Tất cả mọi người đều chạy ra phòng lớn, những người đang khiêu vũ cũng dừng lại. Văn Hạ nổi giận đùng đùng đứng trước mặt Khâu Tư.
Dáng vẻ của Khâu Tư vô cùng đáng thương, một tay che má bên phải một tay bịt miệng mắt mở trừng trừng nhìn Văn Hạ như người ngoài hành tinh vậy.
Nhân vật nam chính, Tô Mạch uống đến mức đã ngủ gục ở một bên.
- Chuyện gì thế này? – Tô Tịch chạy đến hỏi Văn Hạ.
Mắt Văn Hạ vẫn không rời khỏi Khâu Tư, căm hận nói:
- Cô ta dụ dỗ chồng chị.
Tô Tịch nhìn theo ánh mắt của Văn Hạ. Đổi lại là người khác thì chắc chắn đã bị Khâu Tư làm cho giật mình, vấn đề cô ấy là Tô Tịch. Cô ta là tình địch cũ của Tô Tịch, mà Tô Tịch lại là bạn thân của Văn Hạ. Thế nên Tô Tịch thản nhiên nói một câu:
- Được. Đáng đánh lắm!
Những người khác đều đứng xung quanh như đang đợi xem vở diễn kịch tại đó. Văn Hạ chống nạnh đứng dậy, hình tượng thục nữ mà cô cố giữ cả buổi tối đã hoàn toàn biến mất, bây giờ hiện nguyên hình là một con hổ cái. Đúng vậy, không sai, cô cầm tinh con hổ mà. Cô lại là phụ nữ nên tất nhiên phải là hổ cái rồi. Ai bảo cô ta động đến người đàn ông của cô chứ?
Văn Hạ vừa nghe Tô Tịch nói như thế thì vội chạy ra ngoài. Kết quả, dưới ánh đèn nhấp nháy và tiếng ngạc xập xình, Khâu Tư đang nói gì đó bên tai Tô Mạch. Tô Mạch đã say nằm bò ra ghế không có phản ứng gì. Khâu Tư mặt mày tươi tắn, đang định làm tới. Thấy Khâu Tư như muốn ngoài lên người Tô Mạch, Văn Hạ đâu thể để cho cô ta cơ hội này. Cô liền lao đến kéo cô ta ra và tiện tay bạt tai cô ta một cái. Sau đó là cảnh tượng mà Tô Tịch đã nhìn thấy.
Đúng là Khâu Tư đã thì thầm bên tai Tô Mạch một câu. Cô ta hỏi:
- Anh uống say rồi à?
Tô Mạch không trả lời, có lẽ anh đã ngủ say. Cô ta nhìn thấy trên người Tô Mạch có một sợi tóc nên muốn vứt đi giúp anh nhưng từ góc Văn Hạ nhìn thì lại giống như cô ta nhoài lên người Tô Mạch. Thực ra cũng không có gì. Bị đánh cũng không sao, bị hiểu nhầm cũng không sao, điều quan trọng là cô đã trở thành người bị hại vô tội.
Xã hội này luôn thông cảm với người yếu, điểm này Khâu Tư hiểu rất rõ.
Cuối cùng sự việc không bị làm lớn thêm vì Mạc Đông đã đứng ra nói, chỉ là hiểu nhầm, đừng làm mất hòa khí. Sau đó, anh ra kéo Văn Hạ, Tô Mạch và cả Tô Tịch đi. Khi Văn Hạ chuẩn bị bỏ đi, mắt cô vẫn trừng trừng nhìn Khâu Tư. Nếu biết sớm hơn thì cô đã xử lý cô ta rồi. Ngày nào cô ta cũng để ý đến Tô Mạch của cô. Văn Hạ cô mà không tỏ ra uy phong thì cô ta sẽ coi cô là con mèo hen.
Tô Tịch tự nguyện đi theo Mạc Đông. Khi đi, cô ấy còn rất vui nên đã sớm quăng chuyện của Văn Hạ qua một bên, tỏ ra là một cô gái dịu dàng với người cô thầm thương.
