đầu nói: “Dựa vào tài năng của Bắc tướng, nếu muốn giành thắng lợi ở trên chiến trường là chuyện dễ dàng, đừng nói đến chuyện lấy lại năm thành bị Phó Quốc chiếm lĩnh, muốn nhất thống thiên hạ cũng không phải việc khó.”

Hữu tướng từ trong ngọn lửa đang bừng cháy trong mắt Tần Mặc mới biết, Thái hậu nương nương vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm châu thành của Cao Quốc bị đánh chiếm, hơn nữa còn chưa từng buông xuống sự nghiệp thống nhất thiên hạ vĩ đại của Cao Quốc.

 “Bởi vậy, Hữu tướng cần…” Tần Mặc thấp giọng nói với Hữu tướng.

Sảnh Hưu Nghị là nơi được hoàng cung xây dựng để cho những đại thần nghỉ ngơi trong lúc chờ được triệu kiến. Tả tướng sầm mặt đẩy cửa tiến vào.

Đập vào mắt chính là khuôn mặt của đối thủ một mất một còn với mình, khiến cho khuôn mặt của Tả Tướng càng tối sầm hơn. Hắn oán hận nhìn khuôn mặt lúc nào cũng ấm áp nho nhã của Hữu tướng, sau đó chọn một cái ghế ở cách xa Hữu tướng nhất, rồi ngồi xuống.

Đương nhiên là Hữu tướng thu phản ứng của Tả tướng vào trong đáy mắt. Hắn từ tốn bưng chén trà trong tay lên uống hết, buông xuống rồi nói: “Hẳn là Vu tướng đã điều tra ra mối quan hệ không đơn giản của Liên Thập Tứ với Hoàng thượng rồi đi!”

Câu hỏi được đặt ra đột nhiên khiến cho Tả tướng khẽ nheo đôi mắt nhỏ hẹp của mình lại, nhìn sang Hữu tướng đang có bộ dáng thoải mái tự nhiên, nói: “Tần đại nhân còn biết chuyện gì bản tướng không biết nữa sao?”

“Bản tướng còn biết Hoàng Thượng vô cùng yêu thích Liên Thập Tứ này, thích đến độ đã tới chỗ Thái hậu nương nương để yêu cầu Thái hậu nương nương có thể giúp Liên Thập Tứ trở thành Hoàng hậu.” Hữu tướng cố ý toát ra sự không cam lòng ở trên khuôn mặt mình.

Tả tướng thu phần không cam lòng này vào trong đáy mắt, nhưng lại mở miệng nói: “Tần lão đệ, huynh có cái đối sách gì không?”

Vậy mà lão hồ ly này lại không mắc mưu! Hữu tướng thầm mắng trong lòng, bề ngoài thì ra vẻ hiến kế, nói: “Vu đại ca, tính tình của Hoàng thượng, ta và huynh đều hiểu rõ ràng. Chỉ cần là chuyện Hoàng thượng muốn làm, cho dù phải trả một cái giá lớn như thế nào, cũng sẽ tìm cách để đạt được. Ai dám cản trở Hoàng thượng đạt được chuyện này, sau này sẽ khiến cho Hoàng thượng oán hận, chi bằng hiện tại cứ thành toàn cho Hoàng thượng trước.” 

“Tần lão đệ, đệ nói là chờ Liên Thập Tứ trở thành Hoàng hậu, chúng ta sẽ tìm cơ hội để khiến cho hắn…” Tả tướng làm động tác tay “loại bỏ”.

“Không cần phải chờ lâu, đợi tý nữa, lúc tuyển hậu, chúng ta có thể mở miệng đẩy nàng tới ranh giới tử vong.” Hữu tướng cố ý để lộ ra sát khí trong mắt.

Trong mắt Tả tướng hiện lên tinh quang, đứng lên, đi tới bên cạnh Hữu tướng rồi ngồi xuống: “Không biết, Tần lão đệ có biện pháp gì hay?”

Hữu tướng cũng không có trả lời ngay lập tức, mà thăm dò ngoài cửa, sau khi xác định không có người, mới nói khẽ ở bên tai Tả tướng: “Liên Thập Tứ là nữ tử?”

“Nữ tử?!” Con mắt nhỏ hẹp của Tả tướng lập tức trừng lớn.

Nhìn con mắt nhỏ hẹp kia chuyển động vội vã, Hữu tướng biết nhất định là hắn ta đã tính kế ở trong lòng, làm như thế nào để loại bỏ Liên Thập Tứ-người đã ngăn cản con hắn trở thành Hoàng hậu- tốt nhất và nhanh nhất.

Hắn vội vàng mở miệng nói ra kế hoạch của mình.

Trong phòng Hưu Nghị, một mưu kế nhằm vào Phó Vân Kiệt bắt đầu nổi lên.

