Hạ Mạch 86 Độ

Chương 39

Văn Hạ ngồi trên taxi, nước mắt cứ trào ra. Vừa rồi cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước cô nàng Khâu Tư đó. Cô ta muốn xem cô khóc. Không có chuyện đó đâu. Nhưng vừa lên xe thì nước mắt cô không kìm lại được khiến người lái xe nghĩ cô bị làm sao nên liên tục nhìn cô qua kính chiếu hậu.

- Nhìn gì mà nhìn? Chú chưa thấy người đẹp khóc bao giờ sao? Hu hu hu hu. - Bây giờ Văn Hạ đang rất bực, thấy ai cũng không vui nên giọng nói cũng đầy tức tối.

- Cô bé, đừng khóc nữa. Có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ? - Chú lái xe tốt bụng nói. Không những chú ấy không bực mình mà còn quay lại khuyên cô.

- Hu hu hu hu! Cháu và chồng cháu cãi nhau. Cháu làm cho anh ấy tức quá bỏ đi rồi. Hu hu hu! - Văn Hạ cũng không biết tại sao. Dù sao bây giờ cô đang rốì bời. Cô không biết nên làm thế nào. Cô rất sợ. Tất cả mọi người hỏi cô, cô đều muốn nói. Dường như như vậy có thể làm cô thấy nhẹ nhõm hơn.

- Hóa ra là vì chuyện này. Các cháu còn trẻ, đợi khi cháu bằng tuổi chú thì cháu sẽ biết. Chẳng có gì đáng để cãi nhau. Hai người gặp nhau đã là chuyện khó khăn lắm rồi. Người xưa nói đó là duyên phận, cần phải trân trọng. Có vấn đề gì thì hãy nói chuyện với nhau. Đàn ông ấy à, có lúc cũng cần được dỗ dành. Chưa chắc đã phải là cháu sai nhưng cháu cũng nên dành cho họ chút sĩ diện. - Chú lái xe kiên nhẫn giảng giải cho Văn Hạ và kể về cuộc hôn nhân của mình cho cô nghe.

- Nhưng anh ấy không cần cháu nữa. - Văn Hạ gào lên.

- Làm gì có chuyện không cần dễ dàng như vậy chứ? Nếu nói không cần là không cần thì chú và vợ chú đã chia tay nhau không biết bao nhiêu lần rồi. Cô bé à, cháu về nhà dỗ dành chồng đi. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua thôi. Vợ chú cũng thường làm như vậy mà. - Chú lái xe vừa rẽ vừa chỉ cho Văn Hạ một chiêu.

Văn Hạ nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Thật chứ ạ?

- Thật đấy. Chú bảo đảm mà. - Chú lái xe một tay giữ vô lăng, một tay vỗ ngực lớn tiếng nói.

Văn Hạ vốn định quay về cửa tiệm thu dọn nhưng cô lại nghĩ mình không nên xuất hiện với bộ dạng như thế này nên cô đã rẽ đến nhà Cẩm Sắt. Dù sao Cẩm Sắt cũng biết cô thế nào, cô cũng không phải xấu mặt lần đầu. Thế nên khi cô gõ cửa, Cẩm Sắt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô thì thoáng giật mình kinh hãi. Cô biết, không cần phải nói gì, tất cả đều viết trên khuôn mặt đó.

- Hai em lại cãi nhau rồi. - Cẩm Sắt rót một cốc nước từ trong bếp đi ra đưa cho Văn Hạ mắt sưng đỏ và nói một câu khẳng định chứ không phải một câu nghi vấn để định nghĩa cho việc Văn Hạ đến đây.

- Lần này rất nghiêm trọng. Tô Mạch có thể không cần em nữa rồi. Em phải làm sao đây? - Tuy Văn Hạ không khóc nổi nữa nhưng giọng cô vẫn nức nở, chu miệng ra giống như đứa trẻ bị người lớn mắng.

