Hạ Gục Tể Tướng

Chương 96

Edit: Thu Beta: Tiểu Ngạn Hoắc phủ, trong thư phòng của Hoắc Liễm:

Giờ phút này Hoắc Liễm đang nhíu mày, chỉ chăm chú nhìn bản đồ Cao Quốc ở trước mắt.

Thương Châu nằm ở cực Nam của Cao quốc, cách Cao đô ở vùng trung tâm khoảng mười ngày đường đi bộ, nói cách khác nếu hắn muốn chiếm được các châu thành lân cận Thương Châu thì phải hoàn thành trong thời gian mười ngày.

Cuối cùng vào mấy ngày trước, dã tâm vẫn luôn ẩn giấu trong con người Hoắc Liễm, đối với đội quân bí mật, không, nên gọi là đội quân tinh anh duyệt binh đã được bành trướng.

Quân đội ngay ngắn có trật tự kia, chỉnh tề không có một chút động tác lệch lạc nào, không khí nghiêm túc…tất cả những điều này đều làm cho máu Hoắc Liễm sôi trào. Quân đội như thế, hoàn toàn có thể sánh ngang với Phó gia quân đội quân hùng mạnh nhất thiên hạ. Không thể tưởng tượng được, thật sự là không thể tưởng tượng được, trước đây Dạ Xoa chỉ là một nữ nô lại có thể trong vòng một năm ngắn ngủi đưa quân đội bí mật của hắn huấn luyện thành tinh anh như vậy, đã có được lực lượng dùng một địch mười. Hắn tin tưởng dựa vào quân đội tinh anh này tuyệt đối có thể hạ gục được mấy cái châu thành ở phụ cận Thương Châu.

“Rầm–” một tiếng, cửa phòng đang đóng chặt bị Lý Tân thủ vệ tâm phúc của Hoắc Liễm mở ra.

Mặt Lý Tân trắng bệch, thở dốc nói: “Vương gia, cửa ra vào khu vực huấn luyện bị người chặn lại rồi!”

“Rầm –” Bởi vì Hoắc Liễm đột nhiên đứng dậy, cái ghế đổ xuống vang lên một tiếng.

Thân hình cao lớn lập tức đi đến trước người Lý Tân, bàn tay to của Hoắc Liễm nắm chặt cổ áo của Lý Tân, lớn tiếng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Bởi vì áp lực ở cổ, Lý Tân đột nhiên cảm thấy khó thở, nhưng mà hắn cũng không dám có một chút chậm trễ nói: “Đội quân thân vệ của Hoàng thượng tới, chắn cửa ra vào.”

Hoắc Liễm vô lực buông Lý Tân ra, thân thể tráng kiện lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi ở trên ghế: đội thân vệ của Hoắc Thiên Thụy là đội quân duy nhất có thể sánh ngang với đội thân về của Phó gia quân. Tất cả binh lính mà Thân vệ đội sở hữu đều là cao thủ một địch trăm. Không thể tưởng tượng được mình hao hết tâm tư tìm kiếm một địa phương ẩn nấp như thế, vất vả giấu diếm, cuối cùng vẫn là uổng phí.

Không, hắn không thể nhìn tâm huyết của mình biến thành hư ảo. Đột nhiên Hoắc Liễm đứng dậy, đi nhanh ra phía cửa.

“Thập vương gia định đi đâu vậy?” Liên Hằng đứng sừng sững ở cửa, mắt như mũi tên sắc nhìn thẳng vào gương mặt kinh ngạc của Hoắc Liễm.

“Nếu như nói Thập vương gia định rời khỏi đây, chỉ sợ chỉ có thể vào ngày khác thôi. Bởi vì –” Liên Hằng lấy từ trong ngực ra một cái kim bài, nói: “Bởi vì Hoàng Thượng có lệnh, hôm nay tất cả những người ở trong Hoắc phủ không thể rời khỏi phủ một bước. Người vi phạm, coi như là phản quốc mà xử lý.”