Trên đường về nhà, Văn Hạ vẫn kiên trì tự mình dìu Tô Mạch nên Mạc Đông và Tô Tịch đi phía sau.
Vừa về đến nhà, Tô Mạch bắt đầu nôn, anh nôn đầy ra sàn nhà. Tô Tịch thở dài nói:
- Anh em liều mạng quá!
- Không sao đâu. Bình thường anh em cũng không bị ép uống quá nhiều như thế. – Văn Hạ vừa bận rộn lau sàn vừa giải thích với Tô Tịch, cô còn ngoái đầu nói với Mạc Đông:
- Anh mau ngồi đi. Tô Tịch, em tiếp anh ấy giúp chị.
- Đừng khách sáo. Đều là người nhà cả mà. – Mạc Đông nhìn Văn Hạ đang cẩn thận lau những thứ do Tô Mạch nôn ra rồi lại bận rộn lau người, gột quần áo cho anh mà Mạc Đông cảm thấy có chút ghen tị với Tô Mạch. Một người con gái có thể lo lắng cho một người con trai say khướt mà không kêu mệt, không ngại bẩn, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm, rất yêu anh ta. Như vậy mới có thể gọi là một gia đình.
Quả nhiên Tô Tịch không khách sáo. Cô ấy để mặc Tô Mạch say khướt và Văn Hạ bận rộn qua một bên, ngồi bên Mạc Đông cười nói:
- Anh Mạc Đông, anh ở đây mấy hôm?
Mạc Đông thu ánh mắt đang nhìn Văn Hạ về, nở nụ cười ấm áp:
- Hai ngày. Bên kia anh còn có việc phải xử lý.
- Hả? Không phải anh nói đến đây mở rộng việc kinh doanh sao? – Tô Tịch hơi thất vọng. Cô vốn nghĩ mình có thể ở bên Mạc Đông thêm vài ngày nữa.
Mạc Đông vẫn nở nụ cười. Dường như trên môi anh lúc nào cũng nở nụ cười như vậy khiến người ta vừa cảm thấy vừa dễ gần lại vừa xa cách.
- Mấy ngày nữa anh sẽ quay lại. Phải rồi, em vẫn chưa đi làm sao? – Mạc Đông bỗng nhớ ra hình như Tô Tịch cũng đã tốt nghiệp.
Tô Tịch cười gượng gạo. Cô đã tốt nghiệp lâu như vậy mà vẫn chưa đi làm, chưa đi tìm việc. Dường như bây giờ cô cảm thấy hơi xấu hổ. Ánh mắt cô dừng lại ở chỗ Văn Hạ, sau đó ngẩng đầu lên nói với Mạc Đông:
- Em và chị Văn Hạ mở tiệm cà phê.
Sáng hôm sau, Tô Mạch thức dậy kêu đau đầu. Văn Hạ quay lưng về phía anh không nói gì.
Tô Mạch vuốt tóc cô nói:
- Đau chết đi được. Sao mà đau thế cơ chứ?
Văn Hạ quay đầu lại tung chăn ném lên người anh, giận dữ nói:
- Đáng đời! Ai bảo anh uống cho lắm vào.
Tô Mạch cười hì hì lật chăn ra trùm lên người Văn Hạ, anh muốn ôm cô nhưng lại bị cô vùng ra nên đành dịu giọng nói:
- Đừng giận mà. Đó không phải là buổi họp lớp bình thường. Ở đó có rất nhiều bạn, bao nhiêu năm nay không gặp, đúng không? Khi em đi họp lớp, anh cũng không đối đầu với em mà.
- Tô Mạch, em coi thường anh, cực kỳ coi thường anh. Anh biết không? Tối qua, suýt nữa cô nàng Khâu Tư đó đã ăn thịt anh rồi. May mà có em đây mỹ nhân cứu anh hùng đấy. Nếu không thì. . . ặc ặc… Em thật sự coi thường anh đấy! – Văn Hạ giận dữ khiến Tô Mạch mơ mơ hồ hồ nhưng đại ý thì anh đã hiểu, có điều anh cảm thấy Khâu Tư không phải là người không hiểu biết như thế. Ở đó có rất nhiều người, cô ra sẽ không làm gì đâu. Có lẽ là Văn Hạ hiểu nhầm nhưng anh biết, tốt nhất đừng giải thích.