- Tô Mạch không cần em nữa ư? Chuyện gì vậy? - Mặt Cẩm Sắt vẫn trắng bệch. Mấy ngày nay cô ấy cũng bị nỗi đau giày vò. Từ sau hôm Hà Khanh bỏ đi, hai người cũng không liên lạc gì với nhau. Theo lời Văn Hạ nói thì Hà Khanh thật sự không cần Cẩm Sắt nữa rồi.

- Là hiểu nhầm, hiểu nhầm rất lớn. Em không thể nói rõ được. Chị ơi, em phải làm thế nào đây? - Văn Hạ biết một hai câu cũng không thể nói rõ được nên tổng kết bằng một câu cuối cùng, hiểu nhầm, thật sự là hiểu nhầm. Bây giờ cô gặp ai cũng đều nói, Tô Mạch không cần cô nữa rồi và phải làm thế nào. Bệnh nặng thì chạy vạy khắp nơi là như vậy đấy.

- Em hãy giải thích cho cậu ấy hiểu. Em cũng phải bình tĩnh. Sao lại xảy ra chuyện hiểu lầm đó? Em phải suy nghĩ cho kỹ. Chị thấy Tô Mạch cũng không phải là người không thấu tình đạt lý đâu. Em kiên nhẫn nói chuyện với cậu ấy thì có lẽ sẽ không sao đâu. Hai em ấy à, phải biết trân trọng những gì mình có, đừng như chị. Chị đã sai rồi Haizzz! - Cẩm Sắt kiên cường đến mấy thì cũng vẫn chỉ là một người phụ nữ, nghĩ đến chuyện đau lòng của mình mà cô xúc động đã muốn khóc.

Tuy cô luôn muốn đẩy Hà Khanh đi xa, muốn anh không quay lại nữa, không muốn anh nhìn thấy cô đau đớn, buồn tủi nhưng khi những điều này thật sự xảy ra thì cô lại không chịu đựng nổi. Cô phát hiện ra rằng, khi không có Hà Khanh, cô thật sự không có chút kiên cường nào, cô sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Hóa ra, mọi thứ trong quá khứ đều là ảo ảnh. Cô không thể nào quên được.

- Chị, chị làm sao thế? Sắc mặt chị vẫn tệ như vậy sao? Còn nữa chị và anh Hà Khanh. . . - Văn Hạ nhíu mày hỏi Cẩm Sắt. Vừa rồi do cô quá buồn nên không chú ý đến sắc mặt của Cẩm Sắt, giờ vừa nhìn thấy cô đã giật nảy mình, khuôn mặt đó giống như người đang ốm nặng vậy.

- Văn Hạ, em nói xem. . . không có con. . . có phải là chuyện rất lớn không? - Cẩm Sắt nhìn xuống nền nhà, chần chừ hỏi, giọng vô cùng não nề.

- Em xin chị. Bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Không có con thì làm sao? Khoa học kỹ thuật bây giờ rất phát triển. Hơn nữa, có rất nhiều trẻ mồ côi đợi người nhận nuôi. Như vậy cũng có thể coi là làm một việc tốt mà. Thật đấy! Em không tán thành việc lấy trẻ con ra nói chuyện. . . không đúng, chị, chị. . . - Văn Hạ nói quá nhanh nên nói xong mới sực tỉnh. Cô bắt đầu suy nghĩ đến chuyện trước đây và bây giờ. Cuối cùng, cô đã hiểu. Đúng rồi. Đúng là Cẩm Sắt không thể sinh con được sao? Sao cô lại ngốc như vậy chứ? Sao cô lại chậm hiểu như vậy chứ?

- Phải. Chị đang nói về mình. - Cẩm Sắt yếu ớt nói.

Văn Hạ nhìn Cẩm Sắt bằng đôi mắt đỏ mọng đầy khó hiểu. Không phải là cô không tin những điều cô ấy nói mà cô không tin Cẩm Sắt vì chuyện này mà ly hôn với Hà Khanh. Đây là sự không tin tưởng đốì với hôn nhân, là sự quay lưng lại với tình yêu.

- Anh Hà Khanh có biết chị vì chuyện này mà đòi ly hôn không?