Điện Phượng Tuyển, điện sinh ra các thế hệ Hoàng hậu Cao Quốc, giờ phút này Hoắc Thiên Thụy mặc áo bào vàng đang ngồi ngay ngắn. Ngồi bên cạnh hắn là Thái hậu nương nương Tần Mặc. Mà Tả-Hữu tướng thì chia nhau ngồi hai bên trái-phải hắn, kế tiếp là Lục bộ thượng thư, mỗi bên có ba thượng thư ngồi, nghiễm nhiên là người có thế lực cao nhất Cao Quốc. Thế lực trong triều luôn giữ vững sự cân đối: Tả tướng với Binh bộ thượng thư, Lễ bộ thượng thư, Hình bộ thượng thư là cùng chung lợi ích; mà Hữu tướng cùng Công bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư, Lại bộ thượng thư là chung lợi ích.

“Cho mời sáu vị mỹ nhân yết kiến!” Cùng với giọng nói đặc biệt chói tai của thái giám, sáu vị mỹ nhân cầm theo bài tử lần lượt tiến vào.

Vị đầu tiên: Vu Cầm Lâm cả người mặc trang sức màu đỏ lòe loẹt, lộ rõ vẻ quyến rũ đi đầu khiến cho ánh mắt của Lục bộ thượng thư sáng lên. Những ánh mắt này khiến cho Tả tướng và Vu Cầm Lâm rất là đắc ý. Vu Cầm Lâm triển khai toàn bộ mị lực của mình, mang theo mị hoặc nhìn khuôn mặt khí phách tuấn mỹ đang ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ. Nhưng nhìn thấy người đó không đặt chút lực chú ý nào lên người mình, Vu Cầm Lâm chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng.

Vị thứ hai: Tần Vũ vẫn mặc đồ màu xanh, bước chân trầm ổn đến gần. Thân hình tráng kiện và khuôn mặt thô kệch kia khiến cho Lục bộ thượng thư lắp bắp kinh hãi. Cũng khiến cho người vốn đang chờ đợi thiên hạ trong lòng bước vào, Hoắc Thiên Thụy không tự chủ mà chuyển ánh mắt đến người đàn ông thô kệch ở trước mặt này.  Trong đôi mắt màu lam lóe lên sự kinh ngạc.

Vị thứ ba, thứ tư, thứ năm lần lượt là con trai của Công bộ thượng thư, Lại bộ thượng thư, Binh bộ thượng thư, bọn họ đều có dáng người âm nhu, dung mạo mỹ lệ. Đương nhiên, so với những dung mạo này Vu Cầm Lâm cũng tốt hơn một chút.

Cuối cùng, ở trong sự mong ngóng của Hoắc Thiên Thụy, một người mặc áo sườn xám màu đen, hiển thị rõ dáng vẻ xinh đẹp của phụ nữ, Thập Tứ tiến vào. Nâng khuôn mặt bình thường với nụ cười tự tin tiến vào trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Mặc dù đã sớm biết Liên Thập Tứ là nữ tử, nhưng mà Tả tướng vẫn khó giấu được sự giật mình trong lòng.

Con ngươi đen như ngọc nhìn người vẫn mang nụ cười thoải mái tự tin dù đang ở trong ánh mắt giật mình của mọi người kia, trong lòng Tần Mặc hiện lên sự tán thưởng: Không hổ là Bắc tướng. Cho dù đối diện với cục diện như thế này, vẫn thoải mái, tự tin như cũ.

Giờ phút này, Hoắc Thiên Thụy như cảm thấy mọi người mọi vật ở  chung quanh đều đã biến mất, giữa trời đất này chỉ có thiên hạ đang nở nụ cười, chậm rãi đi về phía mình, nghe thấy từng tiếng từng tiếng tim đập nhanh của mình.

Cuối cùng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thập Tứ dừng chân lại, quỳ lạy nói: ““Dân nữ Liên Thập Tứ bái kiến Hoàng Thượng.”

Hai chữ “dân nữ” nói đương nhiên như thế cũng làm cho mọi người giật mình tỉnh táo lại. Trong đôi mắt đẹp của Vu Cầm Lâm cũng chợt lóe lên sát khí, dùng giọng nói lanh lảnh cao giọng nói: “Liên Thập Tứ to gan, vậy mà dám lấy thân phận nữ tử tham gia tuyển tú, mưu tính lừa dối thánh thượng, phải bị tội gì?”

Lời vừa nói ra, lập tức đạt được cái gật đầu ủng hộ của Lục bộ thượng thư và hai vị Tể tướng. Lễ bộ thượng thư dẫn đầu đứng dậy cao giọng nói: “Thỉnh Hoàng Thượng nhất định phải nghiêm trị nữ tử không coi lễ pháp ra gì này.”

Hình bộ thượng thư cũng đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Nữ tử khi quân phạm thượng này nên xử trảm!”

