Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Chương 11

Đầu giờ chiều mùa đông.

Dưới bầu trời lạnh băng, thành phố này giống như là một tờ giấy lớn nhàu vừa được mở ra, rừng cao ốc ở phía trên nếp gấp, in chiếc bóng nhợt nhạt trong ánh nắng vàng, kéo dài đến đường chân trời.

Cửa và vách tường phòng tiếp khách hiện đại hóa cũng làm từ thủy tinh, các nhân viên luôn không khỏi dừng lại soi mình một cái.

Hạ Thừa Tư chìm đắm trong ánh sáng màu vàng, bởi vì ngũ quan trên gương mặt anh rõ ràng nên mội nửa chìm vào bóng râm, một nửa ngay cả lông mi cũng khoác lên ánh vàng kim mềm mại. Anh uống một hớp trà, nhìn Sâm Xuyên Quang đang ngồi đồi diện và Bùi Thi được một đám đàn ông mặc đồ tây bao quanh ở phía sau một cái, rồi nhíu mày:

“Cho nên, tôi tương đối vinh hạnh mời được bà Sâm Xuyên làm thư ký riêng của mình.”

Vấn đề này rõ ràng cho thấy là anh đang nhìn Bùi Thi nói, nhưng Sâm Xuyên Quang lại nhích lại phía trước một chút, thong dong trả lời thay cô: “Tiểu Thi cảm thấy rất hứng thú với nhà hát Kha Na. Tôi nghĩ là sợ anh Hạ sẽ băn khoăn, nên mới che giấu thân phận của tôi. Đó là một lời nói dối có thiện ý, hi vọng anh Hạ đừng để trong lòng.”

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Hạ Thừa Tư, vẻ mặt Bùi Thi vẫn lạnh nhạt trước sau như một. Cô yên lặng đi về bên cạnh Hạ Thừa Tư, cây bút bi trong tay cũng bị nắm vang khẽ lên ken két.

Song có điều Hạ Thừa Tư chỉ nhìn cô trong giây lát, rồi quay lại nhìn về phía Sâm Xuyên Quang, duy trì dáng vẻ tương đối phong độ:

“Dĩ nhiên không rồi. Tôi vẫn cho rằng tập tục của Nhật là một khi phái nữ kết hôn sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, không nghĩ rằng anh Sâm Xuyên lại có ý nghĩ rất hiện đại.”

“Trên phương diện này, đương nhiên tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của Tiểu Thi.” Tuy không nhìn thấy, nhưng trên mặt Sâm Xuyên Quang vẫn duy trì nụ cười thản nhiên từ đầu đến cuối.

Hạ Thừa Tư lại nhìn nhìn Bùi Thi, lông mày anh tuấn giãn ra và nhẹ thở một hơi, dường như là một loại giễu cợt không tiếng động. Anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Chúng ta nên nói thẳng chuyện chính đi.”

‘Được.”

Sâm Xuyên Quang vỗ vỗ tay. Một người đàn ông áo đen bên cạnh hành động nhanh chóng đưa đến một văn kiện. Anh đưa bàn tay đeo nhẫn ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa thật dài kẹp lấy phần văn kiện kia, đẩy về phía Hạ Thừa Tư.

“Đúng như tôi đã nói trong điện thoại, chúng tôi sẽ cung cấp kho nhạc lớn hơn Kha Thị. Hợp tác với chúng tôi nhất định sẽ có ưu thế hơn Kha Thị. Dụ Thái, phiền cậu giải thích với anh Hạ một chút.”

“Dạ!” Dụ Thái đứng thẳng lưng lên, nói khá sinh động: “Anh Hạ, trong phần văn kiện này có giá mới tăng của chúng tôi. Trên nền tảng ứng dụng của điện thoại di động Summer, chúng tôi sẽ cho thêm vào hệ thống Vi Kênh vừa khai thác, không những gửi clip và bài hát đi nhanh, còn tăng thêm hệ thống nhận biết giọng nói, lúc mở ứng dụng Vi Kênh còn có thể giảm đi thời chờ ít hơn 0.5 giây. Then chốt nhất chính là, hệ thống này tương thích với dòng smart phone trên 90% trị trường.”

Điện thoại di động Lyrik của tập đoàn Hạ Thị mới vừa ra mắt thị trường năm ngoái. Thiết kế ban đầu và chiến lược thị trường cũng do tự mình Hạ Thừa Tư làm, thế hệ đầu tiên vừa đẩy ra thị trường đã có tiếng vang tương đối khả quan. Có điều kể từ khi Hạ Na và Kha Trạch đính hôn, Hạ Thừa Tư tuân theo ý nguyện của cha mình chuyển lực chú ý đến nhà hát Kha Na, việc của Lyrik giao lại cho Hạ Thừa Kiệt. Không ngoài dự liệu, Hạ Thừa Kiệt vừa bắt đầu tiếp quản công việc này thì thị phần Lyrik đã giảm kịch liệt, cho đến năm nay gần như bị vây trong tình cảnh im tiếng. Mấy ngày gần đây Hạ Thừa Tư dự định mượn cơ hội đính hôn của hai nhà Hạ – Kha để hợp tác với Kha Thị, cho thêm kho nhạc vi tính của họ vào trong hệ thống điện thoại di động, nhằm chấn hưng sản nghiệp điện tử của Hạ Thị. Nhưng nửa đường lại nhảy ra một kẻ ngán bước, một công ty lớn muốn thay thế Kha Thị trở thành đối tác làm ăn với Hạ Thị.

Lúc này Bùi Thi mới chợt hiểu ra, hóa ra công ty này là Mori, cũng chính là chữ viết tắt của “Sâm Xuyên” Morikawa.

Nhưng ngay sau đó, Dụ Thái lại đưa cho Hạ Thừa Tư một chiếc điện thoại di động.

