Hạ Khiết Dương Hậu

Chương 37

Tại trường săn bắn hoàng cung, Hoàng đế mới hồi phục bệnh chưa lâu nên không tới để tham dự, người chủ trì hôm nay chính là Chính cung Hoàng Thái hậu Nhất Tử Sa. Ngoài ra được mời đến tham dự bao gồm tứ đại gia tộc lớn trong quốc: Tích Lịch gia (Thừa tướng) - Hàm Đoan gia (Thượng thư) - Nhất Vu gia (Hầu phủ) - Uất Trì gia (Tướng quân)

“Hôm nay Ai gia tổ chức buổi săn bắn là để muốn kiếm chọn một vị tướng quân tốt, có thể bảo vệ quốc gia. Ai có thể mang về cống nạp cho Hoàng thượng con thú tốt nhất, sẽ được phong làm Nhị phẩm Thượng tướng quân.”

Xem nào ~ Hôm nay ở trêи săn trường có… Tích Lịch Thượng Thiên, Hàm Đoan Hải Kỳ, Nhất Vu Khiết Hi và Uất Trì Thiên Phong. Toàn cậu ấm, cô chiêu thế này liệu ai dành được vị trí Tướng quân nhỉ? Triều ta đến nữ nhân cũng có thể làm Tướng quân, chắc chắn là hai vị tiểu thư kia khá mạnh.

“Không biết cô nương hậu đậu đang nghĩ ngợi cái gì đây?”

Cô nương hậu đậu??

Cô nghe thấy tiếng nói nam nhân rất đỗi quen thuộc. Quay lưng lại phía sau lưng, qủa nhiên là vậy, dường như ngày nào cô cũng nghe mà không nhớ rõ là ai, thì cô đang tự hỏi não cô còn dùng được không đây!

“Ồ, ra là Triệu vương gia! Vậy cái từ “cô nương hậu đậu” kia là nói ta sao?” An Thục hỏi hắn với cái giọng hơi khó chịu đôi chút. Nhưng cô cảm thấy không thể tức giận như hàng ngày.

“Ở đây chỉ có cô thôi”

Rõ ràng là ngồi bên cạnh An Thục còn có Nhã Hoàng và Kỳ Thư quận chúa. Đối diện còn có rất nhiều các vị tiểu thư quý tộc. Chẳng lẽ hắn còn chưa quên được vụ việc hôm qua hay sao?

“Ngài có chắc là chỉ có mình ta không?”

“Chắc!” Câu trả lời của Nhất Sinh chắc như đinh đóng cột, bộ hắn giả mù hay mù thật vậy?

“Được thôi! Không so đo với ngài nữa”

Vừa dứt câu nói thì cuộc săn bắn cũng vừa hay bắt đầu, có tất cả bốn “thợ săn” đến từ bốn gia tộc.

Mới chưa đến hai khắc, nhưng Tích Lịch thiếu gia đã sở hữu ba con thú rồi. Phải thôi, từ nhỏ tên đó đã giỏi cưỡi ngựa, cũng là một cung thủ rất giỏi. Nhưng dần dần về sau thì Nhất Vu tiểu thư cũng săn được thêm rất nhiều con thú từ sâu trong rừng. Hàm Đoàn tiểu thư và Uất Trì thiếu gia mỗi người sở hữu một con, cuối cùng cả hai cũng đồng thời từ bỏ, chỉ còn lại Thượng Thiên và Khiết Hi.

An Thục ngồi lâu cũng chán nản, lên ngựa đi theo sau hai người kia trong buổi săn bắn. Người thì loanh quanh ngoài bìa rừng, người thì đi sâu vào trong trung tâm. Cô chạy theo Thượng Thiên chán rồi lại đi sau Khiết Hi. Ai mà biết được bên trong rừng có bao nhiêu nguy hiểm chứ.

“Nhất Vu tiểu thư, cô cũng gan dạ thật a~” Dọc đường không khí vô cùng chán nản, yên tĩnh.

“Đa tạ điện hạ! Tiểu nữ từ nhỏ được ca ca dạy cưỡi ngựa và bắn cung nên sau này cũng thành thạo được đôi chút rồi”

Vào được đến trung tâm khu rừng này, đột nhiên có một con hổ lao ra. Vẻ mặt nó hung hãn và khát máu đến thế!

Hổ sao? Trường săn bắn đang ra không thể có hổ ở đây mà“Điện… điện hạ! Bây giờ phải làm sao?”

“Rõ ràng con hổ này không hề muốn hại người! Nhưng nhìn nó…”

Đúng lúc đó thì đằng sau có hai tên thị vệ chạy tới, một người trong số đó giương cung bắn ngã con hổ, lúc này trông nó còn tức giận hơn.

An Thục không chịu được, liền nhảy xuống ngựa, hai mắt cô nhìn chăm chăm vào con hổ đó. Bây giờ cô với nó, người với thú, mắt đối mắt.