 “Thỉnh Hoàng Thượng xử tử nữ tử này!” Những Thượng thư khác cũng đứng lên phụ họa nói.

“Ai dám?” Hoắc Thiên Thụy đột nhiên phi thân tới trước mặt Thập Tứ, một tay ôm nàng vào lòng, trong đôi mắt màu lam bắn ra sự lạnh lẽo nói: “Ai dám động vào nữ nhân trẫm yêu?”

Bộ dáng bảo hộ nghiễm nhiên, thản nhiên nói “yêu” như thế khiến cho mọi người cả kinh.

“Hoàng Thượng, thỉnh ngài phải nhìn rõ ràng, đừng để con yêu nghiệt này mê hoặc thần chí!” Lễ bộ thượng thư vội vàng đi ra phía trước bàn, quỳ rạp xuống trước mặt Hoắc Thiên Thụy, nức nở nói: “Hoàng Thượng, hồng nhan họa thủy! Xưa nay có bao nhiêu đế vương bởi vì nữ nhân yêu nghiệt mà mất nước. Tổ tiên của Cao Quốc ta quyết đoán sáng lập ra một quốc gia không giống với những nước khác. Lập nam tử làm hậu, cắt đứt khả năng nữ tử họa quốc ngay từ đầu. Xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại, đừng để cho yêu nghiệt này mê hoặc!” Câu nói sau cùng trở nên bi thống rõ ràng.

 “Xin Hoàng Thượng hãy cân nhắc lại! Đừng để cho yêu nghiệt này mê hoặc!” Những Thượng thư khác cũng quỳ gối theo.

Tả tướng với Hữu tướng lại nhìn nhau một cái, cũng quỳ xuống theo, đồng loạt hô: “Xin Hoàng thượng hãy cân nhắc lại! Đừng để cho yêu nghiệt này mê hoặc!”

Đối mặt với sự bức bách như vậy của mọi người, khuôn mặt khí phách của Hoắc Thiên Thụy càng ngày càng khó coi. Cánh tay buộc chặt thiên hạ ở trong lòng, thân hình cao lớn tản ra sự kiên nghị không cho kháng cự. Không khí càng ngày càng ngưng trọng, giương cung bạt kiếm.

Con ngươi đen như ngọc nhìn người vẫn luôn bị chôn ở trong ngực Hoắc Thiên Thụy một cái, Tần Mặc thấy hai bên muốn phát sinh xung đột, chỉ có thể nhẹ nhàng, lúc dang muốn mở miệng thì bỗng nhiên có một thanh âm thanh thúy mà vang dội vang lên.

 “Ha ha ha ha.” Giọng điệu thanh thúy phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.

Cuối cùng, Thập Tứ vẫn luôn vùi đầu ở trong ngực Hoắc Thiên Thụy ngẩng đầu lên, thoát khỏi sự giam cầm, ở trong ánh mắt giật mình nghi hoặc của mọi người đi đến trước mặt Vu Cầm Lâm vẫn quỳ gối như trước, sau đó, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn thẳng vào Lễ bộ thượng thư nói: “Xin hỏi Lễ bộ đại nhân, dung mạo của Thập Tứ so với Vu công tử như thế nào?”

Lễ bộ đại nhân cũng không trả lời ngay, nhìn khuôn mặt bình thường thản nhiên kia một cái, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đắc ý của Vu Cầm lâm, chỉ có thể mở miệng nói: “Dung mạo Vu công tử tốt hơn!”

Sờ khuôn mặt bình thường của mình, nàng khẽ cười nói: “Lễ bộ đại nhân khách khí rồi! Dung mạo của Vu công tử so với ta hơn gấp trăm lần, ngàn lần! Ta đứng ở bên cạnh Vu công tử giống như cỏ dại bên cạnh mẫu đơn, không thu hút.”

Bởi vì lời nói này của nàng, mọi người cũng không tự giác mà so sánh hai người. Quả thật, dung mạo của Liên Thập Tứ so với Vu Cầm Lâm, lộ ra rất bình thường. Nhưng mà, bọn họ lại không có cách nào để không chú ý tới Liên Thập Tứ. Bởi vì, nàng giống như ngọn đèn xua tan đi hắc ám trong đêm tối, chói mắt như vậy khiến cho mọi người không thể không chú ý đến nàng.

“Cái câu hồng nhan họa thủy là nhằm vào những nữ tử xinh đẹp có tư chất mỵ hoặc đế vương. Dung mạo như ta chỉ sợ là ngay cả Lễ bộ thượng thư cũng thấy chướng mắt, xin hỏi ta có cái vốn liếng hồng nhan nào để mị hoặc đế vương, mị hoặc chúng sinh đây?” Khóe môi hiện lên nụ cười tự giễu, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào Từ Cùng một lúc, Lễ bộ thượng thư không thể trả lời.

