Hạ Gục Tể Tướng

Chương 79

Edit: Việt Trinh

Beta: Tiểu Ngạn

“Thật xin lỗi.Ta sẽ giải thích hành động vừa rồi.Nhưng mà ta cũng sẽ không hối hận.Bởi vì ta thích huynh.” Đây là lần đầu tiên có nam nhân biểu đạt tình cảm với hắn một cách thẳng thắn như thế. Khi đó hắn ngoại trừ khiếp sợ, còn có sự hâm mộ Phó Vân Kiệt có thể như thế thẳng thắn thành khẩn biểu đạt tình cảm hâm mộ, hâm mộ tình yêu dũng cảm, không để ý đến ánh mắt thế tục.

“Việc này, việc này chờ đến khi chúng ta thật sự yêu nhau rồi hãy làm.” Đó là lần đầu tiên hắn biết được rằng một Phó Vân Kiệt gan dạ dũng cảm cũng có một mặt đáng yêu như vậy. Hắn lại nở nụ cười thêm một lần nữa, không phải nụ cười giả tạo mà là nụ cười vui vẻ chân thành từ tận trong đáy lòng. Để cho hắn phát hiện thì ra hắn cũng có thể cởi bỏ mặt nạ, sống thoải mái được như vậy.

“Đúng. Ta yêu nam nhân này, yêu đến mức ngay cả mạng sống cũng có thể không cần.” Đây là lần đầu tiên có người coi hắn còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Khi đó, lần đầu tiên hắn nghe thấy rất rõ ràng tiếng tim mình đập: “Thình thịch……”. Có một cảm giác rung động không biết gọi tên cùng với tiếng tim đập nhanh kích động trong lồng ngực. Bây giờ hắn đã biết tình cảm đó chính là thích.

“Triệt, huynh nhớ kỹ cho ta, không có sự cho phép của ta thì không được rời đi. Ta cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp huynh đi. Cho dù là Diêm Vương cũng không được.” Đây là lần đầu tiên có người vì yêu hắn mà dám khiêu chiến với Diêm Vương.

“Kiệt, mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ bảo vệ đệ.” Đây là lần đầu tiên hắn thích một người đến mức muốn liều lĩnh mà bảo hộ nàng.

Thích…… Đôi mắt đen bỗng nhiên mở ra. Trong đáy mắt vốn lạnh lùng kia, tình cảm đang mãnh liệt như dòng nước chảy xiết. Hắn đã yêu Phó Vân Kiệt, đã yêu Phó Vân Kiệt. Trong đầu hiện ra tình cảnh rơi xuống nước, hắn cố gắng chống đỡ thân thể vô cùng đau đớn, muốn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.

“Ngươi đã tỉnh!” Giọng nói lạnh lùng cùng với chất chứa đầy sự oán hận vang lên.

Nhìn về phía phát ra tiếng động, hắn nhìn thấy khuôn mặt không mang mặt nạ của Dịch Thiên. Đôi mắt màu đỏ khiến hắn hoảng hốt.

Dịch Thiên đem sự hoảng hốt trên gương mặt tuấn mỹ kia thu vào đáy mắt. Môi mỏng cong lên mang theo sự châm chọc: Hắn đã sớm đoán trước được phản ứng của Phạm Dương Triệt. Bởi vì trong thiên hạ này có thể thản nhiên mà tiếp nhận đôi mắt màu đỏ của hắn, ca ngợi hắn là người có đôi mắt xinh đẹp cũng chỉ có Phó Vân Kiệt, sẽ không có người thứ hai. Bởi vì chỉ có duy nhất một người là nàng,cho nên hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ nàng.

Đôi mắt đỏ như máu mang theo oán hận nặng nề nhìn dung nhan tuấn mỹ tái nhợt kia: Nam nhân này có được trái tim của nàng thiếu chút nữa đã hại hắn mất đi ánh sáng duy nhất của cuộc đời mình.

