Hạ Gục Tể Tướng

Chương 117

Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn

Ánh nến dịu dàng chiếu sáng căn phòng trúc, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy sự chờ đợi của Phạm Dương Triệt.

Hai tay Phạm Dương Triệt nắm chặt bàn tay phải của Phó Vân Kiệt vẫn đang hôn mê, con ngươi đen như ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi khôi phục lại chút huyết sắc.

Mặc dù biết Vân Kiệt đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cảnh thiếu chút nữa là mất đi nàng cùng với cảnh đã mất đi nàng vào năm năm trước cứ chồng chéo lên nhau, làm cho tim hắn ngập tràn sự bất an. Không thấy nàng mở mắt ra, không thấy biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt anh khí, hắn không thể thật sự yên tâm.

“Ưm—” Giọng nói yếu ớt làm cho trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy kinh hỉ, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt.

Đã chìm sâu vào trong bóng tối, Phó Vân Kiệt vô cùng cố gắng mở mắt ra. Cảnh vật lay động mơ hồ trước mắt dần dần hiện lên rõ ràng, nhập vào trong mắt là khuôn mặt tuấn mỹ nàng ngày đêm mong nhớ. Khuôn mặt làm nàng đau khổ mỗi khi nhớ tới bốn năm, khuôn mặt mà trong một năm khi nàng mất đi ký ức nàng vẫn không có cách nào quên được, giờ phút này lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt nàng, trong lúc nhất thời trong lòng nàng tràn đầy cảm động. Phần cảm động này hóa thành nước mắt.

Phạm Dương Triệt thấy nàng bỗng nhiên rơi lệ, lập tức khẩn trương hỏi: “Kiệt, có phải là nàng thấy rất đau không? Ta đi tìm Dịch Thiên ngay!” Nói xong, hắn định buông bàn tay mềm mại trong tay ra, đứng dậy.

Một cái nắm tay ngược lại, nàng kéo hắn lại, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Ta rất  khỏe!”

Nhìn thấy sự khát vọng trong đôi mắt màu xanh thẫm, hắn biết giờ phút này nàng hy vọng mình có thể ở bên cạnh nàng. Lại ngồi xuống mép giường, nắm chặt bàn tay mềm mại, sau đó nghiêng người, ôn nhu in một nụ hôn lên trán nàng, nói: “Yên tâm, ta sẽ vĩnh viễn không rời khỏi nàng!”

Nụ hôn ôn nhu, lời nói ngắn gọn, làm cho nàng đã trải qua năm năm chia lìa khó có thể đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, nước mắt vốn đã ngừng lại, lại xuất hiện, chảy xuống.

Giọt nước mắt rơi vào trong lòng Phạm Dương Triệt, khiến cho hắn không tự chủ mà khom người, lần lượt hôn lên giọt nước mắt trên mặt nàng.

“Ưm—” Tiếng ngâm khẽ của nàng đốt lên lửa dục của Phạm Dương Triệt. Đôi môi mỏng phủ lên đôi môi đỏ mọng, lưỡi chui vào trong miệng nàng, truy đuổi cái lưỡi thơm tho.

Kia hôn sâu giống nhau trút xuống hai người này năm năm đến tưởng niệm, sở hữu tình cảm.

Nụ hôn sâu kia như trút xuống sự nhớ nhung, tất cả tình cảm của hai người trong năm năm qua.

Giống như một thế kỷ đã trôi qua, Phạm Dương Triệt buông nàng ra trước, không tăng them áp lực của nàng, khẽ dựa vào vai nàng thở hổn hển, ổn định lại lửa dục đã dâng trào vì nụ hôn sâu vừa rồi.

Cũng cảm nhận được sự căng cứng của cơ thể hắn, Phó Vân Kiệt khó nén ngượng ngùng, trên dung nhan tái nhợt nhiễm một rặng mây đỏ ửng.

Cuối cùng, sau khi bình ổn được lửa dục của mình, Phạm Dương Triệt dùng giọng khàn khàn khiêu gợi nói: “Kiệt, ngày mai ta sẽ bảo người đưa Tư Triệt tới đây.”

“Tư Triệt, hiện tại nó thế nào rồi?” Con trai là miếngthịt trong lòng nàng, nhắc tới nó, nàng khó nén được kích động, truy vấn.

Phạm Dương Triệt vội đè nàng xuống, nói: “Nàng yên tâm đi. Tư Triệt rất khỏe! Nó rất giống nàng, tự tin cuồng vọng!”