Lời nói nghiêm khắc như thế vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Liễm nhất thời tái xanh. Hắn biết đây là Hoắc Thiên Thụy đang cảnh cáo mình. Nếu như mình lại không biết tốt xấu, chỉ sợ mình sẽ bị hành quyết (tử hình) ngay tại chỗ. Đôi mắt màu lam liếc nhìn một cái, từ đầu đến cuối một tay của Liên Hằng vẫn để ở đao bên hông. Chỉ cần mình lại đi lên phía trước một bước, đao của Liên Hằng sẽ không một chút lưu tình nào chém về phía hắn. Võ công của Liên Hằng ở Cao Quốc đã có rất ít đối thủ rồi. Đương nhiên, hắn cũng không phải là đối thủ.

Một bên là tính mạng của hắn, một bên là tâm huyết nhiều năm qua của hắn, giờ phút này trong lòng của Hoắc Liễm vô cùng rối loạn.

Từ trên gương mặt không đổi sắc của Hoắc Liễm, Liên Hằng có thể nhìn thấy sự giằng co trong lòng Hoắc Liễm, tay phải giơ lên cao, vừa động, nhất thời, trên tường vây của đình viện xuấy hiện hai mươi mấy cung thủ.Từng cung thủ đểu đã lên dây cung. Dưới khúc xạ của ánh mặt trời, lộ ra sự sắc nhọn lạnh lẽo.

Mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra trên trán Hoắc Liễm. Cuối cùng, hắn mang theo nụ cười cứng ngắc, gượng cười nói: “Ha ha, đúng lúc hôm nay thân thể của Bổn vương cũng không được thoải mái, định ở trong phủ nghỉ ngơi một ngày.” Nói xong, Hoắc Liễm bước những bước chân cứng ngắc, xoay người đi về phòng mình.

Lý Tân ở bên cạnh nhanh chóng tiến lên đóng cửa lại.

Hoắc Liễm bước những bước đi không có lực, ngã ngồi ở trên ghế dựa.

Lý Tân thấy bộ dáng của Vương gia nhà mình như thế, không đành lòng mà an ủi nói: “Vương gia, ngươi đừng nản lòng, nói không chừng Dạ Xoa đại nhân có biện pháp mang theo tất cả binh lính thoát hiểm đấy.”

Trên khuôn mặt vốn tuyệt vọng hiện lên một tia hy vọng, Hoắc Liễm ngẩng đầu giống như phụ họa: “Đúng, Dạ Xoa nhất định sẽ có biện pháp. Nhất định sẽ có .”

Lý Tân cũng chỉ có thể phụ họa gật đầu theo. Kỳ thật, ở trong lòng hắn vô cùng rõ ràng: Khi cửa ra duy nhất bị chặn lại, muốn thoát ra khỏi đó, còn khó lên trời!

Liên Hằng ở ngoài cửa hai tay đan lại, hai tai lắng nghe tiếng nói chuyện rất nhỏ từ bên trong truyền đến, bên môi hiện lên một tia cười lạnh: Địa hình của chỗ kia hắn đã từng xem qua. Bốn phía là núi, trừ phi những kẻ đó biết bay, nếu không thì không có khả năng thoát được ra ngoài tìm đường sống. Vậy thì để cho bọn họ ở chỗ đó lừa mình dối người đi!

Liên Hằng thu lại sự chế giễu ở lòng, khẽ dựa vào cây cột bên cạnh, sừng sững đứng ở đó một bước cũng không rời. Nhiệm vụ của hắn chính là phải kiềm chế Hoắc Liễm, để cho tên kia không thể ra ngoài làm chuyện xấu.

Hắn nâng tay lên, nhìn qua bầu trời đã từ màu đỏ biến thành một màu duy nhất: Không biết tình huống của bên kia như thế nào rồi?

Đêm đen gió lớn, trăng mờ sao ẩn.

Đội trưởng đội thân vệ của Hoắc Thiên Thụy là Liên Hữu — đệ đệ của Liên Hằng, lúc này đang đan hai tay vào nhau dựa vào một bên cành cây, hai con ngươi lợi hại vẫn nhìn chằm chằm vào cửa động bị che lại.

Liên Hữu dẫn dắt tám trăm thân vệ binh ở cửa ra vào này, vì để ngăn ngừa người ở bên trong có ý đồ đẩy hòn đá lớn chắn cửa ra vào ra. Tám trăm thân vệ binh chia ra làm hai ca, thay phiên nhau gác.