Lần đầu tiên, Văn Hạ nói giọng lạnh lùng với người chị học khóa trên mà cô sùng bái từ nhỏ, cô như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

- Biết. Chị không chịu nổi nữa rồi. Chị không dám nói cho anh ấy biết. Chị không biết phải đối diện thế nào với anh ấy. Anh ấy có áp lực của anh ấy, có gia đình của anh ấy. Chị không thể ích kỷ như thế. Em có hiểu được không? – Cẩm Sắt nước mắt lưng tròng nhìn Văn Hạ. Cô ấy hy vọng có thể

thấy chút sức mạnh ở Văn Hạ. Ít nhất nó cũng khiến cô cảm thấy rằng cô ấy không hoàn toàn sai.

Văn Hạ thở dài. Cô ngồi trên sofa cầm tay Cẩm Sắt giống như mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, điềm tĩnh hơn rất nhiều, dù trong lòng rất đau khổ nhưng cô vẫn dịu dàng nói:

- Chị, chị sai rồi.

Tay Cẩm Sắt run rẩy nhưng cô ấy không né tránh mà tiếp tục nghe Văn Hạ nói.

- Chị làm như vậy mới là ích kỷ. Chị đã từng nghĩ, anh Hà Khanh mới là người chị nên tin tường nhất chưa? Chị tự mình quyết định như vậy, sao anh ấy có thể chấp nhận được chứ? Ý nghĩ đầu tiên của anh ấy là chị không còn yêu anh ấy nữa, không đủ tin tưởng anh ấy nữa. Anh ấy không thể làm chỗ dựa cho chị nữa. Con cái rất quan trọng nhưng điều quan trọng nhất đối với anh ấy là chị. - Câu này của Văn Hạ khiến Cẩm Sắt giật mình. Cô ấy tròn mắt nhìn Văn Hạ. Đúng rồi. Cô ấy đã quên mất. Hôm đó, Hà Khanh cũng hỏi cô ấy, lẽ nào em không biết điều gì là quan trọng nhất đối với anh sao?

Cô ấy mới là điều quan trọng nhất nhưng cô ấy đã đẩy anh đi xa, khiến anh hoài nghi mọi thứ, hoài nghi tình cảm bao nhiêu năm qua, hoài nghi chính mình, hoài nghi cả cuộc hôn nhân của họ.

- Em luôn nghĩ rằng, yêu một người thì nên giữ chặt người đó. Giống như Tô Mạch, có rất nhiều người con gái hơn em, xứng với anh ấy hơn em nhưng em nghĩ rằng, chi có ở bên em thì Tô Mạch mới hạnh phúc nhất vì em yêu anh ấy nhất. Em sẽ không vì những lý do nói rằng như vậy sẽ tốt cho anh ấy mà từ bỏ anh ấy vì không có anh ấy thì em sẽ không sống nổi mất. Sao anh ấy lại không cần em chứ? Em mới là người con gái tốt nhất mà. Chị, chị phải có lòng tin như em. Chị hãy tin em. Chị nên nói chuyện với anh Hà Khanh. Tình cảm bao nhiêu năm mà mất đi như vậy thì đau lòng lắm. - Văn Hạ thật lòng nói từng câu từng chữ. Cô nói cho Cẩm Sắt nghe và cũng là nói cho bản thân mình nghe. Cô sẽ phải cố gắng, cố gắng để Tô Mạch tha thứ. Cô phải sống cho tốt. Cô không thể để những con yêu ma quỷ quái đó đến quấy nhiễu cuộc sống hạnh phúc của họ. Một lần nữa, cô trở nên kiên định lạ thường.

- Nhưng anh ấy không đến tìm chị.

- Chị, chúng ta cùng quay lại theo đuổi đàn ông nhé. Phụ nữ nên như vậy, mạnh mẽ một chút, tích cực một chút, để cho đàn ông cũng hiểu được cảm giác được theo đuổi là như thế nào. - Văn Hạ nắm chặt tay Cẩm Sắt khích lệ cô ấy. Có thể nói người ở bên Văn Hạ thì phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ, nếu không thì sẽ dễ dàng bị kích động ngay.