Khi đó, hắn nhờ vào kỹ năng bơi lội siêu phàm của mình, đam khổ tìm kiếm hình bóng quen thuộc kia ở trong dòng nước chảy xiết. Cuối cùng cũng nhìn thấy nàng đang vất vả dùng tất cả sức lực vốn có đẩy Phạm Dương Triệt đã hôn mê lên trên bờ của một hang động cao hơn mực nước. Bởi vì tốn quá nhiều sức lực, nàng vốn định bò lên trên hang động, nhưng cánh tay vô lực, một lần nữa ngã vào dòng sông chảy xiết. Hắn hoảng hốt nhìn nàng lại sắp biến mất trong mắt mình, vội vàng vận công kéo nàng từ trong nước, đẩy vào trong hang động.

“Cứu Triệt!” Đây là hai chữ cuối cùng nàng nói trước khi hôn mê.

Nhìn gương mặt anh khí kia tái nhợt không còn chút máu, cảm thấy thân thể nàng lạnh lẽo, hơn nữa phía dưới của nàng còn có máu đang từ từ chảy xuống, hắn hoảng hốt: Đẻ non?! Hắn vội vàng ôm ngang eo nàng, mặc kệ Phạm Dương Triệt kia vẫn nằm ở nơi đó .

Vào bên trong hang động, hắn vội vàng đặt nàng từ trong lồng ngực mình xuống một nơi bằng phảng, lấy trong ngực ra bình thuốc cùng kim châm. Trải qua sự cố gắng nỗ lực cứu chữa của hắn, cuối cùng phía dưới của nàng cũng đã ngừng chảy máu. Hắn không nhịn được mà thở phào một cái. Nếu nàng thật sự đẻ non, với tính tình của nàng chỉ sợ cả đời cũng sẽ không thể tha thứ cho sự lừa dối của hắn. Vì ý nghĩ ấy mà lòng thấy đau đớn. Hắn không muốn sau này phải đối mặt với sự lạnh lùng kia, không muốn mất đi ánh sáng duy nhất kia. Chờ sau khi nàng tỉnh lại, hắn có thể nói cho nàng chuyện nàng có thai. Hơn nữa Phạm Dương Triệt đã trúng tuyệt tình dược. Điều này khiến cho hắn thấy yên tâm.

Thu lại suy nghĩ ở trong lòng, đôi mắt đỏ như máu mang theo sự lạnh lùng cay độc nói: “Phạm Dương Triệt, ngươi hẳn cũng biết rõ tầm quan trọng của việc tìm bảo tang đối với Phó Vân Kiệt. Vì có thể hoàn thành nhiệm vụ của Ám Đế giao cho ngươi, hy vọng lần sau nếu có gặp phải tình huống như vậy, không được để cho nàng rơi vào nguy hiểm.” Sau khi để lại lời cảnh cáo, Dịch Thiên không hề để ý tới hắn, xoay người tiếp tục chăm sóc người kia đến bây giờ vẫn còn hôn mê. Mà khi hắn xoay người cũng không chú tới có chút ánh sáng lóe lên cực nhanh trong đôi mắt đen kia.

Quỷ y Dịch Thiên vì sao lại viết về sự việc của Ám Đế? Chẳng lẽ – một tia sáng lóe lên. Trong đôi mắt đen càng thêm âm u: Hơn nửa tháng nay mình mất đi tình cảm đối với Vân Kiệt là do hắn gây ra sao? Với năng lực của Quỷ y muốn một người tuyệt tình là một việc làm vô cùng dễ dàng. Nếu nói như vậy, Quỷ y cũng là người của Ám Các? Nhưng có vẻ không phải như vậy. Người cao ngạo tự phụ như Quỷ y làm sao lại chịu sự trói buộc của Ám Các. Vậy thì là vì cái gì mà hắn lại nghe theo lệnh của Ám Đế?