Vì trong thế giới của Văn Hạ, giải thích là che giấu, che giấu là có chuyện nhưng thật sự là khó nói rõ. Thế nên Tô Mạch đành phải để chuyện này mơ mơ hồ hồ trôi qua.
Tô Mạch vừa đến văn phong thì Khâu Tư đến. Khi đó anh chỉ muốn người mình không muốn gặp thì đừng gặp, nhưng không ngờ người ta lại cứ đến. Anh biết lời của Văn Hạ cũng không phải là nói dối, chắc chắn cô đã hiểu nhầm nhưng Khâu Tư cũng phải cho cô cơ hội hiểu nhầm chứ. Hôm nay, chắc chắn Khâu Tư đến là vì chuyện hôm qua.
- Hôm qua anh uống nhiều quá. Anh không sao chứ? – Khâu Tư dịu dàng hỏi.
- Không sao. Có điều vợ anh phải bận rộn suốt cả đêm. Mấy người thật quá đáng! – Tô Mạch cười khì khì nói. Chuyện cũ cũng chẳng có gì nhưng Khâu Tư nghe câu này cảm thấy hơi khó chịu mà vẫn cố kìm nén không thể hiện ra ngoài. Cô ta làm cho Văn Hạ vất vả như thế mới có thể nói là vui.
- Hì hì! Tối qua có chút hiểu nhầm. Em hi vọng là cô ấy không để ý. – Nói xong cô ta lấy tay xoa nhẹ chỗ bị Văn Hạ tát hôm qua.
Sáng sớm hôm nay Tô Mạch cũng có nghe Văn Hạ nói, cô đã cho Khâu Tư một trận. Anh xem hôm nay cô ta còn dám đi làm cho anh xem kiệt tác của cô không. Đương nhiên là Tô Mạch không tin. Anh biết tuy Văn Hạ tùy hứng nhưng cô rất lương thiện, rất biết điều, đặc biệt là biết đối nhân xử thế cũng được, xem ra hôm nay Văn Hạ thật sự không nói khoác.
- Ừ. Không sao. Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Phải rồi, anh sắp kết hôn. Em nhất định phải đến đấy nhé. – Tô Mạch ném quả bom lại cho cô ta mà không hề dự báo trước khiến bom nổ mà cô ta cũng không biết mình sai ở đâu.
Khâu Tư cười miễn cưỡng, chỉ muốn độn thổ ngay trước mặt anh. Cô ta bỗng cảm thấy mình thật tẻ nhạt, chẳng có khe hở nào cho cô xen vào giữa Văn Hạ và Tô Mạch. Căn bản là giữa hai người đó không hề có khe hở nào.
Buổi trưa, Tô Tịch chạy đến tiệm cà phê nói là sẽ đi làm ở đây khiến Văn Hạ giật mình. Cô vội nói, đừng đừng, chị có mời em đâu.
Tô Tịch nói như vậy vì tối qua cô ấy đã mời Mạc Đông đến làm khách ở đây và còn nói sẽ tự tay pha cà phê mời anh ấy uống. Cô ấy muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người trong mộng để mong cộng điểm cho mình. Thế nên cô phải nắm lấy cơ hội này vì buổi chiều Mạc Đông sẽ quay về Hàng Châu.
- Chị Muỗi, chị đừng chần chừ nữa. Cứ quyết định như vậy đi. Em sẽ làm công ở đây chiều nay. Chị trả tiền cho em được không? – Tô Tịch nói đầy trượng nghĩa. À không, nên nói là thái độ nhất thời bùng phát.
Văn Hạ nghe cô ấy nói như vậy thì vội gật đầu nói:
- Ừ. Em phải đền bù tổn thất do em gây ra đấy.
Tô Tịch cố nhịn. Cô ấy phải làm cô gái dịu dàng. Sao cô ấy có thể không độ lượng chứ? Nói là làm, cô ấy đi đến bên Mèo con, vỗ vai cậu:
- Hôm nay chị đến. Cậu nghỉ ngơi đi. Chị sẽ cho cậu tiền.