“Vậy cũng phải nhìn xem nó là con của ai. Nó là kết tinh tình yêu của Nam Tướng và Bắc Tướng, di truyền ưu điểm của hai người chúng ta, có sự tự tin, cuồng vọng.” Nhắc tới con trai, trên mặt nàng hiện lên sự tự tin và đắc ý.

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin đã lâu không thấy, sự bất an trong lòng Phạm Dương Triệt mới chính thức biến mất.

“Kiệt, kể cho ta nghe một chút chuyện của Tư Triệt từ lúc sinh ra cho đến bây giờ đi!” Không được tự tay ôm con lúc nó mới sinh ra, không được tận mắt trông thấy con bi bô tập nói, không tận mắt nhìn thấy con học đi, nó đã trở thành sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn. Giờ phút này, hắn chỉ mong thông qua lời kể của nàng để biết được toàn bộ chuyện này.

Thông minh như Phó Vân Kiệt đương nhiên biết sự tiếc nuối trong lòng hắn, liền mở miệng kể lại mọi chuyện từ lúc mang thai đến khi sinh con ra, con bi bô tập nói, tập đi.

Trong đêm, giọng nói dịu dàng mang theo hưng phấn vẫn vang lên.

***

Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cốc Vong Ưu, sau giờ ngọ, cốc Vong Ưu tăng them một phần yên tĩnh, nhẹ nhàng.

Tựa vào một cành cây trong cốc Vong Ưu, Phó Vân Kiệt buồn cười nhìn thân hình cao ngất ở cách đó không xa, không chịu rời đi một cái, rồi mới chuyển tầm mắt về phía người đàn ông ở trước mặt.

Dịch Thiên cũng dùng đôi mắt màu đỏ mà nhìn người phụ nữ hắn yêu nhất trên cuộc đời này. Nhìn nàng mặc dù suy yếu, những dung nhan đã khôi phục được huyết sắc, trong lòng rất là trấn an.

“Dịch Thiên, cám ơn huynh!” Lời cảm tạ chân thành đã phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

Nhìn khuôn mặt chân thành, trong đôi mắt màu huyết sắc chứa đầy kinh ngạc: Dù sao, bởi vì hắn nên nàng và Phạm Dương Triệt đã chia lìa đến năm năm, cũng là bởi vì hắn, nên nàng với Tư Triệt bị chia tách một năm, mới có thể trải qua nhiều đau khổ như thế. Vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy lời nói mang theo sự oán hận, thế nào cũng không ngờ lại là lời nói chân thành, không chút oán hận nào như thế.

“Nàng không hận ta sao?” Thật lâu sau, Dịch Thiên mới tìm về được giọng nói của chính mình, hỏi.

“Vì sao phải hận?” Đôi môi đỏ hiện lên nụ cười thoải mái: “Năm năm trước, nếu không có huynh, ta đã chết từ lâu rồi, không phải sao? Mấy ngày trước, nếu không có huynh, ta cũng đã chết rồi, không phải sao? Dịch Thiên, ta thật sự rất cám ơn huynh!” Mặc dù, cũng vì Dịch Thiên mà nàng bị ép buộc phải chia lìa với Triệt năm năm, nhưng mà, hắn cứu mình với Tư Triệt mới là quan trọng nhất. Con người à, có nhiều người lựa chọn chứng kiến người khác tốt nêm mới có thể sống vui vẻ hơn. Hơn nữa— đôi mắt màu xanh thẫm nhìn một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia có vẻ u sầu chưa tan, nàng biết đó là bởi vì nàng, người đàn ông này yêu nàng, không ít hơn Triệt. Mặc dù tình yêu của hắn không rõ ràng, nhưng là chân thành. Chỉ tiếc là trái tim của nàng rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một người, bởi vậy, nàng chỉ có thể phụ hắn.

Đôi mắt màu huyết sắc giật mình mà nhìn nụ cười chân thành trước mắt, rồi sau đó hơi nhắm lại: Đây là người phụ nữ hắn yêu— dám yêu dám hận, biết nhìn thấy chỗ tốt của hắn.

Dịch Thiên lại mở mắt ra, nhìn thẳng vào thiên hạ trước mặt, nói: “Vân Kiệt, ta yêu nàng!”