Đôi mắt đen ngước lên, đúng lúc nhìn thấy gương mặt vốn kiêu ngạo của Dịch Thiên mang theo sự dịu dàng như nước, là bởi vì Kiệt. Quỷ y yêu Kiệt. Đây chính là lý do mà Dịch Thiên nghe lệnh Ám Đế.

Ám Đế! Trong đôi mắt đen hiện lên vẻ u ám: Người kia dùng cổ thuật để đùa bỡn hắn, để cho Quỷ y phong bế tình cảm hắn, chỉ vì muốn hoàn thành dã tâm của mình, thậm chí để tự tay lắn làm thương tổn Vân Kiệt: Lý Trọng Phi vì hắn mà chết. Hắn biết nam nhân kia đối với Kiệt mà nói là chiến hữu, là bằng hữu tốt nhất, thân thiết như huynh trưởng. Vậy mà hắn tự tay đưa người quan trọng đối với Kiệt vào chỗ chết. Đôi mắt đen mang theo sự ân hận cùng đau đớn vô cùng, cúi đầu nhìn đôi tay như đang dính đầy máu tươi.

Nếu có một ngày Kiệt biết được chuyện này, dung nhan tuấn mỹ vốn đã tái nhợt nên càng trở nên trắng bệch: Với tính cách yêu hận rõ ràng của Kiệt, cho dù giờ hắn yêu mình, cho dù mình có bị người khác hạ độc mới có thể làm chuyện tổn thương hắn, nhưng mà tất cả đều không phủ nhận được sự thật là chính tay mình đã tự tay giết chết người thân thiết như huynh trưởng của hắn là Lý Trọng Phi. Hắn nhất định sẽ dứt khoát rời khỏi mình. Đây chính là Phó Vân Kiệt.

Vì ý nghĩ đó, trong đôi mắt đen hiện sự sợ hãi chưa từng có.

Không, không! Cho dù phải trả bất cứ giá nào, mình cũng sẽ không để hắn rời đi .

Mặc Kình, giờ phút này tên kia đang dịch dung thành Lý Trọng Phi, đang thống lĩnh Phó gia quân. Nhưng mà mình không thể vạch trần Mạc Kình. Đây chính là lý do vì sao Ám Đế lệnh cho mình ám sát Lý Trọng Phi. Vì có thể chặt đứt tình cảm của mình và Kiệt. Chỉ cần mình giết Lý Trọng Phi, giây phút đó mình và Kiệt cũng sẽ kết thúc.

Trong đôi mắt tràn đầy phẫn hận: Mình sẽ không để cho Ám đế thực hiện được điều đó.

Trong đôi mắt đen mang theo sự dịu dàng chưa từng có nhìn gương mặt vẫn trắng bệch chưa hề tỉnh lại, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ đau đớn, áp lực cùng kiên định: Bây giờ bản thân sẽ không tỏ ra tình cảm của mình đã khôi phục, hơn nữa Quỷ y Dịch Thiên vẫn còn ở đây. Sau khi mình loại bỏ Ám Đế, sẽ quang minh chính đại, không còn vướng bận nào mà ôm người kia vào trong ngực một lần nữa.

——————————————————————

“Oa hi hi……”

Đến đây nào em bé, thật quá đáng yêu mà! Khiến nàng rất muốn tiến lên ôm nó vào trong ngực mà hôn nhẹ.

“Ha ha……” Chỉ thấy tiểu hài nhi vốn đang đi, bỗng nhiên nâng tay, dùng đôi mắt nhỏ – đen láy, hoạt bát đáng yêu nhìn nàng, cũng hướng bàn tay nhỏ bé tròn xinh về phía nàng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra:“Nương –”

“Hi hi…” Thấy đứa bé vốn đang bò, bỗng nhiên vươn tay, dùng đôi mắt đen láy đáng yêu nhìn nàng, hướng bàn tay nhỏ xinh về phía nàng, miệng nhỏ bi bô: “Mẫu thân –”

Mẫu thân?!Hai mắt nàng trợn tròn. Vốn muốn hỏi rõ ràng, bỗng nhiên trước mắt là một mảnh trắng xóa, khi mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt đỏ như máu kèm theo sự vui mừng.