“Chúng tôi đã đặt hệ thống trong chiếc điện thoại này, anh có thể giữ lại tự mình thử nghiệm xem.”

Hạ Thừa Tư cầm lấy chiếc điện thoại và văn kiện, nghịch hệ thống Vi Kênh mà Dụ Thái nhắc đến trong chốc lát: “Mori rất có thành ý, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc thử xem có được không.”

Tiếp theo Hạ Thừa Tư và Sâm Xuyên Quang nói chuyện khoảng nửa tiếng thì cuộc hội thoại mới kết thúc.

Bùi Thi tiễn Sâm Xuyên Quang ra xe, khom lưng nhìn về phía anh trong xe, thở dài thườn thượt: “Sếp, hôm nay thật cám ơn anh. Nếu như không phải anh ra mặt cứu viện thì có thể em sẽ gặp nạn thật rồi.”

Sâm Xuyên Quang quay về phía cô, đôi mắt xinh đẹp nhưng không có tiêu cự nhìn chỗ khác: “Không cần cám ơn. Ông tạm thời thay đổi chủ ý, muốn anh đến giúp em mà thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Bùi Thi lại càng thở phào nhẹ nhõm, “Em còn tưởng rằng lão gia đã ghét em rồi.”

“Dĩ nhiên không phải, ông vẫn rất thích em, em cũng biết mà.”

“Vậy thì tốt. Vậy anh đi thong thả nhé, em tiếp tục về làm việc đây.” Bùi Thi vẫy vẫy tay với anh và Dụ Thái.

“Thi Thi tạm biệt, đừng làm việc quá cực khổ nhé!” Dụ Thái vẫy vẫy tay đầy nhiệt tình.

Sâm Xuyên Quang không nói gì nữa, chẳng qua là cười nhẹ với cô, rồi ra lệnh cho tài xế lái đi.

Dụ Thái quay đầu nhìn Bùi Thi đưa mắt tiễn bọn họ đi, một lát sau gương mặt cười rạng rỡ kia biến thành rầu rĩ thật nhiều: “Thiếu gia Sâm Xuyên, bên phía lão gia phải làm sao đây?”

Sâm Xuyên Quang vẫn trầm mặc, lấy điện thoại di động ra nhấn xuống, bấm số điện thoại. Điện thoại vang lên thật lâu, bên kia mới truyền đến một tiếng nói đàn ông:

“Quang.”

Nghe ra người đó khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, kèm theo tiếng nước chảy róc rách, tiếng nói trầm lắng lại đầy mạnh mẽ.

“Ông ngoại, hôm nay con đã gặp mặt Hạ Thừa Tư.” Sâm Xuyên Quang nói bình thản, nhưng nghe thấy anh gọi “ông ngoại”, không chỉ có Dụ Thái mà dây thần kinh của tất cả mọi người trong xe cũng không khỏi căng thẳng hết cả người.

“Chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần phải báo cáo với ông.” Lời nói của Sâm Xuyên Đảo Trì Dã mang tốc độ chậm, có làn điệu riêng biệt của đàn ông kiểu cũ, “Còn chuyện gì nữa?”

Sâm Xuyên Quang muốn nói lại thôi một hồi lâu: “…. Không có.”

Kết quả là lời này vừa thốt ra thì đối phương đã cúp điện thoại. Sâm Xuyên Quang xuất thần nhìn về phía điện thoại di động trong chốc lát, rồi gọi lại lần nữa.

“Lại có chuyện gì?”

Tiếng nói của Sâm Xuyên Đảo Trì Dã có một chút không kiên nhẫn, lại khiến cho Sâm Xuyên Quang không khỏi hít vào một hơi: “Ông ngoại, tại sao lại muốn triệt tiêu người chồng trên danh nghĩa đã sắp xếp cho Tiểu Thi tại Kha Thị.”

Tiếng nước chảy liên tục vang lên ở đầu bên kia trong chốc lát, Sâm Xuyên Đảo Trì Dã mới chậm rãi nói: “Quang, con cho rằng cô gái kia thật sự thích con sao?”

Sâm Xuyên Quang nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên.”

“Đã như vậy thì bảo cô ta sinh cháu cố trai cho ông đi.”

Sâm Xuyên Quang ngẩn người, nói kinh ngạc: “Chuyện này… hoàn toàn không thể nói làm là làm được. Huống chi, con và Tiểu Thi còn chưa kết hôn.” Nói đến phần sau, gương mặt anh hơi ửng đỏ. Ngay cả tự xưng “watakushi” cũng trở thành “watashi” thường dùng. (1)

(1) Trong tiếng Nhật “watakushi” là cách nói “tôi” khiêm tốn, chỉ nói chuyện với người lớn, cấp trên hoặc người mà chúng ta tôn kính. Mà watashi là cách tự xưng lễ phép bình thường.

“Ông muốn xác định cô gái này có nguyện sống chết vì con hay không mới có thể suy nghĩ đến việc cho các con kết hôn. Lần sau khi nhìn thấy các con, ông muốn nhìn thấy người thứ ba.”

Điện thoại lại bị cắt đứt một lần nữa.

Sâm Xuyên Quang cực kỳ hối hận, căn bản là không nên gọi cuộc điện thoại thứ hai. Anh luôn hiểu rõ cá tính của ông ngoại, càng nhiều lời sẽ càng sai nhiều.

Dụ Thái quay đầu lại, vẻ mặt cảm thông cộng thêm khó xử: “Việc này, việc này, việc này nên làm thế nào ạ? Lão gia hoàn toàn không biết ngay cả tay của Thi Thi anh cũng chưa chạm qua nữa….”

Sâm Xuyên Quang thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, lâm vào trầm mặc.

Nhờ phúc của Sâm Xuyên Quang, hôm đó Bùi Thi được thả về nhà trước thời gian. Nhưng mà nhiệm vụ mới Hạ Thừa Tư bố trí lại khiến cô có áp lực hơi lớn — Thử nghiệm điện thoại Sâm Xuyên Quang cho anh. Mặc cho cô cường điệu nói rằng quan hệ của mình và Sâm Xuyên Quang không tiện nhận phần việc này, nhưng Hạ Thừa Tư dùng thái độ nghiêm nghị không đổi, nói rằng anh tin tưởng cô, cương quyết đưa điện thoại cho cô.

Cảnh chiều vàng chiếu trên tòa cao ốc chót vót, đường phố lúc cơm chiều vắng lặng hơn bình thường rất nhiều. Bùi Thi đổi xong thẻ sim, vừa bật điện thoại vừa đi vào phòng bếp, vậy mà hệ thống lại thông báo đã đăng ký số điện thoại vào Vi Kênh Mori.

Sau đó, chưa đến một giây thời gian, cô đã liên tục nhận được Vi Kênh của ba người và có hai lời mời kết bạn.

Người đầu tiên có hình đại diện là một tấm ảnh màu hồng nhạt, đôi mắt trang điểm đậm, hai gò má phồng lên không theo trào lưu mỹ nữ chính thống. Người này dù là chương trình chat messenger gì cũng trực tuyến hai mười bốn giờ, không cần phải nói, đương nhiên là Hàn Duyệt Duyệt.

“Ôi, Thi Thi chị có đùa không, chị mà cũng dùng Vi Kênh sao? Điều này quá kỳ lạ rồi!” Giọng nói của Hàn Duyệt Duyệt tràn ngập kinh ngạc.

Người thứ hai chính là Dụ Thái đầu nhuộm tóc vàng cười vô cùng rạng rỡ:

“Thi Thi!!!” Tin cũng như người.

Người thứ ba có ảnh đại diện là hình Anime Tử Thần Toshiro.

“Chị, chị lạc hậu lâu như vậy cuối cùng cũng bắt đầu dùng vi kênh rồi.”

Nghe thấy tiếng nói trong trẻo rành mạch của Tiểu Khúc vang lên trong điện thoại, Bùi Thi bất giác nhìn ra ngoài phòng bếp một cái — Cậu ngồi trong phòng kế bên, nói chuyện lớn tiếng là cô cũng có thể nghe được, có cần thiết phải vậy không…..

Bùi Thi nhanh chóng trả lời hai tin Vi Kênh của Hàn Duyệt Duyệt và Dụ Thái, rồi hô lên một tiếng về phía gian phòng của Tiểu Khúc: “Tiểu Khúc, em đừng lười nữa, muốn nói chuyện thì đến phòng bếp.” Nghe nói thấy đối phương nói “Ờ, xem xong tập này sẽ đến”, cô không khỏi lắc đầu, uống một hớp nước, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị làm cơm, thêm hết toàn bộ đồng nghiệp vào, nhưng khi nhìn thấy một tin nhắn cô bị sặc một cái:

Xác nhận lời mời kết bạn:

Người sử dụng: Tư

Nội dung xác nhận: “Hạ Thừa Tư”

Hình đại diện là ảnh chụp xa của nhà hát Kha Na, thật là khá có phong cách bản thân.

Bùi Thi vỗ vỗ ngực, xác nhận lời mời kết bạn của Hạ Thừa Tư, không biết có nên chào hỏi đối phương hay không. Không chào hỏi thì có vẻ không lịch sự, nhưng chào hỏi thì có thể hơi cố ý quá hay không? Nếu như chào hỏi thì gửi tin thoại hay là viết chữ? Gửi tin thoại có vẻ hơi ngốc, viết chữ thì lại hơi quá cố ý….

Cầm lấy quả trứng gà xuất thần hồi lâu, lại bỗng nhận được tin Vi Kênh của đối phương.

Nhìn thấy bong bóng tin thoại bên cạnh ảnh hiển thị của Hạ Thừa Tư, Bùi Thi ngỡ ngàng và hơi khẩn trương, ngừng thở bấm vào bong bóng kia. Sau đó tiếng nói Hạ Thừa Tư truyền đến qua loa phát:

“Em đã về nhà?”

Ngoại trừ mang theo một chút âm điện tử thì không có khác biệt nhiều với bình thường nghe thấy. Nhưng bởi vì ghi âm mà không phải là gọi điện thoại nên không cần phải trả lời lại lập tức. Bùi Thi suy nghĩ thật lâu, hắng giọng mốt cái, nhấn phím ghi âm nói: “Đúng vậy, vừa về đến.”

Giọng nói đã gửi đi, Bùi Thi ngây ra một chút, nghe lại giọng ghi âm của mình một lần, đột nhiên cảm giác hơi có chút xấu hổ.

Hạ Thừa Tư trả lời lại tin Vi Kênh rất nhanh: “Gửi lời hỏi đến anh Sâm Xuyên thay tôi.”

Bùi Thi xấu hổ hơn, chỉ trốn tránh đề tài: “Được. Anh ăn cơm chưa?” Sau khi gửi đi xong, cô lại muốn bổ sung chút gì đó, rồi cảm thấy không có gì hay để nói, nên dứt khoát ném điện thoại di động sang một bên.

Ném như thế mãi đến giờ cơm tối, Bùi Khúc cũng không khỏi cắn đũa nghiêng đầu nhìn Bùi Thi một cái: “Chị, chị đang chờ điện thoại quan trọng sao? Cứ nhìn điện thoại di động mãi.”

“Không phải, là cấp trên giao cho chị nhiệm vụ thử nghiệm điện thoại di động, chị xem chức năng thôi.” Nói là nói vậy, nhưng trong lòng Bùi Thi lại càng hối hận vì đã hỏi Hạ Thừa Tư một câu “anh ăn cơm chưa”. Đối Phương vẫn không trả lời, giống như cô thật là có vẻ vừa ngốc nghếch lại vừa thừa thãi.

Khó có được một buổi tối nhàn hạ, Bùi Thi và các bạn gửi qua gửi lại tin Vi Kênh suốt cả một buổi tối. Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn mới, cô luôn kéo xuống dưới chữ “Tư” theo bản năng. Nhưng dù tin tức trên đó nhảy loạn thế nào, cái nick kia vẫn chẳng có chút phản ứng nào giống như đã chết rồi vậy.

Ba bốn tiếng qua đi, điện thoại di động báo hiệu lượng pin đã cạn, Bùi Thi mới phát hiện mình đã lãng phí nhiều thời gian trên Vi Kênh nhàm chán này như vậy. Cô vừa định đi sạc điện, thì trên màn ảnh điện thoại lại xuất hiện một hàng chữ: “Tư gửi đến bạn một tin thoại.”

Cô hơi giật mình, nhanh chóng mở ra hộp thư.

“Mới vừa ăn xong rồi.”

Nghe thấy tiếng của Hạ Thừa Tư, Bùi Thi mới nhớ ra buổi tối anh luôn có thói quen tăng ca, hiện tại chắc là vừa mới nhìn đến tin nhắn. Nhưng mà cô cũng hơi không dám trả lời tin nhắn — Nếu như anh tiếp tục không nhìn tin trả lời, đây chẳng phải là càng thêm xấu hổ hay sao?

Cô nhìn bong bóng tin thoại bên cạnh ảnh hiển thị của Hạ Thừa Tư, lại bấm một lần nữa như không có việc gì.

“Mới vừa ăn xong rồi.”

Cuối cùng có nên trả lời không? Cô nhìn chằm chằm bong bóng, lại nhấn một cái nữa.

“Mới vừa ăn xong rồi.”

Lúc nãy trò chuyện với mấy đồng nghiệp nam, có người thì ồn ào, có kẻ nói giọng nhừa nhựa giống như mới tỉnh ngủ, hoặc là hưng phấn như chọi gà, hoặc là giọng khàn như bị nhiễu âm, hoặc là có người nói liên tục 60 giây không hề ngừng lại…. Không ai giống như Hạ Thừa Tư, giọng nói chuyện trầm ấm, đồng thời cũng rất sung mãn chín chắn.

Trước kia hình như rất hiếm để ý, vậy mà giọng nói của Hạ Thừa Tư lại dễ nghe như vậy. Bùi Thi suy nghĩ một chút, vì để chắc ăn, cô gửi một khuôn mặt cười qua.

Cũng không lâu sau, cô lại nhận được một tin thoại.

“Bây giờ đã trễ thế này rồi còn chưa ngủ sao.”

Lần này câu dài hơn một chút, không chỉ có âm sắc sung mãn như mới vừa rồi, còn mang theo âm cuối lôi cuốn lại tràn ngập vẻ nam tính đặc biệt. Khóe miệng Bùi Thi không khỏi nhoẻn lên, đi đến bên cửa sổ nhẹ nhàng nói vào điện thoại di động: “Vẫn còn chưa ngủ.”

Màn đêm buông xuống, thành phố được phủ lên một tấm màn nối liền màu xanh lá.

Trong tập đoàn Thịnh Hạ, Hạ Thừa Tư để điện thoại di động xuống, gọi lại Ngạn Linh vừa hoàn thành công việc: “Tôi nghe nói hôm nay chị khuyên Bùi Thi thôi việc.”

Quả nhiên không thể nào trốn tránh. Hai chân Ngạn Linh vắt chéo lên nhau, sắc mặt hơi tái nhợt, ôm chặt văn kiện thật dày trong ngực: “Đó là bởi vì… bởi vì cô ta làm giả lý lịch.”

Hạ Thừa Tư ký tên lên một phần hợp đồng, viết lên ngày tháng, ngay cả động tác ngước mắt nhìn cô ta cũng giảm bớt: “Tiền lương và kinh nghiệm của Bùi Thi cũng không bằng chị, nhưng chị nên biết, cô ấy và chị là cùng cấp.”

“Đúng vậy.”

Hạ Thừa Tư không đáp lại bất cứ câu gì. Sắc mặt Ngạn Linh càng ngày càng khó coi.

Cô ta nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn chăm chăm vào gương mặt đẹp đẽ cúi xuống của anh. Thật ra thì tuổi anh nhỏ hơn cô rất nhiều. Nhìn từ mọi phương diện cũng là người được cô chăm sóc. Nhưng tại sao cô chưa bao giờ từng hiểu rõ được anh, thậm chí là tự đáy lòng cũng cảm thấy sợ hãi anh.

Cuối cùng Ngạn Linh như từ bỏ tất cả đấu tranh, thấp giọng nói.

“Thật xin lỗi thiếu tổng, ngày mai tôi sẽ đưa đơn xin thôi việc.”

Cô không phải là đứa trẻ lần đầu ra xã hội, cũng rất rõ thực tế và giá trị của mình. Cô cũng sẽ không có giấc mộng cô bé lọ lem. Cho nên dù đối tượng yêu đương của cô là anh chàng có tướng mạo anh tuấn lại nhỏ tuổi hơn mình. Nhưng trong cuộc tình cô vẫn sắm vai chị gái độc lập tài giỏi, hôm nay sẽ phải vứt bỏ công việc, cũng không biết còn giữ được bạn trai hay không.

Nhưng mà câu trả lời của Hạ Thừa Tư lại nằm ngoài dự đoán của cô: “Ai bảo cần chị trình đơn xin thôi việc hả?”

Ngạn Linh hơi mơ hồ.

“Nếu như không phải nhờ chị, tôi vẫn sẽ không thể xác định được một số chuyện. Coi như là chị có nửu ưu điểm, nửa khuyết điểm.”

Ngạn Linh mừng rỡ ngẩng đầu, lại hỏi có vẻ hơi trẻ con: “Thật sao?”

Hạ Thừa Tư cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi, chẳng qua đẩy hợp đồng cầm trong tay lên phía trước một chút: “Ngày mai gửi cái này cho Sâm Xuyên Quang.”

Trong nháy mắt nụ cười của Ngạn Linh đông cứng lại trên mặt. Cô chần chờ trong chốc lát, nhận lấy hợp đồng của Hạ Thừa Tư: “Thiếu tổng, cậu…. cậu thật sự muốn hợp tác với Mori?”

Hạ Thừa Tư làm tiếp phần việc đang dang dở trên máy tính: “Ừ.”

“Nhưng mà cậu nên biết động cơ của bọn họ không đơn giản, lúc này bỏ nhiều tiền, chỉ là vì, là vì…”

“Vì ép cha tôi phá sản sao?”

Cô không thốt ra lời được, thế nhưng anh lại dễ dàng nói ra. Hơn nữa còn khiến người ta sợ hãi hơn cả cô tưởng tượng. Cô vốn cho rằng Mori vô duyên vô cớ cho một cơ hội kinh doanh khổng lồ như thế, không chỉ vì muốn thâu tóm một phần sản nghiệp của Hạ Thị, nhưng đáp án của anh đúng là….

“Hóa ra, trong khoảng thời gian này cậu do dự là bởi vì Mori và Hạ Thị có thù oán sao?”

“Không, chỉ là vì tranh thủ tăng giá càng cao, giống như là chức năng Vi Kênh mới cho vào.” Hạ Thừa Tư nói điềm nhiên, “Sáng nay tôi đã chuẩn bị nhận lời họ rồi.”

Đêm tối giống như là một miệng chậu máu to lớn, nuốt sống nơi nơi của rừng cao ốc.

Ngạn Linh càng cảm giác được sâu sắc mình thật sự không thể hiểu người đàn ông này: “Nhưng chủ tịch không còn trẻ tuổi, nếu quả thật phá sản…”

Hạ Thừa Tư ngồi trước cửa sổ sát đất, giống như một quý tộc người Pháp ngồi ven biển trước sau như một. Cử chỉ thỏa đáng của anh là do mẹ giáo dục, nhưng ánh mắt lại không giống bất cứ ai. Nó giống như nước biển mùa đông, lạnh buốt lại thâm sâu khó lường.

Cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười thản nhiên.

“Có lẽ sẽ nhảy lầu đó.”

Đi ra khỏi văn phòng tập đoàn Thịnh Hạ, đúng lúc Ngạn Linh nhìn thấy bạn trai cô đến đón như thường lệ. Cậu ta rất ân cần quấn khăn quàng cổ cho cô, nắm tay cô, lúc nói chuyện phả ra làn sương trắng trong không khí đêm đông lạnh lẽo: “Linh Linh, làm tăng ca đến trễ vậy à.”

Nhìn khuôn mặt cậu bạn trai trẻ tuổi và đôi mắt sâu lắng bao hàm dịu dàng, Ngạn Linh đột nhiên cảm giác mình sai vô cùng – Ban đầu lúc cậu ta đeo đuổi mình, sao cô lại cho rằng cậu ta giống Hạ Thừa Tư chứ?

Cô vùi đầu vào ngực bạn trai.

Hiếm khi cô làm nũng như thế, cậu bạn trai vừa mừng vừa lo, ôm lấy cô gắt gao. Nhưng mặc kệ ôm chặt thế nào, cũng không thể làm nội tâm cô trở nên ấm áp.

Tính tình chủ tịch lăng nhăng lại khó chịu, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã đi theo ông nhiều năm.

Mà thiếu tổng… Là người mà cô chẳng dám nói ngay cả là một chữ.

Theo bóng đêm từ từ thăm thẳm, cả thành phố đã biến thành vô sổ bản vẽ xanh thẳm vô tận. Lúc này cao ốc Thịnh Hạ càng giống như là một ác quỷ đen tối đầu đội trời chân đạp đất, lẳng lặng quan sát thế giới trụy lạc này.

Người đàn ông trên tầng cao nhất kia dường như đã sớm hòa thành một thể với thành phố này, xa hoa, căm phẫn và lạnh lùng.

Vài ngày sau.

Tại hiện trường vòng đấu bán kết cuộc thi âm nhạc cả nước.

Một chùm đèn chiếu màu vàng soi sáng trung tâm sân khấu, trên sân khấu đặt một cây đàn piano tam giác màu đen. Bùi Khúc mặc áo sơ mi trắng ghi-lê đen, thắt chiếc nơ màu xám, đang trình diễn bài “Khúc luyện thanh” của Rachmaninoff (2).

(2): Sergei Vasilievich Rachmaninoff (1 tháng 4 năm 1873 tại Novgorod - 28 tháng 3 năm 1943 tạiBeverly Hills) là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ piano và nhạc trưởng người Nga.

“Khúc luyện thanh” là bản nhạc không lời duy nhất trong tất cả tác phẩm của Rachmaninoff, nhưng nó cũng không cần bất cứ lời ca nào để tô điểm. Tay trái của Bùi Khúc gần như nhẹ đến mức giảm đi tiếng nhạc đệm, giai điệu chính chậm chạp mà chứa chan tình cảm chảy ra từ giữa ngón tay của cậu, giống như rừng rậm Russia bị bảo tuyết mùa đông phủ trắng xóa, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng bông tuyết vỡ vụn.

Bản nhạc này vốn là một bản hết sức bi thương, ngay lúc này càng được cậu diễn dịch ưu thương đến cực điểm. Nhất là điểm quan trọng sau khi âm cao theo tay phải chuyển đến âm thấp của tay trái, Bùi Khúc như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn lên trên, đôi môi nhẹ mím, ánh mắt giản đơn gần như trong suốt, từng âm tiết nặng nề đánh trúng trái tim người nghe, khiến cho một số người xem cũng không khỏi đỏ vành mắt.

Bùi Thi dẫn theo Hàn Duyệt Duyệt ở trong thính phòng xem Bùi Khúc biểu diễn, nhớ đến mình cũng từng thường xuyên dùng violin biểu diễn bản nhạc này. Cũng không biết tại sao, mỗi lần nghe bản nhạc này, cô luôn nhớ đến cha – Không, nói chính xác là mặc kệ nghe thấy bản nhạc gì, cô cũng sẽ nhớ đến cha mình.

Trong đám bạn đồng lứa với cô và Bùi Khúc, khẳng định có rất nhiều người không biết, trên thế giới này thật sự có một loại tình cảm sẽ đau đớn đến mức khiến người ta khó có thể hô hấp, điều này khiến cho tất cả ân oán tình ái đều trở nên không còn quan trọng, đó chính là nỗi nhớ nhung một sinh mệnh đã mất.

Hơn nữa người rời đi là người thân yêu nhất của họ.

Bùi Thi nhắm mắt lại, nhớ đến dáng vẻ cha mình một ngày trước khi ông nhảy lầu.

Trong trí nhớ cho đến bây giờ cha cô luôn mang dáng vẽ ôn hòa nho nhã, khóe môi nhếch lên tự nhiên trời sinh khiến ông dường như luôn mang theo nét cười trên gương mặt. Nhưng mà ngày đó không biết ông gọi điện thoại cho ai, giận đến gương mặt gần như méo mó, giọng nói cũng cất cao đến mức trở nên hơi đáng sợ.

“Mày là tên lường gạt!! Mày hại tao phá sản, cuối cùng làm như vậy có mục đích gì?!… Mày là kẻ điên!!”

Nhưng ông mắng vào điện thoại trong chốc lát, bên kia giống như đã cúp máy rồi. Ông ném ống nghe nặng nề trên mặt đất, lần đầu tiên nói tục: “Mẹ nó!”

Ống nghe rơi xuống đất, dường như ông vẫn chưa hả giận, lại đi đến đạp thêm một cú thật mạnh. Không biết qua bao lâu, ông mới để ý đến hai đứa bé đang khiếp sợ ở góc tường, ông có chút thẹn quá thành giận quát với chúng:

“Các con tránh ra!”

Hai chị em sợ cực kỳ, giống như hai con vật nhỏ hoảng hốt trốn về phòng. Nhưng không qua một tiếng sau, Bùi Thiệu trở về phòng, bàn tay to đặt lên đầu bọn họ một lần nữa.

“Thi Thi, Khúc Khúc, thật xin lỗi… Mới vừa rồi ba lại hung dữ với các con như vậy.” Bóng dáng ông mơ hồ trong bóng tối, giọng nói cũng khe khẽ.

“Không có gì đâu ba.” Tiểu Khúc nắm bàn tay to của cha bằng bàn tay nhỏ bé mủm mỉm, vô cùng biết điều nghiêm túc nhìn ông, “Chúng con biết tâm trạng ba không tốt.”

Bùi Thiệu nhìn gương mặt không rõ ràng lắm của con gái, nghẹn ngào nói:

“Thi Thi, con có trách ba không? Ba quá vô dụng… Tất cả tiền cũng bị người ta lừa rồi.”

“Ba ơi, không có tiền đâu sao, sau này bọn con lớn sẽ kiếm tiền nuôi ba…”

…………….

…………….

Bùi Thi nhớ rất rõ ràng, khi ấy vừa nói xong câu kia, một giọt nước mắt nóng hổi đã rơi lên mu bàn tay cô. Nhưng mỗi lần nghĩ đến đây, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra ngày hôm sau, vành mắt của cô cũng sẽ không nhịn được nóng lên.

Lúc ban đầu cô luôn nghĩ, cô không nên nhớ đến người cha yếu đuối lại không có ý thức trách nhiệm này. Nhưng sau khi cô biết được nguyên nhân hậu quả, cô không chỉ càng thêm đau lòng cho ông, mà trong lồng ngực còn luôn mãi oán hận mãnh liệt không cách nào thở nổi….

Cô híp mắt nhìn lên phía sân khấu trình diễn.

Hiện tại sau khi Bùi Khúc đã trải qua tất cả, mà vẫn càng ngày càng lương thiện, trình diễn nhạc càng ngày càng rành mạch, kỳ ảo. Điều này gần như hoàn toàn ngược lại với cô.

Lúc này có người bên cạnh muốn đi vào trong ngồi, cô và Hàn Duyệt Duyệt lập tức đứng dậy nhường chỗ trống. Nhưng động tác cô mất thăng bằng suýt nữa té ngã nên lập tức đưa tay chống vào lưng tựa ghế ngồi phía sau. Cô ngại ngùng cười với người phía sau, vừa định ngồi trở lại thì người phụ nữ phương tây có vóc dáng béo núc lại hít vào một hơi.

“Oh my god!” Bà ta lắc lắc đầu, lập tức chỉ vào ngón tay của Bùi Thi, nói một tràng tiếng Ý với người phiên dịch trẻ tuổi bên cạnh.

Bùi Thi lập tức rút tay mình về.

“Thưa cô, xin cho hỏi có phải cô từng học đàn violin không?” Sau khi người phiên dịch hỏi ra những lời này, người phụ nữ ngoại quốc kia lại khoa tay múa chân nói rất nhiều, phiên dịch nói tiếp: “Bà ấy nói cho đến bây giờ bà chưa từng nhìn thấy người có thể kéo ngón trỏ và ngón út ra được như vậy, gần như là 180 độ, nghệ sĩ đàn violin hàng đầu cũng không có.”

Bùi Thi hơi cảnh giác lấy tay phải nắm tay trái: “Tôi chưa từng học, chẳng qua là trời sinh dây chằng co giãn tương đối lớn mà thôi.”

Thật ra thì đâu chỉ có ngón trỏ và ngón út có thể kéo ra, ngay cả khoảng cách ngón trỏ và ngón áp út cũng có thể kéo thành 100 độ. Nếu như cô thả lỏng, toàn bộ tay cũng có thể mềm như là mì sợi vậy, các kiểu vặn tay nhìn từ góc độ người bình thường sẽ hơi ghê tởm. Cũng bởi vì ngón tay có chút dị dạng như vậy nên trước kia khi tay cô chưa bị thương, những bài nhạc mà người khác kéo đến tay rút gân thì cô lại kéo rất dễ dàng, tốc độ trình diễn còn có thể vượt xa người thường.

Đúng lúc này Bùi Khúc kết thúc trình diễn, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên như sấm toàn hội trường.

Sau khi Bùi Khúc về nước, đây là trường hợp chính thức biểu diễn đầu tiên. Quả nhiên là được thành công lớn. Bùi Thi ngồi xuống, cười nói với Hàn Duyệt Duyệt: “Quả nhiên là Tiểu Khúc cừ khôi. Chị đoán cậu ấy sẽ đoạt được giải cao.”

Nhưng Hàn Duyệt Duyệt kéo tay trái của cô, tách ngón út cô ra: “Mẹ ơi, trong thoáng chốc vừa rồi em cảm thấy ngón tay chị cũng có thể xoạc ra đó. Thi Thi, chị thật sự không có học đàn sao?”

“Trước kia có học qua một chút, có điều đã sớm quên mất rồi.” Bùi Thi trả lời có lệ rút tay lại, “Chị đã sớm nói với em, chị chỉ thích nhạc, bản thân không thích chơi nhạc cụ.”

Người phiên dịch trò chuyện với người phụ nữ ngoại quốc kia trong chốc lát, rồi lại nói với Bùi Thi: “Thưa cô, tay cô và tứ chi đều rất thon dài, hơn nữa lại có độ dẻo cao vô cùng, thiên phú tốt đến vậy mà không học nhạc cụ quả thật rất lãng phí.”

“Sau này hãy nói đi, hiện giờ tôi phải bận những việc khác.” Bùi Thi đứng lên, vỗ vỗ vai Hàn Duyệt Duyệt, “Chị đi tìm Tiểu Khúc trước, em lưu ý đánh giá của giám khảo giúp chị.”

Quả nhiên là Bùi Khúc được đánh giá cao nhất hôm đó, bước vào vòng chung kết như một trò chơi.

Xế chiều, Bùi Thi và Hàn Duyệt Duyệt đến sau sân khấu bắt đầu chuẩn bị thi bán kết đàn violin. Lúc xem nhóm đàn piano tranh tài, Hàn Duyệt Duyệt còn luôn nói cười với Bùi Thi, nhưng nhìn thấy danh sách người xếp hàng trước cô ta càng ngày càng ít, còn người trong thính phòng càng ngày càng nhiều, cô ta bỗng trở nên im lặng.

Trình diễn trên sân khấu là một chàng trai béo lùn mặc bộ tuxedo trông buồn cười, đầu đổ đầy mồ hôi kéo tác phẩm số hai mươi tám “Nhạc dạo và điệp khúc tùy tưởng điệu A” của Saint-Saëns (3). Người ngoài nhìn cậu ta có lẽ chỉ biết bật cười nói vài câu như “haha, đầu tóc và áo sơ mi của cậu ta đều ướt” hoặc là “Ôi, kéo đàn thôi, sao lại đau khổ vậy, mặt cũng nhăn hết cả”. Nhưng trong mắt Hàn Duyệt Duyệt, mỗi lần cây vĩ cậu ta kéo, mỗi động tác bấm nốt cũng khiến tim cô ta đập tăng lên.

(3)Camille Saint-Saëns sinh năm 1835 tại Paris, mất năm 1921 tại Algiers) là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ đàn piano, đàn organ, nhạc trưởng, nhà phê bình nghệ thuật người Pháp. Ông là một trong những nhà soạn nhạc quan trọng của thời kỳ Lãng mạn.

Trong mắt cô ta, chàng trai này biểu diễn đã rất hoàn mỹ, quả thật giống hệt như trong CD. Nhưng sau khi trình diễn, giám khảo lại không đánh giá cao cậu ta vì “thiếu hụt đặc sắc cá nhân”.

Lúc trước nhìn đoạn phim thi đấu, cô ta vẫn cảm thấy những người này đều không đáng được nói đến, thế nhưng khoảnh khắc này cô ta bắt đầu dao động…

Cuối cùng lúc người trước cô trình diễn, cô nói với Bùi Thi bên cạnh đang nhàn nhã ung dung: “Thi Thi, em cảm thấy em không ổn.”

“Tại sao?” Bùi Thi giật mình nhìn cô ta, đôi mắt dưới ánh đèn càng có vẻ thêm sâu thẳm.

“Em khẩn trương quá, khẳng định không bình thường. Lần này có rất nhiều cao thủ dự thi, làm sao em có thể giành được giải nhất đây?” Hàn Duyệt Duyệt nắm chặt violin, cây đàn gác trên cổ cũng đầy cả mồ hôi của tay cô ta.

“Không phải đã sớm nói rồi sao, không quan trọng thứ hạng. Cố hết sức là được, như vậy mới có thể tranh thủ cơ hội trình diễn sau này.”

“Nhưng đây là cuộc thi đó, làm sao có thể không để ý đến thứ hạng chứ?” Hàn Duyệt Duyệt gần như sắp khóc lên, “Em cảm thấy em không được.”

Bùi Thi nhìn người đang dự thi trên sân khấu một cái, suy tư trong giây lát, ném bản nhạc “Trầm Tư” đã sửa đổi trong tay vào thùng rác, “Đợi chút nữa đến lượt em, em hãy phát huy tốt bản nhạc bắt buộc Wachsman . Đến khi thời điểm tự do thì em kéo “Ghen tỵ”

Hàn Duyệt Duyệt ngơ ngác: “Tại… tại sao?”

“Lúc em học bản “Ghen Tỵ” không có áp lực, hơn nữa cũng có thể biểu diễn được phong cách cá nhân, sức cuốn hút vẫn rất quan trọng.”

Hàn Duyệt Duyệt nhìn thùng rác một cái: “Nhưng mà, bản nhạc kia chị đã cực khổ sửa đổi… Như vậy không phải quá lãng phí rồi sao?”

“Cực khổ là vì thành quả, không có thành quả thì cực khổ cũng vô dụng.” Bùi Thi vỗ vỗ vai cô ta, “Duyệt Duyệt, Heraclitus đã từng nói một câu rất nổi tiếng “Không có ai tắm hai lần cùng một dòng sông”, không biết em có từng nghe chưa?”

“Có ý gì….”

“Trên thế giới dù là chuyện gì cũng không thể xuất hiện hai lần. Còn nhớ bức hình phân tích trái tim con người trên sách sinh vật mà chúng ta đã học không, những cái đó cũng là do máy tính mô phỏng ra. Trên thực tế, mỗi một trái tim cũng không giống nhau, giống như là vân tay của chúng ta vậy, là có một không hai. Bản nhạc em thích, phong cách trình diễn của em, tình cảm em biểu đạt thông qua bản nhạc đều là có một không hai. Chỉ cần em trình bày được những đặc sắc này, dù là tài năng không nhiều cũng sẽ gặp được người thưởng thức.”

Hàn Duyệt Duyệt nhướng mày, giống như là một đứa trẻ rất dễ bị mắc lừa: “Có thật không?”

“Dù hiện tại người em đối mặt là Hạ Na, cũng đừng nên cảm thấy sợ. Bởi vì người em phải vượt qua, phải sáng chói hơn cũng chỉ có bản thân em.” Bùi Thi vỗ vỗ vai cô ta, “Nhớ kỹ, những người khác đều không liên quan gì đến em.”

Cuối cùng lúc Hàn Duyệt Duyệt lên sân khấu vẫn có chút khẩn trương.

Có điều đúng với kiểu Bùi Thi lường trước, cô ta có sở trường với kiểu kích tình tráng lệ của “Ghen Tỵ” hơn, chứ không phải là bản nhạc đo ni đóng giày cho cô ta.

Cô ta mặc váy màu đen, trình diễn bản “Ghen Tỵ” màu đỏ chói.

Giờ khắc này ngay cả khúc đàn cũng biến thành hoa hồng chiến thắng, hương thơm tỏa ngát, hào nhoáng xinh đẹp, lộng lẫy đến mức có thể sánh ngang với bầu trời mùa hè, vĩ đại như bản tế ca Dionysus của Nietzsche (4).

(4) Dionysus trong thần thoại Hy Lạp là vị thần rượu nho, con trai của thần Zeus với một công chúa người trần tên Semele.

Friedrich Wilhelm Nietzsche (15 tháng 10, 1844 – 25 tháng 8, 1900) (IPA: [ˈfʁiːtʁɪç ˈniːtʃə]) là một nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa đương thời, và triết học.

Quả nhiên dù là nghệ sĩ hay là nhạc sĩ, miễn là nhân vật hành động đều phải là người sáng tạo chứ không phải là thợ thủ công.

Dù sao mỗi sinh mệnh cũng là một đóa hoa đặc biệt, nó chỉ nở một lần, không thể phục chế, cũng sẽ không có lại.

Hàn Duyệt Duyệt nhận được tiếng vỗ tay không thua kém gì với Bùi Khúc.

Trong trận đấu bán kết, hai người Bùi Thi khổ tâm đào tạo đều gặt hát được không tệ. Cô gửi tin nhắn cho Hàn Duyệt Duyệt nói mình ở ngoài cửa đợi cô ta. Sau đó gần như rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội của cả nhà hát.

Vừa mới đi ra khỏi hội trường, gió lạnh đã thổi ùa vào mặt, tách ly cung điện âm nhạc long trọng bên trong với thế giới thực tại. Cô nhìn tay trái của mình, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy nó.

Mỗi sinh mệnh cũng là một đóa hoa đặc biệt, nó chỉ nở một lần, không thể phục chế, cũng sẽ không có lại.

Phải chăng đóa hoa kia của cô đã từng nở rộ tại Luân Đôn năm đó?

Cô thở hắt một hơi trong không khí giá rét trầm trọng.

Lúc này có người từ phía sau ôm lấy cô gắt gao.

Bùi Thi đột ngột ngước mắt, vừa định quay người lại, nhưng bên tai lại vang lên tiếng nói quen thuộc: “Kha Thi, anh biết ngay là em.”

Bùi Thi chết trân.

“Em khoan phủ nhận. Hãy nghe anh nói hết.” Người đàn ông nói vội vàng, “Chỉ cần em thừa nhận, bằng lòng về bên anh, anh sẽ chia tay với Hạ Na lập tức, sau này em nói gì anh đều nghe hết.”

Trời xanh giống như khoác lên một lớp sương trắng mịt mù.

Bùi Thì cười cười chẳng biết làm sao, cô tránh khỏi ngực anh ta, quay người về nhìn anh ta với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Kha, sao anh lại nhận lầm người rồi?”

Chóp mũi và khóe mắt của Kha Trạch đều ửng đỏ, cũng không biết có phải do nguyên nhân trời lạnh hay không. Anh ta ngừng thật lâu, giọng nói hơi khàn khàn:

“Tiểu Thi, trở về bên cạnh anh.”

Những lời này thật sự đúng là đã muộn hết năm năm.

“Tôi hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh thật sự nhận lầm người rồi.” Bùi Thi nhìn đồng hồ, “Bạn tôi còn đang chờ, xin lỗi tôi đi trước.”
Bình Luận (0)
Comment