- Chị cho em tiền thật sao? Xin chị đấy. – Mèo con cười hì làm vẻ ngốc nghếch đáng yêu.
- Vì tình yêu, một chút tiền có đáng là gì. Hứ! – Tô Tịch quay người đi qua cậu.
Nghiên cứu cả buổi mà cô ấy vẫn chưa pha được tách cà phê ngon. Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô ấy đành phải nhờ Mèo con làm hộ. Khoảng hơn hai giờ, Mạc Đông sẽ đến. Mặt trời như thiêu như đốt, trên phố không có mấy người qua lại. Trong cửa tiệm chỉ có lác đác vài người.
Mạc Đông vừa bước vào thì mọi người đều quay ra nhìn làm anh giật mình vì tưởng mình vào nhầm hắc điếm.
- Anh Mạc Đông, anh đến rồi. – Rõ ràng là Tô Tịch buồn ngủ đến díp cả mắt nhưng vừa thấy Mạc Đông đến thì lập tức tỉnh như sáo.
- Ừ. Anh có chút việc nên đến hơi muộn. Nóng quá! Không có ai sao? – Mạc Đông khách sáo nói.
- Vâng ạ. Trời này thì có mấy người chịu ra ngoài đâu ạ. Phải rồi, anh Mạc Đông, anh uống gì? – Tô Tịch cười ngọt ngào, tíu tít nói.
Cho anh một tách cà phê là được rồi.
Tô Tịch giống như tiếp nhận thánh chỉ, vui vẻ đi về phía sau. Thực ra là cô ấy đi tìm Mèo con để giải cứu giúp mình.
Mạc Đông ngồi đó cũng thấy chán. Văn Hạ đang ngoài mua đồ. Trong cửa tiệm chỉ có một mình anh. Ngoái đầu lại nhìn ở góc thì thấy một giá vẽ. Anh bước tới lật mấy bức vẽ ra xem thì thấy những bức chân dung của Văn Hạ: cô cười, cô khóc, chau mày, bĩu môi. Thật sự rất sinh động, rất có hồn, dường như Văn Hạ đang đứng trước mặt anh cười vậy. Nụ cười của cô đẹp tựa ánh mặt trời.
Nhưng rốt cuộc ai đã vẽ những bức tranh này? Anh có thể nhận ra, tác giả của những bức tranh này phải có tình cảm rất sâu đậm với Văn Hạ. Nói như vậy thì vẫn còn một người đàn ông yêu Văn Hạ. Người đó là ai? Ai có thể cạnh tranh với Tô Mạch đây? Anh không khỏi cảm thấy tò mò.
Khi anh đang nghĩ đến những điều này thì Văn Hạ từ ngoài bước vào, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Đông, cô cười chào anh.
Mạc Đông đặt bản vẽ xuống, bước đến trước mặt cô nhẹ nhàng nói:
- Tối qua không sao chứ?
Văn Hạ nghe anh nhắc lại chuyện đó mà vò đầu xấu hổ nói:
- Không sao ạ. Thật ngại quá để anh chê cười.
- Đâu có. Tôi cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu. – Mạc Đông thành thật khen khiến Văn Hạ thấy rất ngại, mặt thoáng đỏ.
- Đáng yêu gì chứ? Tôi hung hăng như vậy mà. Hì hì! Phải rồi, Tô Tịch đợi anh lâu lắm rồi đấy. Anh đã gặp cô ấy chưa? – Văn Hạ nhớ đến nhiệm vụ hôm nay nên vội vàng nhắc nhở Mạc Đông.
- Ừm! Cô ấy đi pha cà phê rồi.
- Ồ! Hai người quen nhau rất lâu rồi ư? – Văn Hạ cố ý hỏi chuyện linh tinh giống như một phóng viên giải trí.