“Vân Kiệt, cuối cùng nàng cũng đã tỉnh!”

Nàng cũng không trả lời, ngược lại lặng lẽ để tay phải lên bụng như ngầm hỏi đôi mắt đỏ như máu kia.

“Nàng đã có thai được ba tháng.” Đôi mắt đỏ như máu cụp xuống, nói cho nàng biết đáp án khiến hắn đau đớn.

Trong đôi mắt sáng là sự kinh ngạc, sau đó bàn tay đặt trên bụng khẽ run: Thì ra ở nơi này đã có một sinh mạng nhỏ bé. Thật khó có được! Đây lại là kết tinh tình yêu của nàng và Triệt. Nhưng mà vì sao lúc trước Dịch Thiên không nói cho nàng biết? Thậm chí Thiên còn nói vì nàng uống thuốc nên nguyệt sự mới không đều.

Dịch Thiên đương nhiên biết sự nghi hoặc trong đôi mắt kia. Bàn tay vươn ra, không hề giấu diếm tình cảm của bản thân, mang theo sự dịu dàng vô hạn vuốt ve gươgn mặt kia: “Bởi vì ta yêu nàng. Ta không muốn nhìn nàng nằm trong lòng một nam nhân khác.”

Hắn đứng dậy, xoay người đi nói: “Phạm Dương Triệt không sao cả. Hắn ngủ ngay bên cạnh nàng.” Nói xong, hắn dứt khoát đến cửa hang.

Chỉ một câu nói đơn giạn, lại khiến nàng cảm nhận được tình cảm cùng sự thống khổ trong lòng của Dịch Thiên.

Vốn định mở miệng gọi bóng dáng ảm đảm đang dần đi xa kia lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn quyết định: Thà không cho hắn bất cứ hy vọng nào, còn hơn để cho hắn ôm hy vọng xa vời không có khả năng thực hiện được.

Thu lại cảm xúc trong lòng, nàng quay đầu nhìn người bên cạnh đang ngủ say, trong đôi mắt ẩn chứa dịu dàng: Triệt, chàng biết không? Chúng ta đã có con. Chờ khi chàng tỉnh lại, ta sẽ đem việc đêm đó cùng với đứa bé, tất cả đều nói rõ với chàng.

Nàng mang theo hạnh phúc, khó khăn nắm lấy bàn tay của người kia, rồi sau đó lại chìm vào mộng đẹp.

——————————————–

“Thì ra mấy người đều không bị làm sao cả?” Từ xa truyền đến giọng nói của Nam Cung Khải: “Ha ha, ta là người thứ nhất tìm được mấy người. Dịch Thiên, thân thể Kiệt thế nào?”

Đôi mắt đỏ như máu quay đầu, nhìn thấy đôi lông mi vẫn đang nhắm chặt run nhè nhẹ. Một tia sáng hiện lên, môi cong lên mang theo giọng điệu châm chọc: “Đường đường là Đại hộ pháp của Ám Các vậy mà lại động lòng với một tên nam nhân.”

Thì ra, Nam Cung Khải ở Ám Các lại có địa vị cao như vậy. Hộ pháp của Ám Các chính là người tiếp theo kế thừa Ám Đế.

“Ta thích Kiệt, nhưng mà, ta càng thích hắn giúp ta hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm bảo tàng lần này. Như vậy, ta chính là Hộ pháp duy nhất nhất của Ám Các có quyền thừa kế. Ngài nói có đúng hay không? Phạm hộ pháp?” Giọng nói mang theo sự châm chọc vang lên.

Triệt là hộ pháp Ám Các?! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Nam Cung Khải, thay vì ở chỗ này lãng phí thời gian tranh luận, còn không bằng dùng hành động thực tế tìm được bảo tàng sớm một chút.” Giọng nói lạnh lùng có vẻ xa lạ truyền tới.