Cẩm Sắt nửa tin nửa ngờ nhìn cô rồi khẽ gật đầu.

Khi Văn Hạ từ nhà Cẩm Sắt bước ra thì tâm trạng cô đã khá hơn rất nhiều. Khi nghĩ đến việc giúp đỡ người khác thì bản chất cô thật lương thiện. Tuy cô biết chưa chắc Cẩm Sắt đã thực sự quay lại theo đuổi Hà Khanh vì tính cách và tính khí của một người không thể thay đổi chỉ sau một hai câu nói nhưng cô biết, ít nhất lòng Cẩm Sắt cũng không còn buồn như thế nữa. Cô cũng nên có phương hưóng mới cho mình. Cô đã nghĩ rồi. Mình có chỗ sai của mình, Tô Mạch có chỗ đúng của anh, lời của chú lái xe cũng đúng, lời của Cẩm Sắt cũng đúng, thế nên cô phải thay đổi. Bước đầu tiên, cô quyết định đến nhà bà nội đón Hắc Hắc về, tạo không khí gia đình ấm cúng cho Tô Mạch để anh thấy vui.

- Sao mắt cháu sưng thế? Cháu khóc à? - Bà nội ngồi trên sofa nhìn cô chăm chú cả buổi, không vui hỏi.

- Chắc là thế ạ. Tô Mạch bắt nạt cháu. Nhưng, hì hì, cháu sẽ đánh bại anh ấy. - Văn Hạ biết không gì có thể giấu được con mắt của bà nội. Nói dối không bằng nói thật dù sao họ cũng cãi nhau như cơm bữa.

- Ừ. Cháu phải kiềm chế nó. Hắc Hắc còn nhỏ mà đã đón về rồi sao? Tối nay, cháu ăn cơm ở nhà bà nhé. Bà nội sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu. - Xin chú ý lời nói của bà nội. Bà nội không biết nấu cơm. Bao nhiêu năm qua cũng không biết thế nên Văn Hạ luôn có cảm giác bà nội thật hạnh phúc.

- Bà nội, cháu đã hứa với Tô Mạch, tốì nay sẽ về nhà nấu cơm. Hì hì! Mai cháu đến chơi với bà nhé. - Văn Hạ nói với bà nội bằng giọng nũng nịu đáng yêu khiến bà nội rất vui.

Nói chuyện với bà nội xong thì cô bế Hắc Hắc về nhà rồi chạy đi mua cả đống đồ. Cô tắm cho Hắc Hắc, cho Hắc Hắc ăn rồi dọn dẹp hết đống bừa bộn và bắt đầu nấu cơm. Lại một đống bừa bộn nữa. Cô thầm mắng mình vô dụng. Nhưng khi cô đã làm được một bàn thức ăn, đương nhiên có vẻ bề ngoài không đẹp mắt lắm nhưng chắc là mùi vị cũng không đến nỗi nào. Dù sao cô cũng đã hoàn thành.

Lúc này, Hắc Hắc cũng đã ăn no dụi dụi dưới chân cô. Lông nó rất mượt, vừa đen vừa bóng. Đôi mắt nó nhỏ xíu như hai hạt đậu. Văn Hạ rất thích điều đó. Cô cúi xuống bế nó lên, hôn mấy cái, cười khì khì nói:

- Ngoan nào, bố con sắp về rồi.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, thức ăn trên bàn đã nguội. Hơn mười một giờ rồi. Văn Hạ ôm Hắc Hắc đặt vào ổ. Cô buồn chỉ muốn khóc. Anh không về nhà. Muộn như vậy rồi mà anh vẫn chưa về nhà. Nhưng cô có nên gọi điện cho anh không? Liệu anh có nghe điện thoại của cô không?

Cô cố trấn tĩnh mình, ấn phím tắt "1" gọi. Nhưng khi đầu bên kia vừa nghe máy thì sau hai giây không nói gì. Đầu bên kia đã nghe thấy tiếng cô quát:

- Cô không biết xấu hổ hả? Cô cứ đợi đấy.
Bình Luận (0)
Comment