“Bất kể ngươi có dung mạo mị hoặc đế vương hay không, ngươi giấu giếm thân phận nữ tử, tham gia tuyển tú là đã phạm vào tội khi quân!” Hình bộ thượng thư lớn tiếng quát mắng nói.

“Ha ha ha…” Tiếng cười thanh thúy lại vang lên. Tiếng cười này rơi vào trong mắt Hình bộ thượng thư, nghiễm nhiên lại biến thành châm chọc, nhất thời, khuôn mặt già nua đỏ lên vì tức.

Mắt thấy Hình bộ thượng thư muốn phát giận, Thập Tứ ngừng cười, nói: “Xem ra tai của Hình bộ thượng thư không tốt rồi! Chẳng lẽ lão nhân gia ngài không nghe thấy lời vừa rồi của Hoàng thượng sao?”

Nói xong, nàng xoay người, vẫn mang theo nụ cười đối mặt với Hoắc Thiên Thụy vẫn đặt ánh mắt lên người mình, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, xin hỏi ta là người như thế nào của ngài?”

Nhìn người nào đó vì mình mà tươi cười, Hoắc Thiên Thụy lại cảm thấy vạn vật trong thiên địa này ảm đạm không có màu sắc, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa nói kia, si ngốc trả lời: “Nàng là nữ nhân trẫm yêu nhất!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người lại trở nên xanh mét. Trong đó đương nhiên là Hình bộ thượng thư khó nhìn nhất.

“Ngay từ đầu Hoàng thượng cũng đã biết ta là nữ tử. Xin hỏi hình bộ đại nhân, tội khi quân này là đến từ đâu?” Đôi mắt màu xanh thẫm mang theo sự khiêu khích nhìn sắc mặt đã cực kỳ khó coi của Hình bộ thượng thư.

“Cho dù là ngươi không có tội, nhưng căn cứ vào quy định tuyển tú, ngươi thân là nữ tử đã không có tư cách đứng ở đây rồi!” Giọng nói trầm thấp giải cứu Hình bộ thượng thư.

Vẫn luôn bị mọi người không chú ý đến, Tần Vũ chợt mở miệng chỉ ra một cái tiêu điểu mà mọi người đã bỏ qua.

Thập Tứ quay đầu, không sợ hãi mà nhìn khuôn mặt thô kệch kia, trong đôi mắt màu xanh thẫm lóe ra tinh quang.

“Thỉnh Hoàng thượng lập tức đuổi nữ tử này ra ngoài!” Hình bộ thượng thư kịp phản ứng, lập tức cao giọng nói.

Mọi người cũng phụ họa theo. Lần này hai tướng không phụ họa cùng.

Tất cả những thứ này đều rơi vào trong mắt Hoắc Thiên Thụy. Thân hình cao lớn tiến lên, ôm Thập Tứ- đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích vào lòng, cao giọng tuyên bố nói: “Trẫm muốn lập Thập Tứ làm Hoàng hậu Cao Quốc.”

Lời này giống như một trái bom, ầm một tiếng khiến cho mọi người giật mình không thôi. Đương nhiên, nó không bao gồm hai người và Thái hậu nương nương đã biết trước mọi chuyện.

“Hoàng thượng, việc này tuyệt đối không thể. Nữ tử không thể làm hậu, là quy định mà Thái tổ hoàng đế đã định ta. Quy định của tổ tông là không thể sửa. Hành động lần này của Hoàng thượng, bảo Tiên hoàng các đời ở dưới cửu tuyền làm sao nhắm mắt được đây! Hoàng thượng!” Lễ bộ thượng thư bi thống vạn phần nói.

“Hoàng thượng, luật pháp của Cao Quốc đã quy định rõ ràng, Hoàng hậu Cao Quốc phải là nam tử, xin hỏi Hoàng thượng đặt luật pháp ở chỗ nào đây?” Hình bộ thượng thư bi phẫn nói.

Chất vất nghiêm khắc như thế khiến cho dù là Thập Tứ đang ở trong ngực Hoắc Thiên Thụy cũng có thể cảm nhận được áp lực mà hắn đang phải gánh chịu vào khoảnh khắc này.

“Ý trẫm đã quyết! Các khanh đừng có nói nhiều nữa!” Sắc mặt Hoắc Thiên Thụy ngưng trọng nói.

Lễ bộ thượng thư đang muốn mở miệng khuyên can tiếp, thì Tả tướng lén lút duỗi tay kéo ống tay áo của hắn một cái, nháy mắt ra hiệu.

Hữu tướng cũng nháy mắt ra hiệu.

Hành động này cũng khiến cho những Thượng thư khác ngừng khuyên can.

