Hạ Gục Tể Tướng

Chương 17

Đối với khuôn mặt hơi nghiêng kia, cả người Phạm Dương Triệt tản ra ý tứ cự tuyệt, trong đôi mắt sáng hiện lên vẻ nghiền ngẫm.

“Triệt, đã từng chạm qua nữ nhân chưa?” Vấn đề bất ngờ đánh vỡ không khí đang trầm mặc.

Gương mặt tuấn mỹ kia nghe xong liền giật mình ngồi dậy, hắn nghĩ là mình đang nghe lầm.”

“Ngươi đã từng chạm qua nữ nhân không?” Phó Vân Kiệt chưa từ bỏ ý định truy vấn.

Lần này xác nhận là mình (Tiểu Triệt) không có nghe sai, trên gương mặt tuấn mỹ kia khôi phục vẻ lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy vấn đề không cần thiết phải cần trả lời.”

“Đương nhiên là cần thiết!” Nàng trả lời: “Dù sao năm ngày sau, cũng là ngày động phòng hoa chúc của chúng ta rồi. Ta cảm thấy cần thiết phải thảo luân vấn đề ai trên ai dưới.”

“Ai trên ai dưới?!” Đôi mắt đen hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Hắc hắc, bởi vì trong tình yêu đồng tính, luôn cần phải phân rõ nhân vật linh hào cùng nhất hào?!”

“Linh hào, nhất hào?!” Vẻ nghi hoặc trong đôi mắt đen lại càng hiện rõ.

“Cái gọi là linh hào, trong tình yêu đồng tính coi như là nhân vật nữ ( thụ). Mà nhất hào còn lại chính là nhân vật nam (công).” Nàng rất kiên nhẫn giải thích.

Giờ phút này, cuối cùng Phạm Dương Triệt cũng hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Gương mặt hắn xanh mét, ánh mắt cực lạnh bắn về phía người có can đảm đưa ra vấn đề này.

Da mặt Phó Vân Kiệt siêu dày ngay cả đạn cũng không bắn thủng được làm như không thấy ánh mắt như tên bắn kia nói: “Ngươi đã từng chạm qua nữ nhân sao?” Nàng lại hỏi lần nữa. Ha ha, căn cứ theo tin tức đáng tin cậy, hắn là một thân đồng tử ( xử nam đó).

Phạm Dương Triệt xanh mặt, nhìn vào đôi mắt sáng kia , nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Không có.” Bởi vì do thân thể, hắn cũng không muốn đem bệnh tim gia truyền di truyền cho đứa nhỏ, vì thế, hắn cũng không có từng chạm qua nữ nhân nào.

“Làm sao bây giờ, ta cũng chưa từng có chạm qua nữ nhân?” Nàng có tình buồn rầu nói.

Đôi mắt đen hiện lên vẻ khinh thường.

Hai mắt thủy chung không có rời đi Phó Vân Kiệt sao lại không biết vì sao hắn khinh thường, lại trịnh trọng nói: “Ta cũng không có chạm qua nam nhân.”

Đôi mắt đen xẹt qua một tia kinh ngạc.

“A, đúng rồi. Lần trước, ta có mua từ hiệu sách của Cao quốc một thứ rất tốt.” Nàng vội vàng lấy từ trong lòng ra một quyển sách màu đỏ, cười nói: “Bên trong có dạy chúng ta phải làm như thế nào. Chúng ta cùng nhau tìm hiểu đi!” Vừa dứt lời, nàng mặc kệ vẻ cự tuyệt lúc trước của hắn, rất nhanh mở sách ra.

Theo động tác của nàng, những hình ảnh tuyệt đối kích thích thần kinh con người lộ ra.

Gương mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng nhanh chóng bị vỡ tan, đôi mắt đen khó có thể tin mở to nhìn những hình ảnh hoan ái khiến người ta mặt đỏ tim đập đang lộ ra trước mắt.

“Oa, như tư thế này cũng được! Điều cày cần người ở dưới thân phải có tính dẻo dai tốt.” Nàng cảm khái với hình ảnh trước mắt, cuối cùng còn không thèm quay đầu nhìn lại người vẫn đang bị vây ở trạng thái khiếp sợ nói: “Triệt, chúng ta vẫn là không cần bắt chước tư thế nguy hiểm hơn nữa lại có yêu cầu cao như thế.”

Phạm Dương Triệt nghe nói thế, hai tay nắm chặt rồi lại buông, nắm rồi lại buông, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Phó Vân Kiệt vẫn giỏi về quan sát thấy sắc mặt kẻ nào đó như thế vội nói: “A, ta còn có chuyện cần xử lý. Tự ngươi nghiên cứu cho tốt nhé.” Nói xong, nàng nhét xuân cung đồ vào trong tay hắn, rồi sau đó nhạy như chớp chạy ra ngoài.

Đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào tranh vẽ tư thế nguy hiểm ở trong tay phải, rồi sau đó tay phải nắm lại, nắm thật chặt bản xuân cung đồ trong tay, một loại hận ý khó hiểu, hắn dùng lực ném bay xuân cung đồ đi.

“Bịch – ” Bên phía ngoài lều trại, Phó Vân Kiệt nghe thấy được tiếng quyển sách bị ném đi, liền nở nụ cười : Kỳ thật, mới vừa rồi, nàng cố ý lợi dụng xuân cung đồ để chọc giận hắn. Bởi vì, hắn luôn duy trì thái độ ôn nhu vô hại, nàng thích hắn, hi vọng nhìn thấy biểu cảm chân thật của hắn, muốn thấy vẻ tức giận của hắn, mà mặt dạ dối trá của hắn chỉ mang theo để ứng phó với người khác. Nàng phải là người có thể cùng hắn chia sẻ vui buồn.
Bình Luận (0)
Comment