Chẳng hiểu vì sao con hổ đó liền quay đầu đi, quỳ xuống dưới chân cô, ngoan ngoãn như một con mèo lớn. Hai tên thị vệ đằng sau, nghĩ là nó định làm hại cô, liền bắn về phía nó, người ngoài nhìn là vậy, nhưng không ngờ lại bắn về phía An Thục. Cô quay đầu lại, dù muốn né thì cũng đã muộn rồi…

Phải làm sao đây… Hai tên kia muốn hại mình! Đầu thai chưa lâu mà phải chết như thế này sao?

Ngay lúc đó, Triệu vương vừa kịp phi ngựa tới, lập tức nhảy xuống ngựa, lao ra đỡ cái cung tên đó cho cô. Máu của hắn chảy xuống đất thành dòng, hắn nhanh chóng gục xuống. An Thục liền quay lại nâng đầu hắn lên, miệng cô chẳng thể cất nổi lời gì, lòng cô đau như dao cắt

- …

- Cô… lại nợ ta… một mạng nữa rồi

- Ta, không nghĩ ngươi lại vì ta mà không ngại nguy hiểm thế này…

- Cô không biết sao? Tại vì ta…

Hắn không còn sức lực mà nói nữa, hắn mất máu quá nhiều rồi. Dù chỉ là một cái tên, nhưng không ai biết rằng… trêи đầu tên có tẩm độc. Độc này nhẹ, nhưng lan ra từ từ, thấm vào cơ thể. Nội trong vòng mười lăm ngày, nếu không thể giải được độc thì sẽ dẫn đến cái chết. Đương nhiên không phải cái chết nhanh gọn, mà lại cái chết vô cùng đau đớn, chính loại độc này sẽ hành hạ chủ nhân cơ thể đó.

Loại độc này… Rõ ràng là nhằm vào ta… Mà sao ngươi lại đỡ nó chứ? Nếu ngươi mất mạng là do ta, vậy ta biết phải sống thế nào đây…

“Người đâu! Mau đưa Triệu vương gia đến Kỷ Hoa cung, ta trực tiếp chăm sóc cho ngài ấy”

Ai nghe đến câu nói này của An Thục cũng chẳng thể ngờ. Một lúc sau ngẫm lại rồi lại thấy vô cùng hợp lý. An Thục dù gì cũng là Triệu vương phi tương lai

“Hừm… Cuối cùng thì Triệu vương phi cũng làm nhiệm vụ của mình rồi nhỉ? Ai gia thật lấy làm mừng” Thái hậu bước đến từ đằng sau, nhẹ giọng khen ngợi.

“Mẫu hậu… Triệu vương phi gì chứ?”

Nghe xong câu nói đó thì Thái hậu phì cười. Bước đến gần An Thục, ghé sát tai nhỏ lời hỏi.

“Nha đầu ngốc! Có phải con có tình cảm với Sinh Nhi rồi không?”

“Mẫu… hậu! Sao có thể chứ?”

“Vậy con không biết “nam nữ thụ thụ bất thân” sao? Con lại cho người đi nó về tận cung trực tiếp chăm sóc”

“Aiya~ Không nói với người nữa! Con về cung đây. Dù gì thì tên đó cũng vì con mà bị thế này”

Hầy… Ta biết làm độc dược, nhưng không biết cách giải độc. Huống chi ta còn chưa từng nghe qua loại độc nguy hiểm này chứ? Bây giờ phải làm sao đây…

- oO0Oo-

- Ai lại định hãm hại người hoàng thất thế này chứ? Cho ta năm lá gan ta cũng không dám đâu

- Đó không phải chuyện chính bây giờ! Bây giờ phải tìm cách làm sao để giải được độc cho hắn.

Nghĩ lại mới nhớ! Trước đó hắn định nói cái gì ấy nhỉ? “Cô không biết sao? Tại vì ta…” Xong rồi cái gì nữa? Sao hắn không nói hết rồi ngất chứ! Làm ta thấy tò mò đến khó chịu thế này. Đúng là đáng ghét vẫn hoàn đáng ghét

“Thôi được rồi! Ngày mai muội đến hỏi sư phụ xem sao” Ngẫm một hồi, Ưu Ly chẳng nghĩ ra được cách gì, liền nhớ đến sư phụ đã dạy mình võ từ nhỏ.

“Được! Vậy cứ như thế đã. Ngày mai lên triều sắc phong cho Tân Tướng quân. Tiếc là tên đáng ghét này phải nằm dài ở đây” Cô khuôn mặt có đôi chút rạng rỡ. Nhưng ngoảnh đầu lại nhìn nam nhân đang vì mình mà bất tỉnh, cô lại dần chuyển sang cái giọng chán nản.