Nghe thấy lời nói tỏ tình, Phó Vân Kiệt sững sờ: Đây là lần đầu tiên Dịch Thiên chính thức tỏ tình với nàng như vậy. Hơn nữa, là sau khi nàng và Triệt đoàn tụ.

Bỗng nhiên khuôn mặt tuấn mỹ được phóng đại, làm cho nàng đang trong trạng thái ngơ ngẩn không kịp phản ứng, đôi mắt màu xanh thẫm bởi vì kinh ngạc mà mở to.

Đôi môi đỏ mọng truyền đến áp lực, rồi sau đó có một viên thuốc chui vào trong miệng của nàng do nàng giật mình mà hơi mở cánh môi.

“Buông nàng ra!” Theo tiếng quát dữ dội, Phạm Dương Triệt phi thân đến, đẩy người đàn ông to gan dám hôn người phụ nữ hắn yêu ra.

Vốn dĩ cơ thể đã suy yếu bởi vì độc tính phát tác, Dịch Thiên bởi vì cái đẩy này mà liên tục lui về phía sau mấy bước, rồi mới đứng vững lại được.

Phạm Dương Triệt ôm chặt Phó Vân Kiệt vào trong lòng, hai mắt mang theo sự phòng bị và ảo não mà nhìn Dịch Thiên ở cách đó không xa: Hắn đã quá sơ suất rồi. Vậy mà lại để cho tên quỷ y này thừa cơ hôn Vân Kiệt. Đáng giận!

Đang muốn cúi đầu kiểm tra thiên hạ trong lòng, Phạm Dương Triệt kinh ngạc bởi vì đôi mắt sáng đã lâu không thấy, nói: “Vân Kiệt, nàng—”

Phó Vân Kiệt cũng nhìn thấy đôi mắt của mình đã khôi phục lại màu sắc vốn có trong con ngươi màu đen đang mở to kia. Nàng cảm kích mà quay đầu nói: “Dịch Thiên, cám ơn— Dịch Thiên!” Lời nói vốn là cảm tạ chợt biến thành tiếng kêu sợ hãi.

Phạm Dương Triệt cũng khiếp sợ mà nhìn Dịch Thiên ở trước mặt đang bị chảy máu ở ngũ quan.

Còn chưa nhận ra tình trạng của bản thân, Dịch Thiên hơi giật mình, vì sao Vân Kiệt lại sợ hãi mà thét chói tai như thế. Đang muốn mở miệng hỏi, hắn chợt cảm thấy một dòng máu nhanh chóng xông lên, tràn ra khỏi miệng.

“Dịch Thiên!” Thấy hắn hộc ra rất nhiều máu, Phó Vân Kiệt giãy dụa ra, muốn chạy tới.

Phạm Dương Triệt sợ nàng bị bệnh nặng mới khỏi, thân thể không chịu nổi, vội ôm nàng, phi thân tới bên cạnh Dịch Thiên đã ngã ngồi ở trên mặt đất.

Nàng muốn dùng tay áo của mình lau dòng máu đỏ tươi ở khóe môi, mũi hắn, nhưng ngoại trừ ống tay áo đã bị nhiễm đỏ, máu vẫn không ngừng chảy một chút nào. Dòng máu chảy nhanh khiến cho nàng rất kinh hãi, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Trần Khiêm, Trần Khiêm…”

Trần Khiêm nghe thấy tiếng gào, vội chạy tới. Nhìn thấy ngũ quan của Dịch Thiên đang xuất huyết, Trần Khiêm vội ngồi xuống, lấy ngân châm ở trong ngực ra đâm cho hắn.

Nửa khắc sau, mặc dù tốc độ chảy máu của Dịch Thiên đã giảm bớt, nhưng vẫn không có ngừng lại.

“Trần Khiêm, Dịch Thiên thế nào rồi?” Nàng nắm lấy hắn, lo lắng hỏi.

“Độc công ngũ tạng, đã hết cách xoay chuyển rồi!” Trần Khiêm lắc đầu, nhẹ giọng nói. Vốn dĩ, hắn tưởng rằng dùng giải độc hoàn của mình hẳn là sẽ chống đỡ được khoảng hơn năm ngày. Mà hắn cũng đã biết “Tư Triệt” trong miệng quỷ y chính là con trai của Phó Vân Kiệt và Phạm Dương Triệt. Hắn cũng biết Phạm Dương Triệt đã báo Tư Triệt tới đây. Vốn tưởng rằng trong năm ngày cuối cùng này quỷ y có thể gặp được Tư Triệt. Nhưng mà sao cũng không ngờ được, mới có ba ngày mà độc đã lan đến kinh mạch của quỷ y. Mặc dù vừa rồi hắn đã thi châm, tạm thời có thể ngăn chặn tốc độ độc xâm nhiễm vào trong tâm mạch quỷ y, nhưng không chống đỡ được qua hai canh giờ.