Giọng nói này làm lòng nàng càng lúc càng thấy lạnh.

“Vậy làm phiền tỷ tỷ (*) cố gắng mà tóm chặt lấy Phó Vân Kiệt, để cho hắn mang nhóm người chúng ta tìm được bảo tàng.” Giọng nói có chút chói tai mang theo giọng điệu châm chọc truyền đến.

(*) Ở đây Nam Cung Khải gọi Phạm Dương Triệt là tỷ tỷ, như kiểu gọi của thiếp đối với chính thê.

Chẳng lẽ Triệt lừa mình? Tất cả đều là vì bảo tàng. Ý nghĩ nhất thời này khiến cho lòng nàng cảm thấy căng thẳng. Sao hắn có thể lừa gạt nàng? Khi nàng phát hiện bản thân mang thai, khi muốn cùng hắn thẳng thắn chân thành làm rõ tất cả, vậy mà để cho nàng phát hiện tất cả mọi thứ đều có khả năng là do hắn lừa gạt?!

“Tốt lắm!Vân Kiệt cũng sắp tỉnh!” Giọng nói Dịch Thiên mang theo cảnh cáo vang lên.

Nhất thời, tất cả âm thanh đều biến mất.

Một phút đồng hồ sau, nàng có ý phát ra một tiếng rên rỉ, rồi sau đó từ từ mở mắt ra, nhìn thấy sự ba gương mặt quen thuộc hiện rõ sự mừng rõ, cũng không có chút nào khiến nàng vui vẻ, chỉ cảm thấy sợ hãi: Ba người này đều là người của Ám Các. Thậm chí ngay cả Triệt cũng có khả năng lừa nàng. Ý nghĩ này làm trái tim nàng trở nên lạnh giá.

“Kiệt, đệ cảm thấy thế nào?” Phạm Dương Triệt thấy nàng yên lặng, tưởng thân thể nàng không thoải mái, quan tâm hỏi.

Đôi mắt sáng nhìn thẳng vào đôi mắt đen : Nàng muốn nhìn một chút thật sự là hắn quan tâm mình, hay chỉ là lừa gạt.

Ánh mắt kia giống như nhìn khiến cho hắn cảm thấy có chút chột dạ, tránh đi tầm mắt của nàng, nhẹ giọng hỏi:“Đệ thế nào ?”

Chút hi vọng cuối cùng vì động tác tránh né kia mà rơi xuống. Nàng cúi đầu: “Ta đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi nơi này?”

Nhìn thấy tất cả, môi Dịch Thiên không tự chủ cong lên: Có đôi khi lòng nghi ngờ lại chính là thủ đoạn ly gián có hiệu quả nhất. Lúc này, Vân Kiệt đã nghi ngờ Phạm Dương Triệt nên không có khả năng nàng sẽ nói thằng cho hắn về việc thân phận nữ tử cùng việc nàng có thai.

“Kiệt, huynh không cần lo lắng. Trong người ta có mang theo rất nhiều cơ quan, có thể giúp chúng ta rời khỏi nơi này.” Nam Cung Khải đứng chắn trước Phạm Dương Triệt, giọng nói quyến rũ vang lên.

Trong nụ cười này đến cùng là có bao nhiêu sự chân thành? Lại có bao nhiêu sự giả dối? Bỗng nhiên, nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Lại phải đi suy đoán ý nghĩ của người khác, phỏng đoán lời nói của hắn có bao nhiêu phần là thật, điều này khiến cho nàng thấy vô cùng mệt mỏi.

“Ừ.” Cúi đầu thu lại sự thất vọng của chính mình, nàng nhẹ giọng đáp.

——————————————

“Vân Kiệt!” Giọng nói mang theo sự kích động vang lên, Hoắc Thiên Thụy chạy về phía đám người vẫn còn nguyên, không thiếu một ai. Vốn định ôm người kia (Phó Vân Kiệt) thật chặt, để xác định hắn vẫn còn khỏe. Nhưng một thân ảnh mang theo sự lạnh lùng chắn phía trước Phó Vân Kiệt.