“Rồi rồi! Vậy bây giờ tỷ đi ngủ đi a~” Ưu Ly đẩy người An Thục, thúc giục cô đi nghỉ ngơi. Còn mình thì sắp xếp hành lý, chuẩn bị đến tìm sư phụ.

An Thục đi lên giường ngủ, nằm lăn qua lăn lại một lúc, rồi quay sang nhìn phía giường đối diện, chính là giường mà Triệu vương kia đang hôn mê.

Ta phải làm sao cho ngươi tỉnh lại đây?

- oO0Oo-

Trong chốc lát, mặt trời sau núi đã dần nhú lên. Trời rạng sáng tỏa ánh bình minh rực rỡ. An Thục tỉnh dậy thì thấy Ưu Ly đã đi rồi. Cô nhờ Thiển Nhi sửa sang chỉnh tề, rồi đi đến chính điện.

Trông cậy vào muội cả!

Trêи đường đi, dường như trong lòng An Thục lúc nào cũng thấy lo lắng, bồi hồi không yên.

“Điện hạ, người đừng lo lắng quá” Thiển Nhi thấy vậy, liền lên tiếng an ủi.

“Ầy, ta tin cái tên đáng ghét kia không chết sớm vậy đâu” Cuối cùng thì cô lại lên quyết tâm, tin tưởng vào cái tên đang nằm dài ở tẩm cung của mình.

- oO0Oo-

“Như Ai gia đã hứa, người đưa về cho Hoàng thượng con thú tốt nhất sẽ là Nhị phẩm Thượng Tướng quân. Hoàng thượng nhỏ tuổi, thích những con thú nhỏ. Tích Lịch thiếu gia đưa về được con Hồ ly và cũng là ngươi đưa về được nhiều thú nhất nên ta sắc phong làm Thượng Tướng quân. Tích Lịch Thượng Thiên nhận chỉ”

“Thần tiếp chỉ” Cái tên thiếu gia họ Tích Lịch kia quỳ xuống khấu đầu trước Thái hậu, dõng dạc nhận chỉ từ Thái hậu

Xì, Tích Lịch gia này cũng có phúc thật. Cha làm Thừa tướng, con cả làm Nhị phẩm Thượng Tướng quân.

Chợt lúc đó, có một tên lính chạy vào báo tin.

“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, bên phía Kỷ Hoa cung có người báo. Triệu vương gia đã tỉnh dậy rồi”

Mọi người trong điện ai nghe được tin đó cũng đều vui mừng. Riêng An Thục ngay lập tức rời khỏi điện ngay. Đến nơi thì đã thấy Ngự Thái y đến chẩn bệnh rồi.

“Thái y, tên đáng ghét này sao rồi?”

“Hồi Lam Thục công chúa, vương gia hiện giờ trạng thái đã ổn định hơn rồi”

“Được rồi! Ngươi lui đi”

Sau khi Ngự Thái y kia rời khỏi đó, An Thục lập tức chạy đến bên giường mà Triệu vương đang nghỉ ngơi. Hắn bây giờ đang ngồi tựa đầu vào thành giường, trông như đang ngủ nhưng thật chất hắn đang rất tỉnh táo.

“Oaa… Hoàng Nhất Sinh đáng chết! Ngươi làm ta lo lắng gần đổ bệnh rồi a”

Nhất Sinh kia nghe thấy lại cảm thấy trong lòng vừa vui, vừa hơi ngạc nhiên. “Cô nương hậu đậu” này từ bao giờ lại lo lắng cho hắn thế? Chuyện này lại rất lạ.

“Cô… lo lắng cho ta?”

“Ta đương nhiên lo lắng cho ngươi! Ngươi là vì ta…”

“Ta cứu cô để sau này cô báo ơn thôi”

Cái tên này quả nhiên thật đáng ghét! Đến lúc này rồi còn mạnh miệng nữa

“Ngươi cứu ta vừa vừa thôi! Cứu nhiều rồi đến lúc ngươi mất mạng ta lấy ai báo đáp?” Cô nghe thấy câu nói kia, trong đầu hiện ra vô số suy nghĩ. Cô quay lại hỏi hắn như chất vấn nhưng bằng cái giọng rất nhẹ nhàng như trêu ghẹo.

“Cô nói chí phải a~”

“Nhưng tại sao ngươi lại làm vậy?” Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô lại nhìn về phía Nhất Sinh hỏi với cái ánh mắt tò mò.

“Làm gì cơ?” Hắn lại hỏi ngược lại cô

“Chẳng thể nào ngươi lại cứ cứu ta hết lần này đến lần khác như thế được?”

Nghe đến câu hỏi này, Nhất Sinh hỏi sửng sốt. Phải ha! Trước khi hôn mê, hắn có lời chưa kịp nói hết vói An Thục. Bây giờ nhìn lại cô ấy với cái vẻ ngây thơ, hồn nhiên kia, hắn lại chẳng muốn nói ra nữa.

“Bởi vì ta…”
Bình Luận (0)
Comment