“Độc công ngũ tạng?!” Phó Vân Kiệt giật mình kêu lên: “Không thể nào! Dịch Thiên là quỷ y, sao có thể bị người hạ độc mà không biết? Cho dù hắn không cẩn thận nên bị người hạ độc, dựa vào y thuật của Dịch Thiên, tuyệt đối có khả năng giải được.”

Trần Khiêm cũng không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ giữ im lặng.

“Là vì ba ngày trước đã cứu Kiệt sao!” Phạm Dương Triệt vốn thận trọng đã nghĩ thông suốt.

Trần Khiêm giật mình ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trước mắt, thấy sợ hãi vì sức quan sát của hắn.

Thu hết thảy mọi thứ vào trong mắt, Phó Vân Kiệt đã biết nguyên nhân.

Nàng nắm lấy bả vai của Dịch Thiên, hét lớn: “Ngu ngốc, sao huynh lại như vậy, sao lại vì cứu ta mà hi sinh bản thân mình?” Lời nói cuối cùng lại trở thành tiếng khóc nức nở.

Trong đôi mắt màu huyết sắc chứa đầy nhu tình, Dịch Thiên khó khăn nâng tay phải của mình lên, ôn nhu lau những giọt nước mắt long lanh chảy vì mình: “Kiệt, là nàng nói cho ta biết, yêu một người là hy vọng người đó tốt! Bởi vậy, ta hy vọng nàng có thể sống thật tốt, sống thật hạnh phúc.” Đủ rồi, có một người rơi lệ vì mình, cuộc đời này của hắn không còn gì để nuối tiếc.

Lời nói ngắn gọn mang theo sự chúc phúc khiến cho lòng nàng tràn đầy cảm động. Rốt cuộc, nàng không kiềm chế được sự xúc động trong lòng, nhào vào trong ngực hắn nức nở nói: “Ngu ngốc, ngu ngốc!”

Dịch Thiên sững sờ bởi vì nàng chủ động dựa đầu vào trong ngực mình, rồi sau đó đưa tay ôm người phụ nữ mà mình khao khát có được nhưng không có được vào trong ngực, trong đôi mắt màu huyết sắc lộ ra vẻ xúc động: Thì ra, đây chính là sự hạnh phúc khi có được người mình yêu!

Nhìn thấy hết thảy mọi thứ, lần này Phạm Dương Triệt không lên tiếng ngăn cản giống như vừa nãy. Hắn biết nếu không có người đàn ông này, giờ phút này hắn đã vĩnh viễn mất đi Kiệt.

Cảm nhận được ngọn gió từ từ thổi tới, giờ phút này Dịch Thiên cảm thấy vô cùng bình tĩnh, không sợ hãi trước khi chết chút nào. Hắn ôm chặt thiên hạ ở trong ngực, nói khẽ: “Vân Kiệt, nàng biết không? Ba năm đó, là thời gian hạnh phúc nhất cả đời này của ta! Rất nhiều lần, ta cho rằng nàng là thê tử ta yêu, Tư Triệt là đứa con trai mà ta yêu quý.”

Nguyện vọng của người đàn ông này rất đơn giản, chỉ hy vọng có một “ngôi nhà” và “người nhà” thuộc về chính mình. Giờ phút này, nàng cảm nhận được rất rõ nguyện vọng đơn giản cùng với hạnh phúc mà hắn hướng tới.

Dịch Thiên đưa tay khẽ đẩy thiên hạ ở trong ngực ra, trong đôi mắt màu huyết sắc mang theo sự cẩn thận và chờ đợi, hỏi: “Vân Kiệt, nếu có kiếp sau, nàng đồng ý hứa hẹn với ta ở kiếp sau sao?”

Đôi mắt sáng nhìn thẳng vào sự chờ đợi và sợ hãi trong đôi mắt màu huyết sắc, nước mắt lại chảy xuống. Nàng đưa tay nắm chặt lấy tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự kiên định nói: “Nếu như lại có kiếp sau, ta nguyện ý làm người yêu của huynh!”