“Ta không sao.” Nàng vòng qua người Phạm Dương Triệt tiến lên phía trước, môi nở một nụ cười an ủi: “Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi, vẫn là nên sớm xuất phát đi!”

Dường như trong đôi mắt lam mang theo suy nghĩ ngờ nhìn nét mặt tươi cười kia, rồi đi theo sau.

Tầm mắt Phạm Dương Triệt vẫn luôn không rời khỏi người Phó Vân Kiệt, nhìn người kia tự mình bước đi, trong đôi mắt đen hiện lên sự nghi hoặc: Với tình cảm của Kiệt dành cho mình, hẳn phải là bám chặt lấy mình. Vì sao bây giờ lại một mình bước lên cầu?

Đúng lúc liếc mắt nhìn thấy môi Dịch Thiên nhếch lên. Một tia sáng hiện lên. Đôi mắt đen mang theo thâm trầm liếc nhìn Dịch Thiên một cái.

Nam Cung Tuyệt cũng không chú ý đến những người khác, trong tà đôi mắt tà mị chỉ có thân ảnh kia ,môi mỏng không tự chủ cong lên: May mắn, may mắn, hắn vẫn khỏe mạnh.

————————

Sau khi đi qua dòng sông vô danh chảy xiết kia, bọn họ liền tiến vào một đường hẹp như khe núi. Giờ phút này, trong đường hẹp tràn ngập sương khói.

“Là khí độc!”Nam Cung Khải cùng Dịch Thiên đồng thời lên tiếng.

Nam Cung Khải từ trong ngực lấy ra một bình dược nói:“Lấy đan dược trong đó ra! Đan dược này chuyên dùng để khắc chế khí độc .”

Những người khác vừa nghe, cũng đều nhanh tay cầm lấy.

Khi nàng muốn vươn tay ra lấy, thì bị một bàn tay ngăn lại. Nhìn bàn tay trước mắt là viên dược màu đỏ, đôi mắt sáng mang theo nghi hoặc nhìn phía Dịch Thiên đã dịch dung thành bộ dáng bình thường.

“Ăn viên dược này, cũng có công hiệu giải độc.” Dịch Thiên cũng không nói trong tay mình chính là viên dược mà người giang hồ khổ tâm theo đuổi – Vạn Giải hoàn. Uống viên dược này, cả đời bách độc bất xâm.

“Kiệt, đệ ăn viên dược của ta đi!” Bàn tay to đem viên dược trong tay mình đưa qua. Hắn sẽ không để Vân Kiệt ăn viên dược trong tay Quỷ y .Hắn sợ Quỷ y sẽ dùng dược vật khống chế Kiệt. Giống như đã từng làm với hắn.

“Ta sẽ lấy của Dịch Thiên.” Đôi mắt sáng cúi xuống, cầm lấy dược trong tay Dịch Thiên cho vào miệng. Giờ phút này, nàng rất muốn trốn tránh Triệt. Nàng sợ chính mình nhịn không được sẽ mở miệng hỏi hắn, sợ cuối cùng biết được đáp án làm lòng nàng tan nát.

Thu hồi bàn tay cứng ngắc của mình, trong đôi mắt đen tràn ngập sự đau đớn: Kiệt đã bắt đầu hoài nghi mình .Không, không được. Mình nhất định phải tìm cơ hội cùng hắn giải thích rõ ràng. Mình không thể chịu đựng được tầm mắt tránh né của hắn.

Dịch Thiên bởi vì lựa chọn của Phó Vân Kiệt mà trong lòng vô cùng kích động. Hôm nay chỉ là lựa chọn đan dược của hắn, một ngày nào đó, nàng sẽ lựa chọn chính bản thân hắn .

Ba người cũng không có chú ý đến hành động của bản thân đã rơi vào trong mắt của ba người còn lại.
Bình Luận (0)
Comment