Gió lớn thổi qua làm cho đống lửa trở nên cháy lớn. Ngọn lửa tán loạn, chiếu lên khuôn mặt âm u không rõ của binh lính.

“A –” Bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của binh lính.

“A –”

“A –”

……

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Liên Hữu biến sắc, lập tức nói to:“Đốt đuốc!”

Lập tức, bốn phía vốn mờ mịt trở nên sáng ngời, có thể rõ ràng nhìn thấy có mười mấy binh sĩ đã bị trúng tên ngã xuống đất mà chết. Những mũi tên kia vô cùng chuẩn xác, đâm thẳng vào chỗ yếu hại của con người!

Nhất thời tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Mũi tên được bắn ra chuẩn xác như thế, cho dù là thân vệ binh bọn họ cũng chỉ có một số ít thần tiễn mới có được.

Hơn nữa kinh khủng nhất chính là ngay cả mũi tên được bắn ra từ chỗ nào bọn họ cũng không biết.

“Vút!” Mặt Liên Hữu tái mét. Thân vệ binh lập tức đi ra ngoài tự động phân tán ra chung quanh, hướng những chỗ tối tăm để lục soát.

Nhưng mà, lại không thu hoạch được gì.

Rốt cục là những mũi tên này đến cùng là từ đâu bắn tới? Theo những nghi vấn lan ra, sự sợ hãi nhanh chóng phát sinh.

“A –” Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.

Ánh mắt của mọi người hướng về phía binh sĩ bị trúng tên ở cách đó không xa mà nhìn lại. Ở dưới ánh lửa, giữa không trung, một vật hình cầu to lớn đang trôi lơ lửng.

“Giơ đuốc lên cao!” Liên Hữu lập tức hạ lệnh nói.

Các thân vệ binh tự động nhảy lên trên cây đại thụ ở bên cạnh, đem ánh lửa đưa lên ở giữa không trung.

Tất cả mọi người bắt đầu nhìn thấy rõ ràng một quả cầu lớn, trên đó hình quỷ quái. Hình ảnh kinh khủng kia làm cho tất cả mọi người không khỏi cảm thấy âm thầm kinh hãi. Mà còn kinh khủng hơn chính là nó còn có thể trôi lơ lửng giữa không trung, lại còn có thể trải rộng che phủ khắp bầu trời.

Liên Hữu so với những người khác thì vẫn tỉnh táo hơn. Hắn lập tức phát hiện ra bộ dáng quỷ quái kia chỉ là dọa người. Thật sự lợi hại chính là những thứ trong thứ na ná giống như cái rổ lớn ở dưới vật thể hình cầu. Ở nơi đó đang đứng ba, bốn cung thủ. Những người đó mới là phải phòng bị đấy. Hơn nữa, hắn nhạy cảm phát hiện ra có một thứ không giống với những vật hình cầu to lớn ở giữa không trung khác, chính là hình ảnh quỷ Dạ Xoa, mà không phải là một loại quỷ quái bình thường.

“A!” Những mũi tên dày đặc cắt ngang qua bầu trời đêm, bắn trúng những thân vệ binh ở dưới đất.

“Dập tắt lửa!” Liên Hữu quả quyết hạ lệnh.

Trong phút chốc, phía dưới lại tối đen như cũ.

Trong đôi mắt của Dạ Xoa đang đứng ở phía dưới quả kinh khí cầu hiện lên sự thưởng thức: Xem ra tên cầm đầu của bọn chúng cũng có chút đầu óc. Hiểu được rằng phải dập tắt lửa mới có thể trốn tránh tạm thời. Như vậy thì bọn họ sẽ không có cách nào có thể tấn công. Tuy nhiên – bên môi Dạ Xoa hơi nhếch lên, thành nụ cười tự tin: nàng cũng đã nghĩ đến loại tình huống này rồi, cũng đã chuẩn bị kế sách ứng phó tốt.

Nàng lấy một cái còi từ trong ngực ra, bắt đầu thổi.

“Huýttt –” Âm thanh chói tai bén nhọn cắt ngang qua bầu trời đêm yên tĩnh.