Nước mắt hòa lẫn máu, chảy xuống khuôn mặt tuấn mỹ kia: Thật hạnh phúc! Thì ra được người hứa hẹn sẽ yêu mình cũng có thể hạnh phúc như vậy. Vì sợ người ta sẽ nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của hắn, Dịch Thiên khẽ tựa vào bờ vai mềm mại của nàng.

Dịch Thiên lại cảm thấy dòng máu cuồn cuộn xông lên, biết thời gian của mình không còn nhiều. Hắn rất mong, rất mong vào giờ khắc cuối cùng này có thể nghe thấy Tư Triệt gọi hắn một tiếng “Thiên thúc thúc”.

“Thiên thúc thúc!” Chợt có giọng nói trẻ con non nớt truyền đến từ xa.

Vốn đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, giờ phút này Dịch Thiên cảm thấy giống như lại tràn đầy sức mạnh, ngồi dậy, nhìn đứa bé quen thuộc chạy như bay tới đây.

“Thiên thúc thúc!” Tiểu Tư Triệt bổ nhào vào trong ngực Dịch Thiên, vui vẻ gọi.

Dịch Thiên khó nén được kích động trong lòng, ôm chặt lấy đứa bé trong ngực: Không ngờ được, cuối cùng hắn vẫn có thể nhìn thấy Tư Triệt, đứa nhỏ này với hắn thân như cha con.

“Thiên thúc thúc, sao thúc lại chảy máu?” Lúc này Tiểu Tư Triệt mới nhận ra sự khác thường của Dịch Thiên, nghi ngờ hỏi.

“Tư Triệt, con nên gọi là nghĩa phụ!” Phó Vân Kiệt cố nén sự đau đớn trong lòng, dịu dàng nói.

“Nghĩa phụ!” Tiểu Tư Triệt không hề bài xích, ngọt ngào gọi.

Trong đôi mắt màu huyết sắc chứa đầy sự cảm động, Dịch Thiên lại vươn tay, ôm Phó Vân Kiệt vào lòng.

“Kiếp sau, chúng ta sẽ kết hôn, sẽ sinh một đứa nhỏ đáng yêu giống như Tư Triệt…” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự khát khao hạnh phúc càng ngày càng nhẹ, mãi cho đến khi không nghe rõ nữa.

Cảm thấy người trên vai mình không còn sức sống nữa, Phó Vân Kiệt biết người đàn ông yêu mình sâu sắc, vì cứu mình mà không ngại hi sinh bản thân đã vĩnh viễn rời khỏi mình rồi. Nàng dùng sức ôm Dịch Thiên đang trượt xuống, nghẹn ngào nói: “Kiếp sau, nhất định ta sẽ yêu huynh!”

Cơn gió nhẹ nhàng quét qua lời hứa hẹn này, khiến cho nó quanh quẩn trong khắp cốc Vong Ưu.

“Mẹ, nghĩa phụ sao vậy?” Tiểu Tư Triệt còn nhỏ, không biết tử vong nghĩa là gì.

“Nghĩa phụ… rất mệt, đã ngủ rồi!” Phạm Dương Triệt trả lời thay Phó Vân Kiệt.

“Suỵt—” Tiểu Tư Triệt đặt bàn tay nhỏ bé ở bên môi, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta không được làm ồn nữa, để cho nghĩa phụ ngủ thật ngon. Chờ nghĩa phụ tỉnh rồi, nghĩa phụ sẽ lại có sức để chơi với Tư Triệt.”

Nhìn thấy sự chờ đợi trên khuôn mặt của con trai, vào khoảnh khắc này, Phạm Dương Triệt cảm nhận được rất rõ ràng, mấy năm qua Dịch Thiên đã chăm sóc và yêu thương mẹ con bọn họ như thế nào. Vừa nãy, sự ghen tuông vì Vân Kiệt hứa hẹn với Dịch Thiên ở kiếp sau đã biến mất. Ít nhất, kiếp này, hắn đã có được mẹ con bọn họ, có được tình yêu trọn vẹn của Vân Kiệt. Như vậy là đủ rồi.

Vẫn đứng trầm mặc ở bên cạnh, Trần Khiêm nhìn thấy hết thảy. Giờ phút này hắn vô cùng hâm mộ người vĩnh viễn ngủ say- Dịch Thiên: ít nhất, hắn cũng được sự hứa hẹn về kiếp sau của Vân Kiệt.

Bình Luận (0)
Comment