Mạc Đông không trả lời ngay. Dường như anh đang suy nghĩ xem rốt cuộc anh đã quen Tô Tịch bao nhiêu năm rồi. Một lát sau, anh thật lòng nói:
- Cũng khoảng mười lăm năm rồi. Hồi nhỏ, chúng tôi là hàng xóm của nhau. Lúc đó, tôi và Tô Mạch, còn cả mấy cậu nữa cùng chơi với nhau. Tô Tịch ngày nào cũng đi theo chúng tôi.
Ấn tượng của Văn Hạ về Mạc Đông dường như lại tốt lên vì trực giác của cô mách bảo rằng, Mạch Đông là người đàn ông tốt. Anh ấy thật sự suy nghĩ về câu hỏi của người khác và còn biết trả lời giúp người khác. Điểm này, anh ấy hơn Tô Mạch.
- Thật là thích! Tôi chỉ có anh trai là chơi với tôi lâu như vậy thôi. Hai người đúng là duyên phận hiếm có. – Nhiệm vụ của Văn Hạ hôm nay là tế nhị nói cho Mạc Đông biết, anh ấy và Tô Tịch cực kỳ xứng đôi nhưng dường như Mạc Đông lại không hề nghĩ như thế vì anh chỉ cười không nói gì.
- Sao cô và Tô Mạch vẫn chưa kết hôn? – Mạc Đông hỏi câu hỏi bản thân mình muốn hỏi vì anh cảm thấy Tô Mạch không phải là người đàn ông sợ kết hôn. Thậm chí anh có thể nhận ra Tô Mạch rất mong ngóng và nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình.
Nụ cười trên miệng Văn Hạ đã tắt, thay vào đó là thoáng chút u sầu:
- Tôi sợ ly hôn. – Quả nhiên đầu óc Văn Hạ không như người bình thường, vẫn chưa kết hôn mà đã sợ ly hôn. Nếu như để mẹ cô nói thì bà chắc chắn sẽ hỏi cô, ăn rồi cho ra thì còn ăn làm gì? Người mẹ này thật không giống giáo viên chút nào. Như vậy mà cũng đi dạy trẻ con. Thực ra cũng không đúng. Nhìn Văn Hạ là biết, cô mạnh mẽ vậy cơ mà.
Mạc Đông nghe cô nói như vậy thì im lặng. Anh gõ nhẹ tay trên mặt bàn, sau một hồi mới trầm ngâm nói:
- Thực ra cũng không phải sợ. Chuyện gì cũng thế, nghĩ càng nhiều thì càng khó chịu. Nó giống như là tự làm khổ, tự giày vò chính bản thân mình vậy. Thà rằng nên tận hưởng hiện tại, ít nhất còn được sống vui vẻ. Chuyện sau này có ai chắc chắn được đâu.
Anh không cố gặng hỏi. Một là chuyện của Tô Mạch thì anh không tiện nhúng tay vào, hai là anh không biết tại sao, anh nghe Văn Hạ nói không muốn kết hôn thì lại thầm cảm thấy vui nhưng anh đã cố kìm nén được niềm vui đó. Anh luôn tin vào khả năng kìm nén cảm xúc của mình.
Nhìn khuôn mặt u sầu của Văn Hạ. Cô gái này không biết là hạnh phúc hay long đong đây? Có lúc được quá nhiều người yêu cũng là tai họa vì tình yêu là chuyện của hai người, một đôi mới hạnh phúc. Cái gọi là hạnh phúc chính là anh nhìn về phía cô thì cô cũng trùng hợp ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, nói một câu:
- Ồ! Hóa ra anh cũng ở đây.
Hai người đều không biết nói chuyện đến lúc nào thì Tô Tịch bê cà phê ra. Hương cà phê đậm đặc bay vào mũi Văn Hạ. Nhìn khuôn mặt ngập tràn mong đợi của Tô Tịch, cô nghĩ tình yêu luôn ở bên cô và cô thật sự rất hạnh phúc vì có thể ở bên Tô Mạch như vậy. Thực ra Mạc Đông nói đúng, sống tốt hôm nay mới là quan trọng, không nên đem tương lai ra làm áp lực quá lớn đối với mình. Liệu hôm nay, cô có thể nói với Tô Mạch rằng:
- Anh cưới em đi.