Ở lại Điệp phủ 2 ngày nữa, rồi cô lại quay về trần gian… Có vẻ như cô đã quen quá với chặng đường này. Chẳng thấy nó xa xôi gì nữa? Về đến trần gian, vừa háo hức, vừa lo lắng, cảm nhận được điều gì đó sẽ xảy ra. Chẳng biết lành hay dữ?
Trời hôm nay trong xanh, gió thì thổi nhè nhẹ… Áng mây lững lờ trôi… Mặt hồ Vong Thiên nước lăn tăn, cá bơi theo đàn… Tiếng sáo trúc đâu đó giờ ta chẳng nghe thấy nữa, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của những bụi hoa nhài tinh khôi, hương thơm thoang thoảng. Cảnh sắc nên thơ…
Mới chỉ về một chút thôi mà? Chưa gì đã được mẫu thân của mình là Thái hậu họp triều đình. Không biết lại có chuyện gì? Nhưng nghe nói là một truyện vô cùng quan trọng.
Bước vào chính điện, thấy con trai mình ngồi trêи ngai vàng kia, trông An Thục cũng bớt lo hơn so với việc phải đối diện với Trấn Thiên.
“Hừm… Nay Ai gia triệu các khanh đến đây, là có chút chuyện.” – Phía bên dưới tiếng xì xào to nhỏ, không một lời nào không lọt vào tai của An Thục.
Mẫu thân đột nhiên… lại muốn làm gì đây? Ở đây đầy đủ các phi tần, không thiếu bất cứ vị quan nào. Rốt cuộc… người muốn điều gì?
Trái tim bé bỏng của An Thục thổn thức tự đặt ra cho bản thân nhiều câu hỏi… Chợt nghe thấy Thái hậu lên tiếng.
“Ta sẽ tước đi chức Qúy phi của Dương Quý phi. Từ nay con bé sẽ không còn là một vị phi tần nữa.”
Ở bên phía các phi tần thì thầm lớn nhỏ. Tuy An Thục rất sốc vì câu nói đó, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Thái hậu nói ra lí do
“Đương nhiên, không kết thúc ở đó. Từ nay, An Thục sẽ được sắc phong làm Lam Thục công chúa. Ban ngự ở Kỳ Hoa cung.” – Nghe đến đây, cả triều đình rầm rộ hết cả lên. An Thục sẽ làm công chúa? Có lẽ nhân lúc Trấn Lâm đang còn giữ ngôi, đành cho An Thục làm công chúa. Thái hậu muốn nàng có cuộc sống yên bình. Không có sự tranh chấp đoạt vị nữa.
- oO0Oo-
Vài ngày sau đó… Thái hậu lại họp triều đình một lần nữa…
“Hôm nay Ai gia lại họp triều một lần nữa, để chỉ định hôn ước cho Triệu vương Hoàng Nhất Sinh và Lam Thục công chúa.”
Cả triều đình há hốc vì ngạc nhiên… Liệu rằng…
Triệu vương ngồi bên dưới, chẳng nói năng lời nào, chỉ cười rồi lại đứng dậy bỏ đi. Bõng lưng cao của Ngài khiến An Thục rất để ý…
“Thục Nhi, con đến Từ Ninh cung với ta một chuyến.” – Thái hậu bước đến chỗ An Thục… Đột nhiên nghe thấy tiếng, An Thục giật mình quay lại. Thái hậu làm nàng thót tim. Nhưng giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp chỉ mong nàng về đến Từ Ninh cung một chuyến.
Lâu quá rồi chưa hề về đến nơi này… Cảm thấy nhớ nhung quá… Vẫn là cây hoa anh đào, khi xưa cùng mẫu thân ngồi dưới đó trò chuyện.
Bước vào khuê phòng của Người, cuộc trò chuyện đã bắt đầu từ lúc nào rồi chăng?
- Mẫu hậu, sao người lại chỉ hôn con với Triệu vương?
- Ta thấy con rất phù hợp làm Triệu vương phi đó.
- Phù hợp gì chứ? Con với Triệu vương mới chỉ gặp nhau một lần.
- Ể… nha đầu con với Sinh Nhi gặp nhau rồi sao?
- Vâng
- Vậy đỡ phải làm quen nữa. TruyenHD
- Mẫu… mẫu hậu… Người đang có ý gì vậy?
- Aiya, ta chỉ muốn có cháu bế thôi a~
- Người… nghĩ xa quá rồi.
- Xem kìa, ta mới chỉ nói vậy đã đỏ mặt rồi sao?
Lại có cảm giác rất ấm áp bên cạnh mẫu thân. Họ nói chuyện rất lâu đến đêm… An Thục đã ở lại Từ Ninh cung… Lại chui vào lòng Thái hậu như khi xưa…