Hữu tướng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt kiên quyết kia nói: “Hoàng Thượng, hẳn là Hoàng thượng biết rõ vì sao Thái tổ hoàng đế Tịch Nhật quy định nam tử làm hậu, cũng viết rõ vào trong luật pháp ta đó là do bởi vì từ xưa đến nay thường xuyên phát sinh chuyện nữ tử họa quốc. Bởi vì nam tử có được năng lực thống trị quốc gia, lập làm hậu, không những tránh phát sinh chuyện nữ tử họa quốc, hơn nữa còn có thể phụ tá đế vương. Hiện tại, chúng thần có thể không so đo giới tính của Thập Tứ, và dung nhan bình thường của nàng quả thực không có khả năng yêu mị họa quốc, nhưng, xin hỏi, nàng có tài năng có thể trở thành Hoàng hậu Cao Quốc sao?”

Hoắc Thiên Thụy khe thở phào nhẹ nhõm, hắn biết lúc này Hữu tướng ủng hộ mình lập Vân Kiệt làm hậu.

Đôi môi mỏng gợi lên nụ cười: “Thập Tứ, nàng cho bọn họ biết nàng có tư cách trở thành Hoàng hậu hay không đi!” Nói xong, hắn buông thiên hạ trong lòng ra.

Thập Tứ mang theo tự tin, nện bước trầm ổn đi về phía hai vị Tể tướng nói: “Xin hỏi hai vị Tể tướng đánh giá Thập Tứ có tư cách trở thành Hoàng hậu không?”

Hai vị Tể tướng đối mặt với nụ cười bình tĩnh tự tin kia, nhìn nhau một cái, dựa theo kế hoạch trước đó, Tả tướng mở miệng nói: “Đối với tình huống hiện tại của Cao Quốc, Cảnh Quốc, Phó Quốc, Thập Tứ công tử thấy thế nào?”

Khóe môi gợi lên nụ cười tự tin: “Luận theo diện tích quốc thổ của Cao Quốc, Cảnh Quốc, Phó Quốc, Cao Quốc lớn nhất, Cảnh Quốc thứ hai, Phó Quốc nhỏ nhất. Nếu luận theo thực lực kinh tế của ba nước mà nói, vùng đồng bằng phì nhiêu của Cao Quốc có thiên nhiên ưu ái. Nhưng mà, nếu dựa theo thực lực quân sự, lại là Phó Quốc mạnh nhất. Quân đội Phó gia nổi tiếng thiên hạ, nhưng mà mối quan hệ giữa các quốc gia sẽ dựa theo sự phát triển của thời gian mà thay đổi, trước mắt xem ra, hiện tại đó là địch nhân lớn nhất mà Cao Quốc. Nhưng, theo sự phát triển của thời gian, trước đó Phó Quốc vừa mới trỗi dậy đã trở thành nước có lực lượng cường đại nhất trong ba nước. Tốc độ phát triển của Phó Quốc trong những năm này, tin rằng mọi người rất dễ dàng tưởng tượng được mười năm sau, Phó Quốc sẽ trở nên cường đại như thế nào.”

Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người lâm vào trầm tư. Cho tới nay bọn họ vẫn luôn đem tinh lực chủ yếu đối phó với Cảnh Quốc thường xuyên tới xâm phạm, đối với Phó Quốc thì vẫn luôn bảo trì thái độ quan sát. Hiện tại nghĩ lại, dựa vào tình hình gần đây Phó Quốc vẫn luôn nâng cao sức mạnh, quả thật mười năm sau, rất có khả năng giống như lời Thập Tứ nói!

“Hiện tại cho dù Cao Quốc có muốn đi đối phó với Phó Quốc, cũng không ra tay được. Đại quân của Cảnh Quốc vẫn đang ở biên cảnh!” Tần Mặc vẫn luôn lo lắng tình hình ở biên cảnh, mở miệng hỏi.

 “Nếu muốn đại quân của Cảnh Quốc lui binh, thực ra rất dễ dàng! Chỉ cần ra tay với hai mặt này là được: Thứ nhất, nghe nói Cảnh Quốc hiện tại là ấu đế thống trị, trên thực tế là do Ám đế hoàn toàn thống trị, cái gọi là danh bất chính, ngôn bất thuận. Điểm này, trong quân đội lại càng rõ hơn. Hiện nay Ám đế là ép buộc Thiên tử ra lệnh cho chúng tướng sĩ. Nếu như biên cảnh có lời đồn truyền ra, nói Ám đế có ý định mưu hại Ấu đế, tự mình xưng đế, ngài nói những tướng sĩ trung với quân vương của mình còn có thể ở lại biên cảnh được sao? Đương nhiên, có thể thực hiện lời đồn này như thế nào, tin rằng các vị còn biết rõ hơn ta. Kế này gọi là ‘châm ngòi ly gián’. Đôi khi, nếu thực hiện tốt kế sách này, có thể thoải mái mà sát hại trung thần nước khác. Thứ hai, ra tay với lương thảo của bọn họ. Cái gọi là ‘tam quân chưa động, lương thảo đi trước’, chỉ cần phái người đốt lương thảo của bọn họ. Còn sợ Cảnh Quốc không lui binh sao?”