Ẩn nấp ở dưới một cây đại thụ, Liên Hữu hơi nheo mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén trời sinh của người học võ nhìn những binh lính ở bên trong những chiếc giỏ khổng lồ bởi vì âm thanh của chiếc còi mà tự động ngồi xổm xuống. Trên lưng phủ thêm một cái thứ kỳ quái, rồi sau đó dùng sức nhảy xuống.

Liên Hữu lập tức mở to hai mắt, vì hành vi giống như là tự sát của bọn họ mà chấn động. Hắn còn chưa kịp trải qua hết cảm giác khiếp sợ vừa rồi, đã bị người vốn phải nhanh chóng rơi xuống lại đang ở giữa không trung chầm chậm hạ thấp xuống rồi lại lên cao. Đây là người sao? Con người sao lại có thể trôi nổi ở giữa không trung, từ từ hạ xuống? Những người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Binh lính rơi xuống từ không trung, những thân vệ binh khác cũng nhìn thấy người lơ lửng ở giữa không trung. Sự sợ hãi đối với những thứ vượt quá lẽ thường, làm cho tất cả mọi người đều sững sờ ở chỗ đó, không biết phản ứng như thế nào. Cho đến lúc những binh sĩ kia đáp xuống trên mặt đất, bọn họ vẫn không có kịp phản ứng.

Chính là phần sững sờ này đã làm cho tất cả các thân vệ binh gặp phải tai ương ngập đầu. Các binh sĩ này dùng loại tốc độ quỷ mị vọt tới bên cạnh thân vệ binh gần nhất, cho bọn hắn một kích trí mạng. Những động tác này không có một chút thừa thãi nào, có chăng chính là sát chiêu trực tiếp mà chuẩn xác. Sát chiêu nhanh chóng đến mức làm cho những người bị đánh gục ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kêu ra được.

Thân vệ binh bị đánh gục nhanh chóng, ngã xuống đất.

Mà những thân vệ binh kia rốt cục cũng kịp phản ứng, vốn định đánh trả, lại phát hiện vũ khí của mình còn chưa có kịp rút ra, cũng đã bị loại binh lính quỷ mị này chém vào điểm yếu.

“A –” Nhìn thấy thủ hạ của mình lần lượt bị giết chết, Liên Hữu hoảng loạn thét lên một tiếng, trường đao trong tay run run, chém về phía kẻ địch vừa đến.

Liên Hữu thân là đội trưởng đội thân vệ, tất nhiên là võ công không thấp, những nơi nào đi qua, đều có thi thể. Mục tiêu của hắn chính là nam nhân đeo mặt nạ Dạ Xoa kia, vừa đáp xuống ở trên một ngọn núi nhỏ cách đấy không xa. Hắn dám khẳng định nam nhân này chính là thủ lĩnh của kẻ địch.

Dạ Xoa đứng thẳng ở trên gò núi, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào nam nhân đang cấp tốc tới gần bên này: Nam nhân này không đơn giản chút nào! Không chỉ có được đầu óc tỉnh táo, sự phán đoán quả quyết, quan trọng nhất chính là một thân dũng khí liều chết.

“Trương Hồng, ngươi cảm thấy võ nghệ của mình có thể hơn được gã kia không?” Dạ Xoa cũng không có bởi vì Liên Hữu đang nhanh chóng tới gần mà có chút dao động, trái lại bình tĩnh hỏi nam nhân bên cạnh.

Trương Hồng liếc mắt nhìn người nam nhân kia một cái, xoay người cung kính đáp: “Thuộc hạ có thể giết được hắn!”

“Không. Ta muốn là bắt sống, chế phục!” Dạ Xoa xoay người, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn thẳng vào Trương Hồng nói ra.

Trương Hồng ưỡn ngực cam đoan nói: “Không thành vấn đề.”

“Đi đi! Để cho bọn hắn mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của những binh lính tinh anh của chúng ta!” Dạ Xoa nhìn về trên người nam nhân dũng mãnh kia.

“Vâng!” Trên mặt Trương Hoành hiện lên sự hưng phấn của kẻ tập võ, xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment