Tất cả những sự vật mới lạ chẳng qua là vì đã bị lãng quên - Solomon
----------
Bờ biển luôn là nơi nảy sinh rất nhiều chuyện tình lãng mạn. Ba mươi bảy năm trước, bên bờ biển Adriatic, một chàng trai nghệ sĩ đàn violin đã gặp được hai cô gái xinh đẹp. Trong đó một cô dịu dàng mà đa tình, cũng là một người nghèo khó phải nhờ vào tiền trợ cấp để đến Venice tham gia cuộc thi như anh. Còn một người thì mạnh mẽ mà cố chấp, sinh ra trong gia đình thương nhân ba đời giàu có. Hai cô gái đều bị tài hoa của chàng trai này thu hút, đối với anh vừa gặp đã yêu. Giống với tất cả đàn ông tràn ngập chủ nghĩa anh hùng, anh lựa chọn cô gái nghèo khó mà dịu dàng kia. Vì cô ta mà anh bỏ qua kiếp sống người nghệ sĩ violin, ngược lại làm soạn nhạc và nhạc trưởng. Anh thề sẽ viết ra bản nhạc hay nhất cho người mình yêu thương chân thành, nhưng chưa từng nghĩ rằng tình yêu của bọn họ lại không trải qua được sự thử thách của thời gian như bản nhạc dưới ngòi bút của anh. Nhiều năm sau, người nghệ sĩ violin này kết thúc sinh mệnh của mình với thân phận nghệ sĩ violin vĩ đại, chỉ có bản nhạc "Ký ức Nineveh" là mãi mãi lưu truyền.
Solomon từng nói, tất cả sự vật mới lạ chẳng qua là vì đã bị lãng quên đi. Hôm nay, ba mươi bảy năm sau, trên bờ biển hòn đảo vịnh Thái Lan lại trình diễn một câu chuyện xưa giống hệt như vậy. Có điều nơi này không hề tràn đầy nét nghệ thuật năm xưa giống với Venice, phong cảnh cũng không lãng mạn tươi đẹp như vậy. Trước khi tay trùm bất động sản đổ bộ lên hải đảo, các du khách đã bị tiếng cậu trai trẻ lái Lamborghini cà thẻ tín dụng thu hút đến Đảo Koh Samui. Lúc này một chiếc ca nô giống như hỏa tiễn xẹt qua mặt biển xanh thẳm, vạch ra một sợi chỉ trắng giữa biển khơi. Cổ áo sơ mi màu hồng của Cậu trai trẻ lái ca nô hứng đầy gió bay phấp phới như một lá cờ. Khi thân ca nô nghiêng đi tạo nên bọt sóng dâng cao thì cả đám thanh niên trên ca nô gào to lên "Woo hoo"
Nói theo lời cậu trai trẻ - Con út của chủ tịch tập đoàn Thịnh Hạ - tên là Hạ Thừa Dật - Nơi này là nơi cậu thích mời tất cả bạn bè từ khắp nơi trên thế giới về đây mở đủ kiểu party tụ họp nhất. Đối diện chiếc ca nô lao đi vùn vụt của cậu là bờ cát vàng dài miên man, trên bờ cát là các cô em nhảy múa quay cuồng trong mưa Champagne, tất cả đều sang trọng như là "Paris hoa lệ". Đám nam nữ phương Tây nằm trên khăn tắm, đeo mắt kính, để mặc cho da phơi thành màu đồng. Một người cha để bộ ria mép theo kiểu Morgan đang chăm sóc cho đứa con trai ba tuổi của mình. Cậu nhóc múp míp có một mái tóc xoăn màu vàng kim, gối lên cánh tay nằm phơi nắng trên khăn tắm. Toàn thân mũm mỉm, cái mông như hai quả đào mật, non đến mức gần như bấm ra nước. Nếu như đeo cho cậu một đôi cánh và mặc bộ đồ kiểu Văn Hóa Phục Hưng thì cậu thật sự giống hệt như thiên sứ nhỏ dưới ngòi bút của họa sĩ. Gần như tất cả các cô gái đi qua cũng sẽ không dời mắt nổi, cứ liên tục chụp hình cậu nhóc.
Đây là hình ảnh đẹp mắt nhất mà Bùi Thi cảm thấy sau khi đến đây. Nhưng cô không muốn vui vẻ hòa đồng đến chơi đùa với cậu nhóc này, cho nên chỉ lẳng lặng đứng một bên, ôm một trái dừa mới được hái xuống, nhìn cậu nhóc đang vô tình phô diễn vẻ đáng yêu của mình trước mắt mọi người. Một lát sau cậu nhóc đứng lên khỏi khăn tắm, lảo đảo chạy ra bờ biển ngồi xuống nghịch cát. Đáng tiếc ngón tay cậu quá nhỏ, còn chưa bắt được cát thì cát đã trôi hết qua kẽ tay rồi. Đương lúc này, có một giọng nữ mang khẩu âm Trung Quốc vang lên: "Oh my god, you are so cute!" (Ôi chúa ơi, nhóc đáng yêu quá!). Sau đó một cánh tay mảnh khảnh nắm một nhúm cát, đưa đến trước mặt cậu bé.
Bùi Thi mất hứng nhìn cô gái này một cái theo bản năng, nhưng vừa nhìn đã ngây ra tại chỗ. Cô gái này cũng lơ đãng ngẩng đầu nhìn cô, và cũng đứng ngây ra đó.
Tại sao Hàn Duyệt Duyệt ở chỗ này? Trong lúc kinh ngạc, Bùi Thi và cô ta nhìn nhau trân trân thật lâu, lờ mờ cảm thấy tình huống không ổn chút nào. Cô chuyển sự chú ý đến bốn phía, cuối cùng thấy được bóng lưng một người đàn ông đứng trong đám người cách đó không xa. Ở trong đám người mặc trang phục party đủ loại kiểu dáng, người đàn ông kia mặc một chiếc quần dài rộng thùng thình và một chiếc áo thun có nón, đeo cặp kính râm che đi khuôn mặt. Trang phục của anh có thể nói là bình thường không có gì nổi trội, nhưng anh luôn là tâm điểm khiến người ta chú ý đầu tiên. Vóc dáng cao như nam người mẫu muốn người ta ngó lơ cũng là điều rất khó.
Lúc này Bùi Thi mới hoàn toàn ngây ra như một tượng gỗ. Tại sao ngay cả Hạ Thừa Tư cũng ở đây? Không phải Hạ Thừa Dật đã nói anh hai của cậu ta không đi sao?
Hàn Duyệt Duyệt nhanh chóng phát hiện ra chi tiết này, cô ta đứng lên vỗ cát rơi khỏi lòng bàn tay. Cô ta vốn định nhìn Bùi Thi với cái nhìn lạnh lùng như Bùi Thi đối với mình, nhưng khóe môi cô ta vẫn không thể che giấu được một chút độ cong. Cô ta khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng, che hờ bộ bikini hai mảnh màu vàng chanh bên trong. Da của cô ta trắng nõn nà, dù phơi cả ngày dưới ánh nắng nóng rát cũng vẫn trắng hơn mấy cô gái Châu Á bình thường khác rất nhiều. Cô ta biết trong mắt Bùi Thi mình rất xinh đẹp, nếu không ban đầu Bùi Thi cũng sẽ không chọn trúng cô ta trong một đám người nổi bật. Cho nên khi ý thức được mình dùng vẻ xinh đẹp này cướp được người đối phương coi trọng, thì có một loại khoái cảm vì đã trả được thù chiếm lấy tâm trạng của cô ta. Có điều là tuy hành động kiêu ngạo nhưng ánh mắt cũng không tự tin. Cô ta căng thẳng giống như một con rối được lên dây cót, đã chuẩn bị xong đánh trả đối phương với bất cứ phương pháp nào.
Tuy nhiên, Bùi Thi chẳng nói gì, thậm chí cả mày cũng không cau lại, chỉ quay đi uống nước dừa.
Hàn Duyệt Duyệt không thể tin được nhìn theo bóng lưng của cô. Thật ra thì đây chính là phản ứng nên có của Bùi Thi không phải sao. Tại sao mình lại cảm thấy bất ngờ lại không thoải mái chứ? Đồng thời đi cùng với cảm giác không thoải mái là cô ta lại nhớ đến việc trước kia đã mình từng đối xử với Bùi Thi giống như là chị em. Hai cảm giác đan xen vào nhau khiến cô ta càng thêm khó chịu. Cô ta cắn cắn môi, cuối cùng không nhịn được chủ động cất lời: "Tôi và Hạ Thừa Tư quen nhau rồi đó... Thi Thi." Thấy Bùi Thi không phản ứng, cô ta lại bổi sung thêm tên của cô.
"Chuyện tối hôm đó là ngoài ý muốn." Bùi Thi dừng bước, đưa lưng về phía cô ta nói bâng quơ: "Tôi và anh ấy cũng không có quen nhau, cô yên tâm đi."
Buổi tối hôm đó? Hàn Duyệt Duyệt chẳng hiểu gì cả. Là ý nói buổi tối Hạ Thừa Tư cầu hôn hay là buổi tối khác? Lẽ nào bọn họ còn xảy ra chuyện gì nữa? Cô ta ngổn ngang trăm mối nhưng Bùi Thi đã đi xa.
Hai mươi phút sau, Bùi Thi ngồi trước quầy bar, nhàm chán nghịch điện thoại di động. Xung quanh cô là Tina, Jamie và mấy người lần trước họp mặt bạn bè đang háo hức bàn bạc muốn lặn xuống nước. Vốn là cô muốn đến một nơi vắng người để thư giãn tâm trạng, không ngờ lại gặp phải một đám người ở chỗ này. Nữ hoàng nhiều chuyện Tina nhanh chóng chuyển đề tài đến Hạ Thừa Tư và bạn gái của anh, vừa nói còn vừa nhìn lén phản ứng của Bùi Thi qua cặp kính râm. Nhưng Bùi Thi không chú ý lắm, cô đang gửi tin nhắn với Sâm Xuyên Quang.
- "Ừ, sắp đi lặn rồi."
- "Nếu như đến chỗ nước sâu thì Tiểu Thi phải chú ý kỹ, tốt nhất là tìm ai cùng đi với em."
- "Được ạ, Sếp đang bận gì vậy?"
- "Anh sắp lên máy bay, phải về Tokyo xử lý một số chuyện trong tổ chức."
- "Trước khi cất cánh nhớ nói cho em biết."
- "Được. Có điều... không phải chúng ta đã nói không gọi anh là sếp nữa sao?"
- "Lúc viết chữ ghi tên ra vẫn hơi ngượng ạ."
- "Thử chút xem nào."
Chỉ cần nói chuyện với Sâm Xuyên Quang, cô đã cảm thấy tâm trạng mình rất bình yên, luôn luôn cảm thấy hạnh phúc. Cô cảm thấy ấm áp và an toàn trong vòng tay anh, nó khiến cô quên đi rất nhiều chuyện không vui. Cô thử gõ một chữ "Quang", trên mặt bất giác hiện ra nụ cười ngượng ngùng. Qua thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên uống sữa dừa. Thế nhưng cô phát hiện người xung quanh đều đang trợn mắt nhìn mình giống như là tận mắt nhìn thấy Herostratos đốt đền thờ thần Artemis(1) vậy. Cô kinh ngạc há mồm: "Sao, sao vậy hả?"
(1): Herostratos là một thanh niên hy vọng sẽ trở nên nổi tiếng, đã phóng hỏa Đền thờ thần Artemis ở Ephesus. Không những không thèm lẩn tránh vì đã cố ý phóng hỏa ngôi đền linh thiêng, Herostratos còn rất tự hào nhận trách nhiệm với hy vọng tên tuổi mình sẽ trở thành bất tử trong lịch sử. Vì vậy, những nhà chức trách ở Ephesus đã không chỉ xử tử hình Herostratos mà còn biến hắn trở thành một người vô danh khi tuyên án. Đương nhiên biện pháp này cũng không thể ngăn cản Herostratos đi vào lịch sử như hắn mong muốn, vì sau đó nhà sử học cổ đại Theopompus đã ghi lại sự kiện này và tên của Herostratus đi vào lịch sử như kẻ đốt đền nổi tiếng nhất thời cổ đại.
"Cậu đang gửi tin nhắn với ai...." Tina dụi mắt. Nếu như cô ta không đoán sai, Bùi Thi tuyệt đối có tình cảm với Hạ Thừa Tư. Nhưng sao bây giờ bọn họ đang bàn tán về chuyện Hạ Thừa Tư có bạn gái mới mà Bùi Thi lại có phản ứng thế này chứ? Lẽ nào vì bị đả kích quá lớn ư?
"Ồ, là bạn trai mình."
Lời vừa thốt ra, Bùi Thi cũng hơi hối hận. Bởi vì mỗi lần Tina phát hiện chuyện gì mà cô ta không biết rõ thì sẽ có cảm giác bản thân mình vô cùng thất bại. Quả nhiên, Tina tháo mắt kính xuống, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Bạn trai cậu? Là ai? Tên gì? Ở đâu? Chuyện khi nào?"
"..."
Bùi Thi không thích nói chuyện với người khác về bạn trai mình, cho nên cô phải mất không ít công sức để tránh né đề tài. May là Tina không phải là người quyết chí hỏi đến cùng, hỏi một hồi thấy cô kín miệng quá cũng hậm hực bỏ qua. Ngược lại cô ta rủ rê mọi người cùng nhau ra biển bơi lặn.
Nắng gắt đổi hướng, kết hợp với bóng cây in vài bóng râm loang lỗ trên mặt đất. Bùi Thi bước đi trong khung cảnh xinh đẹp nóng bức đến phòng thay quần áo đổi đồ tắm. Nhiệt độ nơi này thật sự quá nóng, chỉ tốn công cởi một bộ quần áo cũng khiến cô chảy mồ hôi không ít. Cô thay đồ tắm xong, lấy khăn giấy lau trán, đang chuẩn bị đi ra ngoài lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện. Hóa ra bên ngoài là hai cô gái người nước ngoài, họ nói tiếng Anh. Trong đó có một người nói giọng Anh rất chuẩn, mang theo giọng điệu của phương Bắc nước Anh. Một người khác thì vừa nghe đã biết tiếng mẹ đẻ cũng không phải là Anh ngữ, bởi vì cô ta phát âm không chuẩn.
Đầu tiên là cô gái người Anh cười ha ha, sau đó nói: "I thought this room was on the right side of the bridge." (Tôi nghĩ căn phòng này nằm phía bên phải cây cầu.)
Tiếu theo là giọng cô gái nói tiếng Anh không chuẩn nhưng cũng rất vội vàng trả lời ân cần: "No, no, it's not right." (Không, không, nó không ở bên phải.) Tiếp theo cũng cười ha ha.
Nghe thấy cô ta nói từ right phát âm thành "lai-i-to", Bùi Thi lập tức biết được cô ta là người Nhật. Cô thầm nén cười một chút, lập tức nhớ đến Sâm Xuyên Quang. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghe thấy anh nói tiếng Anh. Không biết anh nói tiếng Anh có giống giọng điệu này hay không, hay là giống với khẩu âm Trung Quốc? Dù sao anh ấy nói tiếng Trung giống như hệt tiếng mẹ đẻ vậy. Trái lại Hạ Thừa Tư nói tiếng Anh tốt đến mức khiến người ta cảm thấy hơi nhàm chán. Hơn nữa trên đàm phán hợp tác làm ăn, tuy nói tiếng Anh nhưng cũng toàn những từ tiếng Anh chuyên dụng vô cùng khó hiểu... Quả nhiên vẫn là sếp dễ thương hơn nhiều, Hạ Thừa Tư chẳng có gì sánh bằng anh ấy được. Vừa nghĩ như vậy, Bùi Thi vừa đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài quả nhiên là có một cô gái người Anh đã phơi da thành màu đỏ cùng với cô gái người Nhật đã phơi thành ngăm đen. Cô gái người Nhật kia có vẻ rất xấu hổ, thế nhưng nhìn thấy Bùi Thi đi ra ngoài lại khẩn trương lặp lại lời nói một lần nữa: "It's not right, it's left, left." (Nó không ở bên phải, nó ở bên trái, bên trái.)
Lần này Bùi Thi nghe thấy cô ta nói "le-hu-to", niềm thích thú Bùi Thi cảm thấy khi nãy bỗng hóa thành tim đập thình thịch. Cô cảm giác mình nhớ ra gì đó, nhưng lại chẳng nhớ được là gì. Cô giả vờ cầm đồ quay lại, hi vọng các cô nàng lại tán gẫu vài câu, nhưng sau đó hoàn toàn là cô gái người Anh nói chuyện một mình. Cũng không lâu sau thì các cô bỏ đi, chỉ để lại Bùi Thi đang một mình đứng tại chỗ đau khổ suy tư.
Hình dáng hòn đảo này rất đặc biệt, hai gò núi ở hai đầu nam bắc, chính giữa là một bờ cát mỏng dài miên man chia nó thành hai nửa. Nước biển của Thái đẹp như được hóa phép màu. Bất kể là ở đâu, từ chỗ nước sâu đến bờ cát đều được phân chia rõ rệt từ màu xanh thẳm đến màu xanh nhạt. Nhưng cho dù ở nơi xanh thẳm, nước biển cũng trong veo đến mức thấy được cả đáy. Dưới đáy là một dải đá ngầm trông giống như là một hàng mực nước màu đen đọng lại vĩnh viễn. Vừa nhìn nhác qua, trong thế giới này chỉ còn lại bốn màu sắc: Xanh thiên thanh, xanh lá, màu nước biển pha lẫn giữa hai màu xanh lá với xanh thiên thanh, và bờ cát vàng được ánh nắng chiếu sáng lấp lánh.
Trên bờ cát có vài cô gái ngoại quốc vô cùng bắt mắt người khác. Các cô phóng khoáng mà lẳng lơ, da phơi thành màu nâu, chiều cao ước chừng từ 1m76 đến 1m8. Tuy họ đứng trong khu bơi lặn nhưng Hàn Duyệt Duyệt cũng có thể nhìn thấy được xương quai xanh, cái bụng hóp, bộ ngực và cặp mông đầy đặn được bộ bikini bao trọn của các cô nàng. Các cô nàng nghịch nước trên bờ biển, đánh bóng chuyền trên bãi cát, thỉnh thoảng còn ve vãn bên cạnh Hạ Thừa Dật. Nhưng chốc chốc ánh mắt lại luôn liếc về phía bên này. Hàn Duyệt Duyệt biết người các cô nàng đang nhìn là Hạ Thừa Tư. Cảm giác bạn trai mình bị mấy cô gái xa lạ nhìn trúng là rất tệ hại, nhưng mà các cô nàng này không phải là loại con gái chỉ cần dựa vào một lần body check là có thể nhìn ra được chút mốt thời thượng hay mưu tính trong thâm tâm. Các cô nàng này chỉ mặc bikini, đơn giản phô bày dáng vóc xinh đẹp cao ráo mà thôi. Cô ta quay người, lay cánh tay Hạ Thừa Tư, nói nũng nịu: "Em không biết lặn, anh có thể dạy em được không?"
"Xuống biển thử đi." Hạ Thừa Tư hất cằm về phía biển.
Hàn Duyệt Duyệt không cho rằng mình là người rất hư vinh, nhưng cô ta nhận ra được Hạ Thừa Tư chẳng mảy may nhìn đến mấy cô gái Tây kia. Trong lòng cô ta có một cảm giác rất thỏa mãn. Cô ta ngẩng đầu lên len lén nhìn anh một cái, cảm thấy tuy anh mặc áo lặn màu đen nhưng vẫn vô cùng đẹp trai. Sau đó cô ta nắm tay anh nói khẽ: "Anh yêu, sóng đánh đá vụn lên trên này làm chân em đau quá, đi chậm một chút có được không?"
Anh không nói gì nhưng bước chân đã chậm lại một chút. Quả nhiên mới vừa rồi cô ta đã suy nghĩ quá nhiều. Cô ta cảm thấy mấy cô gái ngoại quốc kia tuy có đẹp nhưng trong thẩm mỹ thực tế của người châu Á thì quyến rũ nhất vẫn là cô gái nép vào lòng như chú chim nhỏ khiến người ta yêu thương. Hàn Duyệt Duyệt nhích lại gần người Hạ Thừa Tư, lẳng lặng hưởng thụ thời gian hai người ở bên nhau. Nhưng vào lúc này, phía trước cách bọn họ không xa, có một cô gái đeo kính bơi đột nhiên trồi lên khỏi nước. Cô ta tháo ống thở ra, nhổ một ngụm nước biển, vẫy vẫy tay: "Cậu chậm chạp quá đi, mau xuống đây nào, bọn mình cũng đã chơi nãy giờ rồi... Nhìn đây nè, nhìn đây nè, bọn mình đang ở đây!"
Thấy Hạ Thừa Tư không có phản ứng, Hàn Duyệt Duyệt cũng không buồn nhìn đến cô gái đang lớn giọng kia. Nhưng cô gái này lại vẫy vẫy tay không chịu thôi: "Thi Thi! Bọn mình ở chỗ này.”
Hạ Thừa Tư lập tức quay người sang chỗ khác, nhìn về phía bờ cát. Bùi Thi chạy một mạch đến, vừa chạy vừa ném khăn tắm trên tay. Cô mặc một bộ bikini đỏ thẫm, cũng là kiểu dáng tôn lên vóc dáng. Nhưng cô lại chẳng hề ngượng ngùng che che giấu giấu, không đến cuối cùng mới chịu miễn cưỡng cởi áo choàng ra giống như những cô gái khác. Mà là cô vô cùng tự tin như đang mặc một bộ đồ trị giá hằng trăm nghìn bình thường khác. Cô nhanh chóng đội nón bơi trùm kín tóc, lấy một chiếc áo phao và dụng cụ lặn trên đá ngầm, chưa đến một phút đã trang bị xong xuôi.
Hàn Duyệt Duyệt nhìn Bùi Thi rồi lại nhìn Hạ Thừa Tư đang nhìn cô ấy chẳng hề e dè. Cô ta muốn nắm chặt tay của anh nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nắm chặt lấy áo phao của mình.
Trình độ bơi lội của Bùi Thi rất tệ chứ đừng nói gì đến việc lặn. Nhưng cô chưa bao giờ sợ phải nếm trải sự vật mới lạ, nhất là khi phát hiện được nước ở đây trong veo vô cùng sạch sẽ. Bọt sóng bị gió thổi đánh lên bờ cát thậm chí không phải là màu trắng, mà là hoàn toàn trong suốt có thể thấy được cả bờ cát màu vàng, đá vụn màu đen và xác vỏ ốc. Giống như tung lên không phải là bọt sóng mà những dòng nước tinh khiết.
Trên bờ biển vẫn nóng đến mức khiến người ta đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa vào trong nước thoáng chốc nhiệt độ đã giảm xuống. Nhưng khi hoàn toàn chìm vào trong nước thì việc mở mắt và hô hấp bằng miệng thật ra lại là một việc rất khủng bố. Lỗ tai Bùi Thi nghe thấy đám người chơi đùa xôn xao trên mặt biển, còn mình thì phải đối mặt với nước biển lạnh như băng. Kể từ khi vùi đầu vào trong nước, tim cô vẫn đập rất nhanh. Cho dù miệng cắn chặt ống thở nhưng cô vẫn cảm thấy nước biển đang tràn vào. Cô không ngừng tự nói với mình đây chỉ là khu nước cạn, chân chạm được đáy biển, đừng sợ nào, đừng sợ nào, nhanh hô hấp bằng miệng đi. Nhưng một lát sau cô vẫn không chịu nổi. Cô nhô đầu lên khỏi nước, thả lỏng toàn thân, một lần nữa chỉnh lại ống thở. Tina còn đang gào to về phía cô, cô gật đầu giống như đáp ứng nhưng trong lòng lại xác định trước khi quen với việc bơi lặn thì mình sẽ không qua đó đâu. Hít sâu vài lần, cô lại đeo ống thở lên. Lần này cô không vội chìm xuống nước, mà là nhắm hai mắt lại nín thở, chỉ dùng hô hấp bằng miệng qua ống thở. Khoảng chừng nửa phút sau, cô mới chìm vào nước một lần nữa.
Lần này không có vấn đề gì nữa rồi. Hô hấp sâu và đều đặn, cô lập tức mở mắt ra. Sau đó cô hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt cuốn hút. Qua lớp kính bơi, cô thấy được bầy cá nhỏ có màu sắc rực rỡ và san hô nơi đáy biển. Cô chớp chớp mắt, bơi theo bầy cá nhỏ như một đứa trẻ. Đáng tiếc chúng là chúng rất thông minh, dù cô rất muốn chạm vào chúng nó nhưng làm thế nào cũng không thể chạm vào được. Cảnh tượng này đẹp tuyệt vời, cô không nghe thấy tiếng ồn ào trên mặt biển nữa, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của mình mà thôi. Trong nước biển không có sóng lớn, mà là một sự yên tĩnh và muôn sắc muôn màu. Còn cô giống như đã biến thành sinh vật trong biển, hô hấp bằng phổi, hòa mình vào làm một với biển rộng bao la... Nếu như có bản nhạc nào như cảnh tượng này thì đẹp biết bao....
Nhưng khi cô bơi đến tiếp thì đàn cá nhỏ kia đột ngột tản ra. Lúc này cô mới phát hiện trước mặt mình có hai đôi chân đang đứng trong đáy biển. Trong đó có một đôi chân trắng nõn thon thả, phía trên mặc áo phao. Còn một đôi chân khác là mặc chiếc quần lặn màu đen, vừa dài vừa thẳng, rất hiển nhiên là đôi chân của người đàn ông cao ráo. Nhìn động tác của bọn họ dường như là người đàn ông này đang dạy người phụ nữ kia bơi lặn.
Lúc này bơi quay đầu lại nhất định sẽ đụng phải người ta. Cô vội vàng đạp chân xuống đáy biển trồi lên mặt nước để quay người lại, nhưng vẫn không cẩn thận đụng phải tay người đàn ông kia. Người đàn ông kia cho rằng cô sắp ngã nhào nên đưa tay đỡ lấy cô. Cô vội nói: "Sorry..." Nhưng khi vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy ngay gương mặt Hạ Thừa Tư. Anh đứng sát bên cô, còn sát bên cạnh anh là Hàn Duyệt Duyệt.
Trong vài giây ngắn ngủi, cô biết rất rõ cánh tay mình đang bị anh nắm lấy nhưng ánh mắt không thể nào dịch chuyển khỏi ánh mắt của anh. Qua hồi lâu, cô mới chợt hất tay anh ra, vòng qua người bọn họ bơi về phía đám Tina.
Giống như là do vận động quá sức, lúc bơi đi cô cảm thấy mình không thở nổi. Hóa ra bàn tay của anh rất to có thể hoàn toàn cầm gọn cánh tay cô. Nhưng cũng bởi vì thế nên nơi da thịt bị anh chạm qua lại trở nên nhạy cảm dị thường.
Cô luôn luôn làm theo ý mình. Nhưng đối với bất cứ cô gái nào, dù là chưa từng ảo tưởng đều sẽ mong đợi lần đầu tiên của mình được trải qua với người cũng yêu mình. Nghĩ đến trong khoảng thời gian này Sâm Xuyên Quang săn sóc cô ân cần chu đáo, nhìn lại Hàn Duyệt Duyệt và Hạ Thừa Tư ở bên nhau, cô cảm thấy mình cực kỳ hối hận. Vì nhất thời yếu lòng khiến bây giờ cô vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Sâm Xuyên Quang.
Tại sao đêm hôm đó cô phải chơi đổ xúc xắc với người kia, sau đó còn bị anh chuốc say mèm chứ?
Tệ hại nhất chính là dù thật sự thôi miên mình chuyện này chẳng là gì, nhưng thân thể cũng có trí nhớ. Dù thời gian trôi qua bao lâu, tắm rửa bao nhiêu lần, thậm chí cũng không mặc lại chiếc váy đêm hôm đó, nhưng thỉnh thoảng mỗi tấc da thịt trên người đều nhắc nhở cô rằng nơi này đã từng bị anh chạm. Hơn nữa đa số đều chỉ có một mình anh chạm qua mà thôi. Một khi liên hệ những điều này với thực tế bị anh đùa bỡn, cô sẽ có một cảm giác suy sụp long trời lở đất.
Cô lắc đầu, cố ép mình đừng suy nghĩ đến nữa. Sau đó chạy đến bắt chuyện với đám Tina. Cùng một thời gian, tiếng nói Hạ Thừa Dật thông qua micro và loa truyền khắp cả đảo: "Kiss Camera đã bắt đầu, các đôi tình nhân mỗi người vào vị trí của mình nào!"
"Kiss Camera?" Bùi Thi cau mày, "Đây là trò gì vậy?"
"Trước đây cậu chưa từng tham gia party của Hạ Thừa Dật à? Cậu ta thích bóng rổ cho nên có rất nhiều trò chơi cũng bắt chước theo cuộc thi NBA. Trong cuộc thi NBA sẽ có camera quay phim trong khán phòng, dừng lại tại đâu thì người tại nơi đó phải làm một biểu cảm rất khoa trương hay hành động điên cuồng. Nếu như là tình nhân thì bọn họ sẽ phải hôn môi nhau. Sau đó người toàn sân thi đấu sẽ xem cảnh này qua màn ảnh tường thuật trực tiếp cuộc thi. Đó, cậu nhìn nơi đó xem." Tina chỉ gò núi đối diện.
Bùi Thi nhìn theo phía cô ta chỉ, quả nhiên nơi đó đang dựng một màn hình huỳnh quang khổng lồ. Trên màn hình có một đôi nam nữ trong biển đang trợn mắt nhìn về phía ống kính, giống như là không kịp phản ứng. Sau đó cô gái kia vẫy vẫy tay về phía ống kính, kích động giơ nắm tay lên giống như là nhà thám hiểm phát hiện được bảo tàng, rồi ôm lấy bạn trai mình hôn mãnh liệt. Chàng trai kia cũng rất xấu hổ đẩy cô ta ra, đỏ mặt chỉ chỉ ống kính. Cô gái đó hoàn toàn không để ý đến anh chàng, lại một lần nhào đến cưỡng hôn anh ta.
Cả đảo rộn lên tiếng cười vui, sau đó tiếng nói Hạ Thừa Dật lại vang lên lần nữa: "Mọi người đã thấy rồi chứ, quy tắc trò chơi chính là như vậy. Camera sẽ quay từ mọi góc độ của hòn đảo này, cách nửa tiếng sẽ dừng lại một lần, quay trúng một đôi nam nữ. Bất kể là có phải tình nhân hay không, chỉ cần xuất hiện trên màn ảnh lớn nhất định đều phải hôn môi nhau cho đến khi ống kính rời khỏi. Nếu như không muốn tham gia thì đừng ở chung một chỗ với người khác phái. Còn nữa, vì để đề phòng mấy tên cuồng dâm biến thái quấy rầy phái nữ, phái nữ có quyền từ chối hôn người nam cùng xuất hiện trong ống kính với mình. Nhưng bắt buộc phải tìm một chàng trai khác thay thế vào. Đối với bất cứ người nào không tuân thủ quy tắc trò chơi, các người hãy xem hình ảnh trên màn hình hiện tại."
Tất cả mọi người quay đầu nhìn vào màn ảnh, nơi đó có khoảng hai mươi vệ sĩ áo đen như hoàn toàn không bị ảnh hưởng của nhiệt độ. Hạ Thừa Dật nói tiếp: "Bọn họ sẽ cưỡng chế các người thi hành sau một trăm giây! Cứ thế nhé, trò chơi bắt đầu!"
Thật là trò chơi vừa trẻ con vừa nguy hiểm. Nhất định đáy biển không có camera đâu nhỉ. Có điều, vì bảo đảm an toàn, Bùi Thi vẫn bơi đến nơi khá vắng người, sau đó cứ thế vẫy vùng trong nước...
Ở trên bờ, tuy Hàn Duyệt Duyệt không nói chuyện với ai về Kiss Camera, nhưng cô ta lại tích cực tìm vị trí camera hơn bất cứ ai, hơn nữa còn cố gắng tìm kiếm quy luật camera quay phim từ các góc độ cảnh sắc. Kể từ khi mấy cô gái Tây đi ngang qua Hạ Thừa Tư nói "handsome guy" (anh chàng đẹp trai) với giọng không nhỏ, cô ta đã quyết tâm phải mang anh xuất hiện trước ống kính nửa giờ một lần.
Cô ta đi một khoảng lại quay đầu nhìn lại Hạ Thừa Tư một lần. Trước sau anh vẫn ngồi dưới tán ô xem tạp chí, trên người vẫn mặc bộ đồ lặn bó sát. Từ lúc biết có người như anh tồn tại, trong đầu cô ta anh luôn luôn giống như một bức tượng La Mã cổ đại được điêu khắc. Từng chi tiết, từng đường nét tỉ mỉ đều được tạo nên từ đôi bàn tay khéo léo của nghệ thuật gia. Ánh mắt anh vĩnh viễn lạnh lùng vô cảm. Vì vậy cho dù là các cô gái - bao gồm cả chính cô - có ôm ấp tình cảm nhiều bao nhiêu cũng chỉ dám ngưỡng mộ vẻ đẹp của anh, rất khó tưởng tượng đến khía cạnh tình cảm chứ đừng nói là biến thành bạch mã hoàng tử bước vào giấc mộng của các cô nàng. Làm sao cô ta cũng không ngờ rằng mình lại có cơ hội ở bên anh. Đây quả thật là còn khó tin hơn cả ôm mộng si tình...
Đương nghĩ như vậy thì có hai người đẹp tóc vàng đi lên khỏi biển. Các cô vẫy nước khỏi mái tóc dài và hất ra sau lưng, uốn éo thân thể như mỹ nhân ngư, tươi cười và đi về phía Hạ Thừa Tư. Nhìn thấy cảnh này, mặt mũi Hàn Duyệt Duyệt trắng bệch. Cô để bừa ly nước đang uống dở bên cạnh nhà gỗ, nhanh chóng chạy qua người hai cô nàng, nhỏ giọng bỏ lại một câu: "Sorry, that is my boyfriend."(Xin lỗi, đó là bạn trai tôi). Sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Không ngờ tóc lại bị cái gì đó túm lại. Đầu cô ta bị kéo ngửa ra phía sau, cô gái tóc vàng cất giọng nói khàn khàn gợi tình khiêu khích: "Oh really? I never know that." (Ồ, thật sao? Tôi nào có biết.)
"Leave me alone!" Cô ta ra sức vùng vẫy. (Buông tôi ra.)
Nào ngờ tiếng nói vừa dứt, người phía sau đã thả lỏng tay. Cô ta mất thăng bằng ngã nhào trên bờ cát. Cô gái tóc vàng khom người xuống, đưa khuôn mặt góc cạnh về phía cô ta, khoa trương che miệng lại: "Opps! Sorry! I didn't mean that!" (Ôi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu!) Nhìn đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy ác ý, Hàn Duyệt Duyệt tức muốn chết, cô ta liền tát vào mặt đối phương.
Cô gái tóc vàng kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức che mắt, cũng khụy xuống. Một cô gái tóc vàng khác thấy bạn thân mình bị đánh, rốt cuộc nổi giận nắm lấy tóc Hàn Duyệt Duyệt kéo cô ta lên: "You little twat!" (Cái con ngu này.)
Bên này Hạ Thừa Tư ngồi dưới tán ô nghe tiếng cãi vã nhưng chẳng hề cảm thấy tò mò với người đang gây lộn. Anh cầm tạp chí liền đứng dậy bỏ đi. Dưới gò núi nhỏ là hàng dừa che bóng mát, xung quanh căn nhà nhỏ trồng đầy cây cọ, vô số cây chuối tây đứng sừng sững lười nhác. Lá của chúng nó giống như thiếu nữ xõa tóc, thỉnh thoảng bay phấp phới hát khe khẽ trong gió biển. Anh mua một lon bia trong quán bar, ngồi dưới mái hiên tiếp tục xem tạp chí, khóe mắt liếc thấy thứ gì đó đang phe phẩy bên cạnh. Anh dừng lại, đưa mắt nhìn xem.
Đó hẳn là một con mèo lông ngắn nước Anh. Mắt mèo là màu phỉ thúy. Nó đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh có chút si mê. Anh nghiêng nghiêng cằm bảo nó tránh ra, nơi này không có thức ăn. Anh chỉ từng nuôi chó mà thôi. Cũng giống như tất cả những kẻ thích nuôi chó khác, anh đã quen với sự chung thành của nó, nên không thích kiểu như gần như xa của mấy con mèo. Nhưng anh biết rõ đặc tính cơ bản của mèo, ví như lòng cảnh giác của nó rất cao. Nếu muốn sờ một con mèo thì không thể nhử nó, cứ trực tiếp sờ lên. Nếu không nó sẽ sợ và sau đó cào bạn ngay.
Thấy nó vẫn chưa chịu đi, còn nghiêng đầu nhìn mình mãi, anh đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cúi xuống trực tiếp sờ đầu nó. Nó không tránh né, cũng không chạy trốn, nhưng co người lại giống như hơi sợ sệt. Cằm nó đặt sát dưới đất kêu lên vài tiếng meo meo nho nhỏ. Đột nhiên cảm thấy con mèo này có chút đáng yêu, Hạ Thừa Tư nheo mắt tiếp tục vuốt ve nó.
"Sức hấp dẫn của con mèo này ghê gớm thật, ngay cả anh hai cũng thích nó."
Nghe thấy tiếng của em trai, Hạ Thừa Tư nhấc tay lên, nhìn về phía cậu: "Em không cảm thấy nó rất giống một người sao?"
Tay vừa rời khỏi, con mèo nhỏ đã xù bộ lông toàn thân, duỗi thẳng chiếc lưng ra. Nó hé miệng, lộ ra răng nhanh, mắt híp lại thành hai đường mỏng. Trong nháy mắt này, ngay cả nữ diễn viên xinh đẹp ở Hollywood cũng không thể gợi cảm bằng nó. Hạ Thừa Dật quan sát nó hồi lâu rồi lắc đầu. Hạ Thừa Tư cúi đầu nhìn chăm chăm con mèo nhỏ, sờ đầu nó lần nữa. Nó lại rụt vai lại, dán cằm sát mặt đất.
"Giống như Bùi Thi." Hạ Thừa Tư nói thật khẽ.
Hạ Thừa Dật nhếch khóe môi -- Bùi Thi rõ ràng giống như là con báo hay con rắn kiểu động vật hung hãn mới đúng, nào có chút dáng vẻ mèo chứ? Lẽ nào mắt anh mình xảy ra vấn đề? Hay là nói anh trai vẫn..... còn thích cô ấy?
Khi Hàn Duyệt Duyệt phát hiện không thấy Hạ Thừa Tư đâu thì ánh nắng mặt trời bỏng rát cũng đã dần dần yếu đi. Cô ta bị hai cô gái Tây kia nắm đứt một mảng tóc, hơn nữa còn cào trầy mặt cô ta. Thấy nửa giờ sắp trôi qua, cô ta bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Hạ Thừa Tư khắp cả hòn đảo.
Cùng lúc đó Bùi Thi ngoi lên khỏi nước với đôi môi trắng bệch. Ngón tay cũng đã nhăn nhúm mất đi cảm giác, cô lấy điện thoại ra, do dự một chút rồi lại thả nó vào trong túi lần nữa. Tuy đã là quan hệ người yêu nhưng cô vẫn không muốn quá lệ thuộc tinh thần vào bạn trai mình. Cô ngồi trên bờ cát, một mình nhìn mặt biển đến xuất thần.
Đúng lúc Tina và mấy cô gái khác đi ngang qua chỗ cô, Tina dừng lại nói: "Thi Thi, cậu đang làm gì vậy?"
Bùi Thi ngẩng đầu nhìn cô ta một cái nhưng không có sức nói chuyện, chỉ là chỉ chỉ về phía biển. Tina gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng một cô gái khác lại cau mày, nhìn cô từ đầu đến chân, nói với người bên cạnh: "Có cô nàng không điều chỉnh được tâm trạng rồi, bạn trai bị cướp cũng chỉ biết nổi tính công chúa với người khác thôi. Bây giờ hối hận thì sao lúc đầu người ta đau khổ theo đuổi còn làm cao làm chi."
Cô ta đã chuẩn bị xong nếu Bùi Thi đáp trả thì sẽ trả lời "Cô nổi nóng gì hả, tôi nói cô à". Nhưng Bùi Thi hoàn toàn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ. Ngược lại Tina khẩn trương, vội vàng chạy đến bịt miệng cô ta, làm động tác suỵt: "Đừng nói mò, Thi Thi có bạn trai rồi."
"Bạn trai?" Cô gái kia phì cười, "Có bạn trai sao lại đến đây? Nơi này gần như chẳng khác gì là party độc thân cả. Bạn trai cô ta mà cho phép cô ta đến à?"
Lời nói kia vừa thốt ra, tuy những người khác không gay gắt như cô ta nhưng cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, khẽ bàn luận xôn xao. Trong tiếng nói chuyện khe khẽ, Bùi Thi loáng thoáng nghe thấy tên Hạ Thừa Tư và Hàn Duyệt Duyệt, cô không khỏi nắm chặt điện thoại di động. Trong album điện thoại di động có không ít hình ảnh cô và Sâm Xuyên Quang chụp chung. Giờ khắc này cô rất kích động muốn cho các cô nàng xem hình của mình nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Bỏ đi, những người này chẳng hề liên quan gì đến mình, mặc các cô muốn nói gì thì nói.
Một lát sau, điện thoại di động rung lên một cái, cô nhận được tin nhắn của Hạ Thừa Dật: "Mau đến bên đài phía Đông, có việc gấp." Cô ngẩng đầu nhìn vị trí đài, quả nhiên là Hạ Thừa Dật đang đứng ở phía Đông vẫy vẫy tay với cô.
Cuối cùng cũng có cơ hội tránh xa cái tên Hạ Thừa Tư. Cô vẫy nước biển ra khỏi tóc, đi đến trước mặt cậu: "Sao vậy?"
"Chị ở đây chờ tôi chút đã, vài phút nữa tôi sẽ quay lại." Hạ Thừa Dật vứt ánh mắt tinh nghịch với cô rồi nhanh chóng chạy trốn.
Cô cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ cậu. Khoanh tay đứng chờ trong chốc lát, cô nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói quen thuộc: "Em tìm anh à?"
Bùi Thi quay người sang chỗ khác, thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu. Đương muốn giải thích thì nghe thấy tiếng Hạ Thừa Dật vang dội cả hòn đảo: "Tiếp theo là đôi tình nhân may mắn được Kiss Camera quay trúng, nhanh thực hiện nghĩa vụ của các người đi nào."
Bùi Thi nhạy cảm nhìn về phía màn hình khổng lồ trên núi rồi dại ra. Tiếng nói Hạ Thừa Dật lại thúc giục lần nữa: "Chính là các người, đừng xem màn ảnh nữa."
Hạ Thừa Tư cũng như có điều cảm ứng, quay đầu nhìn về phía màn ảnh kia. Ở trên đó hình ảnh của bọn họ bị phóng rất lớn, đứng rất gần nhau. Bên phải màn ảnh là mấy trái tim màu hồng nổi lên như bọt khí, chính giữa màn ảnh xuất hiện con số 10 khổng lồ.
"Ôi chao, hình như hiện tại bắt được một đôi không phải là tình nhân rồi." Giọng điệu Hạ Thừa Dật ra vẻ như hoàn toàn ngoài ý muốn, "Nếu đã vậy thì cho các người thời gian rộng rãi một chút, các người chuẩn bị đi nhé. Đổi thành 30 giây."
Số 10 trên màn ảnh biến thành số 30, tiếp theo lập tức biến thành 29, 28. Bùi Thi cắn răng, thở dài một hơi, nhìn Hạ Thừa Tư từ dưới lên trên, trong mắt tràn đầy địch ý: "Em không có gọi anh. Mãi mãi không bao giờ em chủ động liên hệ với anh nữa. Bây giờ anh hãy nghĩ cách giải quyết, bảo em trai anh dừng cái trò chơi nhàm chán này lại ngay đi."
Hạ Thừa Tư quay đầu lại nhìn màn ảnh huỳnh quang, lại nhìn về phía vị trí Hạ Thừa Dật, rồi nhìn đám vệ sĩ. Phát hiện thời gian đã biến thành 22 giây: "Hai mươi hai giây không đủ thời gian để A Dật đi đến đây. Nó sẽ bắt mấy vệ sĩ kia cưỡng chế thi hành trước."
"Không, em không muốn." Thái độ cô vô cùng kiên quyết.
"Không muốn cũng đâu có cách nào, ai bảo trước lúc em đến không hỏi rõ xem ở đây chơi trò gì."
"Ý của anh là nghi ngờ em ư? Thôi đi." Cô trực tiếp quay người bỏ đi, không muốn quan tâm đến Hạ Thừa Tư hay màn hình nhàm chán kia. Nhưng mặc kệ cô đi đến đâu, camera kia cũng theo cô đến đó, thời gian trên màn ảnh cũng không dừng lại.
Ba mươi giây dài đằng đẵng trôi qua, trong tích tắc trên màn ảnh xuất hiện số 0, bước chân sải dài của cô cũng vội vã ngừng lại, cả người cô bị mấy người nhấc lên cao. Tiếng Hạ Thừa Dật đè nén kích động trong loa phóng thanh, cố gắng cho giọng mình nghe có vẻ luyến tiếc: "Thật thê thảm, đây là đôi tình nhân đầu tiên bị bắt phải cưỡng chế thi hành ngày hôm nay."
Lúc trở về Hàn Duyệt Duyệt đã chạy đến bên cạnh Hạ Thừa Tư: "Bùi Thi, cô tìm bừa ai hôn cũng được, không thể hôn bạn trai tôi..." Lời còn chưa nói hết thì một tên vệ sĩ đã đẩy lưng cô ta, muốn đuổi cô ta đi.
Hạ Thừa Tư cau mày đi đến, nắm lấy cánh tay tên vệ sĩ, trở tay bẻ ngoặt tay của anh ta: "Cậu biết cô ấy là ai không?"
Tuy vệ sĩ đeo kính râm không thấy được đôi mắt, nhưng trên trán vẫn chảy mồ hôi ròng ròng: "Là, là bạn gái thiếu tổng ạ."
"Cậu biết rồi thì ngày mai không cần phải đi làm nữa." Hạ Thừa Tư đẩy anh ta ra, "Cút."
Hàn Duyệt Duyệt cắn môi, hốc mắt ướt đẫm sà vào lòng Hạ Thừa Tư, khẽ nức nở. Hạ Thừa Tư vỗ vỗ lưng cô ta, quay người nói với những vệ sĩ khác: "Vòng này không làm, các người đi hết đi."
Bọn vệ sĩ cao to lực lưỡng lập tức cúi đầu khom lưng: "Nhưng mà chúng tôi không thể báo cáo với phía cậu út...." Nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thừa Tư, bọn họ sợ đến mức không dám nói tiếp, vội vàng lui xuống.
Nghĩ đến khi nãy bị gái Tây bắt nạt, Hàn Duyệt Duyệt cảm thấy tủi thân thêm, khóc càng thảm thiết hơn: "Em nghĩ rằng anh không quan tâm em..."
Nhìn thấy cảnh này, không chỉ có người xung quanh và Hạ Thừa Dật trợn tròn mắt, ngay cả Bùi Thi cũng vậy. Mà mấy cô gái vừa rồi nói chuyện với cô cũng đang khoanh tay đứng trên bờ biển xem kịch vui.
Thử nghĩ cũng biết thì so với Hạ Thừa Dật, khẳng định đám vệ sĩ kia nghe lời Hạ Thừa Tư hơn rồi. Vậy mới vừa rồi cô bảo anh hủy bỏ trò chơi, anh nói không thể làm được là có ý gì? Cố ý làm khó cô sao?
"À, ha ha..." Tiếng cười Hạ Thừa Dật trong loa phóng thanh vô cùng lúng túng, giống như là sượng mặt lại vậy, "Hiện tại hình như cô Bùi Thi phải đi tìm một người thay thế rồi, xin, xin tiếp tục trò chơi đi..."
Cô cũng không muốn phối hợp trò chơi này. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Hạ Thừa Tư dỗ dành Hàn Duyệt Duyệt, nỗi khó chịu trong lòng cô không cách nào khống chế được nữa. Rõ ràng là anh có lỗi với cô, tại sao cô phải chịu đả kích lớn như vậy? Anh chơi không được lẽ nào cũng muốn cô phải như anh à? Cô quét mắt nhìn bốn phía vài vòng, trong tầm mắt xuất hiện một mái tóc màu vàng kim lấp lánh. Ánh mắt cô dừng lại nơi đó, nhìn đứa bé khi nãy tắm nắng với cha mình. Lúc này cậu bé mặc một chiếc quần yếm, đang ngồi trên cát chơi đùa.
Cô thoải mái bước đến, ngồi xổm xuống, hôn lên trán cậu một chút. Cậu bé ngẩng đầu, nhìn cô với đôi mắt to tròn màu xanh dương. Đứa bé này quả nhiên là thiên sứ. Sau đó cô đứng lên, nói bằng khẩu hình: "Xong chưa?"
Dĩ nhiên đây là phạm quy. Nhưng bởi vì sự kiện Hạ Thừa Tư đã khiến không khí khẩn trương, cho nên cô nghĩ Hạ Thừa Dật sẽ không ép buộc cô nữa. Nhưng một tiếng nói vang lên phía sau: "Cô Bùi Thi, như vậy không được đâu, người ta quy định là phải hôn môi mà."
Cô liếc mắt, quay người lại: "Ngại quá, tôi chỉ có thể...."
Nhưng cô không có cơ hội nói hết. Một người cúi đầu xuống, bóng râm che đi tầm mắt cô. Đôi môi mềm mại kề đến phủ lên đôi môi cô. Cô sợ đến mức tim như muốn ngừng đập. Lúc này, mặt biển như được một tấm vải màu vàng trong suốt bao quanh, khẽ lay động trong gió. Ánh hoàng hôn dần dần lặn xuống sau tầng mây, soi trên mặt nước một tia nắng vàng dài tha thướt. Giữa khe hở hai đôi môi, cô nghe thấy tiếng chàng trai dịu dàng nói thật khẽ: "Tiểu Thi, anh rất nhớ em."
Rốt cuộc cô kịp nhận ra, muốn kêu lên tên anh, nhưng lại bị anh hôn thật sâu. Cô nhìn thấy bóng lưng mảnh mai xinh đẹp của Sâm Xuyên Quang trên màn ảnh. Con sóng như lá vàng lấp lánh tung lên khỏi mặt biển, ánh hoàng hôn ngả về Tây cách bọn họ càng ngày càng gần. Anh đang cúi đầu hôn cô quên cả đất trời.