Đôi mắt nhỏ hẹp nhanh chóng chuyển động, thân là người nắm binh quyền trong tay, Tả tướng Vu Đức cũng là người tinh thông binh pháp. Đương nhiên là biết cái phương pháp “châm ngòi ly gián” có thể thực hiện. Nhưng, kế sách đốt lương thảo của đại quân Cảnh Quốc, thì tính khả thi không cao. Hắn lập tức nói ra suy nghĩ của mình: “Lương thảo của Cảnh Quốc có trọng binh canh gác, muốn đốt rất khó khan, khó ngang lên trời!”

“Nếu ta có biện pháp thì sao?” Đôi môi đỏ mọng khẽ nói.

“Biện pháp gì?” Tả tướng truy hỏi.

Thập Tứ cũng không trả lời, mà liếc mắt nhìn những giai nhân vẫn còn đang quỳ gối. Tần Mặc là người như thế nào, lập tức hiểu được tầm quan trọng của phương pháp nà, lập tức mở miệng nói: “Năm vị giai nhân, lui xuống nghỉ ngơi trước đi!”

Mặc dù năm vị giai nhân không muốn rời đi, nhưng lại không thể không tuân theo ý chỉ của Thái hậu nương nương, đứng dậy cáo từ.

 “Tần công tử, xin lưu lại!” Thập Tứ đột nhiên mở miệng nói.

Trong mắt Tần Mặc hiện lên tinh quang, mở miệng nói: “Vũ Nhi, ngươi hãy ở lại đi!”

Trên khuôn mặt thô lỗ hiện lên sự kinh hỉ.

Bốn vị giai nhân khác ghen tị liếc mắt nhìn Tần Vũ một cái rồi mới rời đi.

“Những người khác cũng lui xuống đi! Ở đây không cần người hầu hạ!” Hoắc Thiên Thụy vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng bảo tất cả cung nữ, thái giám trong nội điện lui xuống.

Trong cung điện to như vậy chỉ còn lại có Hoàng Thượng, Thái hậu, hai tướng, Lục bộ thượng thư, Tần Vũ, cùng với Liên Thập Tứ.

Thập Tứ lấy ở trong ngực ra một cái bản đồ, đi tới trước bàn, trải lên trên mặt bàn. Mọi người đều tới vây quanh, là một tấm bản đồ biên cảnh cực kỳ tỉ mỉ kỹ càng, cũng chính là bản đồ biên cảnh của đại quân Cảnh Quốc hiện tại. Ngón tay nàng chỉ vào một điểm đỏ trên bản đồ, nói: “Kho lương của Cảnh Quốc được xây dựng ở nơi này, ba mặt là núi, trừ bỏ cái cửa ra duy nhất là thung lũng này, không có lối ra nào khác.Chỉ cần có trọng binh canh gác, muốn đốt kho lương là khó như lên trời. Nhưng nếu có biện pháp đánh bất ngờ từ giữa không trung, bắn hỏa tiễn xuống, hơn nữa hiện tại lại là cuối thu, khắp nơi trong thung lũng đều là cỏ khô dễ cháy, lúc đó mời người biết xem hiện tượng thiên văn xác định hướng gió, là có thể làm cho kho lúa của Cảnh Quốc cháy không còn một mảnh!”

“Không còn một mảnh!” Tần Vũ khó nén được sự kích động trong nội tâm, cao giọng nói.

Lần cao giọng này khiến cho mọi người đều chuyển tầm mắt về phía hắn. Nhất thời, khuôn mặt thô kệch kia xấu hổ đỏ bừng.

“Thập Tứ, biện pháp khiến cho người ta bay lên không trung mà nàng có rốt cuộc là như thế nào?” Hoắc Thiên Thụy mở miệng hỏi.

Người ở đây, có rất nhiều người còn nghi ngờ Thập Tứ. Dù sao, làm cho người ta bay giữa không trung, xưa nay chưa từng có!

Thập Tứ lại lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ khác, mở ra: Đây là bản vẽ kinh khí cầu. Nàng bắt đầu giảng giải nguyên lý, tác dụng của kinh khí cầu.

“Nếu như kinh khí cầu này thật sự có thể có tác dụng như thế, nếu muốn thiêu hủy cả kho lương của Cảnh Quốc thì dễ như trở bàn tay.” Tả tướng hưng phấn nói.

Vốn tưởng rằng người khác sẽ phụ họa theo mình, nhưng Tả tướng đạt được chính là sự im lặng dị thường. Lúc này hắn mới nhận ra ánh mắt của mọi người đều đang đặt ở trên khuôn mặt bình thường tràn đầy tự tin kia. Đôi mắt nhỏ hẹp híp lại: Liên Thập Tứ này thật sự không đơn giản! Dù là nữ tử nhưng lại có tài năng về quân sự như thế. Chỉ riêng một điểm này thôi đã đủ để trở thành Hoàng hậu Cao Quốc. Hơn nữa, hắn nhận ra Lục bộ thượng thư vừa rồi còn giống như hận không thể giết Liên Thập Tứ, giờ phút này đang dùng ánh mắt sùng kính để nhìn nàng. Nữ nhân này thật đáng sợ! Trên người nàng có khí vương giả khiến cho người ta cam tâm tình nguyện đi theo. Tuyệt đối không thể giữ lại nàng ta!

Tần Mặc mang vẻ phức tạp mà nhìn khuôn mặt tự tin kia: Phó Vân Kiệt không hổ là Bắc tướng, trong khoảnh khắc có thể nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ như vậy để giải quyết nguy hiểm ở biên cảnh. Nếu nàng ta có thể trở thành Hoàng hậu của Cao Quốc, ngày Cao Quốc thống nhất thiên hạ nằm trong tầm tay. Đáng tiếc, đáng tiếc! Tiếc rằng là người nàng yêu không phải là Hoàng thượng.

Lúc này hắn cảm thấy ánh mắt ra hiệu của Hữu tướng, Tần Mặc thu hồi những suy nghĩ trong lòng, khẽ gật đầu.

Hữu tướng mở miệng nói: “Tài năng của Liên cô nương ngoại trừ Bắc tướng đã chết, chỉ sợ là không có ái sánh bằng. Nhưng mà, nếu Liên cô nương muốn lên ngôi hậu vị với dáng vẻ của nữ tử, chỉ sợ bách quan không phục! Liên cô nương cần chứng minh với bách quan mình tuyệt đối có thực lực trở thành Hoàng hậu Cao Quốc!”

“Chứng minh như thế nào?” Nàng mở miệng hỏi.

 “Năm châu thành của Cao Quốc bị chiếm đi. Nếu Liên cô nương có biện pháp đoạt lại năm châu thành này trong tay Phó Quốc một lần nữa, tin tưởng rằng văn võ bá quan của Cao Quốc, thậm chí dân chúng Cao Quốc cũng đều thừa nhận Liên cô nương.” Hữu tướng nói ra mục đích chính của mình.

“Không được, Thập Tứ không thể đi!” Hoắc Thiên Thụy quả quyết cự tuyệt. Nói cái gì hắn cũng sẽ không để Vân Kiệt rời đi. Hơn nữa, là đi Phó Quốc. Hắn không lo lắng Vân Kiệt sẽ bại bởi quân đội Phó gia, mà là lo lắng lúc Vân Kiệt tiếp xúc với quân đội Phó gia sẽ bị người nhận ra.

Tả tướng nhận được ánh mắt ra hiệu của Hữu tướng, mở miệng nói: “Hoàng thượng, thần cũng đồng ý với đề nghị của Hữu tướng. Lập nữ tử làm hậu, từ khi Cao Quốc lập quốc đến nay chưa từng có. Bởi vậy, có thể nghĩ được khó khăn như nào. Nếu như Liên cô nương có thể lập công thu hồi lại đất đai đã bị mất, lực cản này hẳn là sẽ nhỏ đi rất nhiều. Trừ phi Hoàng thượng buông tha cho việc lập Liên cô nương làm hậu.”

“Trẫm sẽ không buông tha!” Trong đôi mắt màu lam rực cháy quyết tâm.

 “Hoàng thượng, ngài để cho Liên cô nương đi đi! Tin rằng, dựa vào năng lực của Liên cô nương, hẳn là sẽ đoạt lại đất đai bị mất rất nhanh.” Tần Mặc cũng mở miệng khuyên nhủ.

 “Xin Hoàng thượng để cho Liên cô nương đi thu hồi đất đai bị mất!” Tần Vũ và Lục bộ thượng thư đồng thanh nói.

 “Hoàng Thượng, ngươi yên tâm, ta chắc chắn trong vòng ba tháng ta sẽ thu hồi lại được vùng đất bị mất!” Liên Thập Tứ nghiêm túc lấp lánh sự tự tin tuyệt đối.

Đối mặt với yêu cầu của mọi người, nhìn đôi mắt màu xanh thẫm đầy khát vọng kia, Hoắc Thiên Thụy chỉ có thể khẽ thở dài: “Trẫm chuẩn!”

“Tạ Hoàng Thượng!” Thập Tứ mừng rỡ như điên nói.

“Hoàng Thượng, ta còn có một yêu cầu!” Nàng bỗng nhiên mở miệng nói.

“Yêu cầu gì?” Trong đôi mắt màu lam chứa đựng sự nghi hoặc.

Đôi mắt màu xanh thẫm kia nhìn khuôn mặt thô lỗ một cái, nói: “Ta hy vọng Tần công tử có thể đi cùng ta lần này!” Thực ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vũ, nàng đã phát hiện nam nhân này chỉ cần hơi bồi dưỡng một chút, chắc chắn có thể trở thành một vị mãnh tướng. Hơn nữa, buổi chiều tiếp xúc, càng làm cho nàng phát hiện nam nhân này nhìn bề ngoài có vẻ thô lỗ, nhưng đã có sự quan sát của một tướng quân.

Khuôn mặt thô lỗ lập tức sáng ngời. Tim Tần Vũ nhanh chóng bị kích động: Chiến trường, đó là vùng đất hắn khát vọng đã lâu, giờ phút này đang vẫy tay với hắn.

 “Không được. Thần không đáp ứng!” Hữu tướng lập tức quỳ nói: “Hoàng Thượng, dưới gối lão thần chỉ có nó là con trai, lão thần không cầu Vũ Nhi kiến công lập nghiệp, chỉ cầu nó bình an vô sự.”

Gương mặt thô lỗ nhất thời ảm đạm.

Hoắc Thiên Thụy khó xử nhìn Thập Tứ.

Thập Tứ cất bước đi đến bên người Tần Vũ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ảm đạm kia, cao giọng hỏi: “Tần Vũ, chẳng lẽ ngươi thật sự cả đời cứ như vậy. Gả cho một người đàn ông nào đó, cả đời bị xích ở trong khuê phòng giúp chồng dạy con! Làm cho ngân thương của ngươi không có chỗ thi triển, chỉ có thể khóa ở trong ngăn tủ bị rỉ sét! Cuộc sống như vậy thật sự là cuộc sống mà ngươi muốn sao? Tần Vũ!”

Mỗi một câu hỏi của nàng đâm vào chỗ đau trong lòng hắn, làm khuôn mặt thô lỗ kia có thể bởi vì áp lực quá mức mà vặn vẹo.

Hữu tướng đương nhiên là chú ý tới vẻ mặt biến hóa của con, vội vàng đứng dậy, chắn giữa hai người, quát lớn: “Liên cô nương, phiền cô nươngi đừng có xúi giục con trai ta.”

Đôi mắt màu xanh thẫm lại nhìn Tần Vũ đang trầm mặc không nói gì ở phía sau Hữu tướng, nàng chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, khẽ ngâm nói: “Hùng ưng gãy cánh, anh hùng không đất dụng võ, chỉ có hối hận và đau khổ làm bạn!”

Thân hình tráng kiện chấn động. Tần Vũ vẫn luôn cúi đầu chợt ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thô lỗ tràn đầy kiên nghị, bước một bước dài, từ phía sau Hữu tướng đi ra. Hắn đối diện với khuôn mặt giật mình của Hữu tướng, kiên quyết nói: “Phụ thân, con muốn đi ra chiến trường. Con ghét học nữ hồng, con chán cuộc sống cổng lớn không ra, cửa sau không bước. Con thích múa thương, hy vọng có một ngày có thể ở chiến trường giết địch vì nước. Phụ thân, xin người thành toàn cho con!” Tần Vũ khom người, khẩn cầu.

Vẻ mặt Hữu tướng chợt hồng chợt xanh, liếc mắt nhìn con trai đang khom người khẩn cầu ở trước mặt mình, cuối cùng khẽ thở dài: “Thôi, thôi! Con muốn thế nào thì thế đó.”

Tần Vũ ngẩng đầu, mừng rỡ như điên quay đầu nhìn người vừa cho mình dũng khí bày tỏ.

Thập Tứ đi đến trước mặt hắn, duỗi tay nói: ““Chào mừng ngươi gia nhập!”

Tần Vũ nhìn bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn ở trước mặt, hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vươn bàn tay to ra nắm lấy, chân thành nói: “Cám ớn!”

Hữu tướng nhìn nụ cười thoải mái của con, chợt ý thức được đã lâu rồi mình không thấy con cười vui vẻ như vậy.

 “Hữu tướng đại nhân, ngài yên tâm, ba tháng sau, ta sẽ trả cho ngài một người con nguyên vẹn không sứt mẻ!”

Giọng nói dịu dàng cam đoan khiến cho Hữu tướng chuyển tầm mắt đến nữ nhân khiến cho con mình tòng quân. Nhìn vào đôi mắt màu xanh thẫm đong đầy sự cam đoan kia, oán hận trong đáy lòng cũng biến mất theo. Không biết vì sao, hắn tin tưởng sự cam đoan của nữ nhân này.

Nhìn thấy hết thảy toàn bộ, Tả tướng híp mắt: Thật là một nữ nhân đáng sợ. Trong khoảnh khắc, có thể khiến cho người ta tin phục, đi theo. Tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này còn sống trở về. Bằng không, Lâm Nhi nhà hắn sẽ không có cơ hội đi lên hậu vị.

Bình Luận (0)
Comment